Một Mảnh Phù Hoa
Chương 93

Đã lâu rồi ở Minh giới không ồn ào náo nhiệt như thế, hồ ly gồng gánh sính lễ đến hỏi cưới nữ nhân trực thuộc Minh giới. Theo luật lệ, người đó sống ở chỗ nào thì sính lễ sẽ gửi về nơi đó, không cần biết là bán tiên, hay là tiên, hay là yêu, sống ở Minh giới thì lễ vật đều phải gửi về Minh giới. Hôm đó Vịnh Thi về Minh giới thu dọn đồ đạc, không nghĩ mọi người đều lừa mình, đến khi lễ vật đều được để xuống nàng mới biết hồ ly này đang muốn cầu nàng về, danh chính ngôn thuận.

Ngư Ca vui vẻ giành lấy cây kèn nhỏ, vừa đi vừa thổi tu tu, ồn ào náo nhiệt đến nỗi các âm binh cũng phải vui vẻ trước khi bị hành quyết. Ba mẹ của Bạch Dĩnh đi đầu, trước tiên hết hỏi chuyện Diêm đế, sau đó mới nhờ người liên lạc cha mẹ Vịnh Thi. Nhưng Diêm đế cho mọi người biết, mẹ của Vịnh Thi là người không thể cầu xuất hiện được, bà đang sống ở đảo ngọc ở Đông Hải, sống cùng với ái nhân đời đời không muốn rời đảo.

– Là bà ấy?- Mẹ của Bạch Dĩnh như sắp rụng cằm xuống đất.

Vịnh Thi lườm Diêm đế một chút, nhưng cũng không nói gì, sau đó nàng đảo mắt qua nhìn Bạch Dĩnh. Hai người nhìn nhau một lúc chẳng biết nói gì, chỉ có trong tâm đang lén lút ngọt ngào, nếu không có người ở đây, Bạch Dĩnh nghĩ mình sẽ hôn Vịnh Thi thật lâu, thật lâu.

– Phải, là bà ấy – Diêm đế gật đầu xác nhận.

Người sống ở đảo ngọc thề cùng với ái nhân đời đời không muốn rời đảo là Nhị công chúa Thiên giới, con của Thiên Quân, vậy Vịnh Thi dám bảo mình là tiểu bán tiên, tiểu bán tiên này cũng thật dọa người rồi. Bạch Dĩnh cũng không biết mẹ của Vịnh Thi là ai, nhưng nàng chỉ biết người đó chắc hẳn rất đẹp, thế nên Vịnh Thi mới có thể xinh đẹp đến thế.

– Vậy tôi phải mang sính lễ lên Thiên giới không?

Mẹ Bạch Dĩnh đương nhiên lo lắng, thế nhưng Diêm đế chỉ cười xòa, "Không cần, cử hành luôn cho nóng đi. Chọn được ngày nào rồi?"

– Ngày 10 tháng này

– Vậy quyết định ngày 10 tháng này

Diêm đế chốt lại lịch, sau đó vui vẻ cho người dọn đồ ăn lên đãi khách. Năm người vợ của Tô An lần lượt sai người hầu mang thức ăn lên, còn vợ của Diêm đế thì kêu người thu dọn sính lễ, mang vào bên trong. Phút chốc Minh giới u buồn biến thành một đại tiệc đúng nghĩa, đã từ lâu rồi không có không khí tươi vui như thế.

Từ đó đến ngày mười cũng phải mất hai mươi ngày, lúc đó gia đình Cổ Tịch cũng tạ thế hết, vì kiếp này của Cổ Tịch cũng không tính là quá khổ cực, thế nên khi về Minh giới cũng không gây khó dễ gì cho Diêm đế.

– Tiểu điện hạ quay trở về rồi? – Diêm đế hơi cười cười, nụ cười hoàn toàn giảo hoạt.

– Phải! Đám cưới của Bối cô nương, ta nào dám không về? – Cổ Tịch cười, nếu không có Vịnh Thi lần lịch kiếp này của Cổ Tịch sẽ thật thê thảm! Nghĩ đến kiếp cổ đại trước mà rùng mình, giá mà có Vịnh Thi ra tay tương trợ thì nàng không phải lịch kiếp kép như vậy rồi.

– Ngày mai nhớ đến ăn tiệc nhé, đãi lớn!

Diêm đế mời gọi, đã lâu rồi Minh giới không gả con gái đi, bây giờ nôn nao lạ thường.

Cả tối đó người người tấp nập dọn dẹp trang hoàng cho Minh giới, Vịnh Thi ngồi ở tân phòng nhìn mình trong gương, nàng cầm chiếc lược bầu lên định chải tóc mình thì bỗng nhiên mẹ nàng xuất hiện. Bà hơi cười nhìn dung nhan xinh đẹp của con gái mình, sau đó giành lấy cây lược, nói, "Con gái sắp gả đi rồi."

– Con còn tưởng mẹ không đến?- Vịnh Thi mím môi, có chút tức giận len lỏi trong lời nói.

– Sao lại có thể không đến? Con thấy hạnh phúc không?- Bà chải xuống một chải, miệng lẩm bẩm gì đó nho nhỏ như cầu phúc.

Vịnh Thi trả lời:

– Dạ có, rất hạnh phúc mẹ ạ. Con hiểu vì sao mẹ muốn ở nơi thế ngoại đào viên rồi.

– Vậy sao? Cha con đang ở bên chỗ Bạch Dĩnh

– Cái gì? – Vịnh Thi nhanh chóng ngồi bật dậy.

Mẹ nàng chải xuống một lược nữa, ý bảo Vịnh Thi ngồi yên. Nhưng Vịnh Thi biết cha nàng tính tình cổ quái thế nào, thể nào cũng khiến Bạch Dĩnh buồn ngủ chảy nước mắt. Nàng trong lòng bồn chồn, thế mà mẹ nàng lại không cho nàng đi gặp cha nàng cùng Dĩnh. Ngày mới sắp lên, Vịnh Thi thấy lòng càng nôn nao khó chịu, sắp sửa gả đi rồi.

– Con biết không? Vịnh Thi thật sự rất cổ quái, nói chuyện với nó con thể nào cung buồn ngủ chảy nước mắt- Bối Nam Thang nói.

– Vậy hả cha?

– Nó còn hay… thần kinh… cha nghĩ con suy nghĩ lại đi. Trên trần đời này cha chưa thấy đứa con gái nào ẩu tả như nó. Lần đó nó bứt lá sen trên đảo, ngồi lên đó rồi trôi vào bờ, con tin nổi không?

– Ủa? Trôi từ đâu vào đâu ạ cha?

– Trôi từ đảo ngọc trôi vào Minh giới đó con ạ.

Từ đảo ngọc muốn đến Minh giới phải bay cả ngày mới tới, trôi bằng lá sen bao giờ mới tới? Bạch Dĩnh như đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.

– Giấy giới thiệu của cha là cho nó đến Thiên giới làm việc, mà nó trôi bằng lá sen đến đâu thì làm ở đó đó con. May mà không đến Dị giới, không thì nói chuyện với thú… Á… Chết, cha xin lỗi.

Ông vừa quên mất con gái mình sắp gả vào Dị giới, thiệt muốn tự vả mình.

– Còn hai canh giờ nữa, con suy nghĩ kĩ chưa?

– Dạ rồi cha.

– Thật không?

– Dạ thật.

– Vậy cha giao nó lại cho con.- Nói rồi ông òa lên khóc làm Bạch Dĩnh không biết làm sao mới phải. Nàng cuống quít, hỏi, "Cha ơi… Cha sao vậy…"

– Mừng quá… mừng quá con ạ…

Buổi sáng, Vịnh Thi mặc hỉ phục đi vào bên trong nội đường, lần này là cha mẹ hai bên đầy đủ. Thế nên thủ tục dâng trà, kính rượu cũng tươm tất hơn hẳn. Chúng quỷ biết hôm nay có sự hiện diện của Nhị công chúa Thiên giới thế nên đông đúc ồn ào muốn xem thử gương mặt của Nhị công chúa. Thì ra là giống Vịnh Thi cô nương đến tám phần!

Sau khi nghi lễ kết thúc, Nhị công chúa cùng với phu quân của mình về lại đảo ngọc, ba mẹ Bạch Dĩnh để con dâu và con mình lưu lại Minh giới vài ngày, hai người cũng về trước. Tối đó tân phòng cũng thật náo nhiệt, Bạch Dĩnh tháo đi khăn đỏ che mặt vợ mình xuống, tỉ mỉ ngắm nhìn bảo vật của mình.

– Em nhìn gì? Nhìn mãi không chán sao?- Vịnh Thi bĩu môi, đôi môi thường ngày hồng hào đã biến thành đỏ như hoa hồng, Bạch Dĩnh thật muốn cắn một cái. Nghĩ là làm, Bạch Dĩnh nhướn người lên đặt một nụ hôn lên môi Vịnh Thi.

– Mãi mãi không chán.

Đôi môi chạm vào nhau, mềm mại, khiến Bạch Dĩnh như say trong hũ rượu ngon, mãi mãi không muốn tỉnh lại. Với tay tháo đi tấm rèm che giường lại, tân phòng, uyên ương hòa hợp.

Trước đây Vịnh Thi còn nghĩ mình chính là một mảnh phù hoa trong cuộc đời dài đằng đẵng của Bạch Dĩnh, đến bây giờ nàng mới chân chính cảm nhận được, nàng chính là phù hoa một đời của nàng ấy. Cả đời này nương tựa vào nhau.

Hoàn

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương