Một Miếng Là Ok
-
Chương 22
Ông chủ Trương là một người chồng, người cha tốt, bình thường ngoại trừ cần phải xã giao thì từ trước tới nay cứ tan tầm sẽ tức khắc về nhà báo danh. Thế nhưng hôm nay gã lại nhận được điện thoại của cấp dưới, gào rú bắt ông ra khỏi nhà, lúc này hai người đang ngồi ở một chiếc bàn ngoài trời mắt to trừng mắt nhỏ.
Lúc này tầm khoảng bốn, năm giờ chiều, trời mùa hạ vẫn còn sáng, quán ăn vừa mới khai trương, cả cửa hàng chỉ có hai người là khách. Nhưng bọn họ chẳng ai gọi đồ ăn, chỉ gọi vài lon bia đặt sắp hàng trên bàn rồi lại tiếp tục trừng mắt nhìn nhau.
Cậu phục vụ đã liếc nhìn bên này mấy lần, vẫn quyết định làm bộ như không thấy hai vị khách quỷ dị kia, đừng đánh nhau là tốt rồi.
Ngô Thế tuy rằng chèo kéo mãi mới lôi được ông chủ ra đây nhưng rồi lại không nói được lời nào mà nhìn mãi làm ông chủ cảm thấy hốt hoảng.
Không biết tên ôn thần này bị lệch dây thần kinh nào rồi, hay là bởi vì Điền Lịch sinh bệnh nên hắn cũng bị teo não? Thực ra khi nghe thấy Điền Lịch bị ngất đưa vào bệnh viện, ông chủ cũng rất lo lắng, cũng may sau đó lại nghe nói tình trạng không nghiêm trọng lắm, gã mới thở phào nhẹ nhõm.
Hiện tại xem Ngô Thế còn gặp vấn đề lớn hơn. Ông chủ nghiền ngẫm, liếc mắt nhìn Ngô Thế. Ngô Thế nhìn lại ông chủ, đột nhiên dịch sang chỗ khác, ngồi lại gần gã hơn.
Bàn ở nơi này là bàn tròn cỡ vừa, Ngô Thế híp mắt lại, tản ra sự quỷ dị, chậm rãi tới gần ông chủ.
Ông chủ Trương cảnh giác đặt chéo hai chiếc đũa trước ngực. “Cậu muốn làm gì?”
Ngô Thế không nói lời nào, chỉ là không ngừng nghiêng người qua, ông chủ chỉ có thể cố ngửa về sau, ngửa tới mức thắt lưng sắp gãy làm đôi. Ngô Thế kề sát mặt ông chủ, gần như miệng cũng sắp chạm phải nhau.
Cái gì cái gì? Gã, một người đàn ông trung niên tốt bụng lại sắp bị nhân viên phi lễ sao?! Gã nhiều năm giữ mình trong sạch như vậy, lại phải ở cái chỗ như thế này có lỗi với bà xã sao?! Ông chủ đột nhiên ý thức được trinh tiết của mình đang gặp nguy cơ, nhất thời chuông báo cảnh tỉnh, nhe răng nhe lợi hét lớn. “Ngô Thế, cậu cậu cậu cậu, cậu điên rồi hả?”
Ai biết rằng ngay tại lúc bọn họ sắp hôn nhau thì Ngô Thế quay đầu tỏ vẻ muốn nôn mửa: “A… Buồn nôn quá, một chút cũng không muốn hôn ông.”
“…………………..”
Đây là sỉ nhục, tuyệt đối là sỉ nhục, thật là vô cùng nhục nhã mà. Người bị phi lễ còn bị người phi lễ tỏ vẻ ghét bỏ!
Có chuyện gì nhịn được thì nhịn chứ chuyện này thì không thể, ông chủ phẫn nộ đứng bật dậy. “Ai muốn cho cậu hôn tôi chứ hả? Tôi, tôi tôi tôi tôi, tôi phải trừ tiền lương của cậu.” Nói chung ông chủ cũng chỉ có chiêu này là hữu dụng.
Thế mà Ngô Thế lại thờ ơ với điều này, u buồn ngẩng đầu bốn mươi lăm độ nhìn trời.
Người kia thực sự có bệnh rồi. Ông chủ chớp chớp mắt, trực giác nói với gã, hành vi quỷ dị của Ngô Thế này nhất định liên quan tới người đang nằm trong bệnh viện kia. Khụ, vẫn là đừng lo bọn họ chết sống ra sao.
Ông chủ lắc lắc đầu, ông không muốn can thiệp vào chuyện của hai kẻ này, cứ để bọn họ dày vò nhau là được rồi. Nhìn Ngô Thế còn đang thất thần, ông chủ quyết định chuyển đề tài. “Này, bác sĩ khám cho Điền Lịch nói như thế nào? Có khó khăn gì không?”
Nhắc tới Điền Lịch, người nhân viên trước mắt này cười một cái cực kỳ lạ, nhìn mà khiến người ta run rẩy. Ông chủ Trương ho khan vài tiếng, suýt thì bị sặc, hắn mới tỉnh táo lại. “À… không nghiêm trọng lắm nhưng cần nằm viện tĩnh dưỡng.”
Ông chủ Trương cũng yên lòng. “Vậy là tốt rồi.”
Gã đoán ý đồ Ngô Thế tìm gã, lại nói: “Cậu yên tâm đi, tôi sẽ sắp xếp ngày nghỉ với lương bổng cho Điền Lịch.” Ông chủ là một thương nhân rất có lương tâm, nhưng gã chỉ dừng lại chốc lát rồi căm giận rít qua kẽ răng. “Ngay cả giờ nghỉ trưa xa hoa tôi cũng đã cho cậu ta… này tính cái rắm…”
Thì ra chuyện này gã vẫn canh cánh trong lòng.
Ngô Thế thở dài. “Giờ nghỉ trưa xa hoa a.”
“Cậu thì đừng mơ, một mình Điền Lịch là đủ rồi.” Ông chủ chỉ vào mũi Ngô Thế, nói.
“Tôi cũng chưa nói là cần a… Ngược lại, tôi muốn ông bỏ giờ nghỉ đó cho Điền Lịch đi…” Ngô thế quay đầu coi thường.
Ông chủ Trương sờ cằm, cũng không biết sao lại nói một câu: “Tôi thấy, giờ nghỉ trưa đó Điền Lịch nghỉ phần lớn là do cậu.” Ngô Thế chấn động, cúi đầu nói: “Vì tôi…”
“Nghĩ kỹ xem, có thể lắm.” Ông chủ Trương rung đùi đắc ý, nói: “Lần đó, cậu ta đối nghịch với tôi không phải bởi vì cậu sao? Hừ!” Nói rồi lại nhịn không được mà oán giận.
Ngô Thế chẳng thèm quan tâm nỗi lòng của ông chủ, chỉ sững sờ nghĩ chuyện của hắn.
Vì cậu… Vì Ngô Thế.
Ngô Thế rũ mắt, vì sao ngay cả ông chủ cũng nhìn ra chuyện mà chính mình vẫn không phát hiện ra? Nếu như nghĩ tới việc nghỉ trưa liên quan tới mình sớm một chút…
Lúc ban đầu bởi vì mảnh giấy kỳ quái kia, hắn hoài nghi. Dù là tờ giấy đã bị vò veo, hắn cũng nhận ra đó là chữ Điền Lịch.
Tuy rằng trong lòng đoán như thế nhưng hắn cũng không dám hoàn toàn xác định, bởi vì nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra lý do Điền Lịch làm như vậy. Mới vừa rồi về nhà thu dọn thấy căn phòng hoàn toàn chưa được quét dọn, giống như đang cố sức tỏ ra, điều hắn đoán là sự thực. Hắn vẫn chưa từng nghĩ tới, nhưng dường như liên kết các chi tiết lại với nhau thì mọi chuyện cũng rõ ràng.
Nhưng Điền Lịch đâu có lý do nào phải gạt hắn…
Ngô Thế im lặng một lát, cầm ba lô lên chạy mất.
“Này!” Ông chủ dù sao cũng cất công tới nơi như thế này, không bằng ăn một chút gì đó, định bụng gọi phục vụ ghi món ăn, ai dè tên thối này lại gào lên bỏ chạy. “Cậu định làm gì?”
“Trở lại bệnh viện.” Ngô Thế ném một câu lại, bước chân vẫn liên tục.
“…” Ông chủ và phục vụ nhìn nhau, sau đó lấy điện thoại di động gọi về nhà. “Bà xã, mang con gái tới đây, hôm nay ăn nhà hàng.”
Lúc này tầm khoảng bốn, năm giờ chiều, trời mùa hạ vẫn còn sáng, quán ăn vừa mới khai trương, cả cửa hàng chỉ có hai người là khách. Nhưng bọn họ chẳng ai gọi đồ ăn, chỉ gọi vài lon bia đặt sắp hàng trên bàn rồi lại tiếp tục trừng mắt nhìn nhau.
Cậu phục vụ đã liếc nhìn bên này mấy lần, vẫn quyết định làm bộ như không thấy hai vị khách quỷ dị kia, đừng đánh nhau là tốt rồi.
Ngô Thế tuy rằng chèo kéo mãi mới lôi được ông chủ ra đây nhưng rồi lại không nói được lời nào mà nhìn mãi làm ông chủ cảm thấy hốt hoảng.
Không biết tên ôn thần này bị lệch dây thần kinh nào rồi, hay là bởi vì Điền Lịch sinh bệnh nên hắn cũng bị teo não? Thực ra khi nghe thấy Điền Lịch bị ngất đưa vào bệnh viện, ông chủ cũng rất lo lắng, cũng may sau đó lại nghe nói tình trạng không nghiêm trọng lắm, gã mới thở phào nhẹ nhõm.
Hiện tại xem Ngô Thế còn gặp vấn đề lớn hơn. Ông chủ nghiền ngẫm, liếc mắt nhìn Ngô Thế. Ngô Thế nhìn lại ông chủ, đột nhiên dịch sang chỗ khác, ngồi lại gần gã hơn.
Bàn ở nơi này là bàn tròn cỡ vừa, Ngô Thế híp mắt lại, tản ra sự quỷ dị, chậm rãi tới gần ông chủ.
Ông chủ Trương cảnh giác đặt chéo hai chiếc đũa trước ngực. “Cậu muốn làm gì?”
Ngô Thế không nói lời nào, chỉ là không ngừng nghiêng người qua, ông chủ chỉ có thể cố ngửa về sau, ngửa tới mức thắt lưng sắp gãy làm đôi. Ngô Thế kề sát mặt ông chủ, gần như miệng cũng sắp chạm phải nhau.
Cái gì cái gì? Gã, một người đàn ông trung niên tốt bụng lại sắp bị nhân viên phi lễ sao?! Gã nhiều năm giữ mình trong sạch như vậy, lại phải ở cái chỗ như thế này có lỗi với bà xã sao?! Ông chủ đột nhiên ý thức được trinh tiết của mình đang gặp nguy cơ, nhất thời chuông báo cảnh tỉnh, nhe răng nhe lợi hét lớn. “Ngô Thế, cậu cậu cậu cậu, cậu điên rồi hả?”
Ai biết rằng ngay tại lúc bọn họ sắp hôn nhau thì Ngô Thế quay đầu tỏ vẻ muốn nôn mửa: “A… Buồn nôn quá, một chút cũng không muốn hôn ông.”
“…………………..”
Đây là sỉ nhục, tuyệt đối là sỉ nhục, thật là vô cùng nhục nhã mà. Người bị phi lễ còn bị người phi lễ tỏ vẻ ghét bỏ!
Có chuyện gì nhịn được thì nhịn chứ chuyện này thì không thể, ông chủ phẫn nộ đứng bật dậy. “Ai muốn cho cậu hôn tôi chứ hả? Tôi, tôi tôi tôi tôi, tôi phải trừ tiền lương của cậu.” Nói chung ông chủ cũng chỉ có chiêu này là hữu dụng.
Thế mà Ngô Thế lại thờ ơ với điều này, u buồn ngẩng đầu bốn mươi lăm độ nhìn trời.
Người kia thực sự có bệnh rồi. Ông chủ chớp chớp mắt, trực giác nói với gã, hành vi quỷ dị của Ngô Thế này nhất định liên quan tới người đang nằm trong bệnh viện kia. Khụ, vẫn là đừng lo bọn họ chết sống ra sao.
Ông chủ lắc lắc đầu, ông không muốn can thiệp vào chuyện của hai kẻ này, cứ để bọn họ dày vò nhau là được rồi. Nhìn Ngô Thế còn đang thất thần, ông chủ quyết định chuyển đề tài. “Này, bác sĩ khám cho Điền Lịch nói như thế nào? Có khó khăn gì không?”
Nhắc tới Điền Lịch, người nhân viên trước mắt này cười một cái cực kỳ lạ, nhìn mà khiến người ta run rẩy. Ông chủ Trương ho khan vài tiếng, suýt thì bị sặc, hắn mới tỉnh táo lại. “À… không nghiêm trọng lắm nhưng cần nằm viện tĩnh dưỡng.”
Ông chủ Trương cũng yên lòng. “Vậy là tốt rồi.”
Gã đoán ý đồ Ngô Thế tìm gã, lại nói: “Cậu yên tâm đi, tôi sẽ sắp xếp ngày nghỉ với lương bổng cho Điền Lịch.” Ông chủ là một thương nhân rất có lương tâm, nhưng gã chỉ dừng lại chốc lát rồi căm giận rít qua kẽ răng. “Ngay cả giờ nghỉ trưa xa hoa tôi cũng đã cho cậu ta… này tính cái rắm…”
Thì ra chuyện này gã vẫn canh cánh trong lòng.
Ngô Thế thở dài. “Giờ nghỉ trưa xa hoa a.”
“Cậu thì đừng mơ, một mình Điền Lịch là đủ rồi.” Ông chủ chỉ vào mũi Ngô Thế, nói.
“Tôi cũng chưa nói là cần a… Ngược lại, tôi muốn ông bỏ giờ nghỉ đó cho Điền Lịch đi…” Ngô thế quay đầu coi thường.
Ông chủ Trương sờ cằm, cũng không biết sao lại nói một câu: “Tôi thấy, giờ nghỉ trưa đó Điền Lịch nghỉ phần lớn là do cậu.” Ngô Thế chấn động, cúi đầu nói: “Vì tôi…”
“Nghĩ kỹ xem, có thể lắm.” Ông chủ Trương rung đùi đắc ý, nói: “Lần đó, cậu ta đối nghịch với tôi không phải bởi vì cậu sao? Hừ!” Nói rồi lại nhịn không được mà oán giận.
Ngô Thế chẳng thèm quan tâm nỗi lòng của ông chủ, chỉ sững sờ nghĩ chuyện của hắn.
Vì cậu… Vì Ngô Thế.
Ngô Thế rũ mắt, vì sao ngay cả ông chủ cũng nhìn ra chuyện mà chính mình vẫn không phát hiện ra? Nếu như nghĩ tới việc nghỉ trưa liên quan tới mình sớm một chút…
Lúc ban đầu bởi vì mảnh giấy kỳ quái kia, hắn hoài nghi. Dù là tờ giấy đã bị vò veo, hắn cũng nhận ra đó là chữ Điền Lịch.
Tuy rằng trong lòng đoán như thế nhưng hắn cũng không dám hoàn toàn xác định, bởi vì nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra lý do Điền Lịch làm như vậy. Mới vừa rồi về nhà thu dọn thấy căn phòng hoàn toàn chưa được quét dọn, giống như đang cố sức tỏ ra, điều hắn đoán là sự thực. Hắn vẫn chưa từng nghĩ tới, nhưng dường như liên kết các chi tiết lại với nhau thì mọi chuyện cũng rõ ràng.
Nhưng Điền Lịch đâu có lý do nào phải gạt hắn…
Ngô Thế im lặng một lát, cầm ba lô lên chạy mất.
“Này!” Ông chủ dù sao cũng cất công tới nơi như thế này, không bằng ăn một chút gì đó, định bụng gọi phục vụ ghi món ăn, ai dè tên thối này lại gào lên bỏ chạy. “Cậu định làm gì?”
“Trở lại bệnh viện.” Ngô Thế ném một câu lại, bước chân vẫn liên tục.
“…” Ông chủ và phục vụ nhìn nhau, sau đó lấy điện thoại di động gọi về nhà. “Bà xã, mang con gái tới đây, hôm nay ăn nhà hàng.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook