Một Mình Ta Mỹ Lệ
-
Chương 7: 7: Muốn Chết
Tuy Dịch Tuyết Phùng phản ứng rất nhanh, lao ra ngoài như tên bắn, thế nhưng tu vi Ninh Ngu cỡ nào, cơ hồ chỉ trong giây lát đã đuổi kịp hắn.
Dịch Tuyết Phùng bay đến chân tường vừa ngẩng đầu, chân nến ở góc tường phản chiếu ánh sáng dịu nhẹ, Ninh Ngu một thân ngoại bào đen đứng ở đầu tường, từ trên cao nhìn xuống hắn, trong con ngươi tất cả đều là ý lạnh.
Dịch Tuyết Phùng lập tức nói: "Kiếm tôn ta biết sai rồi..."
Ninh Ngu lạnh lùng nói: "Biết sai không sửa, còn biết để làm gì?"
Dịch Tuyết Phùng liếc mắt nhìn y, nhỏ giọng nói: "Vì thoát thân..."
Ninh Ngu dừng một chút, mới nói: "Trái lại ngươi còn rất ăn ngay nói thật."
Mưa lớn đổ ào ào, toàn thân Dịch Tuyết Phùng ướt sũng, đứng ở đầu tường bả vai co rút run lẩy bẩy, khuôn mặt nhỏ hoàn toàn trắng bệch.
Ninh Ngu từ đầu tường phiêu phiêu hạ xuống, mưa từ trên trời giáng xuống bị linh lực quanh người y ngăn cách thành một tấm màng nước, so sánh cùng Dịch Tuyết Phùng cả người chật vật đối lập cực kỳ rõ ràng.
Từ nhỏ Dịch Tuyết Phùng hiểu rõ dung mạo của mình là ưu thế lớn nhất, cho nên hắn không hề keo kiệt tận dụng triệt để, rõ ràng có thể dùng linh lực để che mưa, hắn lại kiên cường muốn bị xối, tóc dài búi qua loa rũ trên vai, ngăn không nổi nước mưa chảy xuống.
Dáng vẻ chật vật đáng thương như vậy, dù là người có tâm địa sắt đá, nhất định cũng sẽ sinh lòng thương tiếc.
Nhưng Ninh Ngu không quan tâm tới bộ dạng này của hắn, chỉ lạnh lùng nói: "Ngươi tới đây làm gì?"
"Kiếm của ta..." Dịch Tuyết Phùng từ trước đến giờ sợ lạnh, không bao lâu sau liền run lẩy bẩy, "Kiếm cha ta để lại cho ta, buổi tối nếu không có nó, ta ngủ không được."
Ninh Ngu nói: "Ngươi quý trọng cây phế kiếm kia như thế, vậy vì sao ta nghe nói, trước giờ ngươi chưa từng dùng pháp khí Lâm Phàn để lại cho ngươi?"
"Đồn đãi chung quy chỉ là đồn đãi, không thể tin hết." Dịch Tuyết Phùng khẽ ngẩng đầu, nhẹ nhàng nháy mắt mấy cái, hạt mưa đính trên lông mi lặng lẽ* rơi xuống.
*trong qt để rì rào mà t nghĩ, nước mưa trên lông mi mà rì rào rơi xuống......!nó lạ lắm đó.
Mi mắt Ninh Ngu chớp cũng chưa từng chớp, lãnh khốc vô tình: "Lúc trước ta đã nói gì?"
Dịch Tuyết Phùng sững sờ, thử thăm dò nói: "Hiện tại ta không tư cách dùng nó?"
Ninh Ngu "Hừ" một tiếng, ra hiệu ngươi phải tự mình biết mình.
Dịch Tuyết Phùng nghĩ thầm: "Năm đó thời điểm ta thu Thiết Vân mới mười ba tuổi, tu vi kết đan còn chưa tới ngươi vẫn cho ta dùng, sao bây giờ lại biến thành không đủ tư cách?"
Dịch Tuyết Phùng rùng mình một cái, hỏi: "Vậy xin hỏi kiếm tôn, khi nào mới được xem như có tư cách?"
Ninh Ngu nói: "Rất đơn giản..."
Dịch Tuyết Phùng ánh mắt sáng lên, tiếp theo nghe đệ nhất kiếm thuật tam giới trong lời đồn dùng một loại ngữ khí cực kỳ thản nhiên lạnh lùng nói: "...!Đánh thắng ta."
Dịch Tuyết Phùng; "..."
Cáo từ.
Gió lạnh mang theo giọt mưa băng lãnh, Dịch Tuyết Phùng run rẩy, thấy Ninh Ngu một bộ muốn đuổi hắn, giả vờ mềm giọng nói: "Kiếm tôn, chúng ta có thể vào phòng nói không?"
Ninh Ngu nói: "Không được, cút."
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Hắn quên mất hiện tại Ninh Ngu vô tình ra sao.
Ninh - tâm địa sắt đá - Ngu trực tiếp đuổi Dịch Tuyết Phùng đang cực kỳ chật vật ra ngoài, trước khi đi còn nói: "Nếu có lần sau nữa..."
Lời uy hiếp lần này vẫn chưa nói xong, Dịch Tuyết Phùng đã bị mưa xối không chịu nổi, ôm đầu nhanh chóng lủi vào màn mưa.
Ninh Ngu: "..."
Tức đến mức phẩy tay áo bỏ đi.
Dịch Tuyết Phùng sau khi trở về trực tiếp đi ngủ, tính toán ngày hôm sau làm sao lấy lại Thiết Vân.
Không biết có phải do dầm mưa hay không, hắn cả đêm mơ thấy ác mộng, trong mơ Ninh Ngu mặt mày lạnh lùng, từ trên cao nhìn xuống hắn gằn từng chữ một: "Đạo ma thù đồ."
Những lời này hắn nghe không biết bao nhiêu lần, cũng không biết Ninh Ngu trong mộng bị cái gì quấn thân, mặt lạnh cứ lặp đi lặp lại câu nói này, vậy mà lặp lại mấy trăm lần.
Mãi đến tận sáng sớm hôm sau hắn tỉnh lại, trong tai vẫn như cũ rót đầy bốn chữ cực kỳ ma tính kia.
"Thù đồ..." Dịch Tuyết Phùng trợn trắng mắt, tự lẩm bẩm, "Ta biết đường đi khác biệt, đừng nói nữa..."
* Thù đồ = đường đi khác biệt
Hoài Trần như trước ôm linh hoa đến thay, nhìn thấy dáng vẻ Dịch Tuyết Phùng tóc tai bù xù ngồi ở trên giường nhỏ thất thần, thử thăm dò nói: "Tiểu tiên quân, không đứng dậy sao? Tống chưởng môn dặn dò hôm nay ngài phải mang Ninh kiếm tôn thăm quan Hàn Hoài Xuyên một vòng..."
Dịch Tuyết Phùng ôm đầu, suýt nữa ngã chổng vó xuống đất, chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt hận không thể ngất đi.
Hoài Trần: "Tiểu tiên..."
Dịch Tuyết Phùng giật mình một cái, con mắt dâng lên một tầng hơi nước, hàm hồ gật đầu: "Biết rồi."
Hôm nay nhất định phải mang Thiết Vân kiếm về.
Dịch Tuyết Phùng từ trên giường bò xuống, cũng không thời gian ngồi lựa y phục chói mù mắt chó như hôm qua, tùy ý khoác một thân ngoại bào huyền sắc liền đi ra ngoài.
Mưa đã tạnh, trên tảng đá xanh sót đầy tàn hoa, một đường kéo dài vào sâu trong rừng cây.
Dịch Tuyết Phùng dưới chân phiêu phiêu, đầy đầu toàn là "Đạo ma thù đồ", rất đã đặt chân tới nơi ở của Ninh Ngu.
Hai ám vệ vẫn đứng ở cửa như hai cây cột giống hôm qua, thấy hắn lại đây khẽ gật đầu: "Tiểu tiên quân."
Dịch Tuyết Phùng "Ừ" một tiếng, cất bước đi vào.
Ninh Ngu tỉnh dậy rất sớm, lúc này đang ngồi trên giường mềm cạnh cửa sổ, hờ hững nhìn quang cảnh ngoài cửa sổ, Thiết Vân kiếm bị y đặt ở trên tiểu án* bên cạnh, kiếm tuệ không gió mà bay.
*bàn nhỏ
Dịch Tuyết Phùng mới bước vào liền thấy một luồng gió lạnh đập vô mặt, ngẩng đầu lên, Ninh Ngu đang lạnh như băng liếc nhìn hắn, mấy ngón tay khớp xương rõ ràng đặt ở trên lưỡi kiếm Thiết Vân.
Dịch Tuyết Phùng tiến lên cúi đầu thi lễ: "Kiếm tôn."
Ninh Ngu như chờ hắn, ngón tay nhẹ nhàng lướt trên lưỡi kiếm một chút, nháy mắt trên thân kiếm kết một tầng băng sương mỏng manh; lại thoắt một cái, băng sương trong nháy mắt hòa tan, thủy châu* thuận theo lưỡi kiếm trượt xuống.
*giọt nước, để thủy châu cho hoa lá^^
Y cứ không để tâm như vậy, Thiết Vân bị một hồi băng lãnh một hồi nóng bỏng của y dọa sợ sắp ngất xỉu đến nơi, kiếm tuệ không ngừng run rẩy.
"Cha!" Thấy Dịch Tuyết Phùng đến, Thiết Vân "Oa" một tiếng khóc lóc, "Cha ngươi không giữ lời! Hôm qua còn nói dù có mất mạng cũng phải cứu ta ra ngoài, bị phát hiện một cái chạy trốn còn nhanh hơn thỏ! Tình phụ tử ở đâu?!"
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Đứa nhỏ này bị dọa đến mức bắt đầu nói mê sảng.
Đầu óc Dịch Tuyết Phùng choáng váng, lỗ tai bị hắn rống đau đớn, giả bộ không thấy nghe*, rũ mắt ngoan ngoãn nói với Ninh Ngu: "Kiếm tôn, Tống chưởng môn dặn dò ta mang ngài đi dạo xung quanh Hàn Hoài Xuyên một chút."
*qt: quyền đương không nghe(?)
Tuy Lâm Phù Ngọc được tôn sùng lấy danh tiểu tiên quân, nhưng không đủ lông đủ cánh, không ai thực sự xem hắn là chủ nhân của Hàn Hoài Xuyên, với người ngoài mà nói, hắn chỉ có thân phận đặc thù chút thôi, so với những đệ tử khác không có gì khác biệt.
Cũng may Lâm Phù Ngọc xưa nay độc lai độc vãng*, người khác có khó chịu với hắn thế nào, cũng không chủ động trêu chọc vị chi chủ tương lai này của Hàn Hoài Xuyên.
*cô độc, đi đâu cũng chỉ một mình
Ninh Ngu không bị dáng vẻ đột nhiên trở nên ngoan ngoãn của hắn lừa gạt —— thiếu niên nhìn như dịu ngoan, thực tế khóe mắt đã sớm liếc qua Thiết Vân kiếm nằm trên tiểu án, xem ra vẫn chưa hết tà tâm.
Thiết Vân còn đang rên rỉ: "Tối hôm qua y đặt ta trên án thư* ở đầu giường, nhìn ta cả một đêm, còn dùng tay vuốt ve tiểu kiếm tuệ của ta, mẹ nó! Ta sợ đến mức thức trắng cả đêm, cha ơi, Tuyết Phùng ơi, ngươi mau cứu ta đi."
*bàn
Xưa nay Ninh Ngu không yêu cầu bất kỳ ai bên canh Dịch Tuyết Phùng thích y, Thiết Vân bởi vì từ nhỏ liên tục bị Ninh Ngu đánh, cực kỳ không ưa y, cố gắng cách xa bao nhiêu hay bấy, nhìn thấy y như thấy mấy con linh thú trong điện Ngọc Ánh, lần nào cũng bị khí thế của y dọa cho sợ mất mật phải trốn dưới đáy giường, có cơ hội nhất định phải cắn y một phát.
Dịch Tuyết Phùng cũng quen rồi, cau mày truyền âm động viên hắn: "Đừng sợ, ta rất nhanh..."
Thiết Vân không kịp đợi: "Nhanh lên! Mau mau mau..."
Ninh Ngu thấy tầm mắt Dịch Tuyết Phùng lại hướng qua thân kiếm Thiết Vân, lạnh lùng mở miệng nói: "Ngươi lại..."
Cùng lúc đó, Thiết Vân vẫn còn: "Cứu mạng cứu mạng hắn lại đóng băng ta!"
Dịch Tuyết Phùng vốn không dễ chịu, bị Thiết Vân làm cho đau đầu, trong lúc nhất thời quên mất truyền âm, ngữ khí cương quyết quay qua chỗ Thiết Vân mở miệng.
Ninh Ngu: "Nếu ngươi lại dám có ý nghĩ gì với Thiết Vân kiếm, ta liền..."
Dịch Tuyết Phùng: "Câm miệng! Ngươi là cha ta hay ta là cha ngươi?"
Ninh Ngu: "..."
Thiết Vân: "..."
Thiết Vân sợ đến mức kiếm tuệ dựng đứng chỉ trời.
Dịch Tuyết Phùng nói xong, ước chừng sửng sốt hết ba giây, lúc bấy giờ mới nhận ra mình vừa nói cái gì, hắn đột nhiên hít một ngụm khí lạnh, hoảng sợ nhìn Ninh Ngu.
Ninh Ngu đầy mặt âm trầm, ma đồng uy nghiêm đáng sợ nhìn hắn, một tay nắm chặt thân kiếm sắc bén của Thiết Vân—— Thiết Vân chém sắt như bùn, chỉ cần chạm một chút cũng bị thương, ai ngờ tay Ninh Ngu nắm trê thân kiếm, lại không bị thương chút nào.
Hai chân Dịch Tuyết Phùng mềm nhũn, Thiết Vân kiếm run rẩy mãnh liệt hơn.
Âm thanh Ninh Ngu so với hàn băng trên đỉnh núi còn lạnh lùng nghiêm nghị hơn: "Ngươi mới nói cái gì, lặp lại lần nữa."
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Tác giả có lời muốn nói: Linh hồn đặt câu hỏi: Ninh kiếm tôn uy hiếp cái gì thời điểm có thể nói xong.
Nữ hiệp tiểu túi x1, dù rỗi rãnh một x1, hoa gian tuyết giáng x1, dao dao không muốn ăn thuốc thuốc x1, nam sơn đè lên lá x1 cái, tiểu bài thi x1 cái, thân thiết rất x1 cái, có người x1 cái, miêu miêu miêu x1 cái, quan sơn tuyết x1 cái, cấm không x1 cái, toàn bộ vườn trẻ khả ái nhất x2, dương bảy bảy x1 cái, huy đêm の một suối ném 1 cái, từ trước có chỉ thỏ kỷ ném 1 cái, thiên linh ném 1 cái mìn, hách ngươi lộ vì ánh sáng ném 1 cái, bạch mặc lam thiên ném 1 cái, dù rỗi rãnh ném một cái 1 cái, cây mào gà tử ném 1 cái, w ném 1 cái mìn.
Ngủ đèn ném 1 cái mìn
Ngủ đèn x1 cái lựu đạn
Cá viên yuwan ném 1 cái lựu đạn
Cá viên yuwan ném 1 cái lựu đạn
Cá viên yuwan x1 mìn
Hắc xuyên x1 cái nước cạn bom
Cảm tạ đại gia đầu uy ha cộc!!!
Ta còn ở bên ngoài lãng, dịch dinh dưỡng nói chờ trở lại tái thống kê, thật sự rất cảm tạ sự ủng hộ của mọi người, thương các ngươi nha!
- ---------------------
editor: bước đi trên con đường tấu hài không chốn quay đầu:v.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook