Một Mảnh Phù Hoa
-
Chương 4
Buổi chiều, hai người không có tiết liền leo lên xe bus đi về nhà Bối Kỳ, Dĩnh phát hiện ra nhà Bối Kỳ không hề xa trường. Hai người ngồi trên xe bus tầm mười lăm phút là tới, nhà gần trường như vậy mà còn ở kí túc xá, thật là kì quái.
Nhà Bối Kỳ không phải quá rộng, cũng không phải nhỏ, ở thành phố như thế này, mua được căn nhà khang trang như thế cũng khá giả rồi. Bối Kỳ mở cửa vào, trước khi vào còn dặn với Bạch Dĩnh: -Nhà hơi âm u một chút, thường thì giờ này mẹ mình không có ở nhà.
- Ừ.
Bạch Dĩnh theo Bối Kỳ đi vào bên trong nhà, nội thất sắp xếp thật hài hòa, nhà cửa lại sạch sẽ. Dĩnh thay giày bằng một đôi dép đi trong nhà, bước vào trong cùng Bối Kỳ. Về lần này Bối Kỳ muốn mang theo quả cầu thủy tinh lên trường, nàng bị ma nhát thật sợ, không có quả cầu nàng thấy không an tâm.
Quả cầu thủy tinh nằm trên bàn thờ, Bối Kỳ lấy chiếc ghế nhỏ ra, định leo lên đem xuống. Bạch Dĩnh nghe tiếng mở cửa, nàng quay lại nhìn thì thấy một nữ nhân đứng sau mình, dáng vẻ thướt tha xinh đẹp, gương mặt mỏng manh như sương sớm, chỉ sợ nhìn một lát nữa nàng sẽ biến mất. Lần đầu tiên trong đời Bạch Dĩnh thấy một sinh vật không phải dị giới xinh đẹp như thế, đẹp như u lan trong cốc vắng, nét đẹp ma mị, không thực.
Thấy Bạch Dĩnh, nữ nhân đó ngẩn người một lúc.
Đây cũng là lần đầu tiên trong đời Bối Vịnh Thi thấy được hồ ly thành tinh, lớn bằng tuổi con nàng, có vẻ tu vi không tồi. Thật ra hồ ly cũng chẳng làm gì loài người, dạo này các loài vật tu luyện thật cẩn mật, thế giới hòa bình từ nhân giới tới dị giới, điều này cũng không khiến Vịnh Thi sợ hãi gì nhiều.
- Chào chị, em là Bạch Dĩnh, bạn của Bối Kỳ. Chị của Bối Kỳ đúng không ạ? Chị thật đẹp.-Bạch Dĩnh đưa tay ra không trung, muốn bắt tay tỷ tỷ xinh đẹp đứng đối diện nàng.
Bối Vịnh Thi tuy không phải phụ nữ coi trọng nhan sắc, nhưng người bằng tuổi con nàng gọi nàng một tiếng tỷ tỷ cũng khiến lòng nàng vui vui một lúc. Thì ra vẫn còn trẻ, bao lâu rồi nàng mới thấy mình trẻ?.
- Dĩnh. Mẹ mình, không phải chị.- Bối Kỳ húc vào tay Dĩnh, rõ ràng là trên đường đi đã kể trong nhà chỉ có mẹ nàng và nàng, thế nào nàng ấy lại quên mất.
- Mẹ?- Mắt Bạch Dĩnh xếch lên, có vẻ không thể tin được sự thật này. Mà ai cũng vậy, từ nhỏ đến lớn bạn học nào cũng nàng cũng nhầm mẹ nàng với chị nàng. Có lẽ mỹ mạo của người thật thoát tục, còn Bối Kỳ nàng lại là nửa giống cha, nửa giống mẹ, thật là đau buồn.
- Cô là Bối Vịnh Thi, mẹ của Bối Kỳ. Hai con học chung sao?- Nếu hồ ly này không hại đến con nàng, nàng cũng chẳng hại đến nó làm gì. Dù sao hồ ly này thật ưa nhìn, gϊếŧ đi một bông hoa, ai nỡ?.
Chữ con trong miệng Vịnh Thi thật khiến Bạch Dĩnh chán ghét, nàng mỉm cười, gật đầu: -Đúng rồi, nhìn cô, chỉ muốn gọi bằng chị.
- Này, cầm quả cầu thủy tinh cẩn thận- Bối Kỳ đưa quả cầu thủy tinh cho Bạch Dĩnh bỏ vào túi xách.
Bối Vịnh Thi đối với viên cầu thủy tinh đó cũng không có tình cảm gì nhiều, để ở nhà cũng được, đem đi cũng được. Chỉ thấy lạ khi thấy con gái nàng đang học phải bỏ về lấy nó, nghĩ vậy liền hỏi:
- Có chuyện gì sao?.
Hỏi vậy, nhưng Vịnh Thi cũng biết đó là do cái gì. Bối Kỳ nhún vai, kiểu như không phải mẹ đã biết rồi ư.
- Ở lại dùng cơm nhé, mẹ cũng sắp nấu xong.- Vịnh Thi bỏ hai đứa nhỏ ở đó, nhanh chóng chạy vào bên trong bếp nấu ăn. Còn chẳng cho Bối Kỳ có cơ hội từ chối, Vịnh Thi nhớ con gái mình rất nhiều, mười tám năm ở bên cạnh nhau, con nàng dọn đi, làm sao nàng quen được.
- Thôi, con đi lên trường liền đây.
Bối Kỳ nói rồi muốn dắt tay Bạch Dĩnh ra khỏi nhà, nhưng Bạch Dĩnh níu lại, không đồng ý rời khỏi nhanh đến thế:
- Không nhớ mẹ mình à? Ở lại dùng cơm đi, cậu đang trở nên quá đáng rồi đó.
Đương nhiên Bối Kỳ không muốn Bạch Dĩnh xem mình quá đáng, nàng ngừng lại, buông tay đang nắm cổ tay Bạch Dĩnh ra. Thở dài: -Được rồi, ở lại ăn thì ở lại ăn.
- Thật chứ?- Bạch Dĩnh không giấu được vui mừng.
Nhìn thế nào thì mẹ của Bối Kỳ cũng không quá ba mươi tuổi, thế nào lại sinh ra một đứa con lớn thế kia. Nhìn chút nào cũng thấy không phải mẹ con, rõ ràng là chị em. Vịnh Thi mặc một chiếc áo thun mỏng màu nâu nhạt, quần đậm màu hơn một chút, đeo tạp dề loay hoay trong bếp. Ban nãy nàng chỉ định nấu mì ăn, không ngờ tiểu bảo bối của mình về, liền lôi những thực phẩm còn xót lại trong tủ lạnh ra nấu.
- Có cần Dĩnh phụ không?- Bạch Dĩnh đánh chết cũng chẳng nguyện ý xưng con.
- Nếu có thể, con lặt rau giúp cô đi- Bối Vịnh Thi mỉm cười từ ái, như mẹ hiền nhìn con, điều này nàng thật chán ghét.
Bối Kỳ ngồi nhìn hai người trong bếp, nàng phát hiện Bạch Dĩnh rất hòa nhã với người lớn, cảm thấy nàng ấy mặt vừa đẹp, vừa tốt tính, có lẽ sét đánh trúng nàng khiến nàng thích cũng không nhầm người. Bạch Dĩnh lặt rau, đem mấy cọng rau hư vứt đi xong bỏ lên thớt cắt bỏ rễ.
- Dĩnh xong rồi, còn gì để làm nữa không?.
Lại là Dĩnh, Vịnh Thi nhìn đứa nhỏ này, chấp niệm thật là sâu.
Bữa cơm hôm nay Vịnh Thi thấy rất vui vì nữ nhi của mình trở về, nàng nói nhiều hơn mọi ngày. Đôi khi ở một mình, nằm dựa đầu vào thành giường Vịnh Thi thường nghĩ nếu nàng không phải bà đồng thì bây giờ nàng sẽ làm gì. Có lẽ sẽ là cuộc sống của một người bình thường, sáng nấu cơm cho chồng rồi đi làm, sau đó tối về cả nhà quây quần bên nhau ăn cơm. Chứ không phải như bây giờ, mỗi người một ngả.
Bối Vịnh Thi năm nay ba mươi tư tuổi, độ tuổi lưng chừng không thể nào không chơi vơi. Nàng không còn trẻ, cũng chưa hẳn già, nàng chỉ còn một mình Bối Kỳ. Mà Bối Kỳ con nàng lại vì nàng mà rời khỏi ngôi nhà này, đôi lúc nàng nghĩ im lặng mà sống để giữ lại Bối Kỳ bé nhỏ của nàng trong nhà, có được không?.
Nhưng nàng bàng hoàng phát hiện ra con gái rồi sẽ có lúc có người yêu, thành gia lập thất, không thể nào cứ bồi nàng cả đời.
Thả bông bồ công anh bay trong gió, để tạo thành những bông hoa bồ công anh xinh đẹp khác, tỏa sáng và tô điểm cho đời. Còn vận mệnh nàng vốn gắn với ma quỷ, gắn với bùa chú, gắn với những tang thương mất mát. Nàng nên để con nàng ra biển rộng, tránh cho con cũng như nàng.
- Hai con ăn một chút, cả hai đứa, đứa nào cũng ốm- Bối Vịnh Thi gắp thịt vào hai chén trước mặt. Hai đứa nhỏ ngồi gần nhau cũng thật đẹp, đều là mỹ nhân cả, mà Vịnh Thi cũng rất thích nhìn cái đẹp.
- Này Dĩnh, cậu có tham gia báo trường không?.
Vịnh Thi im lặng chuyển ánh mắt sang Dĩnh, nàng cũng biết hồ ly sẽ không thể làm người nổi tiếng, lần trước nàng thấy một cô leo lên truyền hình, kết quả tơi tả không tưởng phải thối lui vào trong, chỉ làm mỹ nhân của cuộc đời.
- Không, gia gia không cho.
Vịnh Thi khẽ cười, biết ngay.
Nhà Bối Kỳ không phải quá rộng, cũng không phải nhỏ, ở thành phố như thế này, mua được căn nhà khang trang như thế cũng khá giả rồi. Bối Kỳ mở cửa vào, trước khi vào còn dặn với Bạch Dĩnh: -Nhà hơi âm u một chút, thường thì giờ này mẹ mình không có ở nhà.
- Ừ.
Bạch Dĩnh theo Bối Kỳ đi vào bên trong nhà, nội thất sắp xếp thật hài hòa, nhà cửa lại sạch sẽ. Dĩnh thay giày bằng một đôi dép đi trong nhà, bước vào trong cùng Bối Kỳ. Về lần này Bối Kỳ muốn mang theo quả cầu thủy tinh lên trường, nàng bị ma nhát thật sợ, không có quả cầu nàng thấy không an tâm.
Quả cầu thủy tinh nằm trên bàn thờ, Bối Kỳ lấy chiếc ghế nhỏ ra, định leo lên đem xuống. Bạch Dĩnh nghe tiếng mở cửa, nàng quay lại nhìn thì thấy một nữ nhân đứng sau mình, dáng vẻ thướt tha xinh đẹp, gương mặt mỏng manh như sương sớm, chỉ sợ nhìn một lát nữa nàng sẽ biến mất. Lần đầu tiên trong đời Bạch Dĩnh thấy một sinh vật không phải dị giới xinh đẹp như thế, đẹp như u lan trong cốc vắng, nét đẹp ma mị, không thực.
Thấy Bạch Dĩnh, nữ nhân đó ngẩn người một lúc.
Đây cũng là lần đầu tiên trong đời Bối Vịnh Thi thấy được hồ ly thành tinh, lớn bằng tuổi con nàng, có vẻ tu vi không tồi. Thật ra hồ ly cũng chẳng làm gì loài người, dạo này các loài vật tu luyện thật cẩn mật, thế giới hòa bình từ nhân giới tới dị giới, điều này cũng không khiến Vịnh Thi sợ hãi gì nhiều.
- Chào chị, em là Bạch Dĩnh, bạn của Bối Kỳ. Chị của Bối Kỳ đúng không ạ? Chị thật đẹp.-Bạch Dĩnh đưa tay ra không trung, muốn bắt tay tỷ tỷ xinh đẹp đứng đối diện nàng.
Bối Vịnh Thi tuy không phải phụ nữ coi trọng nhan sắc, nhưng người bằng tuổi con nàng gọi nàng một tiếng tỷ tỷ cũng khiến lòng nàng vui vui một lúc. Thì ra vẫn còn trẻ, bao lâu rồi nàng mới thấy mình trẻ?.
- Dĩnh. Mẹ mình, không phải chị.- Bối Kỳ húc vào tay Dĩnh, rõ ràng là trên đường đi đã kể trong nhà chỉ có mẹ nàng và nàng, thế nào nàng ấy lại quên mất.
- Mẹ?- Mắt Bạch Dĩnh xếch lên, có vẻ không thể tin được sự thật này. Mà ai cũng vậy, từ nhỏ đến lớn bạn học nào cũng nàng cũng nhầm mẹ nàng với chị nàng. Có lẽ mỹ mạo của người thật thoát tục, còn Bối Kỳ nàng lại là nửa giống cha, nửa giống mẹ, thật là đau buồn.
- Cô là Bối Vịnh Thi, mẹ của Bối Kỳ. Hai con học chung sao?- Nếu hồ ly này không hại đến con nàng, nàng cũng chẳng hại đến nó làm gì. Dù sao hồ ly này thật ưa nhìn, gϊếŧ đi một bông hoa, ai nỡ?.
Chữ con trong miệng Vịnh Thi thật khiến Bạch Dĩnh chán ghét, nàng mỉm cười, gật đầu: -Đúng rồi, nhìn cô, chỉ muốn gọi bằng chị.
- Này, cầm quả cầu thủy tinh cẩn thận- Bối Kỳ đưa quả cầu thủy tinh cho Bạch Dĩnh bỏ vào túi xách.
Bối Vịnh Thi đối với viên cầu thủy tinh đó cũng không có tình cảm gì nhiều, để ở nhà cũng được, đem đi cũng được. Chỉ thấy lạ khi thấy con gái nàng đang học phải bỏ về lấy nó, nghĩ vậy liền hỏi:
- Có chuyện gì sao?.
Hỏi vậy, nhưng Vịnh Thi cũng biết đó là do cái gì. Bối Kỳ nhún vai, kiểu như không phải mẹ đã biết rồi ư.
- Ở lại dùng cơm nhé, mẹ cũng sắp nấu xong.- Vịnh Thi bỏ hai đứa nhỏ ở đó, nhanh chóng chạy vào bên trong bếp nấu ăn. Còn chẳng cho Bối Kỳ có cơ hội từ chối, Vịnh Thi nhớ con gái mình rất nhiều, mười tám năm ở bên cạnh nhau, con nàng dọn đi, làm sao nàng quen được.
- Thôi, con đi lên trường liền đây.
Bối Kỳ nói rồi muốn dắt tay Bạch Dĩnh ra khỏi nhà, nhưng Bạch Dĩnh níu lại, không đồng ý rời khỏi nhanh đến thế:
- Không nhớ mẹ mình à? Ở lại dùng cơm đi, cậu đang trở nên quá đáng rồi đó.
Đương nhiên Bối Kỳ không muốn Bạch Dĩnh xem mình quá đáng, nàng ngừng lại, buông tay đang nắm cổ tay Bạch Dĩnh ra. Thở dài: -Được rồi, ở lại ăn thì ở lại ăn.
- Thật chứ?- Bạch Dĩnh không giấu được vui mừng.
Nhìn thế nào thì mẹ của Bối Kỳ cũng không quá ba mươi tuổi, thế nào lại sinh ra một đứa con lớn thế kia. Nhìn chút nào cũng thấy không phải mẹ con, rõ ràng là chị em. Vịnh Thi mặc một chiếc áo thun mỏng màu nâu nhạt, quần đậm màu hơn một chút, đeo tạp dề loay hoay trong bếp. Ban nãy nàng chỉ định nấu mì ăn, không ngờ tiểu bảo bối của mình về, liền lôi những thực phẩm còn xót lại trong tủ lạnh ra nấu.
- Có cần Dĩnh phụ không?- Bạch Dĩnh đánh chết cũng chẳng nguyện ý xưng con.
- Nếu có thể, con lặt rau giúp cô đi- Bối Vịnh Thi mỉm cười từ ái, như mẹ hiền nhìn con, điều này nàng thật chán ghét.
Bối Kỳ ngồi nhìn hai người trong bếp, nàng phát hiện Bạch Dĩnh rất hòa nhã với người lớn, cảm thấy nàng ấy mặt vừa đẹp, vừa tốt tính, có lẽ sét đánh trúng nàng khiến nàng thích cũng không nhầm người. Bạch Dĩnh lặt rau, đem mấy cọng rau hư vứt đi xong bỏ lên thớt cắt bỏ rễ.
- Dĩnh xong rồi, còn gì để làm nữa không?.
Lại là Dĩnh, Vịnh Thi nhìn đứa nhỏ này, chấp niệm thật là sâu.
Bữa cơm hôm nay Vịnh Thi thấy rất vui vì nữ nhi của mình trở về, nàng nói nhiều hơn mọi ngày. Đôi khi ở một mình, nằm dựa đầu vào thành giường Vịnh Thi thường nghĩ nếu nàng không phải bà đồng thì bây giờ nàng sẽ làm gì. Có lẽ sẽ là cuộc sống của một người bình thường, sáng nấu cơm cho chồng rồi đi làm, sau đó tối về cả nhà quây quần bên nhau ăn cơm. Chứ không phải như bây giờ, mỗi người một ngả.
Bối Vịnh Thi năm nay ba mươi tư tuổi, độ tuổi lưng chừng không thể nào không chơi vơi. Nàng không còn trẻ, cũng chưa hẳn già, nàng chỉ còn một mình Bối Kỳ. Mà Bối Kỳ con nàng lại vì nàng mà rời khỏi ngôi nhà này, đôi lúc nàng nghĩ im lặng mà sống để giữ lại Bối Kỳ bé nhỏ của nàng trong nhà, có được không?.
Nhưng nàng bàng hoàng phát hiện ra con gái rồi sẽ có lúc có người yêu, thành gia lập thất, không thể nào cứ bồi nàng cả đời.
Thả bông bồ công anh bay trong gió, để tạo thành những bông hoa bồ công anh xinh đẹp khác, tỏa sáng và tô điểm cho đời. Còn vận mệnh nàng vốn gắn với ma quỷ, gắn với bùa chú, gắn với những tang thương mất mát. Nàng nên để con nàng ra biển rộng, tránh cho con cũng như nàng.
- Hai con ăn một chút, cả hai đứa, đứa nào cũng ốm- Bối Vịnh Thi gắp thịt vào hai chén trước mặt. Hai đứa nhỏ ngồi gần nhau cũng thật đẹp, đều là mỹ nhân cả, mà Vịnh Thi cũng rất thích nhìn cái đẹp.
- Này Dĩnh, cậu có tham gia báo trường không?.
Vịnh Thi im lặng chuyển ánh mắt sang Dĩnh, nàng cũng biết hồ ly sẽ không thể làm người nổi tiếng, lần trước nàng thấy một cô leo lên truyền hình, kết quả tơi tả không tưởng phải thối lui vào trong, chỉ làm mỹ nhân của cuộc đời.
- Không, gia gia không cho.
Vịnh Thi khẽ cười, biết ngay.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook