Một Lòng Một Dạ
11: Bỏ Lỡ


Rốt cuộc thì hôm qua Phàm Dực vẫn không chờ thấy cô gái nhỏ xuất hiện.

Tính luôn cả năm nay đã là năm thứ 9.

Tâm trạng anh có chút buồn bực, lại thêm thời tiết ở phía nam nóng bức hơn hẳn phía bắc, dù đã là tháng 11 nhưng nhiệt độ vẫn quá oi bức.

Đến người bình thường gương mặt luôn lãnh đạm giống một tảng băng như Phàm Dực còn phải cau mày dưới nhiệt độ thời tiết hơn 40 độ này.

Chiếc Bentley đen tuyền dừng bánh trước quán rượu Thử Thần, Giang Mặc bước xuống trước rồi vòng ra đằng sau mở cửa cho Phàm Dực.

Đây là quán rượu mà Trạch Siêu đã hẹn anh đến.
Phàm Dực không vội xuống xe, anh cất giọng hỏi Giang Mặc “Anh ta đã đến chưa?”
Giang Mặc sau khi kiểm tra tin nhắn trên điện thoại thì gật đầu “Ông chủ Trạch đã đến rồi ạ.”
Phàm Dực gật nhẹ đầu, lúc này anh mới bước xuống xe.

Phàm Dực cùng Giang Mặc, hai người một trước một sau tiến vào bên trong quán rượu Thử Thần.

Đúng lúc hai người đi vào lối đi nhỏ bên dẫn vào quán, một cô gái từ bên trong quán rượu vội vã bước ra ngoài.

Vì lối vào khá chật hẹp nên dù đã lách người tránh đi nhưng vạt áo của Phàm Dực và vai áo cô gái kia vẫn sượt qua nhau.

Vốn dĩ chỉ là một tình huống thường xuyên xảy ra ở quán rượu này nhưng khoảnh khắc lướt qua người đàn ông kia, Trình Hiểu Yên mơ hồ ngửi được một mùi hương xa lạ mà quen thuộc.

Hôm nay lẽ ra Trình Hiểu Yên có lịch làm ca đêm đóng cửa quán, nhưng vừa nãy cô bất ngờ nhận được cuộc gọi từ quản lý chung cư báo rằng căn hộ kế bên cô vừa xảy ra hoả hoạn.

Tuy đã dập được ngọn lửa nhưng vì đám cháy khá lớn nên đã lan sang mé cửa nhà Trình Hiểu Yên.

Không còn cách nào vì cô chỉ ở một mình và hiện tại cần lập tức kiểm tra thiệt hại để còn nộp đơn xin bồi thường nên Trình Hiểu Yên đành xin nghỉ nửa buổi gấp gáp chạy về nhà xem tình hình.
Bước chân Trình Hiểu Yên khựng lại ngay trước thềm ra vào, trực giác nói cho cô biết cô cần phải nhìn khuôn mặt người đàn ông vừa rồi.

Trình Hiểu Yên vội xoay người lại, nhưng tầm mắt lại bị thân hình của người đàn ông khác đi sau anh ta che khuất.

Cô nghiêng đầu, cố gắng nhón chân lên để nhìn nhưng hai người họ đã nhanh chóng đi vào sâu bên trong.

Cũng không thể chạy lên chắn trước mặt người ta chỉ để ngắm nhìn khuôn mặt nên Trình Hiểu Yên chỉ đành vứt suy nghĩ đó ra sau đầu, cô thu lại tầm mắt và nhanh chóng bước ra khỏi quán.
Phàm Dực và Giang Mặc theo tin nhắn chỉ dẫn của Trạch Siêu đi đến căn phòng riêng ở cuối dãy.

Lúc vừa mở cửa ra liền thấy bên trong đã có mấy chục người khác ngồi chờ sẵn, tiếng cười nói rôm rả xôm tụ.

Nhìn thấy Phàm Dực đến, ngoại trừ Trạch Siêu vẫn ngồi hút thuốc lá, ai nấy đều đứng lên, cúi đầu đồng thanh “Xin chào ông chủ Phàm!”
Phàm Dực gật đầu đáp lại rồi bước vào trong, thoải mái ngồi xuống chỗ kế bên Trạch Siêu, nhìn thấy anh ta hôm nay không hút xì gà nữa mà đổi sang hút thuốc lá, Phàm Dực nhếch mép “Cũng biết sợ sao?”
Trạch Siêu nghe thấy toàn sự mỉa mai trong lời của Phàm Dực thì lườm anh ta một cái rồi dập điếu thuốc.


Anh lấy ra điếu xì gà rồi châm lửa, nhả khói phì phò về phía Phàm Dực.

Phàm Dực không thèm chấp nhất sự ấu trĩ của Trạch Siêu, anh không nói gì chỉ phe phẩy tay xua đi làn khói rồi đứng dậy rồi đi về phía đối diện anh ta ngồi xuống.

Lát sau, Phàm Dực nhìn ngắm xung quanh căn phòng một lượt rồi lên tiếng hỏi điều mà anh đã thắc mắc từ lúc bước vào đây cho đến giờ “Sao anh lại hẹn tôi ở nơi chật hẹp này vậy? Anh làm ăn phá sản rồi?”
Trước sự độc miệng của Phàm Dực, Trạch Siêu sớm đã quen nên phản đòn rất nhanh “Rất tiếc là vẫn chưa.

Nhưng nếu tôi thật sự phá sản thì nhất định sẽ đến thành phố Bắc tìm anh bao nuôi.” Vừa dứt lời mọi người ở trong phòng ồ lên một tiếng rồi cười ha hả tỏ vẻ thích thú.
Phàm Dực cau mày trừng mắt nhìn Trạch Siêu “Tôi bị điên mới bao nuôi anh.”
Trạch Siêu nhìn thấy phản ứng của Phàm Dực thì bật cười ha hả, anh ta cười đến vô cùng sảng khoái.

Sau một trận cười nghiêng ngả, Trạch Siêu nghiêm túc trở lại rồi trả lời câu hỏi của Phàm Dực “Thực ra tôi đang định chi mạnh đầu tư lại cho quán rượu này.”
Phàm Dực nhướng mày nói ra sự thật “Tại sao? Quán rượu này vị trí không tốt.

Nằm ở trong ngõ thế này thì khó mà phát triển được giống Thời Dạ, Ngọc Kinh Tử hay mấy quán rượu khác của anh.”
Trạch Siêu không trả lời, anh cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, lãng tránh ánh mắt của Phàm Dực.

Phàm Dực thấy phản ứng của anh ta thì hơi híp mắt, khoé miệng nhếch lên “Là vì phụ nữ à?”
Quen biết và làm anh em với Trạch Siêu từ năm mười bốn tuổi đến nay, anh ta chỉ cần nhướng mày một cái thôi anh cũng đã biết anh ta nghĩ gì.

Trạch Siêu không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ tiếp tục cầm ly rượu lên uống cạn.

Phàm Dực cũng không hỏi thêm gì nữa, sự im lặng của Trạch Siêu chính là câu trả lời, anh đưa ly cụng với ly Trạch Siêu rồi cũng ngửa cổ uống cạn ly của mình.

Tình bạn giữa đàn ông là như vậy, không giống với phụ nữ, có đôi khi họ chẳng cần nhiều lời tâm sự, chỉ cần người kia uống với người nọ vài ly, là đã thay thế được biết bao nhiêu lời muốn kể.
Im lặng một lúc Trạch Siêu cũng bắt sang chủ đề khác “Ngày mai anh bay về lại thành phố Bắc à?”
“Ừ.” Phàm Dực thấp giọng đáp.
Trạch Siêu thoáng ngạc nhiên “Gấp vậy sao? Mấy lần trước không phải anh đều ở 1 tuần rồi mới về à?”
Nhắc tới là lại đau đầu, Phàm Dực phiền muộn cau mày, anh đưa tay day day mi tâm, vẻ mặt tràn đầy mệt mỏi “Ừ, công ty có chút chuyện vẫn chưa giải quyết xong.

Gần đây không rõ Hoằng Dạ đã đắc tội gì với Thế Vũ mà công ty họ liên tục hớt tay trên tôi liền mấy dự án.

Tuy cũng không phải dự án lớn gì, nhưng cảm giác như họ cố ý nhằm vào Hoằng Dạ.”
Trạch Siêu nghe vậy thì cũng bất giác cau mày “Không phải trực tiếp đối đầu là được rồi sao? Với thế lực hiện tại của Hoằng Dạ, anh còn sợ ai?”
“Ừ tôi cũng định như vậy.

Nhưng phải có bằng chứng bọn họ cố ý trước đã.

Cố chủ tịch công ty Thế Vũ trước khi tạ thế có giao tình với ông ngoại tôi.

Dù sao vuốt mặt cũng phải nể mũi.” Phàm Dực bực dọc tiếp tục ngửa cổ uống cạn ly rượu.
Trạch Siêu nghe vậy thì gật gù đồng tình, lát sau anh lại tặc lưỡi “Bởi thế mới nói, đã từng lăn lộn và tồn tại trong giới hắc đạo thì khó mà quay trở về sống trong giới bạch đạo được.

Dù có quay lại được giống như anh thì cũng sẽ không chịu nổi mà có ngày tức chết vì mấy tên nguỵ quân tử kia mất.”

Ngừng một đoạn, Trạch Siêu hít một hơi sau, híp mắt lên tiếng cảm thán “Mà anh cũng đáng nể thật, tay trắng dựng lên cả trăm doanh nghiệp và xây dựng thế lực ngầm hùng mạnh ở thành phố Bắc.

Vậy mà đùng một cái nói bỏ là bỏ, quay về Tô gia thừa kế Hoằng Dạ.”
Phàm Dực không có biểu cảm gì nhiều trước sự cảm thán của Trạch Siêu, anh rướn người tự mình rót rượu lần lượt vào ly của anh ta rồi của anh, không nóng không lạnh đáp lời “Cũng đâu phải là bỏ, chỉ là giao cho người khác quản lý.”
Nói rồi anh đưa mắt lườm Giang Mặc một cái, giọng điệu mang theo chút nộ khí“Nhưng có người lại chê không cần.”
Giang Mặc chột dạ né tránh ánh mắt của Phàm Dực.

Trạch Siêu thấy vậy thì bật cười ha hả lên tiếng giải vây cho Giang Mặc “Được rồi, được rồi.

Chẳng phải còn Tư Kỳ tiếp nhận quản lý đó sao? Giang Mặc chú ấy cũng là vì quá trung thành với anh, muốn tiếp tục đi theo anh nên mới từ chối.”
Nói rồi anh đưa ly mình cụng vào ly trên tay Phàm Dực “Tóm lại vất vả cho anh rồi.

Có cần giúp đỡ gì thì nói tôi biết.”
Ngưng một lúc Trạch Siêu liếm môi rồi nở một nụ cười chết chóc, ánh mắt anh ta giống như một con rắn độc đang thích thú nhìn ngắm con mồi của mình đang chết dần chết mòn “Tôi thích nhất là cắn xé những tên nguỵ quân tử.”
Lời của Trạch Siêu hoàn toàn đúng.

Người mới gia nhập có lẽ sẽ bị choáng ngợp và sợ hãi trước độ tàn bạo và khốc liệt của giới hắc đạo, nhưng những ai đã đặt chân vào và thành công sống sót, và thậm chí là đạt được những thành tựu, họ khó mà có thể thoát ra khỏi thế giới đó.

Vì thế giới hắc đạo tuy tàn khốc mà trần trụi, họ sẽ không do dự mà đối đầu trực diện và liều mạng xông về phía trước giết chết kẻ thù của mình.

Ngược lại, thế giới bạch đạo đáng tự hào mà bọn người kia hô hào lại ti tiện hơn bất kỳ thứ gì, họ sẵn sàng đeo lên lớp mặt nạ giả tạo, chiếm lấy niềm tin của đối phương rồi đâm sau lưng lẫn nhau.

Dùng cách thức phản bội hèn hạ nhất để trừ khử đối thủ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương