Một Mối Lương Duyên
21: Bữa Cơm Này Ta Nuốt Không Trôi


May mắn thay, vừa đúng lúc đó, một thân ảnh cao lớn đã xuất hiện và kịp thời tặng cho hắn ta một cú đấm.

Hắn bị đánh ra xa, tức giận nhìn chằm chằm vào gương mặt của kẻ đã phá hoại chuyện tốt của mình.
“Ngươi là ai? Dám phá hỏng chuyện tốt của ta?”
Người kia không trả lời, chỉ khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh.

Tô Nhiễm Thanh sau khi nhìn rõ, liền không nhịn được mà thốt lên một câu.
“Lục Bạch Kiêu! Là huynh sao?”
Lục Bạch Kiêu không trả lời, chỉ quay lại nhìn nàng một cái rồi gật đầu.
Tên kia vừa nghe đến tên Lục Bạch Kiêu thì liền muốn chạy.

Chỉ là lúc này, hắn muốn chạy cũng không thể chạy được nữa rồi.
Lục Bạch Kiêu túm lấy cổ áo, ném hắn ngã xuống đất.

Y lạnh lùng nhìn vào gương mặt đang hoảng sợ của hắn ta rồi hỏi.
“Ngươi muốn làm gì cô ấy?”
“Ti… Tiểu… Tiểu nhân có mắt như mù, xin… xin xin Lục tiểu chủ tha mạng.”
“Tha mạng? Vậy thì phải hỏi xem Tô tiểu thư có đồng ý hay không!”
Vừa nghe đến Tô tiểu thư,.

mặt hắn lập tức biến sắc.

Hôm nay, hắn đúng là đen đủi quá rồi nên mới chọc nhầm vào “ổ kiến lửa” này.
Khắp cả Tiêu Giao thành này, ai lại chẳng biết, Tô lão bang chủ có một tiểu nữ xinh đẹp như hoa, được ông nhất mực nâng niu chiều chuộng.

Ông nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.

Chưa từng đánh mắng lấy nửa lời.
Lại nghe nói, Sở Thiên Minh, vị Thiếu chủ vang danh võ lâm kia lại vừa mới nhận nàng ấy làm nghĩa muội.

Nếu như để cho hai người họ biết, hắn lại dám có ý đồ xấu với nàng thì thiết nghĩ, thây hắn chắc là sẽ không được toàn vẹn.
“Sao! Biết sợ rồi?”
Lục Bạch Kiêu nhìn biểu cảm của hắn mà lạnh nhạt nói.

Tô Nhiễm Thanh cũng nhìn thấy hắn đang run rẩy không thôi.

Vốn tính thương người nên nàng chẳng nỡ để hắn bị bắt tội.

Kéo nhẹ cánh tay áo của Lục Bạch Kiêu, nàng nhỏ giọng nói.
“Được rồi! Dù gì thì ta cũng không sao, huynh tha cho hắn đi.”
“Thanh nhi! Cô chính là tốt bụng như vậy nên mới phải chịu thiệt thòi đó.”
“Ta biết huynh là lo lắng cho ta.


Nhưng xem như ta cầu xin huynh, huynh tha cho hắn lần này đi.”
Khẽ lắc đầu rồi thở dài, y rút kiếm ra kề lên cổ hắn.
“Đã nghe thấy chưa? Còn không mau đa tạ Tô tiểu thư?”
“Đa tạ! Đa tạ Tô tiểu thư, đa tạ Lục tiểu chủ.”
Vừa nói, hắn vừa liên tục dập đầu.

Lục Bạch Kiêu hơi dùng sức khiến thanh kiếm trong tay cứa nhẹ vào cổ hắn rồi lạnh giọng cảnh cáo.
“Lần này xem như ngươi gặp may.

Nếu như còn để ta bắt gặp thêm lần nữa, ngươi tự biết kết cục của mình đi.”
“Tiểu nhân không dám, không dám nữa.”
“Đi đi.”
Nhìn dáng vẻ hắn chạy đi, y cũng thu lại thanh kiếm.
“Lục Bạch Kiêu,.

huynh về từ lúc nào vậy?”
“Ta cũng vừa mới trở về thôi.

Còn cô, giờ này lại định đi đâu?”
“Ta… Ta muốn trở về Tô phủ.”
“Ừm… Ta đưa cô về.

Thân nữ nhi đi một mình, không được an toàn cho lắm.”
“Vậy… Làm phiền huynh rồi.”
Trải qua chuyện lúc nãy, nàng cũng sợ rồi.

Thôi thì cứ đành làm phiền y một lần vậy.
Hai người sánh bước bên nhau, cùng đi về phía Tô phủ…
_________
Lâm Thanh An cựa mình thức giấc, chỉ cảm thấy bụng mình có chút nặng.

Chậm rãi mở mắt ra, nàng nhìn thấy gương mặt anh tuấn của Sở Thiên Minh đang gần sát với mình.

Còn có… cánh tay ấy đang ôm lấy eo nàng.

Nàng nhíu mày khó hiểu, đôi mắt hoang mang nhìn chằm chằm y thật lâu.
Đầu có chút đau, nàng cố gắng để hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra đêm qua.

Đêm qua… Nàng gặp Tô Nhiễm Thanh, hai người đến tửu lâu uống rượu.

Sau đó, hình như nàng nhìn thấy, mình đang nằm trên lưng y, y cõng nàng về phủ.

Lúc ấy, nàng còn cho là bản thân bị ảo giác.


Hoá ra, đều là sự thật.

Nhưng mà… tại sao…
“Sao nàng không ngủ thêm chút nữa?”
Giọng nói khàn khàn quen thuộc vang lên khiến nàng bỗng giật mình.

Y mở mắt ra, dịu dàng đối diện với ánh mắt của nàng.

Bàn tay đưa lên véo má nàng một cái thật đau.
“Đã tỉnh chưa?”
“Á!”
Lâm Thanh An bị đau liền kêu lên một tiếng.

Nàng bực dọc nhìn chằm chằm vào đôi mắt ấy rồi lên tiếng hỏi.
“Tại sao ta lại ở đây?”
“Nàng không nhớ sao?”
“Không!”
“Nàng say, ta đưa nàng về.

Đã nhớ chưa?”
Quả nhiên là như vậy…
Nàng im lặng một lúc, đôi mắt cụp xuống như thế đang suy nghĩ điều gì đó.

Mãi một lúc sau, nàng mới lên tiếng.
“Tại sao lại đi đón ta?”
“Nương tử giận dỗi, uống đến say không biết trời trăng gì.

Thân là tướng công, vi phu sao có thể bỏ mặc nàng được chứ?”
“Xùy! Ai là thê tử của chàng?”
“Là nàng!”
“Ta không muốn đôi co với chàng nữa.

Chàng đi tìm Lâm Uyển Nhi của chàng đi.”
Nhìn thấy dáng vẻ của nàng, y không nhịn được mà bật cười.

Kéo nàng ôm chặt vào lòng mình, y nhỏ giọng dỗ dành.
“Được rồi! Nàng đừng ghen nữa.

Ta đã nói, suốt đời này ta chỉ có một mình nàng thì nhất định sẽ không có ai khác.”
“Kể cả Lâm Uyển Nhi sao?”

“Tất nhiên!”
“Vậy thì tại sao chàng lại đưa cô ta về đây?”
“Ta có lí do của mình.

Một ngày nào đó sẽ cho nàng biết.”
“Thiên Minh ca ca! Bữa sáng muội đã nấu xong rồi, huynh mau ra ăn đi.”
Một giọng nữ yểu điệu vang lên, cắt ngang cuộc đối thoại của hai người.

Lâm Thanh An chán ghét nói.
“Đúng là nhắc tào tháo, tào tháo liền tới rồi.”
“Được rồi! Nàng không nghe sao? Cô ta nói bữa sáng nấu xong rồi, chúng ta mau ra ngoài ăn thôi.”
“Chàng… Chàng còn muốn ăn đồ do cô ta nấu?”
“Nàng nghĩ thử xem, công việc bếp núc lâu nay do ai làm?”
“Tiểu Nguyệt!”
“Tiểu Nguyệt có thân phận gì?”
“Nha hoàn…”
Lời nói chưa dứt, nàng như nhận ra được điều bất thường.

Mà hình như nàng cũng hiểu được ý tứ trong lời nói của y rồi.

Hoá ra là như vậy.
“Đã hiểu chưa?”
“Hiểu rồi!”
“Đi thôi, đi cảm nhận cảm giác làm đương gia chủ mẫu.”
“Được!”
Sở Thiên Minh và Lâm Thanh ăn đi vào phòng ăn.

Trước mặt họ là một bàn thức ăn vô cùng thịnh soạn.

Ở bên kia, Lâm Uyển Nhi lại đang cầm trên tay một bát canh nóng hổi mang tới.
Đặt bát canh nóng xuống bàn, Lâm Uyển Nhi mỉm cười dịu dàng nói.
“Thiên Minh! Huynh tới rồi.”
“Tỷ tỷ! Sao tỷ lại không nhìn thấy muội vậy?”
“Ta…”
“Được rồi! Mau ngồi xuống ăn đi.”
Sở Thiên Minh cắt ngang lời nói của hai người trước khi một trận chiến kịch liệt xảy ra.

Y ngồi xuống ghế, Lâm Thanh An và Lâm Uyển Nhi cùng ngồi xuống hai bên.
Lâm Uyển Nhi xới cơm cho y rồi nhỏ giọng nói.
“Đây là những món mà huynh thích, tay nghề còn yếu kém, hy vọng huynh sẽ không chê.”
Nhìn thấy bộ dạng lấy lòng của nàng ta, Thanh An thật sự cảm thấy rất chán ghét.

Nàng gấp một miếng thức ăn bỏ vào miệng rồi lại nói ra mấy lời khiêu khích.
“Tỷ tỷ à! Tỷ diễn cho ai xem vậy?”
Lâm Uyển Nhi trừng mắt nhìn nàng rồi liền quay sang nhìn Sở Thiên Minh với biểu cảm vô cùng ủy khuất.
“Thiên Minh ca ca! Rốt cuộc ta đã làm sau chuyện gì, tại sao muội ấy lại có thành kiến sâu sắc với ta như vậy?”
“Ha… Tỷ đã làm ra chuyện gì, chẳng lẽ bản thân mình còn không tự rõ sao?”
“An An! Ta… Ta thật sự là có nỗi khổ.”
“Nỗi khổ! Được! Ta cũng muốn nghe thử, tỷ có nỗi khổ gì.”
Lâm Uyển Nhi đưa tay lau nước mắt, nàng ta vén tay áo lên, đưa ra trước mặt Sở Thiên Minh.

“Thanh An,.

muội xem đi.

Đây đều là những vết tích mà Tần Khởi Hoành để lại.”
“Tỷ lại định giở trò gì?”
“Ta không có giở trò gì cả.

Thiên Minh, huynh tin muội đi.”
Sở Thiên Minh vẫn im lặng.

Y nhìn nàng ta một lúc, giọng nói không mặn không nhạt mà trả lời.
“Muốn ta tin cũng không phải là không được.

Nói đi, tại sao lại lấy Hồng Quế phường giao cho Tần Khởi Hoành?”
Nghe đến đó, nàng ta lại bắt đầu khóc lóc.

Nước mắt ngắn dài, nàng ta ủy khuất nói.
“Là Tần Khởi Hoành dùng tính mạng của mẫu thân ra để uy hiếp, muội không thể không nghe theo.”
“Vậy sao?”
“Thiên Minh, muội vì mẫu thân nên bất đắc dĩ mới phải làm theo lời hắn.

Huynh… huynh đừng trách muội có được không?”
Lâm Thanh An thật sự bị nét diễn của nàng ta làm cho cảm lạnh.

Nàng đưa tay lên vỗ tay hai cái, giọng nói mang theo chút sự giễu cợt mà nói với nàng ta.
“Nếu để Tần Khởi Hoành nghe được mấy lời này thì hắn sẽ như thế nào nhỉ?”
“Lâm Thanh An…”
Lâm Uyển Nhi ánh mắt đầy tức giận nhìn nàng.

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt y đang nhìn mình, ả lại tỏ vẻ ủy khuất, vừa khóc vừa nói.
“Thanh An! Ta biết muội ghét ta, nhưng những gì ta nói đều là sự thật.”
“Xùy! Có quỷ mới tin cô.”
“Muội… Thiên Minh, huynh xem muội ấy… hức hức…”
Sở Thiên Minh nhìn cô ta khóc lóc mà khẽ nhếch môi lên cười lạnh.
“Nếu thật như vậy thì ủy khuất cho Uyển Nhi quá rồi.”
“Không sao đâu, chỉ cần huynh tin muội là được rồi.”
“Sở Thiên Minh! Chàng … não của chàng bị úng nước rồi sao? Tại sao chàng lại tin cô ta?”
“Thanh An! Muội ghét ta đến vậy sao?”
“Đúng vậy đó! Ta ghét cô, rất ghét cô.”
“Thiên Minh, chàng xem…Thanh An muội ấy…”
“Vậy Uyển Nhi nói xem, ta nên đánh hay là nên mắng nàng ấy?”
“Không không! Muội không có ý đó.”
Lâm Thanh An nghe xong lời y nói thì liền bật cười.
“Sở Thiên Minh, chàng đúng là làm ta thất vọng.

Chàng tự mình ăn đi, bữa cơm này, ta nuốt không trôi.”
Nói rồi, nàng liền đứng dậy, quay người bỏ đi..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương