Một Mảnh Phù Hoa
-
Chương 29
Làm cái nghề này đối với Vịnh Thi mà nói thì thật hao tổn sức khỏe, lâu lâu lại phải ngất đi một lần, hôm trước còn bị bóp cổ, tổn thọ, quá mức tổn thọ. Khi nàng tỉnh dậy thì thấy đoàn đội cảnh sát bê nàng để bên đường rồi, A Hưng thấy nàng tỉnh dậy liền vui mừng nói:
– Thi tỷ! Chị tỉnh rồi?
– Sao lại ở ngoài đường?- Vịnh Thi hơi mệt mỏi ngồi dậy, nhìn ra ngoài đường xe cộ chạy qua lại liền nghi hoặc không thôi. Ban nãy nàng ngất xỉu trong nhà, theo lý nên ở trong nhà hoặc ở bệnh viện chứ không phải ở ngoài đường thế này.
A Hưng thấy nàng nghi hoặc bèn nói: – Dạ.. haha.. mấy anh không ai dám ở bên trong hết, nên kêu em mang chị ra ngoài.
Trong nhà đó có ma, ngay cả bà đồng Bối Vịnh Thi còn trấn không nổi, ai dám ở lại đó? Thấy Bối Vịnh Thi ngất đi cả đội bèn sợ mất mật, liền ngay lập tức khiêng nàng để ra bên hè, đợi nàng tỉnh dậy chứ không dám ở trong nhà thêm một giây nào nữa.
Vịnh Thi ôm đầu một chút rồi nói: – Tôi thấy hơi đau đầu, ngày mai lại tiếp tục nhé?
Ban nãy té đập đầu xuống sàn gạch, bây giờ vẫn còn ê ẩm. Cả đội thấy vậy bèn gật gù, A Hưng xung phong chở nàng về khách sạn. Về đến phòng, Bối Vịnh Thi bật đèn phòng của mình lên, đi lại giường ngồi xuống, nhìn vào khoảng không nói:
– Bây giờ thì nói đi, cô là ai?
Tô An buồn cười nhìn dáng vẻ bà cụ non của Vịnh Thi, trêu: – Tôi là ai cô không biết?
– Làm sao tôi biết được?- Vịnh Thi nghi hoặc.
– Vậy chào cô, tôi tên Tô An, người của Minh giới. Ban nãy cô bắt không được quỷ?- Tô An phất tay một cái, hiện hình người.
Tô An không ăn mặc như người thế kỉ hai mươi mốt mà mặc một chiếc váy dài cổ trang màu đỏ nhạt, thấy Bối Vịnh Thi vẫn nghi hoặc nhìn mình, thế nên nàng lại nói: – Tôi là nhân viên của Minh giới, không phải là ma.
– Phải không?
– Phải! Diêm đế gửi cho cô chiếc vòng- Tô An lấy trong túi của mình ra một chiếc vòng tay đá màu khói, từng hạt châu nho nhỏ của vòng đều làm bằng ngọc quý. Vịnh Thi tỉ mỉ quan sát chiếc vòng, có vẻ giá trị không nhỏ.
– Vòng này để làm gì?
Ban trước người của Minh giới cũng tới đưa cho cô một chiếc hộp thâu hồn ma, lần này vòng tay này có tác dụng gì?
Thật ra Tô An cũng không nói cho Vịnh Thi biết đó là chiếc vòng của nàng ấy để quên ở Minh giới, Diêm đế cho Bối Vịnh Thi lên lịch kiếp hiện đại trước mười bốn ngày Tịch vương lên, thế nên nàng vội vàng lịch kiếp, để quên vòng tay trên bàn làm việc. Tô An đưa vòng tay cho Bối Vịnh Thi, giới thiệu tỉ mỉ: – Vòng này giúp cô có thể thâu quỷ. Bọn tôi cũng ít khi nào để lọt quỷ trên trần thế, chỉ sợ ma mang nhiều oán hận mà biến thành quỷ.
– Cám ơn- Vịnh Thi cũng thôi nghi ngờ Tô An, nhận lấy chiếc vòng màu khói nhàn nhạt. Nàng đeo vào tay, ngắm nghía thấy rất hợp với mình, như trời sinh một cặp. Vịnh Thi đối với chiếc vòng này vừa gặp liền thích, nhìn thế nào cũng thấy hợp với nàng.
– Để tôi chỉ cô cách dùng- Tô An hướng dẫn sơ qua cách sử dụng chiếc vòng, hầu như cũng giống như hộp thâu ma, chỉ có điều kinh kệ hơi dài hơn một chút. Vịnh Thi viết ra giấy, sau đó dùng cả đêm để học thuộc. Mà người của Minh giới – Tô An sau khi giúp Vịnh Thi xong liền bay quanh quẩn kiếm con gái mình, dù sao mục đích lên đây chỉ có đưa vòng và thăm con gái, nhân duyên của Vịnh Thi thì là của nàng ấy, không ai dám can thiệp.
Tối đó Bạch Dĩnh nằm trên giường suy nghĩ lung tung, nàng không biết đêm ở nhà nghỉ mình rất muốn Vịnh Thi là muốn cái gì, muốn như thế nào? Chậm rãi nhớ lại nữ đế Cảnh Tịch làm thế nào lâm hạnh chủ tử của nàng – Lã Khuê Thư, nhưng hồ ly nàng không được xem, cũng không rõ hai người đó làm gì trong phòng.
Nhân lúc không có ai trong phòng, Bạch Dĩnh đóng cửa phòng kí túc xá lại, leo lên giường tầng của mình bật trình duyệt lên tìm. Nàng gõ lung tung nữ nữ, yêu đương, nhớ nhung, mất nửa tiếng sau thì thấy được một ô cửa sổ nhỏ làm nàng đỏ hết cả mặt. Trong hình hai người phụ nữ đó đang hôn nhau, môi chạm môi. Bạch Dĩnh suýt chút là rớt điện thoại xuống đất.
Ấn vào, ngay lập tức mặt Bạch Dĩnh như sắp phát nổ, mặt nàng đỏ phừng phừng, khói như sắp bốc ra khỏi tai. Nữ nhân A đang nói chuyện với nữ nhân B thì bị đôi môi của nữ nhân B cuốn hút, A tiến lại hôn B, sau đó thuần thục cởi đi y phục của B. Bạch Dĩnh thầm than không ổn rồi, nàng nhắm ti hí một mắt lại, vẫn lén coi cho hết.
B… B.. cư nhiên lại nằm cho A hôn khắp cơ thể mình. Thật hoang đường! Bạch Dĩnh ném điện thoại ra xa mình, che mặt lại, nàng mới thấy cái gì đây? Không được! Không thể được! Bạch Dĩnh nóng nảy đến mức muốn leo xuống giường đi qua đi lại.
Nhưng tò mò là ma quỷ, chúng vẫn thành công trong việc hấp dẫn Bạch Dĩnh, khiến cho Bạch Dĩnh muốn xem thêm. Nàng coi đến lúc A cho tay vào bên trong B, B nằm ngửa đầu rêи ɾỉ từng tiếng yêu mị liền bật nhỏ tiếng lại kẻo phòng bên nghe được. Nàng tưởng tượng Vịnh Thi ngoan ngoãn nằm bên dưới mình, không mắng mình như mọi ngày nữa mà thấp thấp giọng cầu xin nàng hoan ái, rêи ɾỉ, mồ hôi ẩm ướt khuôn ngực đầy đặn.. Bạch Dĩnh sờ mũi mình, cảm thấy một dòng máu mũi sắp tuôn trào.
Nhớ lại hôm Vịnh Thi thẹn thùng choàng khăn tắm ngang ngực đi ra từ nhà tắm, vẻ mặt yêu kiều khiến người khác muốn khi dễ, Bạch Dĩnh càng nghĩ càng nóng người. Bên dưới bỗng chốc tuôn một ít ái dịch, Bạch Dĩnh trợn mắt lên, cái gì nữa? Nàng thật muốn khóc, những cảm giác này là cái gì??
Bạch Dĩnh tắt trình duyệt, mở cửa đem quần áo đi ra nhà tắm chung tắm. Bây giờ mà không tắm, nàng nghĩ nàng sẽ phát điên mất.
Bối Vịnh Thi được Tô An chỉ dẫn cũng thành công trong việc thu phục quỷ A Nam. Chiếc vòng tay màu khói chuyển dần sang đỏ nhàn nhạt. Nàng định đặt vé máy bay trở về thành phố A thì cả đội rủ nàng lại ăn một bữa cảm ơn. Nàng từ chối nhưng không được, rốt cuộc chấp nhận ở lại ăn cùng mọi người.
Tối đó lúc nàng từ bữa tiệc trở về khách sạn thì thấy Bạch Dĩnh ngồi đợi nàng ở đại sảnh. Thấy nàng, Bạch Dĩnh liền đứng lên, ôm nàng một cái: – Chúc mừng sinh nhật, Vịnh Thi.
– Tiểu cô nương đây làm sao biết được ngày sinh của chị?- Bối Vịnh Thi cười cười, nhéo mũi Bạch Dĩnh một cái. Nàng còn tưởng hôm nay lại như mọi năm không ai chúc mừng sinh nhật nàng, không ngờ lại có người nhớ. Mà Bạch Dĩnh lại từ thành phố A mà bay sang đây chúc mừng nàng, cảm động len lỏi trong tim.
– Em hỏi thầy dạy yoga, thầy đưa thông tin cho em.
Hai người cùng đi thang máy, trong lúc đang nói chuyện thì Vịnh Thi có điện thoại. Bạch Dĩnh trộm cười một tiếng, nàng biết chủ nhân của cuộc gọi là ai.
– Chúc mừng sinh nhật mẹ!- Bối Kỳ cười ha ha, sau đó nói: – Mẹ đi công tác vẫn chưa về, về đây mình đãi tiệc sau nhé?
– Được.
Bạch Dĩnh thấy mắt Bối Vịnh Thi long lanh ánh nước, như thể sắp khóc đến nơi. Ban sáng nàng nhắc Bối Kỳ hôm nay sinh nhật của Vịnh Thi nàng ấy mới chợt nhớ, thế nên nàng dặn phải gọi cho Vịnh Thi, còn nàng thì bắt một chuyến máy bay đi sang đây chúc mừng. Khiến Bối Vịnh Thi vui vẻ là được, nụ cười của Vịnh Thi rất đẹp.
– Thi tỷ! Chị tỉnh rồi?
– Sao lại ở ngoài đường?- Vịnh Thi hơi mệt mỏi ngồi dậy, nhìn ra ngoài đường xe cộ chạy qua lại liền nghi hoặc không thôi. Ban nãy nàng ngất xỉu trong nhà, theo lý nên ở trong nhà hoặc ở bệnh viện chứ không phải ở ngoài đường thế này.
A Hưng thấy nàng nghi hoặc bèn nói: – Dạ.. haha.. mấy anh không ai dám ở bên trong hết, nên kêu em mang chị ra ngoài.
Trong nhà đó có ma, ngay cả bà đồng Bối Vịnh Thi còn trấn không nổi, ai dám ở lại đó? Thấy Bối Vịnh Thi ngất đi cả đội bèn sợ mất mật, liền ngay lập tức khiêng nàng để ra bên hè, đợi nàng tỉnh dậy chứ không dám ở trong nhà thêm một giây nào nữa.
Vịnh Thi ôm đầu một chút rồi nói: – Tôi thấy hơi đau đầu, ngày mai lại tiếp tục nhé?
Ban nãy té đập đầu xuống sàn gạch, bây giờ vẫn còn ê ẩm. Cả đội thấy vậy bèn gật gù, A Hưng xung phong chở nàng về khách sạn. Về đến phòng, Bối Vịnh Thi bật đèn phòng của mình lên, đi lại giường ngồi xuống, nhìn vào khoảng không nói:
– Bây giờ thì nói đi, cô là ai?
Tô An buồn cười nhìn dáng vẻ bà cụ non của Vịnh Thi, trêu: – Tôi là ai cô không biết?
– Làm sao tôi biết được?- Vịnh Thi nghi hoặc.
– Vậy chào cô, tôi tên Tô An, người của Minh giới. Ban nãy cô bắt không được quỷ?- Tô An phất tay một cái, hiện hình người.
Tô An không ăn mặc như người thế kỉ hai mươi mốt mà mặc một chiếc váy dài cổ trang màu đỏ nhạt, thấy Bối Vịnh Thi vẫn nghi hoặc nhìn mình, thế nên nàng lại nói: – Tôi là nhân viên của Minh giới, không phải là ma.
– Phải không?
– Phải! Diêm đế gửi cho cô chiếc vòng- Tô An lấy trong túi của mình ra một chiếc vòng tay đá màu khói, từng hạt châu nho nhỏ của vòng đều làm bằng ngọc quý. Vịnh Thi tỉ mỉ quan sát chiếc vòng, có vẻ giá trị không nhỏ.
– Vòng này để làm gì?
Ban trước người của Minh giới cũng tới đưa cho cô một chiếc hộp thâu hồn ma, lần này vòng tay này có tác dụng gì?
Thật ra Tô An cũng không nói cho Vịnh Thi biết đó là chiếc vòng của nàng ấy để quên ở Minh giới, Diêm đế cho Bối Vịnh Thi lên lịch kiếp hiện đại trước mười bốn ngày Tịch vương lên, thế nên nàng vội vàng lịch kiếp, để quên vòng tay trên bàn làm việc. Tô An đưa vòng tay cho Bối Vịnh Thi, giới thiệu tỉ mỉ: – Vòng này giúp cô có thể thâu quỷ. Bọn tôi cũng ít khi nào để lọt quỷ trên trần thế, chỉ sợ ma mang nhiều oán hận mà biến thành quỷ.
– Cám ơn- Vịnh Thi cũng thôi nghi ngờ Tô An, nhận lấy chiếc vòng màu khói nhàn nhạt. Nàng đeo vào tay, ngắm nghía thấy rất hợp với mình, như trời sinh một cặp. Vịnh Thi đối với chiếc vòng này vừa gặp liền thích, nhìn thế nào cũng thấy hợp với nàng.
– Để tôi chỉ cô cách dùng- Tô An hướng dẫn sơ qua cách sử dụng chiếc vòng, hầu như cũng giống như hộp thâu ma, chỉ có điều kinh kệ hơi dài hơn một chút. Vịnh Thi viết ra giấy, sau đó dùng cả đêm để học thuộc. Mà người của Minh giới – Tô An sau khi giúp Vịnh Thi xong liền bay quanh quẩn kiếm con gái mình, dù sao mục đích lên đây chỉ có đưa vòng và thăm con gái, nhân duyên của Vịnh Thi thì là của nàng ấy, không ai dám can thiệp.
Tối đó Bạch Dĩnh nằm trên giường suy nghĩ lung tung, nàng không biết đêm ở nhà nghỉ mình rất muốn Vịnh Thi là muốn cái gì, muốn như thế nào? Chậm rãi nhớ lại nữ đế Cảnh Tịch làm thế nào lâm hạnh chủ tử của nàng – Lã Khuê Thư, nhưng hồ ly nàng không được xem, cũng không rõ hai người đó làm gì trong phòng.
Nhân lúc không có ai trong phòng, Bạch Dĩnh đóng cửa phòng kí túc xá lại, leo lên giường tầng của mình bật trình duyệt lên tìm. Nàng gõ lung tung nữ nữ, yêu đương, nhớ nhung, mất nửa tiếng sau thì thấy được một ô cửa sổ nhỏ làm nàng đỏ hết cả mặt. Trong hình hai người phụ nữ đó đang hôn nhau, môi chạm môi. Bạch Dĩnh suýt chút là rớt điện thoại xuống đất.
Ấn vào, ngay lập tức mặt Bạch Dĩnh như sắp phát nổ, mặt nàng đỏ phừng phừng, khói như sắp bốc ra khỏi tai. Nữ nhân A đang nói chuyện với nữ nhân B thì bị đôi môi của nữ nhân B cuốn hút, A tiến lại hôn B, sau đó thuần thục cởi đi y phục của B. Bạch Dĩnh thầm than không ổn rồi, nàng nhắm ti hí một mắt lại, vẫn lén coi cho hết.
B… B.. cư nhiên lại nằm cho A hôn khắp cơ thể mình. Thật hoang đường! Bạch Dĩnh ném điện thoại ra xa mình, che mặt lại, nàng mới thấy cái gì đây? Không được! Không thể được! Bạch Dĩnh nóng nảy đến mức muốn leo xuống giường đi qua đi lại.
Nhưng tò mò là ma quỷ, chúng vẫn thành công trong việc hấp dẫn Bạch Dĩnh, khiến cho Bạch Dĩnh muốn xem thêm. Nàng coi đến lúc A cho tay vào bên trong B, B nằm ngửa đầu rêи ɾỉ từng tiếng yêu mị liền bật nhỏ tiếng lại kẻo phòng bên nghe được. Nàng tưởng tượng Vịnh Thi ngoan ngoãn nằm bên dưới mình, không mắng mình như mọi ngày nữa mà thấp thấp giọng cầu xin nàng hoan ái, rêи ɾỉ, mồ hôi ẩm ướt khuôn ngực đầy đặn.. Bạch Dĩnh sờ mũi mình, cảm thấy một dòng máu mũi sắp tuôn trào.
Nhớ lại hôm Vịnh Thi thẹn thùng choàng khăn tắm ngang ngực đi ra từ nhà tắm, vẻ mặt yêu kiều khiến người khác muốn khi dễ, Bạch Dĩnh càng nghĩ càng nóng người. Bên dưới bỗng chốc tuôn một ít ái dịch, Bạch Dĩnh trợn mắt lên, cái gì nữa? Nàng thật muốn khóc, những cảm giác này là cái gì??
Bạch Dĩnh tắt trình duyệt, mở cửa đem quần áo đi ra nhà tắm chung tắm. Bây giờ mà không tắm, nàng nghĩ nàng sẽ phát điên mất.
Bối Vịnh Thi được Tô An chỉ dẫn cũng thành công trong việc thu phục quỷ A Nam. Chiếc vòng tay màu khói chuyển dần sang đỏ nhàn nhạt. Nàng định đặt vé máy bay trở về thành phố A thì cả đội rủ nàng lại ăn một bữa cảm ơn. Nàng từ chối nhưng không được, rốt cuộc chấp nhận ở lại ăn cùng mọi người.
Tối đó lúc nàng từ bữa tiệc trở về khách sạn thì thấy Bạch Dĩnh ngồi đợi nàng ở đại sảnh. Thấy nàng, Bạch Dĩnh liền đứng lên, ôm nàng một cái: – Chúc mừng sinh nhật, Vịnh Thi.
– Tiểu cô nương đây làm sao biết được ngày sinh của chị?- Bối Vịnh Thi cười cười, nhéo mũi Bạch Dĩnh một cái. Nàng còn tưởng hôm nay lại như mọi năm không ai chúc mừng sinh nhật nàng, không ngờ lại có người nhớ. Mà Bạch Dĩnh lại từ thành phố A mà bay sang đây chúc mừng nàng, cảm động len lỏi trong tim.
– Em hỏi thầy dạy yoga, thầy đưa thông tin cho em.
Hai người cùng đi thang máy, trong lúc đang nói chuyện thì Vịnh Thi có điện thoại. Bạch Dĩnh trộm cười một tiếng, nàng biết chủ nhân của cuộc gọi là ai.
– Chúc mừng sinh nhật mẹ!- Bối Kỳ cười ha ha, sau đó nói: – Mẹ đi công tác vẫn chưa về, về đây mình đãi tiệc sau nhé?
– Được.
Bạch Dĩnh thấy mắt Bối Vịnh Thi long lanh ánh nước, như thể sắp khóc đến nơi. Ban sáng nàng nhắc Bối Kỳ hôm nay sinh nhật của Vịnh Thi nàng ấy mới chợt nhớ, thế nên nàng dặn phải gọi cho Vịnh Thi, còn nàng thì bắt một chuyến máy bay đi sang đây chúc mừng. Khiến Bối Vịnh Thi vui vẻ là được, nụ cười của Vịnh Thi rất đẹp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook