Một Màu Xuân
-
Chương 99
Cuối tháng mười hai, đêm tết ông Táo sắp tới. Hoa mai vàng đương nở rộ, mai đỏ mai trắng lại gần như héo cả.
Bé rất thông minh, đã biết phát ra mấy tiếng bi bô, thấy ai cũng cười, duy chỉ khi nhìn thấy Mục Chiêu là không vui, thấy Vu Hoàn Chi thì cười rất tươi, còn ở trước mặt Nam Sương thì ngoan ngoãn nhất.
Ban đầu Mục Chiêu tưởng là bé thích bắt nạt người thật thà, sau đó thấy Mục Diễn Phong cũng rất được bé yêu thích thì bỏ ngay suy nghĩ này, suốt ngày mặt ủ mày chau tìm con trai nhà mình uống rượu.
Mục Diễn Phong từ giã sau hôm tết ông Táo, nói là muốn đến Tô châu tìm Tiêu Mãn Y.
Thành Tô châu bây giờ đã là thế lực của các Vạn Hồng, mấy tháng nay, hành động của các Vạn Hồng dần khiến các môn phái võ lâm bất mãn, mỗi khi gây nên phân tranh luôn không tránh khỏi một cuộc chém giết.
Kết quả của chém giết chỉ có thể là đôi bên cùng thiệt, các môn phái võ lâm ngày càng tiêu điều. Cũng vì vậy, với bản lĩnh của Mục Diễn Phong thì bây giờ lại đến thành Tô châu, dù sẽ đấu với người của các Vạn Hồng cũng có thể rút lui an toàn.
Hôm Mục Diễn Phong đi, Vu Hoàn Chi lại so tài với hắn một lần.
Hai người đấu võ ở khoảng đất trống nho nhỏ trước đình bát giác sân sau phái Thiên Thủy. Bấy giờ Nam Sương ôm bé ở bên xem với đám ba người Nam Cửu Dương.
Thức thứ bảy trong bảy thức Mộ Tuyết và Cửu Cửu Quy Nhất của kiếm pháp Thiên Nhất đều tạo ra kiếm khí lượn lờ như mưa sao.
Nhưng tuy là chiêu thức sắc bén, Vu Hoàn Chi và Mục Diễn Phong vẫn có thể khống chế kiếm khí ở trong phạm vi nhất định, không làm hại đến một cọng cỏ xung quanh.
Võ công có thể thu thả tự nhiên như vậy đã đạt đến cực hạn rồi.
Trong kiếm khí đang lượn lờ, Nam Sương nhìn thấy có một khoảnh khắc, Vu Hoàn Chi lại bỏ lưỡi Vọng Tuyết, xoay người dán bàn tay lên đất tuyết. Ngón tay móc một nắm tuyết nhỏ, sau khi ngưng khí trợ lực đẩy ra, nắm tuyết đó lại hóa thành vô số lưỡi kiếm sắc bén, bay vèo vèo về hướng Mục Diễn Phong.
Mục Diễn Phong thấy chiêu này thì hơi sửng sốt, nhưng hắn không tránh không đỡ, chỉ giơ kiếm quét qua trước mặt. Kiếm khí trên không trung tạo thành bức chắn, cọ xát với lưỡi tuyết phá không đánh tới.
Cả sân im bặt trong chớp mắt. Sau một khắc, chỉ nghe tiếng ầm ầm, tuyết đọng trên mái hiên, trên ngọn cây, trên đình đua nhau rơi xuống, người trong phái Thiên Thủy sợ hãi không kịp né tránh.
Hai chiêu mà Vu Hoàn Chi và Mục Diễn Phong vừa sử dụng lần lượt là thức thứ bảy trong bảy thức Mộ Tuyết cùng với Cửu Cửu Quy Nhất của kiếm pháp Thiên Nhất.
Nhưng Vu Hoàn Chi và Mục Diễn Phong chỉ dùng chưa đến một thành công lực để ra chiêu này, nếu như dùng chín thành, sợ là cả phái Thiên Thủy đều bị hủy hoại trong tích tắc.
Bé nhìn thấy trận luận võ này cũng trợn mắt há mồm, phồng má trợn tròn con mắt, nhưng khi Vu Hoàn Chi thu kiếm về lại lộ ra nụ cười khiến người ta yêu thích bình thường, dang cánh tay nhỏ bé như muốn cha mình ôm.
Nhưng Mục Diễn Phong lại nhận lấy Vu Ức Phong từ lòng Nam Sương trước một bước, ôm vào lòng một hồi, thấy trời xanh mây trắng như vậy, không ngừng nhớ lại sông nước ấm áp trôi chảy ở thành Tô châu.
Tiêu Mãn Y nói, Diễn Phong, chàng là người uy phong nhất tôi từng gặp trong đời. Tâm nguyện lớn nhất của tôi chính là làm vợ chàng.
Nàng ấy còn nói, thành Tô châu là quê cũ của tướng công tôi, tôi phải ở chỗ này chờ tướng công tôi trở về.
Trong một khoảnh khắc, nỗi nhớ nhà tựa như tên bắn.
Mặc dù không biết bây giờ nàng ấy đang ở nơi nào, đợi ở nơi nào, có còn mạnh khỏe không, nhưng đã có phương hướng rồi thì lần này dù thế nào Mục Diễn Phong cũng phải tìm được Tiêu Mãn Y, không rời không bỏ nữa.
Ngày đó ngoại ô kinh thành cũng có tuyết vừa dầy vừa nặng. Vu Hoàn Chi và Mục Chiêu tiễn Mục Diễn Phong đến tận đình nghỉ chân ở mười dặm ngoài thành.
Hai người hẹn nhau cuối xuân năm sau sẽ gặp lại ở con đê dài của Tô châu, cùng đến các Vạn Hồng báo thù rửa hận.
Mãi cho đến ngày hôm ấy, Mục Chiêu mới kể lại đoạn chuyện cũ năm đó cho hai người.
Giang hồ rộng lớn, có lắm kẻ thù, cũng đầy tri kỷ. Bắt đầu từ việc Vu Kinh Viễn và Mục Chiêu mới quen. Bấy giờ Mục Hồng Ảnh đã có hôn ước với Âu Dương Nhạc, nhưng lúc Vu Kinh Viễn đến trang Lưu Vân tìm Mục Chiêu, kinh hồng gặp nhau, hứa hẹn trọn đời.
Năm ấy, Vu Kinh Viễn là cung chủ cung Mộ Tuyết lừng lẫy thiên hạ, coi võ công chí cao vô thượng là điều theo đuổi suốt đời.
Mục Hồng Ảnh biết rõ tâm nguyện của Vu Kinh Viễn, lại hiểu ông đang đình trệ ở thức thứ sáu trong bảy thức Mộ Tuyết, muốn tu luyện thức thứ bảy cần phải có phổ Chuyển Nguyệt. Trời đất to lớn, chỉ có Âu Dương Nhạc biết tung tích của phổ Chuyển Nguyệt.
Thế là nàng ấy đóng kịch gả vào các Vạn Hồng, lừa lấy bí mật của phổ Chuyển Nguyệt từ chỗ Âu Dương Nhạc.
Thì ra phổ Chuyển Nguyệt thần bí khó dò ấy lại có liên quan tới một bức tranh hoa đào và khúc Kinh Loan tiếng tăm lan xa.
Nói ra thì việc này cũng là sao lầm của Mục Hồng Ảnh. Bà gả vào các Vạn Hồng gần hai năm, chưa từng có tình nghĩa vợ chồng với Âu Dương Nhạc. Vì tinh sâu với Mục Hồng Ảnh nên Âu Dương Nhạc chưa từng cưỡng cầu bà, chỉ sau một lần say rượu, khiến a hoàn trong nhà có bầu sinh ra Âu Dương Vô Quá.
Hai năm sau, Vu Kinh Viễn rút kinh nghiệm xương máu, đến các Vạn Hồng cướp Mục Hồng Ảnh đi, đưa bà về cung Mộ Tuyết.
Mặc dù Mục Hồng Ảnh theo Vu Kinh Viễn trở về cung Mộ Tuyết nhưng hai năm cách biệt, ông chưa từng tới gặp bà một lần đã làm Mục Hồng Ảnh nguội lòng từ lâu.
Mục Hồng Ảnh ở cung Mộ Tuyết ba năm, đợi lúc Vu Hoàn Chi ba tuổi, bà thấy Vu Kinh Viễn luyện võ đến si mê, một mặt nản lòng, một mặt lại muốn tác thành cho ông bèn quyết định, bỏ hai cha con lại đến kinh thành tìm kiếm người kế thừa phổ Chuyển Nguyệt là Hoa Nguyệt.
Mục Hồng Ảnh và Hoa Nguyệt hợp lực, dùng mấy năm mới phá giải được bí ẩn của phổ Chuyển Nguyệt. Nhưng trên đời này lại không có bức tường nào không lọt gió.
Tin đồn phổ Chuyển Nguyệt xuất hiện trở lại bị lộ ra, Mục Hồng Ảnh và Hoa Nguyệt tự biết sẽ vạ lây người nhà bèn quyết định mấy ngày sau sẽ cùng uống thuốc độc. Trước khi uống thuốc độc, hai bên mỗi người giấu một nửa cách giải phổ Chuyển Nguyệt, để lại cho đời.
Tất nhiên Hoa Nguyệt đã khắc tranh hoa đào vào dưới xương quai xanh của Nam Sương, còn truyền khúc Kinh Loan cho Tiêu Mãn Y, Mục Hồng Ảnh thì mang một quyển “sách Chuyển Nguyệt” ghi lại khúc phổ và chiêu thức võ công về trang Lưu Vân, đặt lẫn vào sách cũ trong kho rồi ngọc nát hương tan.
Trước khi đi, bà chấp bút viết cách luyện phổ Chuyển Nguyệt, bảo Mục Chiêu mang cho Vu Kinh Viễn.
Mục Chiêu đập quyển sách này lên người Vu Kinh Viễn, nói đời này kiếp này không còn người bạn như ông nữa.
Vu Kinh Viễn vô cùng đau đớn, cực kỳ thương tâm, chỉ đành liều mạng luyện công. Thiên phú của ông rất tốt, chỉ mấy tháng đã luyện thành bảy thức Mộ Tuyết. Nhưng sau khi luyện được võ công, tích tụ trong lòng ông vẫn chưa thể giảm bớt chút nào, ngược lại ngày càng trở nên mãnh liệt.
Cuối cùng có một ngày, Vu Kinh Viễn dùng một chưởng phế đi võ công của mình, một mình bỏ lại cả cung Mộ Tuyết, đến phái Thiên Thủy mà Mục Hồng Ảnh đã ở mấy năm lúc còn sống…
Người chịu k1ch thích từ cái chết của Mục Hồng Ảnh lại không phải hai người Vu Kinh Viễn và Mục Chiêu. Năm ấy, Âu Dương Nhạc biết từ đầu đến cuối Mục Hồng Ảnh lấy mình chỉ là vì bí ẩn của phổ Chuyển Nguyệt, dưới cơn nóng giận, ông ta phái người dùng bảy thức Mộ Tuyết, diệt mười hai phái đất Thục, giá họa lên đầu cung Mộ Tuyết, lúc này mới có thảm kịch cung Mộ Tuyết bị tiêu diệt tám năm trước.
Tuy Mục Chiêu biết hết thảy đều do Âu Dương Nhạc gây nên. Nhưng lúc bấy, chính ông cũng hận Vu Kinh Viễn vì cái chết của Mục Hồng Ảnh, vả lại đoạn khúc mắt năm ấy, kẻ chịu thua thiệt nhất chính là Âu Dương Nhạc cho nên bỗng lòng dạ đàn bà nên không làm rõ sự việc mà chỉ bảo vệ Vu Hoàn Chi, đưa về trang Lưu Vân.
Thời gian trôi chảy, khi Mục Chiêu trông thấy Vu Hoàn Chi và Mục Diễn Phong đều luyện được một thân võ công giỏi thì cũng từ từ yên lòng.
Nhưng việc cung Mộ Tuyết bị diệt tám năm trước, ông là minh chủ võ lâm lại không thể rửa tội cho hơn trăm tính mệnh, làm ông luôn cảm thấy rất hổ thẹn. Vì vậy vài năm sau, ông cũng để lại một phong thư rồi đến kinh thành.
Chuyện cũ đã qua, người xưa đã mất. Những năm gió tanh mưa máu kia dẫn phủ bụo theo cố nhân đi xa. Mục Chiêu nghĩ thầm, giả một ngày kia, giang hồ lại dấy lên ánh đao bóng kiếm thì sẽ do đám con cháu Vu Hoàn Chi, Mục Diễn Phong này gánh vác.
Lúc đó, Mục Chiêu chỉ nghĩ trong lòng là tự cổ anh hùng xuất thiếu niên.
Nhưng tất cả bọn họ đều không thể ngờ, cuộc phân tranh năm đó lại chôn tai họa ngầm lớn như vậy cho võ lâm, đến nỗi trang Lưu Vân bị diệt, mấy người bọn Vu Hoàn Chi suýt nữa bỏ mạng, còn giang hồ thì lại lần nữa rơi vào chán nản.
Nhắc lại đoạn chuyện cũ này, mấy người năm đó đều hối hận. Ngay cả Nam Cửu Dương nghe xong cũng phải thổn thức cảm thán không thôi.
Mục Diễn Phong thì ngược lại, sau khi nghe xong đoạn này chỉ nhặt một trọng điểm hỏi:
– Cậu Vu chính là con trai của cô? Thế, nói như vậy, cậu ấy không phải anh em kết nghĩa của con mà chính là em họ con?
Mục Diễn Phong cười viên mãn đắc ý.
Hắn lớn hơn Vu Hoàn Chi mấy tháng, hai người quen biết nhau mấy năm, trong những ngày tháng đằng đẵng như thế, Mục Diễn Phong luôn muốn nhận Vu Hoàn Chi làm anh em, cuối cùng hôm nay cũng hoàn thành tâm nguyện.
Bấy giờ Vu Hoàn Chi lại nghĩ, bất kể trước đây mẹ ruột Mục Hồng Ảnh của y làm chuyện gì, cũng không quan tâm mỗi người Âu Dương Nhạc, Vu Kinh Viễn đã làm chuyện gì, vì thời gian đã quá lâu, tranh chấp, ân oán giữa mấy người đã coi như hết rồi.
Song Âu Dương Nhạc không nên có lỗi với Âu Dương Vô Quá, không nên phát ti3t cơn oán giận của mình cho cả võ lâm, không nên diệt trang Lưu Vân, cũng không nên đuổi cùng giết tận y và người mà y bảo vệ.
Vu Hoàn Chi cũng biết mình cực đoan, nhưng y cảm thấy, chỉ vì việc này, y tất phải đi tìm Âu Dương Nhạc báo thù.
Gió thổi vù vù, Mục Diễn Phong dắt ngựa rời đi. Đợi khi bóng dáng màu tím càng lúc càng xa, Mục Diễn Phong chợt quay mình lại, vẫy tay với họ, lại nói một tiếng tạm biệt.
Sau khi có con, thời gian trôi qua cực nhanh, vèo một cái đến đầu xuân tuyết tan. Cây liễu nảy chồi mới, hoa đào ngậm nụ hoa. Chậu than ở phái Thiên Thủy đã sớm bị bỏ đi, sau khi Nam Sương điều dưỡng thân thể xong thì luôn cùng Vu Hoàn Chi luyện võ.
Sang năm mới, từ gò má đến gáy nàng toàn ban tím, là do cửa ải từ thức thứ ba đến thức thứ từ trong bảy thức Mộ Tuyết gây nên.
Lạ là hoa đào Nam đã làm mẹ, con người bình tĩnh hơn, năng lực lĩnh hội võ nghệ không giảm mà lại tăng, chỉ trong đầu mùa xuân, đám ban tím này đã dần dần biến mất.
Một hôm, không biết bé được ba ông ngoại ông nội Nam Cửu Dương dẫn đến đâu đi dạo, về nhà chưa ngồi được một lúc đã kéo góc áo của hoa đào Nam, vừa thở “phì phò” vừa chìa một ngón tay, không ngừng vẽ vòng tròn trên không trung.
Nam Sương thấy nghi hoặc bèn dẫn bé đi tìm Vu Hoàn Chi.
Vu Hoàn Chi nhìn chăm chú một lát, bỗng cong môi cười, nhận lấy bé ôm vào trong lòng, nói:
– Tám phần là nhìn thấy trẻ con nhà ai ăn kẹo hồ lô ở đầu đường nên thèm.
Tuy Vu Hoàn Chi là tên ma đầu nhưng thường ngày y rất yêu chiều bé. Bình thường hoa đào Nam tốt tính, thêm nữa bé cũng ngoan ngoãn, hai mẹ con ở chung đều có cầu tất ứng.
Mỗi khi Vu Kinh Viễn trông thấy đều thở dài, thường nói cha nghiêm mẹ hiền, hoặc là mẹ nghiêm cha hiền, ý là trong hai vợ chồng phải có một bên nghiêm khắc hơn. Còn Vu Hoàn Chi và Nam Sương đều quá yêu chiều bé, tiếp tục như vậy, không biết Ức Phong này lớn lên sẽ giống ai.
Mỗi khi Vu Kinh Viễn thở dài như vậy, Mục Chiêu liền lại gần, bĩu môi nói:
– Bé giống ai? Ông không nghe tên của bé à? Vu Ức Phong, đứa bé này lớn lên tất nhiên sẽ có tính cách giống thằng Phong nhà tôi!
Nam Cửu Dương dựng đứng lỗ tai ở một bên nghe, nghe thấy đoạn này cũng sáp vào cảm khái:
– Tính cách giống Tiểu Phong Tử?! Thế thì là một đứa bé ngoan rồi!
Ba người còn đang khe khẽ nói thầm ở sân sau, một nhà ba người Vu Hoàn Chi, hoa đào Nam và bé đã lên phố tìm kẹo hồ lô. Dọc đường, Vu Hoàn Chi một tay ôm bé trong lòng, một tay dắt Nam Sương, vừa đi vừa nói với nàng, nếu lát nữa mua kẹo hồ lô thì phải hòa vào nước sôi rồi mới đút cho bé ăn, rằng bé còn chưa mọc xong, ăn riêng sợ là không được.
Hoa đào Nam vừa gật đầu vừa cười hì hì nói:
– Tôi cũng đã lâu chưa ăn kẹo hồ lô rồi, lát nữa cũng lấy một xâu ha ha.
Vu Hoàn Chi liếc mắt nhìn nàng, cười cưng chiều:
– Bé ngốc.
Lúc đi cùng nhau, không biết ngoại hình của một nhà ba người này đã khiến bao kẻ hết sức hâm mộ.
Mua kẹo hồ lô rồi về nhà, chỉ thấy có một người tới tìm Vu Hoàn Chi, nói là có tin từ thành Tô châu.
Vu Hoàn Chi và Nam Sương vốn tưởng là Mục Diễn Phong viết thư tới, không ngờ tín vật gửi tới cùng thư mà người nọ lấy ra lại là chiếc vòng tay hoa hạnh liền đế kia của Tiêu Mãn Y.
Cả hai đều kinh ngạc. Nam Sương vội hỏi thư ở nơi nào, không ngờ người kia lại nói, muốn ba người cùng đi lấy.
Vu Hoàn Chi bỗng cúi đầu nghĩ cẩn thận tại chỗ, chỉ e trong này có bẫy liền bảo với Nam Sương:
– Nàng với bé ở bên này chờ tôi, đừng rời đi, tôi sẽ trở lại ngay.
Nam Sương gật đầu, đáp câu:
– Hoàn Chi, chàng cũng phải cẩn thận đấy.
Nàng thấy bóng Vu Hoàn Chi dần dần biến mất ở đầu đường, đang muốn đến cửa hàng bên cạnh xin bát nước ngâm kẹo hồ lô đút cho bé ăn, không ngờ phía sau có trận gió mạnh kéo tới, dù Nam Sương đã kịp thời nghiêng người tránh nhưng vừa rồi người sau lưng chỉ dùng hư chiêu. Chỉ tích tắc, một bóng dáng lướt qua trước mắt, đoạt bé đi.
Kẻ đứng trước mặt Nam Sương không phải ai khác mà chính là Âu Dương Nhạc.
Bé rất thông minh, đã biết phát ra mấy tiếng bi bô, thấy ai cũng cười, duy chỉ khi nhìn thấy Mục Chiêu là không vui, thấy Vu Hoàn Chi thì cười rất tươi, còn ở trước mặt Nam Sương thì ngoan ngoãn nhất.
Ban đầu Mục Chiêu tưởng là bé thích bắt nạt người thật thà, sau đó thấy Mục Diễn Phong cũng rất được bé yêu thích thì bỏ ngay suy nghĩ này, suốt ngày mặt ủ mày chau tìm con trai nhà mình uống rượu.
Mục Diễn Phong từ giã sau hôm tết ông Táo, nói là muốn đến Tô châu tìm Tiêu Mãn Y.
Thành Tô châu bây giờ đã là thế lực của các Vạn Hồng, mấy tháng nay, hành động của các Vạn Hồng dần khiến các môn phái võ lâm bất mãn, mỗi khi gây nên phân tranh luôn không tránh khỏi một cuộc chém giết.
Kết quả của chém giết chỉ có thể là đôi bên cùng thiệt, các môn phái võ lâm ngày càng tiêu điều. Cũng vì vậy, với bản lĩnh của Mục Diễn Phong thì bây giờ lại đến thành Tô châu, dù sẽ đấu với người của các Vạn Hồng cũng có thể rút lui an toàn.
Hôm Mục Diễn Phong đi, Vu Hoàn Chi lại so tài với hắn một lần.
Hai người đấu võ ở khoảng đất trống nho nhỏ trước đình bát giác sân sau phái Thiên Thủy. Bấy giờ Nam Sương ôm bé ở bên xem với đám ba người Nam Cửu Dương.
Thức thứ bảy trong bảy thức Mộ Tuyết và Cửu Cửu Quy Nhất của kiếm pháp Thiên Nhất đều tạo ra kiếm khí lượn lờ như mưa sao.
Nhưng tuy là chiêu thức sắc bén, Vu Hoàn Chi và Mục Diễn Phong vẫn có thể khống chế kiếm khí ở trong phạm vi nhất định, không làm hại đến một cọng cỏ xung quanh.
Võ công có thể thu thả tự nhiên như vậy đã đạt đến cực hạn rồi.
Trong kiếm khí đang lượn lờ, Nam Sương nhìn thấy có một khoảnh khắc, Vu Hoàn Chi lại bỏ lưỡi Vọng Tuyết, xoay người dán bàn tay lên đất tuyết. Ngón tay móc một nắm tuyết nhỏ, sau khi ngưng khí trợ lực đẩy ra, nắm tuyết đó lại hóa thành vô số lưỡi kiếm sắc bén, bay vèo vèo về hướng Mục Diễn Phong.
Mục Diễn Phong thấy chiêu này thì hơi sửng sốt, nhưng hắn không tránh không đỡ, chỉ giơ kiếm quét qua trước mặt. Kiếm khí trên không trung tạo thành bức chắn, cọ xát với lưỡi tuyết phá không đánh tới.
Cả sân im bặt trong chớp mắt. Sau một khắc, chỉ nghe tiếng ầm ầm, tuyết đọng trên mái hiên, trên ngọn cây, trên đình đua nhau rơi xuống, người trong phái Thiên Thủy sợ hãi không kịp né tránh.
Hai chiêu mà Vu Hoàn Chi và Mục Diễn Phong vừa sử dụng lần lượt là thức thứ bảy trong bảy thức Mộ Tuyết cùng với Cửu Cửu Quy Nhất của kiếm pháp Thiên Nhất.
Nhưng Vu Hoàn Chi và Mục Diễn Phong chỉ dùng chưa đến một thành công lực để ra chiêu này, nếu như dùng chín thành, sợ là cả phái Thiên Thủy đều bị hủy hoại trong tích tắc.
Bé nhìn thấy trận luận võ này cũng trợn mắt há mồm, phồng má trợn tròn con mắt, nhưng khi Vu Hoàn Chi thu kiếm về lại lộ ra nụ cười khiến người ta yêu thích bình thường, dang cánh tay nhỏ bé như muốn cha mình ôm.
Nhưng Mục Diễn Phong lại nhận lấy Vu Ức Phong từ lòng Nam Sương trước một bước, ôm vào lòng một hồi, thấy trời xanh mây trắng như vậy, không ngừng nhớ lại sông nước ấm áp trôi chảy ở thành Tô châu.
Tiêu Mãn Y nói, Diễn Phong, chàng là người uy phong nhất tôi từng gặp trong đời. Tâm nguyện lớn nhất của tôi chính là làm vợ chàng.
Nàng ấy còn nói, thành Tô châu là quê cũ của tướng công tôi, tôi phải ở chỗ này chờ tướng công tôi trở về.
Trong một khoảnh khắc, nỗi nhớ nhà tựa như tên bắn.
Mặc dù không biết bây giờ nàng ấy đang ở nơi nào, đợi ở nơi nào, có còn mạnh khỏe không, nhưng đã có phương hướng rồi thì lần này dù thế nào Mục Diễn Phong cũng phải tìm được Tiêu Mãn Y, không rời không bỏ nữa.
Ngày đó ngoại ô kinh thành cũng có tuyết vừa dầy vừa nặng. Vu Hoàn Chi và Mục Chiêu tiễn Mục Diễn Phong đến tận đình nghỉ chân ở mười dặm ngoài thành.
Hai người hẹn nhau cuối xuân năm sau sẽ gặp lại ở con đê dài của Tô châu, cùng đến các Vạn Hồng báo thù rửa hận.
Mãi cho đến ngày hôm ấy, Mục Chiêu mới kể lại đoạn chuyện cũ năm đó cho hai người.
Giang hồ rộng lớn, có lắm kẻ thù, cũng đầy tri kỷ. Bắt đầu từ việc Vu Kinh Viễn và Mục Chiêu mới quen. Bấy giờ Mục Hồng Ảnh đã có hôn ước với Âu Dương Nhạc, nhưng lúc Vu Kinh Viễn đến trang Lưu Vân tìm Mục Chiêu, kinh hồng gặp nhau, hứa hẹn trọn đời.
Năm ấy, Vu Kinh Viễn là cung chủ cung Mộ Tuyết lừng lẫy thiên hạ, coi võ công chí cao vô thượng là điều theo đuổi suốt đời.
Mục Hồng Ảnh biết rõ tâm nguyện của Vu Kinh Viễn, lại hiểu ông đang đình trệ ở thức thứ sáu trong bảy thức Mộ Tuyết, muốn tu luyện thức thứ bảy cần phải có phổ Chuyển Nguyệt. Trời đất to lớn, chỉ có Âu Dương Nhạc biết tung tích của phổ Chuyển Nguyệt.
Thế là nàng ấy đóng kịch gả vào các Vạn Hồng, lừa lấy bí mật của phổ Chuyển Nguyệt từ chỗ Âu Dương Nhạc.
Thì ra phổ Chuyển Nguyệt thần bí khó dò ấy lại có liên quan tới một bức tranh hoa đào và khúc Kinh Loan tiếng tăm lan xa.
Nói ra thì việc này cũng là sao lầm của Mục Hồng Ảnh. Bà gả vào các Vạn Hồng gần hai năm, chưa từng có tình nghĩa vợ chồng với Âu Dương Nhạc. Vì tinh sâu với Mục Hồng Ảnh nên Âu Dương Nhạc chưa từng cưỡng cầu bà, chỉ sau một lần say rượu, khiến a hoàn trong nhà có bầu sinh ra Âu Dương Vô Quá.
Hai năm sau, Vu Kinh Viễn rút kinh nghiệm xương máu, đến các Vạn Hồng cướp Mục Hồng Ảnh đi, đưa bà về cung Mộ Tuyết.
Mặc dù Mục Hồng Ảnh theo Vu Kinh Viễn trở về cung Mộ Tuyết nhưng hai năm cách biệt, ông chưa từng tới gặp bà một lần đã làm Mục Hồng Ảnh nguội lòng từ lâu.
Mục Hồng Ảnh ở cung Mộ Tuyết ba năm, đợi lúc Vu Hoàn Chi ba tuổi, bà thấy Vu Kinh Viễn luyện võ đến si mê, một mặt nản lòng, một mặt lại muốn tác thành cho ông bèn quyết định, bỏ hai cha con lại đến kinh thành tìm kiếm người kế thừa phổ Chuyển Nguyệt là Hoa Nguyệt.
Mục Hồng Ảnh và Hoa Nguyệt hợp lực, dùng mấy năm mới phá giải được bí ẩn của phổ Chuyển Nguyệt. Nhưng trên đời này lại không có bức tường nào không lọt gió.
Tin đồn phổ Chuyển Nguyệt xuất hiện trở lại bị lộ ra, Mục Hồng Ảnh và Hoa Nguyệt tự biết sẽ vạ lây người nhà bèn quyết định mấy ngày sau sẽ cùng uống thuốc độc. Trước khi uống thuốc độc, hai bên mỗi người giấu một nửa cách giải phổ Chuyển Nguyệt, để lại cho đời.
Tất nhiên Hoa Nguyệt đã khắc tranh hoa đào vào dưới xương quai xanh của Nam Sương, còn truyền khúc Kinh Loan cho Tiêu Mãn Y, Mục Hồng Ảnh thì mang một quyển “sách Chuyển Nguyệt” ghi lại khúc phổ và chiêu thức võ công về trang Lưu Vân, đặt lẫn vào sách cũ trong kho rồi ngọc nát hương tan.
Trước khi đi, bà chấp bút viết cách luyện phổ Chuyển Nguyệt, bảo Mục Chiêu mang cho Vu Kinh Viễn.
Mục Chiêu đập quyển sách này lên người Vu Kinh Viễn, nói đời này kiếp này không còn người bạn như ông nữa.
Vu Kinh Viễn vô cùng đau đớn, cực kỳ thương tâm, chỉ đành liều mạng luyện công. Thiên phú của ông rất tốt, chỉ mấy tháng đã luyện thành bảy thức Mộ Tuyết. Nhưng sau khi luyện được võ công, tích tụ trong lòng ông vẫn chưa thể giảm bớt chút nào, ngược lại ngày càng trở nên mãnh liệt.
Cuối cùng có một ngày, Vu Kinh Viễn dùng một chưởng phế đi võ công của mình, một mình bỏ lại cả cung Mộ Tuyết, đến phái Thiên Thủy mà Mục Hồng Ảnh đã ở mấy năm lúc còn sống…
Người chịu k1ch thích từ cái chết của Mục Hồng Ảnh lại không phải hai người Vu Kinh Viễn và Mục Chiêu. Năm ấy, Âu Dương Nhạc biết từ đầu đến cuối Mục Hồng Ảnh lấy mình chỉ là vì bí ẩn của phổ Chuyển Nguyệt, dưới cơn nóng giận, ông ta phái người dùng bảy thức Mộ Tuyết, diệt mười hai phái đất Thục, giá họa lên đầu cung Mộ Tuyết, lúc này mới có thảm kịch cung Mộ Tuyết bị tiêu diệt tám năm trước.
Tuy Mục Chiêu biết hết thảy đều do Âu Dương Nhạc gây nên. Nhưng lúc bấy, chính ông cũng hận Vu Kinh Viễn vì cái chết của Mục Hồng Ảnh, vả lại đoạn khúc mắt năm ấy, kẻ chịu thua thiệt nhất chính là Âu Dương Nhạc cho nên bỗng lòng dạ đàn bà nên không làm rõ sự việc mà chỉ bảo vệ Vu Hoàn Chi, đưa về trang Lưu Vân.
Thời gian trôi chảy, khi Mục Chiêu trông thấy Vu Hoàn Chi và Mục Diễn Phong đều luyện được một thân võ công giỏi thì cũng từ từ yên lòng.
Nhưng việc cung Mộ Tuyết bị diệt tám năm trước, ông là minh chủ võ lâm lại không thể rửa tội cho hơn trăm tính mệnh, làm ông luôn cảm thấy rất hổ thẹn. Vì vậy vài năm sau, ông cũng để lại một phong thư rồi đến kinh thành.
Chuyện cũ đã qua, người xưa đã mất. Những năm gió tanh mưa máu kia dẫn phủ bụo theo cố nhân đi xa. Mục Chiêu nghĩ thầm, giả một ngày kia, giang hồ lại dấy lên ánh đao bóng kiếm thì sẽ do đám con cháu Vu Hoàn Chi, Mục Diễn Phong này gánh vác.
Lúc đó, Mục Chiêu chỉ nghĩ trong lòng là tự cổ anh hùng xuất thiếu niên.
Nhưng tất cả bọn họ đều không thể ngờ, cuộc phân tranh năm đó lại chôn tai họa ngầm lớn như vậy cho võ lâm, đến nỗi trang Lưu Vân bị diệt, mấy người bọn Vu Hoàn Chi suýt nữa bỏ mạng, còn giang hồ thì lại lần nữa rơi vào chán nản.
Nhắc lại đoạn chuyện cũ này, mấy người năm đó đều hối hận. Ngay cả Nam Cửu Dương nghe xong cũng phải thổn thức cảm thán không thôi.
Mục Diễn Phong thì ngược lại, sau khi nghe xong đoạn này chỉ nhặt một trọng điểm hỏi:
– Cậu Vu chính là con trai của cô? Thế, nói như vậy, cậu ấy không phải anh em kết nghĩa của con mà chính là em họ con?
Mục Diễn Phong cười viên mãn đắc ý.
Hắn lớn hơn Vu Hoàn Chi mấy tháng, hai người quen biết nhau mấy năm, trong những ngày tháng đằng đẵng như thế, Mục Diễn Phong luôn muốn nhận Vu Hoàn Chi làm anh em, cuối cùng hôm nay cũng hoàn thành tâm nguyện.
Bấy giờ Vu Hoàn Chi lại nghĩ, bất kể trước đây mẹ ruột Mục Hồng Ảnh của y làm chuyện gì, cũng không quan tâm mỗi người Âu Dương Nhạc, Vu Kinh Viễn đã làm chuyện gì, vì thời gian đã quá lâu, tranh chấp, ân oán giữa mấy người đã coi như hết rồi.
Song Âu Dương Nhạc không nên có lỗi với Âu Dương Vô Quá, không nên phát ti3t cơn oán giận của mình cho cả võ lâm, không nên diệt trang Lưu Vân, cũng không nên đuổi cùng giết tận y và người mà y bảo vệ.
Vu Hoàn Chi cũng biết mình cực đoan, nhưng y cảm thấy, chỉ vì việc này, y tất phải đi tìm Âu Dương Nhạc báo thù.
Gió thổi vù vù, Mục Diễn Phong dắt ngựa rời đi. Đợi khi bóng dáng màu tím càng lúc càng xa, Mục Diễn Phong chợt quay mình lại, vẫy tay với họ, lại nói một tiếng tạm biệt.
Sau khi có con, thời gian trôi qua cực nhanh, vèo một cái đến đầu xuân tuyết tan. Cây liễu nảy chồi mới, hoa đào ngậm nụ hoa. Chậu than ở phái Thiên Thủy đã sớm bị bỏ đi, sau khi Nam Sương điều dưỡng thân thể xong thì luôn cùng Vu Hoàn Chi luyện võ.
Sang năm mới, từ gò má đến gáy nàng toàn ban tím, là do cửa ải từ thức thứ ba đến thức thứ từ trong bảy thức Mộ Tuyết gây nên.
Lạ là hoa đào Nam đã làm mẹ, con người bình tĩnh hơn, năng lực lĩnh hội võ nghệ không giảm mà lại tăng, chỉ trong đầu mùa xuân, đám ban tím này đã dần dần biến mất.
Một hôm, không biết bé được ba ông ngoại ông nội Nam Cửu Dương dẫn đến đâu đi dạo, về nhà chưa ngồi được một lúc đã kéo góc áo của hoa đào Nam, vừa thở “phì phò” vừa chìa một ngón tay, không ngừng vẽ vòng tròn trên không trung.
Nam Sương thấy nghi hoặc bèn dẫn bé đi tìm Vu Hoàn Chi.
Vu Hoàn Chi nhìn chăm chú một lát, bỗng cong môi cười, nhận lấy bé ôm vào trong lòng, nói:
– Tám phần là nhìn thấy trẻ con nhà ai ăn kẹo hồ lô ở đầu đường nên thèm.
Tuy Vu Hoàn Chi là tên ma đầu nhưng thường ngày y rất yêu chiều bé. Bình thường hoa đào Nam tốt tính, thêm nữa bé cũng ngoan ngoãn, hai mẹ con ở chung đều có cầu tất ứng.
Mỗi khi Vu Kinh Viễn trông thấy đều thở dài, thường nói cha nghiêm mẹ hiền, hoặc là mẹ nghiêm cha hiền, ý là trong hai vợ chồng phải có một bên nghiêm khắc hơn. Còn Vu Hoàn Chi và Nam Sương đều quá yêu chiều bé, tiếp tục như vậy, không biết Ức Phong này lớn lên sẽ giống ai.
Mỗi khi Vu Kinh Viễn thở dài như vậy, Mục Chiêu liền lại gần, bĩu môi nói:
– Bé giống ai? Ông không nghe tên của bé à? Vu Ức Phong, đứa bé này lớn lên tất nhiên sẽ có tính cách giống thằng Phong nhà tôi!
Nam Cửu Dương dựng đứng lỗ tai ở một bên nghe, nghe thấy đoạn này cũng sáp vào cảm khái:
– Tính cách giống Tiểu Phong Tử?! Thế thì là một đứa bé ngoan rồi!
Ba người còn đang khe khẽ nói thầm ở sân sau, một nhà ba người Vu Hoàn Chi, hoa đào Nam và bé đã lên phố tìm kẹo hồ lô. Dọc đường, Vu Hoàn Chi một tay ôm bé trong lòng, một tay dắt Nam Sương, vừa đi vừa nói với nàng, nếu lát nữa mua kẹo hồ lô thì phải hòa vào nước sôi rồi mới đút cho bé ăn, rằng bé còn chưa mọc xong, ăn riêng sợ là không được.
Hoa đào Nam vừa gật đầu vừa cười hì hì nói:
– Tôi cũng đã lâu chưa ăn kẹo hồ lô rồi, lát nữa cũng lấy một xâu ha ha.
Vu Hoàn Chi liếc mắt nhìn nàng, cười cưng chiều:
– Bé ngốc.
Lúc đi cùng nhau, không biết ngoại hình của một nhà ba người này đã khiến bao kẻ hết sức hâm mộ.
Mua kẹo hồ lô rồi về nhà, chỉ thấy có một người tới tìm Vu Hoàn Chi, nói là có tin từ thành Tô châu.
Vu Hoàn Chi và Nam Sương vốn tưởng là Mục Diễn Phong viết thư tới, không ngờ tín vật gửi tới cùng thư mà người nọ lấy ra lại là chiếc vòng tay hoa hạnh liền đế kia của Tiêu Mãn Y.
Cả hai đều kinh ngạc. Nam Sương vội hỏi thư ở nơi nào, không ngờ người kia lại nói, muốn ba người cùng đi lấy.
Vu Hoàn Chi bỗng cúi đầu nghĩ cẩn thận tại chỗ, chỉ e trong này có bẫy liền bảo với Nam Sương:
– Nàng với bé ở bên này chờ tôi, đừng rời đi, tôi sẽ trở lại ngay.
Nam Sương gật đầu, đáp câu:
– Hoàn Chi, chàng cũng phải cẩn thận đấy.
Nàng thấy bóng Vu Hoàn Chi dần dần biến mất ở đầu đường, đang muốn đến cửa hàng bên cạnh xin bát nước ngâm kẹo hồ lô đút cho bé ăn, không ngờ phía sau có trận gió mạnh kéo tới, dù Nam Sương đã kịp thời nghiêng người tránh nhưng vừa rồi người sau lưng chỉ dùng hư chiêu. Chỉ tích tắc, một bóng dáng lướt qua trước mắt, đoạt bé đi.
Kẻ đứng trước mặt Nam Sương không phải ai khác mà chính là Âu Dương Nhạc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook