Một Lòng Một Dạ
3: Người Đàn Ông Đáng Sợ


Trình Hiểu Yên sau khi tan học vẫn bận nguyên bộ đồng phục học sinh, mang theo cặp sách, đơn phương độc mã đi đến trước cửa quán karaoke Tinh Tú.
“Con nhóc cấp ba này đi đâu đây? Không lo học hành, biết đây là chỗ nào không mà dám đến?” Hai tên mặt mày bặm trợn, vừa nhìn liền biết là côn đồ đang đứng canh trước cửa quán karaoke.

Nhìn thấy người đến là một học sinh cấp ba thì liền nhăn nhó, hung tợn lên tiếng.
Trình Hiểu Yên đối mặt với hai tên du côn nhưng cũng không hề sợ hãi, cô đưa tờ giấy nợ của bố ra trước mặt hai người họ rồi điềm tĩnh lên tiếng “Cho tôi xin được gặp ông chủ của các anh, cũng chính người đã cho bố tôi mượn số tiền này.

Tôi có chuyện cần nói với người đó, có liên quan đến khoảng tiền nợ của bố tôi.”
Sợ những tên côn đồ hiểu lầm rồi không cho cô vào, Trình Hiểu Yên lên tiếng bổ sung “À nhưng mà các anh yên tâm, không phải tôi đến đây để xin khất nợ đâu.”
Hai tên côn đồ đưa mắt nhìn tờ giấy nợ trên tay Trình Hiểu Yên rồi quay sang nhìn nhau.

Một trong hai tên bước lên phía trước nhìn ngó xung quanh kĩ lưỡng, đảm bảo rằng không có cảnh sát hay ai nhìn thấy một học sinh cấp ba bước vào quán karaoke trá hình này.
Tên còn lại hất cằm với Trình Hiểu Yên rồi lên tiếng “Theo tao vào đây.”
Trình Hiểu Yên hít một hơi thật sâu, cô siết chặt giấy nợ trong tay rồi bước theo hắn.

Vào trong mới thấy, quán karaoke này không lớn lắm, vỏn vẹn khoảng 10 gian phòng.

Trình Hiểu Yên đi sau lưng tên côn đồ dọc theo hành lang.

Có phòng vang lên tiếng ca hát cười nói, có phòng im lặng đến đáng ngờ, có phòng lại vang những tiếng ái muội làm người nghe đỏ mặt tía tai.
Tên côn đồ đi đến cuối dãy rồi dừng lại, hắn đứng trước gian phòng bên phải, không nhanh không chậm đưa tay lên gõ “Cốc, cốc, cốc”
“Vào đi.” Bên trong vang lên giọng nam trầm.
Tên côn đồ mở cửa ra, hắn quay sang hất cằm với Trình Hiểu Yên, ý bảo cô vào trong.
Trình Hiểu Yên cẩn trọng bước vào, vừa vào bên trong phòng, một mùi tanh tưởi của máu đã lập tức xộc thẳng vào khoang mũi, làm cả người cô căng thẳng đông cứng lại, vô thức cúi đầu né tránh.
Trình Hiểu Yên đầu vẫn cúi thấp, cẩn trọng đưa mắt lén quan sát xung quanh, bên trong phòng tổng cộng có sáu người đàn ông, tình hình vô cùng hỗn loạn.
Ba người đàn ông bị đánh đến bầm dập đang nằm lăn bò trên nền gạch, dưới đất toàn là miễn chai thuỷ tinh.

Một người khác đang quỳ gối trước bàn kính, cả đầu toàn là máu đang bị bàn tay của một người đàn ông ấn đè xuống mặt bàn, làm gương mặt anh ta trở nên méo mó biến dạng.
Người đàn ông cuối cùng cô không nhìn thấy mặt, chỉ thấy đôi chân thon dài mang giày da đen của anh ta đang vô cùng ung dung vắt chéo, đung đưa qua lại theo tiếng nhạc.
Không cần nghĩ cũng biết là ai là ‘ông chủ’ ở đây, vậy nên Trình Hiểu Yên không tiếp tục nhìn lên nữa mà thu lại tầm mắt.

Đây là lần đầu tiên trong đời cô chứng kiến cảnh tượng bạo lực máu me như vậy, tim cô đập vừa nhanh vừa mạnh, tay không tự chủ được mà run rẩy không ngừng.
Trình Hiểu Yên nhắm mắt nuốt nước bọt, nỗ lực hít sâu thở đều, cố gắng khắc chế sự sợ hãi của bản thân.
Rõ ràng là tên côn đồ dẫn đường cho Trình Hiểu Yên cũng hốt hoảng khi chứng kiến cảnh tượng bên trong, hắn ta lắp bắp, giọng điệu có chút run rẩy “Đại… đại ca? Sao anh lại….

Có chuyện gì sao ạ?”
Người đàn ông ngồi trên ghế sofa từ tốn rót rượu ra ly, anh thong thả cầm lên lắc lắc vài cái rồi nhấp một ngụm.

Sau khi làm xong tất cả anh mới quay sang nhìn tên côn đồ, lạnh nhạt nói “Không phải chuyện của mày.”
Ngưng một lúc, người đàn ông liếc mắt nhìn sang Trình Hiểu Yên đang run rẩy cúi gầm mặt bên cạnh, híp mắt hỏi “Gì đây? Tình nhân của nó?”

Nhưng còn chưa đợi tên côn đồ xác nhận, người đàn ông nhếch miệng cười lạnh, ngữ khí càng trở nên lạnh lẽo “Học sinh cấp ba? Lợi hại đó.”
Dứt lời anh ta đặt mạnh ly rượu xuống bàn kính khiến chiếc ly bể nát, mảnh thuỷ tinh văng tung toé ra khắp bàn và sàn nhà.
Người đàn ông phẫn nộ đứng bật dậy, dùng toàn lực đạp mạnh tên đang bị nhấn đầu trên bàn kính một cái đau điếng, nghiến răng nói “Hình như tao đã đánh giá thấp mày rồi, Phó Hào.

Học sinh cấp ba sao? Mẹ kiếp! Mày chẳng những đê tiện, mà còn không bằng loài cầm thú.”
Người được gọi là Phó Hào bị đạp ngã sõng soài trên nền gạch, hắn ta nằm bò dưới sàn không ngừng vừa lắc đầu vừa rên rỉ.
Tên côn đồ đang đứng cạnh Trình Hiểu Yên thấy vậy thì lập tức tiến lên, hắn ta ra sức vẫy vẫy cả hai tay, lắp bắp nói “Không… không phải như vậy đâu ạ.

Con nhóc này không phải tình nhân của đại ca.

Nó đến đây là vì nợ của bố nó.

Nó nói có chuyện quan trọng cần nói với đại ca ạ.”
Người đàn ông lúc này mới bình tĩnh lại đôi chút, anh ta lần nữa đưa mắt nhìn sang Trình Hiểu Yên đang cúi thấp đầu, bờ vai nhỏ của cô không ngừng run lên vì sợ hãi.
Anh ta lại lên tiếng, nhưng lần này có phần nhẹ nhàng hơn “Này, em học sinh kia, vào đây đi.

Có chuyện gì?”

Nghe người đàn ông gọi, Trình Hiểu Yên giật bắn mình, cô thầm mặc niệm trong lòng ‘cùng lắm thì chết’ rồi lấy hết can đảm bước đến giữa phòng.
Hai tay cô cầm tờ giấy nợ, run rẩy đưa đến trước mặt người đàn ông, cả quá trình cô đều nhắm chặt mắt cúi gập đầu “Xin chào, hôm nay tôi tới đây là vì có một thỉnh cầu.

Bố tôi một năm trước đã mượn anh một khoản tiền, từ đó đến nay ông ấy hàng tháng vẫn luôn trả đủ tiền lãi, không thiếu một lần nào.

Nhưng không may cách đây hai tuần bố mẹ tôi đều đã gặp tai nạn và qua đời… Tôi không có họ hàng thân thích nào và vẫn chưa đủ tuổi để có thể đi làm.

Vậy nên hiện tại tôi không có cách nào trả khoản tiền lãi hàng tháng này cho các anh được.

Anh có thể… cho tôi hoãn việc trả tiền lãi hàng tháng cho đến khi tôi tốt nghiệp được không?”
Trình Hiểu Yên nói xong thì thầm thở hắt ra một hơi.

Nhưng chờ mãi mà vẫn chẳng thấy đối phương có động tĩnh gì, cô sợ anh ta không đồng ý bèn bổ sung “À dĩ nhiên là anh có thể tăng tiền lãi trong một năm đó lên, sau khi tôi thành niên sẽ lập tức tìm việc làm và đảm bảo sẽ trả đủ cả gốc lẫn lãi cho các anh!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương