Một Lòng Yêu Em
-
Chương 11
Ngay cả Vân Khanh cũng không khỏi rùng mình.
Cuối cùng giáo viên toán hùng hùng hổ hổ nói kết thúc tiết học, lại lườm nguýt Thích Hàn một cái nữa.
Vừa tan học, anh liền quay đầu, mái tóc mềm mại xõa xuống, ngũ quan tinh xảo yêu nghiệt, coi người thâm thúy như muốn hút người đối diện vào trong.
Áo khoác đồng phục hơi kéo xuống, lộ ra xương quanh xanh trắng nõn cùng hầu kết lên xuống, chỉ liếc mắt một cái, Vân Khanh lập tức hoảng loạn mà cúi đầu, không dám nhìn nữa.
“Vân Khanh, môn toán phải trông cậy vào em.
”
Lần đầu tiên anh làm loại ánh mắt vô tội này, chớp chớp mắt, lông mi cong vút khẽ động đạt, khiến lòng cô không khỏi gợn sóng.
“Được.
”
Cô mơ hồ đáp ứng.
Thích Hàn lập tức cười cười, trong phút chốc như là pháo hoa nở rộ, sao trời lóe sáng, ở trong lòng vô lưu lại dấu vết rực rỡ.
Anh xác thực trong lòng có một chút tính toán.
Tiết tự học buổi tối, Vân Khanh chuẩn bị tốt cho anh học bổ túc, lúc đến phòng học lại phát hiện người không có ở đây.
Hứa Văn Sướng đi tới, trên đầu là một bộ tóc màu nâu, nghiêng đầu cười cười, cà lơ phất phơ nói: “Vân Khanh, anh Thích nói, đêm nay có chút việc, ngày mai lại bắt đầu.
”
Cô mím môi, có vài phần không vui, nhưng cũng không nói gì, “Tôi biết rồi, cảm ơn cậu.
”
Đúng lúc Diệp Hàm Nguyệt cũng lại đây, nháy mắt nổi trận lôi đình, “Cái quỷ gì vậy? Cậu ta là người học bổ túc còn chưa tới, này không phải là coi thường cậu sao?”
“Vẫy tay thì tới, xua tay thì đi?”
Ánh mắt cô ấy hung ác nhìn về phía Hứa Văn Sướng, làm cậu ta có vài phần chống đỡ không được.
Hứa Văn Sướng sờ sờ cái mũi, thân thể hơi hơi về phía sau, ngượng ngùng cười, “Đừng… Đừng nhìn tôi như vậy, anh Thích… có việc thật sự rất quan trọng.
”
Diệp Hàm Nguyệt cười lạnh, còn muốn nói cái gì lại bị Vân Khanh kéo lại, cô cười lắc lắc đầu, như là trời sinh tính tình tốt, “Không sao.
”
Điều này khiến Diệp Hàm Nguyệt càng thêm đau lòng.
Đồng thời cũng càng thêm kiên định, cô phải rời xa tên đàn ông thối này mới thật sự có được hạnh phúc.
Cô ấy bất đắc dĩ mà thở dài, Vân Khanh chính là quá tốt, tính tình lại dịu dàng, luôn là im lặng trả giá, rất dễ bị người ta xem nhẹ, thậm chí trở thành theo lý thường.
Vân Khanh cười với cô ấy, ngữ điệu ôn nhu: “Đừng tức giận.
Cậu không phải còn có đề chưa làm sao? Tối nay tớ giảng cho cậu.
”
Nói xong còn gõ gõ vào trán Diệp Hàm Nguyệt.
“Được được được, vậy phải trông cậy vào cô giáo Tiểu Vân rồi, ngày mai mời cậu ăn cơm.
”
Vân Khanh cũng không nhịn được kéo khóe môi lên, tựa hồ là đem hết những mất mát, thương tâm do Thích Hàn mang đến, theo gió bên ngoài cửa sổ tiêu tán.
Tô Chinh ở bên cạnh cũng bổ sung nói: “Còn có tớ! Cô giáo Tiểu Vân cũng nhận học sinh này đi.
”
Khuôn mặt thanh tuấn của cậu ta mang theo nét cười, trêu chọc, làm Vân Khanh cười ra tiếng, “Được.
”
Tới gần 9 giờ, Thích Hàn mới vội vàng trở về, mang theo gió đêm lạnh lẽo, cổ tay áo hơi cuốn lên, hô hấp cũng có vài phần dồn dập, khoác cặp sách lặng lẽ trở về phòng học.
Tiết tự học buổi tối ở Tam trung là tự do lựa chọn, có thể về nhà hoặc ở lại trường học.
Nhưng sau khi lên lớp 11, mọi người cơ bản đều ở lại phòng học, hiệu suất học tập cũng tốt hơn.
Lúc này, Vân Khanh đang nghiêm giảng đề cho Tô Chinh, cô một khi lâm vào tri thức cùng biển đề, liền rất chuyên chú, không hề phát hiện, người nào đó đã trở lại.
Tâm tình Thích Hàn vốn dĩ có chút vui mừng, lại lập tức trầm mặt, đặc biệt là hai người bởi vì giảng đề lại dựa vào nhau hơi gần, tức khắc làm anh có loại cảm giác… đồ vật của mình bị người khác xâm chiếm.
Anh cố ý ho nhẹ hai tiếng, ý đồ muốn Vân Khanh chú ý, nhưng người kia trước sau như cũ không hề phản ứng.
Cuối cùng, anh không nhịn được đập đạp xuống bàn cô, bộ dáng lơ đãng, “Vân Khanh, anh đã trở về.
”
Trái tim Vân Khanh hơi run lên, trong tay cầm bút đột nhiên hoảng loạn mà rơi xuống dưới.
Cô không muốn đối mặt với Thích Hàn, nhưng trái tim lại không khống chế được gia tăng tốc độ nhảy lên, hô hấp ấm nóng của thiếu niên phun đến, nóng rực làm người ta nóng lên.
Người ta đều nói trong tình yêu người nào rung động trước là thua.
Cô thua một cách triệt để.
Có lẽ vào mùa hè đó, thiếu niên đứng ngược sáng, vì bảo vệ thiếu nữ yếu ớt mà xuất đầu đánh nhau, một màn này vĩnh viễn ở trong lòng cô.
Nếu cô lại nỗ lực tới gần một chút, anh sẽ thích cô sao?
Sẽ sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook