Một Mối Lương Duyên
-
Chương 48
Ngày hôm sau…
Sau khi sắp xếp xong mọi chuyện ở Sở phủ, Lâm Thanh An cùng với Lục Bạch Kiêu và Sở Nhi vội vã chuẩn bị lên đường. Trước khi đi, Dung Hoa đưa cho Thanh An một sợi chỉ đỏ rồi dặn dò cô.
“Kỳ thực ba phần hồn đã rời khỏi thể xác thì liền sẽ không còn giữ lại được chút ký ức nào nữa. Cho nên Sở Thiên Minh dù có nhưng gặp lại cô cũng không thể nào nhận ra cô được.”
“Vậy sợi chỉ đỏ này là dùng để làm gì?”
“Sợi chỉ đỏ này sẽ đưa cô đến chỗ của Sở Thiên Minh. Khi trong lòng cô nghĩ đến hắn nó sẽ dẫn đường cho cô đi tìm được hắn.”
“Nhưng tìm được chàng ấy thì sao? Chàng ấy không nhớ ta, vậy thì làm cách nào mới có thể…?”
“Cô yên tâm! Công dụng của sợi chỉ đỏ này không chỉ là giúp cô tìm người. Khi cô tìm được hắn, sợi chỉ đỏ này sẽ ràng buộc hai người với nhau. Chỉ cần cô khơi gợi lại được một chút ký ức nào đó của Sở Thiên Minh thì thần hồn của hắn sẽ dần tan biến. Trước khi hắn tan biến, cô phải mau chóng đưa hắn vào trong Hồ lô Kim Tử.”
“Được! Ta biết rồi. Đa tạ cô.”
Thanh An mỉm cười, khẽ gật đầu cảm ơn Dung Hoa.
Dung Hoa nhìn sang Sở Nhi, cẩn trọng dặn dò cô vài điều rồi tiễn biệt ba người lên đường.
“Hi vọng… cô sẽ mau chóng tìm được Sở Thiên Minh.”
[…]
Đi qua cả một chặng đường dài, ba người đều cảm thấy rất mệt và khát. Dừng lại ở một cái cây to trong rừng, họ quyết định ngồi lại nghỉ ngơi ở đó. Lục Bạch Kiêu đưa chiếc túi đựng nước của mình cho Thanh An.
“Cô uống ít nước đi. Trước khi tìm được hắn, cô phải tự chăm sóc cho mình thật tốt.”
“Đa tạ huynh, Lục Bạch Kiêu.”
“Không sao! Từ bây giờ cho đến lúc hắn sống lại, ta sẽ thay hắn chăm sóc cô thật tốt.”
Nói rồi hắn lại lấy ra một túi nước khác đưa sang cho Sở Nhi. Nhìn hai nữ tử yếu đuối ngồi đó, hắn chỉ biết thở dài. Xoay người đứng dậy, hắn nói.
“Hai người ngồi ở đây đợi ta một lát. Để ta đi xem tình hình phía trước thế nào đã.”
“Được! Huynh cẩn thận một chút.”
“Yên tâm, ta sẽ quay lại nhanh thôi.”
Nói rồi, Lục Bạch Kiêu liền rời đi. Lúc này chỉ còn lại Thanh An và Sở Nhi.
Sở Nhi ngồi đó đưa đôi mắt tròn xoe sang nhìn cô, trong lòng nổi lên một cảm giác vô cùng tội lỗi. Nghĩ lại nếu như lúc đó, cô không lén lút làm những chuyện điên khùng kia, thì bây giờ Sở Thiên Minh và Lâm Thanh An có lẽ đã hạnh phúc mỹ mãn rồi. Chuyện xảy ra đến nông nỗi như ngày hôm nay, trách nhiệm đều hoàn toàn thuộc về cô. Nếu như có thể, cô bằng lòng hi sinh tính mạng của mình đổi lại cho họ một kết cục thật viên mãn.
Nói gì đi nữa, thì mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi. Dù có muốn quay ngược thời gian thì cũng không thể. Bởi vì nếu không có lệnh của Dung hoa thì không gian chủ thần sẽ không quay chuyển thời gian. Mà dù có thể quay ngược thời gian thì mọi chuyện cũng không thể thay đổi được nữa rồi.
Khẽ thở dài một hơi, Sở Nhi đưa tay vỗ nhẹ vào vai Thanh An rồi nói.
“Lâm Thanh An! Xin lỗi!”
Thanh An nhíu mày, ánh mắt mơ hồ nhìn cô gái bên cạnh mình.
“Cô đang nói gì vậy? Tại sao lại xin lỗi ta?”
“Chỉ là ta cảm thấy bản thân có lỗi vì đã trở thành gánh nặng của hai người mà thôi.”
“Sở Nhi! Cô bằng lòng giúp đỡ chúng ta đã là quý hóa lắm rồi. Làm gì có chuyện trở thành gánh nặng của ta cơ chứ!”
“Lâm Thanh An! Cô thật tốt!”
Cô càng tốt thì Sở Nhi lại càng cảm thấy tội lỗi vạn phần. Cô càng tốt thì tảng đá trong lòng cô ấy lại càng nặng thêm. Người ta nói đúng… sai một ly thì đi cả một dặm. Nhưng chặng đường mà cô và Thanh An phải đi không chỉ là một dặm thôi đâu mà là rất xa. Xa đến nỗi cô cũng không biết là đi trong bao lâu.
Một lúc sau, Lục Bạch Kiêu quay lại. Nhìn thấy hai người vẫn còn đang ngồi đó, y liền chạy về phía hai người rồi nói.
“Ở phía trước có một ngôi làng nhỏ dưới chân núi. Chúng ta có thể đến đó để xem thử. Với lại thời gian cũng không còn sớm nữa, ta nghĩ chúng ta cần một chỗ để nghỉ ngơi.”
Thanh An khẽ gật đầu rồi nhấc người đứng dậy.
“Được! Vậy thì chúng ta đi vào làng đi.”
Ba người cứ thế mà cùng nhau đi vào trong ngôi làng nhỏ.
Ngôi làng này quả thật rất yên bình. Yên bình đến nỗi khiến người ta không muốn rời đi. Lục Bạch Kiêu và Thanh An cùng với Sở Nhi đi đến một khách điếm và thuê hai căn phòng, sẵn tiện gọi luôn một bữa ăn thịnh soạn.
Thanh An mệt mỏi lê đôi chân đi lên phòng. Đặt mình ngồi xuống chiếc ghế gỗ, trong lòng cô lại chẳng được vui vẻ gì.
“Sở Thiên Minh! Em phải đi đâu mới tìm được anh đây?”
Trong lòng cô truyền đến một cảm giác đau nhói. Sợi chỉ đỏ đeo trên tay cũng đột ngột phát sáng và vươn dài ra. Thanh An mở to mắt nhìn sợi chỉ cứ dài ra, dài ra mãi rồi bay ra khỏi phòng. Thấy thế cô liền lập tức vội vã chạy theo.
Lục Bạch Kiêu và Sở Nhi đang ngồi ở bàn dưới quầy. Thấy cô lao ra ngoài thì cũng liền đuổi theo.
Chạy đến một con suối nhỏ, Thanh An nhìn thấy có một cặp phu thê. Họ đang ở bên cạnh bờ sông, người cô nương kia đang giặt giũ còn người nam nhân thì đang dùng cây để bắt cá. Nhưng tại sao dáng người đó lại quen thuộc đến vậy…
Sợi chỉ đỏ trong tay đột nhiên lại bay đến rồi cột vào cổ tay của hắn. Thanh An nhíu mày ngạc nhiên nhìn người kia. Cho đến khi hắn quay lại, cô thật sự không thể tin nổi vào mắt mình. Người trước mặt chẳng ai xa lạ mà chính là Sở Thiên Minh.
Không thể kìm được sự xúc động trong lòng, cô liền vội vã chạy về phía anh. Hai cánh tay dang rộng ôm chầm lấy người trước mặt, cô vùi mặt vào lòng anh mà khóc nức nở.
" Thiên Minh… hay quá! Cuối cùng em cũng tìm được anh rồi."
Nhưng thứ cô nhận lại không được như cô mong muốn. Người kia đưa tay đẩy cô ra, lực đẩy rất mạnh khiến cô cứ thế mà ngã xuống. Thanh An vừa đau lòng đưa đôi mắt đẫm lệ lên nhìn anh.
“Thiên Minh! Anh không nhận ra em sao?”
“Vị cô nương này, chúng ta không quen không biết… Xin cô hãy tự trọng.”
Sau khi sắp xếp xong mọi chuyện ở Sở phủ, Lâm Thanh An cùng với Lục Bạch Kiêu và Sở Nhi vội vã chuẩn bị lên đường. Trước khi đi, Dung Hoa đưa cho Thanh An một sợi chỉ đỏ rồi dặn dò cô.
“Kỳ thực ba phần hồn đã rời khỏi thể xác thì liền sẽ không còn giữ lại được chút ký ức nào nữa. Cho nên Sở Thiên Minh dù có nhưng gặp lại cô cũng không thể nào nhận ra cô được.”
“Vậy sợi chỉ đỏ này là dùng để làm gì?”
“Sợi chỉ đỏ này sẽ đưa cô đến chỗ của Sở Thiên Minh. Khi trong lòng cô nghĩ đến hắn nó sẽ dẫn đường cho cô đi tìm được hắn.”
“Nhưng tìm được chàng ấy thì sao? Chàng ấy không nhớ ta, vậy thì làm cách nào mới có thể…?”
“Cô yên tâm! Công dụng của sợi chỉ đỏ này không chỉ là giúp cô tìm người. Khi cô tìm được hắn, sợi chỉ đỏ này sẽ ràng buộc hai người với nhau. Chỉ cần cô khơi gợi lại được một chút ký ức nào đó của Sở Thiên Minh thì thần hồn của hắn sẽ dần tan biến. Trước khi hắn tan biến, cô phải mau chóng đưa hắn vào trong Hồ lô Kim Tử.”
“Được! Ta biết rồi. Đa tạ cô.”
Thanh An mỉm cười, khẽ gật đầu cảm ơn Dung Hoa.
Dung Hoa nhìn sang Sở Nhi, cẩn trọng dặn dò cô vài điều rồi tiễn biệt ba người lên đường.
“Hi vọng… cô sẽ mau chóng tìm được Sở Thiên Minh.”
[…]
Đi qua cả một chặng đường dài, ba người đều cảm thấy rất mệt và khát. Dừng lại ở một cái cây to trong rừng, họ quyết định ngồi lại nghỉ ngơi ở đó. Lục Bạch Kiêu đưa chiếc túi đựng nước của mình cho Thanh An.
“Cô uống ít nước đi. Trước khi tìm được hắn, cô phải tự chăm sóc cho mình thật tốt.”
“Đa tạ huynh, Lục Bạch Kiêu.”
“Không sao! Từ bây giờ cho đến lúc hắn sống lại, ta sẽ thay hắn chăm sóc cô thật tốt.”
Nói rồi hắn lại lấy ra một túi nước khác đưa sang cho Sở Nhi. Nhìn hai nữ tử yếu đuối ngồi đó, hắn chỉ biết thở dài. Xoay người đứng dậy, hắn nói.
“Hai người ngồi ở đây đợi ta một lát. Để ta đi xem tình hình phía trước thế nào đã.”
“Được! Huynh cẩn thận một chút.”
“Yên tâm, ta sẽ quay lại nhanh thôi.”
Nói rồi, Lục Bạch Kiêu liền rời đi. Lúc này chỉ còn lại Thanh An và Sở Nhi.
Sở Nhi ngồi đó đưa đôi mắt tròn xoe sang nhìn cô, trong lòng nổi lên một cảm giác vô cùng tội lỗi. Nghĩ lại nếu như lúc đó, cô không lén lút làm những chuyện điên khùng kia, thì bây giờ Sở Thiên Minh và Lâm Thanh An có lẽ đã hạnh phúc mỹ mãn rồi. Chuyện xảy ra đến nông nỗi như ngày hôm nay, trách nhiệm đều hoàn toàn thuộc về cô. Nếu như có thể, cô bằng lòng hi sinh tính mạng của mình đổi lại cho họ một kết cục thật viên mãn.
Nói gì đi nữa, thì mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi. Dù có muốn quay ngược thời gian thì cũng không thể. Bởi vì nếu không có lệnh của Dung hoa thì không gian chủ thần sẽ không quay chuyển thời gian. Mà dù có thể quay ngược thời gian thì mọi chuyện cũng không thể thay đổi được nữa rồi.
Khẽ thở dài một hơi, Sở Nhi đưa tay vỗ nhẹ vào vai Thanh An rồi nói.
“Lâm Thanh An! Xin lỗi!”
Thanh An nhíu mày, ánh mắt mơ hồ nhìn cô gái bên cạnh mình.
“Cô đang nói gì vậy? Tại sao lại xin lỗi ta?”
“Chỉ là ta cảm thấy bản thân có lỗi vì đã trở thành gánh nặng của hai người mà thôi.”
“Sở Nhi! Cô bằng lòng giúp đỡ chúng ta đã là quý hóa lắm rồi. Làm gì có chuyện trở thành gánh nặng của ta cơ chứ!”
“Lâm Thanh An! Cô thật tốt!”
Cô càng tốt thì Sở Nhi lại càng cảm thấy tội lỗi vạn phần. Cô càng tốt thì tảng đá trong lòng cô ấy lại càng nặng thêm. Người ta nói đúng… sai một ly thì đi cả một dặm. Nhưng chặng đường mà cô và Thanh An phải đi không chỉ là một dặm thôi đâu mà là rất xa. Xa đến nỗi cô cũng không biết là đi trong bao lâu.
Một lúc sau, Lục Bạch Kiêu quay lại. Nhìn thấy hai người vẫn còn đang ngồi đó, y liền chạy về phía hai người rồi nói.
“Ở phía trước có một ngôi làng nhỏ dưới chân núi. Chúng ta có thể đến đó để xem thử. Với lại thời gian cũng không còn sớm nữa, ta nghĩ chúng ta cần một chỗ để nghỉ ngơi.”
Thanh An khẽ gật đầu rồi nhấc người đứng dậy.
“Được! Vậy thì chúng ta đi vào làng đi.”
Ba người cứ thế mà cùng nhau đi vào trong ngôi làng nhỏ.
Ngôi làng này quả thật rất yên bình. Yên bình đến nỗi khiến người ta không muốn rời đi. Lục Bạch Kiêu và Thanh An cùng với Sở Nhi đi đến một khách điếm và thuê hai căn phòng, sẵn tiện gọi luôn một bữa ăn thịnh soạn.
Thanh An mệt mỏi lê đôi chân đi lên phòng. Đặt mình ngồi xuống chiếc ghế gỗ, trong lòng cô lại chẳng được vui vẻ gì.
“Sở Thiên Minh! Em phải đi đâu mới tìm được anh đây?”
Trong lòng cô truyền đến một cảm giác đau nhói. Sợi chỉ đỏ đeo trên tay cũng đột ngột phát sáng và vươn dài ra. Thanh An mở to mắt nhìn sợi chỉ cứ dài ra, dài ra mãi rồi bay ra khỏi phòng. Thấy thế cô liền lập tức vội vã chạy theo.
Lục Bạch Kiêu và Sở Nhi đang ngồi ở bàn dưới quầy. Thấy cô lao ra ngoài thì cũng liền đuổi theo.
Chạy đến một con suối nhỏ, Thanh An nhìn thấy có một cặp phu thê. Họ đang ở bên cạnh bờ sông, người cô nương kia đang giặt giũ còn người nam nhân thì đang dùng cây để bắt cá. Nhưng tại sao dáng người đó lại quen thuộc đến vậy…
Sợi chỉ đỏ trong tay đột nhiên lại bay đến rồi cột vào cổ tay của hắn. Thanh An nhíu mày ngạc nhiên nhìn người kia. Cho đến khi hắn quay lại, cô thật sự không thể tin nổi vào mắt mình. Người trước mặt chẳng ai xa lạ mà chính là Sở Thiên Minh.
Không thể kìm được sự xúc động trong lòng, cô liền vội vã chạy về phía anh. Hai cánh tay dang rộng ôm chầm lấy người trước mặt, cô vùi mặt vào lòng anh mà khóc nức nở.
" Thiên Minh… hay quá! Cuối cùng em cũng tìm được anh rồi."
Nhưng thứ cô nhận lại không được như cô mong muốn. Người kia đưa tay đẩy cô ra, lực đẩy rất mạnh khiến cô cứ thế mà ngã xuống. Thanh An vừa đau lòng đưa đôi mắt đẫm lệ lên nhìn anh.
“Thiên Minh! Anh không nhận ra em sao?”
“Vị cô nương này, chúng ta không quen không biết… Xin cô hãy tự trọng.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook