Một Mối Tương Tư
Quyển 1 - Chương 15

Tâm trạng không vui, nhìn gì cũng thấy ngứa mắt, trước bữa tối đến gian bếp mà đã lâu nàng không bước chân vào, thấy người nào cũng không thuận mắt, Thanh Thu sa sầm mặt nổi cơn tam bành một trận mới cảm thấy dễ chịu hơn chút xíu. Sau khi bình tĩnh lại, nàng rút khăn tay ra phẩy phẩy làm quạt, lại nhớ đến chiếc khăn rơi công tử nhà thừa tướng đang giữ, muốn khóc mà không ra nước mắt, nàng đau buồn nghĩ: E rằng muốn làm tiểu nhân chạy vào bếp phát hỏa cũng chẳng được mấy lần nữa rồi.

Bếp trưởng cầm thực đơn hôm nay của thế tử tới gặp nàng bàn bạc, bữa trưa quản gia Thanh Thu không có trong phủ, hắn nhìn thực đơn chỉ có ba chữ “Mãn giang hồng”, chắc dễ làm, bèn bạo gan thử một lần, nhưng bị thế tử mắng cho một trận. Mãn giang hồng rốt cuộc là món gì? Cuối cùng hắn đã hiểu, muốn làm đầu bếp cho thế tử, không chỉ phải biết chữ, mà còn phải biết rất nhiều chữ mới được.

Thanh Thu cầm tờ thực đơn nhìn qua một cái, vị thế tử này được lắm, khẩu vị càng ngày càng quái dị. Mãn giang hồng, nhớ tới tối hôm đó hắn nói muốn đưa nàng tới phủ viện mới để hầu hạ mình mà phát bực, đảo mắt một vòng, Thanh Thu bỗng nảy ra một ý, khẽ cười: “Lâu lắm rồi không nấu ăn, giờ vết thương cũng tạm ổn, bữa tối của thế tử để ta làm, đảm bảo thế tử ăn xong sẽ giận dựng ngược tóc gáy”.

Bếp trưởng thấy Thanh Thu tràn đầy tự tin, thận trọng đi theo phía sau, đợi nàng trổ hết tài năng.

Từ khi Thanh Thu được thăng chức lên làm quản gia, rất ít khi nàng đích thân vào bếp làm cơm, cùng lắm mỗi dịp lễ tết làm một hai món cho quận vương và quận vương phi nếm, bởi vì mỗi lần nàng vào bếp, là phải đao to búa lớn.

Nhớ lại thời gian đầu khi mới vào vương phủ, quản gia bảo nàng làm một món ăn nhỏ. Nàng thong thả nhìn thực phẩm, nhanh nhẹn vấn tóc lên, sau đó rút từ trong tay áo một miếng vải trắng lớn quấn quanh đầu, không để lộ bất kỳ sợi tóc nào ra ngoài, rồi lại cầm một chiếc tạp dề màu trắng quấn quanh váy. Sau khi bọc người thật kín, còn dùng nước sạch rửa tay, lúc ấy nàng mới đi đến trước bếp, tất cả những hành động đó khiến mọi người đều hoảng sợ, luôn miệng kêu lạ. Nàng làm vậy là vì sợ dầu mỡ khói lửa bám lên người, nhưng cả ngày quanh quẩn trong bếp, làm sao có thể sạch sẽ thơm tho như trước kia? Cũng may một năm sau, Thanh Thu được lên làm quản gia, quy tắc đầu tiên mà nàng lập ra là, phàm bất kỳ ai vào bếp đều phải mặc tạp dề đặc biệt, che hết phía trước. Tạp dề ấy còn to hơn cả những chiếc tạp dề mà đầu bếp trước kia thường dùng, tới nay, xem ra ai cũng thích.

Hôm nay đương nhiên cũng phải trang bị gọn gàng mới ra trận, mọi người vội vàng đi tới phụ giúp, chỉ thấy nàng đứng nhìn thực phẩm nghĩ ngợi hồi lâu, rồi liên tục chỉ trỏ. Cá thì phải cá chép hồng, rau phải là rau dền đỏ, ngũ cốc phải là ngô, thịt phải là gà đen, thứ không thể thiếu nhất chính là gia vị.

Hôm nay món mà nàng phải phục vụ thế tử, chính là Mãn giang hồng mà hắn đã viết – món canh cá rau dền đỏ. Loại rau dền đỏ này, sau khi cho vào nấu canh nước sẽ có màu đỏ tươi, thêm cá chép hồng, chẳng phải là Mãn giang hồng ư? Chỉ là ở món cá thì phải tốn công hơn, hấp chín dùng đũa gỗ lọc thịt cá ra, bỏ vào chảo xào với gia vị thêm chút nước, cuối cùng bỏ ít rau dền đỏ. Khi món ăn được đưa ra màu sắc tươi rói, đựng trong bát bạch ngọc, thêm vài cọng rau thơm, vô cùng đẹp mắt.

Nhìn món canh cá rau dền đỏ thơm nức mũi, bếp trưởng và đám đầu bếp đứng bên cạnh không tiếc lời tán dương: “Quả nhiên là Mãn giang hồng!”.

Có đầu bếp hỏi: “Quản gia Thanh Thu, hoa tiêu[3] cần bỏ nhiều thế này thật sao?”.

[3] Hoa tiêu: Một loại cây tần bì gai của Trung Quốc, có vị cay, tính nóng.

“Trong phủ quận vương chúng ta thiếu chút đồ này chắc?” Mọi người lập tức lắc đầu không dám nhiều lời, thầm nghĩ: Không thiếu, nhưng tê chết người.

Thanh Thu đột nhiên như nghĩ ra việc gì đó, hỏi bếp trưởng: “Buổi trưa ngươi dùng cái gì để nấu Mãn giang hồng?”.

Hắn ngượng ngùng đáp: “… Ta làm canh bí ngô”.

Những tiếng “xì” đồng loạt vang lên, canh bí ngô không chỉ là kém bình thường nếu đem so sánh với canh cá rau dền đỏ, mà là khác nhau một trời một vực.

Thanh Thu vẫn không ngừng tay, làm thêm hai món ăn nữa, một là gà nấu cốt măng[4], hai là chân ngỗng lưỡi vịt ướp, nhìn vô cùng tinh tế, chẳng còn cách nào, thế tử thích nhất món này. Làm xong nàng lại sang một gian chứa đồ khác tìm rất lâu, toàn thân lấm bụi, cuối cùng cũng tìm ra một thứ.

[4] Cốt măng: Phần măng đã bóc gần hết lớp ngoài, chỉ để lại phần lõi non bên trong.

Chỉ là mấy món ăn mà thôi, thật không đáng để mọi người bỏ hết công việc dang dở vây lại xem, thực ra là vì khẩu vị của thế tử quá kén chọn. Khi Thanh Thu cầm một cái túi nhỏ từ trong nhà kho đi ra, tất cả đều nhìn nàng chằm chằm, không biết nàng định làm gì. Thanh Thu trừng mắt nói: “Giờ là lúc nào rồi, còn đứng đây làm gì, không sợ lỡ giờ dùng cơm của các chủ nhân hay sao?”.

Lúc ấy mọi người mới trở về vị trí, bắt đầu bận rộn làm việc của mình. Thanh Thu cầm chặt thứ đồ trong tay, suy nghĩ mãi, ngắt ra một ít rắc vào trong bình trà, rồi lại nghĩ, bèn ngắt thêm một ít, thấy vẫn không đủ, nhắm mắt túm một vốc, thả vào bình trà, cho thêm ít đường, rót nước sôi, cuối cùng cũng xong.

Nàng đang định sai người đưa cơm đến cho thế tử, Hàm Yên vội tranh, lên tiếng trước: “Thanh Thu tỷ tỷ vất vả rồi, để muội đi đưa cơm”.

Nàng quét mắt nhìn quanh bếp, chẳng mấy khi Ngưng Vũ không ở đây, hai người bọn họ ngày nào cũng tranh giành việc đưa cơm cho thế tử. Có trời mới biết họ đi đưa cơm, hay là đi ăn cơm? Ai cũng bảo sắc đẹp có thể ăn, có lẽ hai người bọn họ nhìn thế tử rồi không cần phải ăn cơm nữa.

Thanh Thu đành giao cho nàng ta, rồi chỉ vào ấm trà thanh hoa dặn: “Đây là trà dành riêng cho thế tử, đừng làm đổ”.

Hàm Yên cười ngọt rồi đi ngay, thực ra tới đó chưa chắc đã gặp được thế tử, nhưng có thể đưa đồ ăn cho an hoàn tiểu đinh trong phòng thế tử.

Thanh Thu cởi tạp dề, bỏ khăn quấn đầu ra, thả tóc xuống, ra khỏi bếp thở phào nhẹ nhõm, được rồi, nàng thừa nhận, tim nàng vẫn đang đập rất nhanh, không sao bình tĩnh lại nổi. Nói là muốn để thế tử hài lòng nhưng nàng đã lén giở trò trong đó, đồ ăn thì không có gì, cùng lắm món canh cá hơi tê, hơi nồng, chỉ có điều bình trà…

Bình thường Thanh Thu rất thích náo nhiệt, đặc biệt nghe mấy người thím làm trong bếp thì thầm rỉ tai nhau những chuyện đồn đại nàng thấy rất vui, thỉnh thoảng còn nói xen vào mấy câu, quốc thái dân an mà, bách tính nhàn rỗi chuyện phiếm qua ngày.

Hôm nay sự náo nhiệt trong thiện phòng không sao xua tan được cảm giác cô độc của Thanh Thu. Nàng ăn không thấy ngon miệng, nên chẳng đợi thiện phòng dọn cơm đã quay về phòng mình. Lần ra tay này khiến nỗi ấm ức cả ngày trong lòng nàng cũng tiêu tan không ít.

Chầm chậm quay về phòng, trời đã nhá nhem tối, nàng thắp đèn, rót cho mình một cốc trà nguội, nhàn nhã uống xong, cuối cùng đứng dậy bắt đầu thu dọn tay nải. Thanh Thu vừa xếp vừa nghĩ, lúc này có lẽ thế tử đã dùng xong canh cá, uống xong bình trà hoa khoản đông[5] rồi, sau đó… nàng sẽ phải đối mặt với một trận cuồng phong bão vũ, bị đuổi thẳng khỏi phủ. Ừm, thật tốt, thứ mà nàng muốn chính là kết quả ấy, không cần từ chối ý tốt của hai vị chủ nhân, lão quản gia và dì Lưu Hoa cũng không có lý do gì để trách cứ nàng không tiếp tục làm việc trong phủ nữa.

[5] Khoản đông (Tussilago farfara) là một loại hoa thuộc họ Cúc.

Nghĩ đến đây, Thanh Thu bất giác đắc ý, hoa khoản đông là thực phẩm dùng làm thuốc, có tác dụng nhuận phổi giảm ho, tiêu đờm. Trước kia vào mùa thu nàng thường nấu cháo hoa khoản đông cho các chủ nhân trong phủ dùng, ai cũng khen ngon, chỉ là có điều cấm kỵ, tuyệt đối không thể dùng cùng hoa tiêu.

Hoa tiêu trong món canh cá rau dền đỏ hình như bỏ hơi nhiều.

Còn hoa khoản đông pha trong bình trà cũng cho hơi nhiều.

Nàng biết hai thứ này kỵ nhau nhưng không gây ra hậu quả gì nghiêm trọng, nên mới bạo gan yên tâm làm cho thế tử dùng. Ha ha, nghe nói ngoài biên ải thế tử ăn gió nằm sương, chắc chắn dạ dày đã được rèn luyện thành sắt đá, chỉ chút ít đó, chẳng hại gì.

Sống trong quận vương phủ hai năm, nàng tích lũy được rất nhiều thứ lặt vặt, chiếc trống bỏi mà tiểu tiểu thư để rơi ở chỗ nàng, hồng bao trong phủ phát mỗi dịp lễ tết, hộp đồ điểm tâm mà dì Lưu Hoa làm cho nàng. Mấy hôm trước bị thương, đồ bổ dưỡng mọi người tặng, thậm chí cả chậu hoa mà Hàm Yên, Ngưng Vũ tặng năm ngoái nhân ngày sinh của nàng, mặc dù chưa ra hoa, nhưng món nào nàng cũng không nỡ vứt đi, nhất thời có chút buồn phiền.

Ra khỏi vương phủ nàng còn nhà, lâu rồi không ai ở, có lẽ chỉ cần quét dọn qua là được. Tiền bạc thì tiền công mấy năm nay đủ để nàng chi tiêu một thời gian, sau khi mở phường đậu phụ e rằng sẽ gặp khó khăn, nếu thực sự không thể trụ nổi, thì nhà lão quản gia kia chính là nhà nàng. Nàng tính toán đâu vào đấy, hoàn toàn chẳng lo lắng gì đến những chuyện sắp xảy ra, chỉ ngồi đợi người tới gọi.

Nào ngờ đợi mãi tới tận nửa đêm, Thanh Thu đang ngủ gà ngủ gật, mơ mơ màng màng không còn biết là canh mấy, đột nhiên bị những tiếng đập cửa làm cho tỉnh dậy. Nàng khẽ giật mình, thầm nghĩ: Đến rồi.

Đèn dầu sắp cạn, cả căn phòng tối om om, người đến đập cửa giục giã: “Quản gia Thanh Thu? Quản gia Thanh Thu!”.

“Đến đây.”

Nàng chỉnh lại xiêm y, đi ra mở cửa, thì ra là Liêu quản gia hầu hạ bên cạnh quận vương, đằng sau ông ta có mấy nam tử to khỏe, đi trước còn có cả a hoàn hầu hạ bên cạnh quận vương phi cầm đèn lồng dẫn đường.

Giọng Liêu quản gia có phần vui mừng trước hoạn nạn của kẻ khác, “Thanh Thu quản gia ngủ say, chắc không biết thượng phòng xảy ra chuyện, mời đi theo ta”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương