Buổi sáng, trời vào tháng chín tươi đẹp, mặc dù đêm qua có một cơn mưa lớn nhưng chung quy cũng không thể nào làm khung cảnh trước mặt có chút ảm đạm.

Trên sân khấu lớn của trường đại học X, các bạn cựu sinh viên đang hát hò chúc mừng tân sinh viên, Bạch Dĩnh có vẻ nhàm chán chống tay lên cằm nhìn các "anh chị" đang hăng sức trên sân khấu.
Sau khi kết thúc, một tràng pháo tay rộn ràng vang lên, Bạch Dĩnh lập tức vỗ tay theo, giả vờ hưng phấn.
Ai trong hội trường cũng biết Bạch Dĩnh, sắc đẹp của nàng thật không ai sánh bằng, nàng còn đẹp hơn cả minh tinh điện ảnh, tính tình thì hòa nhã dễ gần.

Cựu hoa khôi Bạch Lộ Tư là chị gái của nàng, mỗi người một vẻ, nếu nói Lộ Tư là một quả bom nóng hổi, lúc nào cũng có thể khiến người đối diện nổ tung thì Bạch Dĩnh là một dòng nước nhàn nhạt len lỏi qua khe núi.

Ánh nắng chiếu vào dòng nước, vẻ đẹp càng lung linh mà thanh thuần.
Lúc này đây nàng cò trắng (Bạch Lộ Tư, Bạch Lộ có nghĩa là cò trắng) đang đứng trên bục phát biểu bài chào mừng tân sinh viên, vốn ông nội của các nàng muốn lấy một bài thơ ra đặt tên cho chị nàng, lấy qua lấy lại lại lấy đúng bài Bạch Lộ Tư của Lý Bạch, một nàng cò trắng xinh đẹp bị chết tên.

Bạch Lộ Tư lại ghét cái tên này vô cùng, mỗi lần Bạch Dĩnh gọi chị ấy là cò trắng liền bị rượt đánh.
– Này, cậu tên gì?- Một nữ sinh ngồi bên cạnh Bạch Dĩnh khều tay nàng, hỏi.
Bạch Dĩnh cũng rất hòa nhã đáp lại: – Mình tên Bạch Dĩnh, còn bạn?
– Mình tên Bối Kỳ, tân sinh viên.
– À, chào bạn, rất vui được biết bạn.

Mình cũng là tân sinh viên – Bạch Dĩnh bắt tay Bối Kỳ, vui vẻ cười nói.
Các người bạn từ thời cấp ba đều bị bỏ lại hết nên khi vào trường đại học nàng cũng không có bạn, nếu Bối Kỳ muốn kết bạn với nàng, cũng tốt, dù sao nàng cũng lọc qua một lần xem ai có thể làm bạn, ai thì không.

– Cậu có ở kí túc xá không? Ở khu nào?
Bối Kỳ có một gương mặt tầm trung, không quá đẹp, cũng không quá xấu, ngũ quan hài hòa, nhìn có vẻ an nhiên.

Bạn ấy hỏi dồn dập như vậy có phải đang có ý đồ gì không? Chắc tại mình đẹp quá? Bạch Dĩnh hơi nhăn mày nghĩ, dù sao lão thiên cũng sinh ra mình gương mặt đẹp như vậy, làm sao tránh khỏi bướm ong.
– Haiz..

Mình ở khu C- Bạch Dĩnh thở dài, ai mượn lại xinh đẹp bức người thế này chứ, về phải bắt bẻ lại ông nội của mình, ai mượn lại sinh ra cha mình vô cùng xinh đẹp, để cha mình sinh ra mình đẹp thế này cơ chứ! Khổ, thật là khốn khổ.
– Thật trùng hợp, mình cũng ở khu C–Bối Kỳ mỉm cười.
Cùng khu thôi mà, có gì vui mà cười?
– Có gì nhờ bạn chỉ giáo thêm!
Có gì mà chỉ giáo, chỉ sợ mình chỉ giáo bạn lại chịu không nổi!
– Bạn đã có bạn trai chưa?
Biết ngay là đã phải lòng mình rồi, Bạch Dĩnh lại lắc đầu, ra vẻ bất đắc dĩ.
– Kết bạn với mình nhé?
Cũng không tệ.
Buổi mừng tân sinh viên rốt cuộc cũng xong, Bạch Dĩnh thong thả ôm theo ba lô lên trên phòng.

Mở cửa phòng kí túc xá liền nghe mùi ẩm mốc xộc vào mũi, nàng nhăn mặt, quăng ba lô xuống đất dùng tay xua không khí ra khỏi phòng.

Từ ngoài nhìn vào còn tưởng đang diễn vai hằng nga bắt bướm, cứ huơ qua huơ lại.
– Này, tránh ra!- Một bạn nữ đồng học đi vào bên trong phòng, xô Bạch Dĩnh qua một bên.

–Ngươi làm gì mà múa may ngoài cửa?
– Mình nghĩ chắc nó bị thần kinh rồi, chuyển phòng thôi- Một bạn nữ đi cùng nói, có vẻ khinh bỉ hất mũi nhìn nàng.
- Thần kinh nè- Bạch Dĩnh lè lưỡi trợn mắt trêu hai người họ, nàng thả ba lô xuống giường dưới, nghĩ lại nằm giường dưới phải nhìn bọn chúng nên mới suy nghĩ lại.

Nàng leo lên cầu thang rồi lên giường trên, bỏ mặc hai người điên bọn chúng ở dưới.
– Sợ gì mà không ở lại, Thẩm Nguyệt, ngươi nằm giường dưới đi, ta lên trên.
– Nhưng tóc ngươi dài như vậy, thả xuống hù chết ta.

Trân, ngươi nằm dưới đi.
– Không, ta nằm trên cho.
– Thôi, nằm dưới đi.
Bạch Dĩnh đưa đầu xuống dưới giường, mắng: – Phân nằm trên dưới cũng rắc rối vậy à? Nhanh lên, ai thích nằm trên thì nằm trên, thích nằm dưới thì nằm dưới.


Lải nhải phiền chết ta.
Cốc cốc.
Tiếng gõ cửa thu hút ánh nhìn của Bạch Dĩnh, nàng đưa mắt nhìn qua, vẫn như cũ dùng kiểu trút ngược đầu xuống, tóc rũ rượi nhìn ra cửa.

Nhìn nàng lúc này chẳng khác gì ma nữ, Bối Kỳ "A" la lên một tiếng lùi lại sau.
Nữ nhân này, người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Cư nhiên là nữ nhân xinh đẹp Bạch Dĩnh nàng thấy ban sáng.

Thật mất hình tượng, Bối Kỳ thầm mắng.
Nhưng không là ma thì tốt, Bối Kỳ thở phào nhẹ nhõm, nàng đem hành lí vào trong, cười nói: – Xin chào mọi người, mình là Bối Kỳ, tân sinh viên.
– Chào bạn, ta tên Thẩm Nguyệt, còn đây là Ngải Trân.

Bằng tuổi cả.
Thẩm Nguyệt rốt cuộc cam chịu hạ phong, nằm dưới, còn Ngải Trân giống Bạch Dĩnh, nằm giường trên.

Phòng có Bối Kỳ không khí khác hẳn, nàng ấy rất thân thiện, hết bắt chuyện rồi mang theo bánh mứt chia cho các nàng.
Dù không thân, nhưng trong túi Bối Kỳ có bia, lôi ra uống liền trở thành hảo hữu.

Một mâm tiệc được đãi bằng những cục chả thơm ngon, một ít bánh mặn, một ít trứng cút nước lẩu mua ở cửa hàng tiện lợi.

Ngải Trân ngà ngà say, bỏ cục chả vào miệng nhai nhồm nhoàm nói:
– Nói thật, ta là không muốn vào đây học chút nào.

Ta phi, Bạch Dĩnh muốn phun một ngụm nước miếng xuống đất, trường đại học X này rõ ràng là tốt nhất ở thành phố này rồi, còn nói láo nói xạo.

Ngải Trân có một mái tóc dài đến nửa lưng, độ dài cũng tương tự Bạch Dĩnh, nàng khi cười có má lúm đồng tiền, nhan sắc cũng coi là thanh nhã đi.
Thẩm Nguyệt tóc ngắn ngang vai, điệu bộ chẳng ra vẻ gì là thục nữ, nhưng khi nói chuyện giọng nàng rất ngọt ngào, rất có khiếu đọc truyện hay làm đài phát thanh.
– Không phải đút tiền để vào đây là Trân?
– Này!
– Haha, chọc ngươi mà, đừng giận nha Trân Trân.
Bạch Dĩnh uống một ít bia xem các nàng diễn trò một lúc thì tiếng gõ vào cửa cắt ngang suy nghĩ của các nàng, có tiếng hung tợn vang lên, lưng mọi người liền đổ một tầng mồ hôi lạnh:
– Giám thị đây, mở cửa ra, ta điểm danh số người.
Ngay lập tức ai ôm bia đi cất được thì ôm bia đi cất, ai mang đồ ăn đi giấu được thì mang đồ ăn.

Bạch Dĩnh lấy một chiếc khăn ra lau hiện trường, chưa tới hai phút giải quyết được đống lộn xộn.

Bối Kỳ mở cửa, Bạch Dĩnh giả vờ lấy khăn lau các thanh cột của giường, thấy giám thị bèn mỉm cười chào, duyên dáng như vậy ai nỡ trách mắng nàng?
– Lau giường hả?- Ông mỉm cười dê, nhìn chằm chằm đôi má đỏ thẹn thùng của Bạch Dĩnh, nàng có thẹn tí nào? Bia đấy!
– Giám thị, đủ bốn người mà..- Giọng Bạch Dĩnh kéo dài, Thẩm Nguyệt da gà da vịt nổi lên đồng loạt.
– Đủ thì thôi, đủ thì thôi.
Giám thị vui vui vẻ vẻ bước ra cửa, bộ bốn cuối cùng cũng thoát đại nạn..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương