Một Mảnh Phù Hoa
-
Chương 8
Hồ ly này thật sự rất cao hứng, nắm tay Vịnh Thi đi vào siêu thị mua không ít đồ. Vịnh Thi thong thả đẩy xe đi xem một vòng, cái nào thật sự cần nàng mới cho vào giỏ xe. Bạch Dĩnh thì khác, nàng cho cả lô lốc thứ vào, thậm chí còn không xem hạn sử dụng.
– Mua một ít bơ margarine nữa, một ít phô mai.- Vừa nói Bạch Dĩnh vừa lấy hộp bơ và hộp phô mai xuống, cho vào xe. Lời nói của nàng với hành động quả thật là đi đôi, miệng nói tay làm, hòa hợp không tưởng.
Vịnh Thi vẫn là để mắt đến mấy hộp cá hộp, thịt hộp, nàng xem hạn sử dụng xem có thể để lâu không. Bạch Dĩnh không thích ăn đồ hộp, cảm giác chúng chẳng hợp với khẩu vị của nàng, nhưng kệ, Vịnh Thi ăn gì nàng ăn đó. Được đi với Vịnh Thi, nàng nghĩ chiếc đuôi hồ ly của nàng nếu mà hiện hình cũng quẩy đến sắp rụng.
– Con.. à không, Dĩnh, em mua gì nhiều thế, định đem về kí túc xá sao?- Nhìn xe mình sắp đầy ắp, Vịnh Thi nói. Một mình nàng làm sao ăn hết cả một xe thế này, tiểu hồ ly này quả thật giống giống loài của nàng, thật phung phí, hư vinh.
– Mua để dành cho chị ăn, chị ốm quá.
Quả thật dáng người của Vịnh Thi hơi gầy, nhưng với hình thể này nàng vẫn đẹp, trông rất mỏng manh dễ vỡ. Vịnh Thi có một mái tóc thẳng mượt quá vai, khi nàng đi, những sợi tóc chỉ hơi động một chút chứ không tán loạn, nàng làm gì trông cũng thật nhẹ nhàng, trái ngược với Bạch Dĩnh. Bạch Dĩnh tuy là hồ ly nhưng nàng không mang khí sắc u buồn hay ma mị, nếu là ma mị, Bạch Dĩnh thấy Vịnh Thi giống hơn nàng, trong gia đình nàng Bạch Lộ Tư cũng không hề có vẻ ma mị, chỉ thấy yêu nghiệt câu dẫn người.
Dáng vẻ của Bạch Dĩnh thì nghiêng về bức người hơn, nàng xinh đẹp đến nỗi người diện cảm thấy hít thở không thông, đi với Bạch Dĩnh một chút lại thu hút không ít người nhìn theo. Bạn nam ở đằng sau hai người còn đặc biệt đi theo hai người trong siêu thị, có vẻ hoa đẹp sẽ luôn hấp dẫn bướm ong. Bối Vịnh Thi nàng đã từ lâu rồi không mở lòng với nam nhân nào, chỉ thấy bọn họ chính là những người gây gối phiền phức, nếu đời không có họ, với nàng cũng chẳng là vấn đề.
– Giờ này còn không về kí túc xá, có sao không?
Nếu theo như nàng biết kí túc xá không cho ra vào thoải mái như nhà trọ, mà giờ giới nghiêm cũng qua rồi, nếu Bạch Dĩnh không trở về cũng không còn chỗ để về. Bạch Dĩnh đứng xếp hàng hóa lên kệ đợi tính tiền, mỉm cười nói với Vịnh Thi:
- Không sao cả.
Sau khi thanh toán xong hai người cùng nhau đi bộ về chỗ Vịnh Thi, dưới ánh đèn đường ngả bóng, Vịnh Thi im lặng nghe lời nói luyên thuyên bên tai. Có vẻ như Bạch Dĩnh rất cao hứng, moi ruột moi gan ra kể hết cho nàng nghe. Đôi khi nàng sẽ gật gù cho Bạch Dĩnh biết nàng đang nghe, câu chuyện từ miệng Bạch Dĩnh lại rất cuốn hút, rõ ràng là gương mặt xinh đẹp này biết lấy lòng người khác.
Trên mặt đường, hai cái bóng sánh đôi nhau đi, một cao một thấp lại trông hòa hợp vô cùng. Bạch Dĩnh một tay ôm lấy cánh tay nàng, một tay xách theo túi đồ lớn nhưng nửa điểm cũng không thấy nặng, chỉ thấy cảm giác kì lạ len lỏi vào trong tim, đây là thích một người sao?
Nàng nhớ khi nàng còn nhỏ, từng chứng kiến một chuyện xưa, một vị quân vương yêu thương quý phi của mình, hai người bị buộc phải xa nhau, ngài vào ngày sinh thần của nàng đều hướng về phía đông chúc mừng sinh thần cho nàng. Cho đến khi ngọn đèn sinh mệnh tàn lụi, quân vương chết đi. Khi nghe tiếng thái giám báo hoàng thượng băng hà, Bạch Dĩnh nàng lững thững đi ra khỏi cửa đông thành thì thấy vị quý phi đó.
Thái giám đứng trước quý phi, ngập ngừng muốn nói, rồi lại thôi. Quý phi gấp đến độ nước mắt trào ra mà cũng không biết.
- Thưa Hiền phi nương nương, hoàng thượng đã băng hà.
Lời chưa dứt, Hiền phi đã quỳ sụp xuống đất, nàng không khóc nữa, bộ dạng chỉ đạm nhạc quỳ đó. Bạch Dĩnh biết, so với khóc thì như thế còn tệ hơn nhiều, không khóc được tức là tâm quá đau, không thể nào chấp nhận hiện thực.
Mà vị hoàng thượng đó lại là nữ nhân, nàng có rất nhiều thê tử.
Năm đó Bạch Dĩnh tám tuổi, chân chính phát hiện ra nữ và nữ tử vẫn có thể có tình yêu. Thậm chí là sâu nặng. Bao nhiêu lâu rong chơi trên trần gian nàng vẫn chưa động tâm với ai, bây giờ cảm nhận dòng nước len lỏi trong tim mình, có lẽ mình ưa thích gương mặt của Bối Vịnh Thi rồi. Bạch Dĩnh âm thầm nghĩ.
Cảm giác ưa thích này cũng giống như khi nàng có một con gà con, ngày xưa nàng hay đi trộm gà phá mấy con chó ở trong xóm. Bởi vậy khi nàng lộ chân thân hay bị dân chúng trong thành đánh, bởi vì nàng và chị mình ăn rất nhiều gà của dân lành rồi. Nhưng duy nhất chỉ có một chú gà thấy nàng không chạy, ngây ngô nhìn Bạch Dĩnh, cái mỏ nhỏ nghiêng qua trái, rồi lại nghiêng qua phải ngó nghiêng con hồ ly lần đầu nàng gặp.
Hồ ly nàng hôm đó không ngậm cổ gà, mà chỉ biến thân thành người, bế con gà chạy đi. Nàng thích con gà đó.
Gà con đó tên gọi tiểu tiểu kê. Là con thú cưng duy nhất của nàng, cũng là con vật nàng thích nhất. Nuôi tiểu tiểu kê trong nhà khiến nàng lao tâm khổ tứ hi vọng các nhân khẩu trong nhà không nổi lên ước muốn muốn ăn tiểu tiểu kê của nàng.
– Em đang nghĩ gì vậy, tới nhà rồi?
Vịnh Thi thấy Bạch Dĩnh cứ âm thầm cười mãi, đến nhà còn chẳng biết. Nàng muốn buông cánh tay được Bạch Dĩnh ôm ra cũng không được, đứng trước cửa nhà mà không được mở cửa vào, còn gì khổ hơn thế.
– A
Bạch Dĩnh vội vàng buông cánh tay ra, cười hì hì đợi Vịnh Thi mở cửa.
Sau khi mở cửa, Bạch Dĩnh đi vào bên trong nhà, tựa như rất quen thuộc để hết đồ vừa mua lên bàn. Vịnh Thi thấy đã chín giờ tối, giờ này mà vẫn muốn ăn, nếu như không có Bạch Dĩnh nàng đã sớm chịu đói đi ngủ cho xong. Lôi một số rau củ với thịt ra khỏi bao, còn lại nàng nhờ Bạch Dĩnh mang bỏ vào tủ lạnh giúp nàng. Bạch Dĩnh đang ngồi ngửa bụng nghỉ mệt, nghe được sai bảo liền đứng dậy, đem túi đồ cất vào tủ lạnh.
Có lẽ Vịnh Thi cũng xem Bạch Dĩnh là con mình mà sai bảo rồi.
– Chị xem, em cất xong rồi.
Bạch Dĩnh hơi hất mũi tự hào nói, tốc độ của nàng còn nhanh hơn cả tốc độ cắt rau của Bối Vịnh Thi, Vịnh Thi cười cười, bảo: – Vâng, giỏi. Ngồi đợi cơm đi.
Đợi một lúc thì cơm cũng được dọn ra, Bạch Dĩnh giúp nàng dọn hai chén, hai đôi đũa, xới cơm. Nàng cảm giác rất ấm áp, như một gia đình vậy, nàng với Vịnh Thi là một gia đình. Nghĩ tới thôi đã thấy sướng rân người.
Nếu là gia đình với nàng, là tốt nhất.
– Mua một ít bơ margarine nữa, một ít phô mai.- Vừa nói Bạch Dĩnh vừa lấy hộp bơ và hộp phô mai xuống, cho vào xe. Lời nói của nàng với hành động quả thật là đi đôi, miệng nói tay làm, hòa hợp không tưởng.
Vịnh Thi vẫn là để mắt đến mấy hộp cá hộp, thịt hộp, nàng xem hạn sử dụng xem có thể để lâu không. Bạch Dĩnh không thích ăn đồ hộp, cảm giác chúng chẳng hợp với khẩu vị của nàng, nhưng kệ, Vịnh Thi ăn gì nàng ăn đó. Được đi với Vịnh Thi, nàng nghĩ chiếc đuôi hồ ly của nàng nếu mà hiện hình cũng quẩy đến sắp rụng.
– Con.. à không, Dĩnh, em mua gì nhiều thế, định đem về kí túc xá sao?- Nhìn xe mình sắp đầy ắp, Vịnh Thi nói. Một mình nàng làm sao ăn hết cả một xe thế này, tiểu hồ ly này quả thật giống giống loài của nàng, thật phung phí, hư vinh.
– Mua để dành cho chị ăn, chị ốm quá.
Quả thật dáng người của Vịnh Thi hơi gầy, nhưng với hình thể này nàng vẫn đẹp, trông rất mỏng manh dễ vỡ. Vịnh Thi có một mái tóc thẳng mượt quá vai, khi nàng đi, những sợi tóc chỉ hơi động một chút chứ không tán loạn, nàng làm gì trông cũng thật nhẹ nhàng, trái ngược với Bạch Dĩnh. Bạch Dĩnh tuy là hồ ly nhưng nàng không mang khí sắc u buồn hay ma mị, nếu là ma mị, Bạch Dĩnh thấy Vịnh Thi giống hơn nàng, trong gia đình nàng Bạch Lộ Tư cũng không hề có vẻ ma mị, chỉ thấy yêu nghiệt câu dẫn người.
Dáng vẻ của Bạch Dĩnh thì nghiêng về bức người hơn, nàng xinh đẹp đến nỗi người diện cảm thấy hít thở không thông, đi với Bạch Dĩnh một chút lại thu hút không ít người nhìn theo. Bạn nam ở đằng sau hai người còn đặc biệt đi theo hai người trong siêu thị, có vẻ hoa đẹp sẽ luôn hấp dẫn bướm ong. Bối Vịnh Thi nàng đã từ lâu rồi không mở lòng với nam nhân nào, chỉ thấy bọn họ chính là những người gây gối phiền phức, nếu đời không có họ, với nàng cũng chẳng là vấn đề.
– Giờ này còn không về kí túc xá, có sao không?
Nếu theo như nàng biết kí túc xá không cho ra vào thoải mái như nhà trọ, mà giờ giới nghiêm cũng qua rồi, nếu Bạch Dĩnh không trở về cũng không còn chỗ để về. Bạch Dĩnh đứng xếp hàng hóa lên kệ đợi tính tiền, mỉm cười nói với Vịnh Thi:
- Không sao cả.
Sau khi thanh toán xong hai người cùng nhau đi bộ về chỗ Vịnh Thi, dưới ánh đèn đường ngả bóng, Vịnh Thi im lặng nghe lời nói luyên thuyên bên tai. Có vẻ như Bạch Dĩnh rất cao hứng, moi ruột moi gan ra kể hết cho nàng nghe. Đôi khi nàng sẽ gật gù cho Bạch Dĩnh biết nàng đang nghe, câu chuyện từ miệng Bạch Dĩnh lại rất cuốn hút, rõ ràng là gương mặt xinh đẹp này biết lấy lòng người khác.
Trên mặt đường, hai cái bóng sánh đôi nhau đi, một cao một thấp lại trông hòa hợp vô cùng. Bạch Dĩnh một tay ôm lấy cánh tay nàng, một tay xách theo túi đồ lớn nhưng nửa điểm cũng không thấy nặng, chỉ thấy cảm giác kì lạ len lỏi vào trong tim, đây là thích một người sao?
Nàng nhớ khi nàng còn nhỏ, từng chứng kiến một chuyện xưa, một vị quân vương yêu thương quý phi của mình, hai người bị buộc phải xa nhau, ngài vào ngày sinh thần của nàng đều hướng về phía đông chúc mừng sinh thần cho nàng. Cho đến khi ngọn đèn sinh mệnh tàn lụi, quân vương chết đi. Khi nghe tiếng thái giám báo hoàng thượng băng hà, Bạch Dĩnh nàng lững thững đi ra khỏi cửa đông thành thì thấy vị quý phi đó.
Thái giám đứng trước quý phi, ngập ngừng muốn nói, rồi lại thôi. Quý phi gấp đến độ nước mắt trào ra mà cũng không biết.
- Thưa Hiền phi nương nương, hoàng thượng đã băng hà.
Lời chưa dứt, Hiền phi đã quỳ sụp xuống đất, nàng không khóc nữa, bộ dạng chỉ đạm nhạc quỳ đó. Bạch Dĩnh biết, so với khóc thì như thế còn tệ hơn nhiều, không khóc được tức là tâm quá đau, không thể nào chấp nhận hiện thực.
Mà vị hoàng thượng đó lại là nữ nhân, nàng có rất nhiều thê tử.
Năm đó Bạch Dĩnh tám tuổi, chân chính phát hiện ra nữ và nữ tử vẫn có thể có tình yêu. Thậm chí là sâu nặng. Bao nhiêu lâu rong chơi trên trần gian nàng vẫn chưa động tâm với ai, bây giờ cảm nhận dòng nước len lỏi trong tim mình, có lẽ mình ưa thích gương mặt của Bối Vịnh Thi rồi. Bạch Dĩnh âm thầm nghĩ.
Cảm giác ưa thích này cũng giống như khi nàng có một con gà con, ngày xưa nàng hay đi trộm gà phá mấy con chó ở trong xóm. Bởi vậy khi nàng lộ chân thân hay bị dân chúng trong thành đánh, bởi vì nàng và chị mình ăn rất nhiều gà của dân lành rồi. Nhưng duy nhất chỉ có một chú gà thấy nàng không chạy, ngây ngô nhìn Bạch Dĩnh, cái mỏ nhỏ nghiêng qua trái, rồi lại nghiêng qua phải ngó nghiêng con hồ ly lần đầu nàng gặp.
Hồ ly nàng hôm đó không ngậm cổ gà, mà chỉ biến thân thành người, bế con gà chạy đi. Nàng thích con gà đó.
Gà con đó tên gọi tiểu tiểu kê. Là con thú cưng duy nhất của nàng, cũng là con vật nàng thích nhất. Nuôi tiểu tiểu kê trong nhà khiến nàng lao tâm khổ tứ hi vọng các nhân khẩu trong nhà không nổi lên ước muốn muốn ăn tiểu tiểu kê của nàng.
– Em đang nghĩ gì vậy, tới nhà rồi?
Vịnh Thi thấy Bạch Dĩnh cứ âm thầm cười mãi, đến nhà còn chẳng biết. Nàng muốn buông cánh tay được Bạch Dĩnh ôm ra cũng không được, đứng trước cửa nhà mà không được mở cửa vào, còn gì khổ hơn thế.
– A
Bạch Dĩnh vội vàng buông cánh tay ra, cười hì hì đợi Vịnh Thi mở cửa.
Sau khi mở cửa, Bạch Dĩnh đi vào bên trong nhà, tựa như rất quen thuộc để hết đồ vừa mua lên bàn. Vịnh Thi thấy đã chín giờ tối, giờ này mà vẫn muốn ăn, nếu như không có Bạch Dĩnh nàng đã sớm chịu đói đi ngủ cho xong. Lôi một số rau củ với thịt ra khỏi bao, còn lại nàng nhờ Bạch Dĩnh mang bỏ vào tủ lạnh giúp nàng. Bạch Dĩnh đang ngồi ngửa bụng nghỉ mệt, nghe được sai bảo liền đứng dậy, đem túi đồ cất vào tủ lạnh.
Có lẽ Vịnh Thi cũng xem Bạch Dĩnh là con mình mà sai bảo rồi.
– Chị xem, em cất xong rồi.
Bạch Dĩnh hơi hất mũi tự hào nói, tốc độ của nàng còn nhanh hơn cả tốc độ cắt rau của Bối Vịnh Thi, Vịnh Thi cười cười, bảo: – Vâng, giỏi. Ngồi đợi cơm đi.
Đợi một lúc thì cơm cũng được dọn ra, Bạch Dĩnh giúp nàng dọn hai chén, hai đôi đũa, xới cơm. Nàng cảm giác rất ấm áp, như một gia đình vậy, nàng với Vịnh Thi là một gia đình. Nghĩ tới thôi đã thấy sướng rân người.
Nếu là gia đình với nàng, là tốt nhất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook