Một Loại Khác Có Thể
-
Chương 14
Lúc Lâm Thụy Cảnh đến phòng rửa tay, Phạm Vân Huyên mới vừa từ phòng vệ sinh đi ra. Nàng không ngờ rằng sẽ đụng mặt Lâm Thụy Cảnh ở đây, dù là nàng thỉnh thoảng có nhìn lén cô, nhưng cũng không dám đi đến chào hỏi, nàng biết có nói gì, có dây dưa ra sao cũng không thoát khỏi nghi ngờ. Bây giờ lại đột nhiên xuất hiện, để cho nhịp tim của nàng không tự chủ tăng thêm mấy nhịp."Đã lâu không gặp". Phạm Vân Huyên cố gắng bình tĩnh mỉm cười nói với Lâm Thụy Cảnh, cũng cố gắng đem Lâm Thụy Cảnh trở thành bằng hữu đã lâu không gặp, không để cho mình có quá nhiều thất thố. Nàng biết không có nữ nhân nào thích có người quấn chặc đối phương không thả, cố gắng ra vẻ để bản thân mình nhìn thật bất cần.Lâm Thụy Cảnh nhìn thái độ tự nhiên bất cần của Phạm Vân Huyên, trong lòng lại không thoải mái, đại khái là cho dù Phạm Vân Huyên có dùng thái độ gì với cô, trong lòng cô cũng sẽ không thoải mái."Em ấy là Tiền Lâu Tĩnh, cô cảm thấy em ấy như thế nào?" Lâm Thụy Cảnh lấy hộp phấn bắt đầu trang điểm lại, giọng nói có vẻ tùy ý."Rất đẹp, chị thích là tốt rồi." Lúc Phạm Vân Huyên nói những lời này, cảm giác lòng của mình đang rỉ máu, nàng không muốn nói chuyện về cô gái đó với Lâm Thụy Cảnh một chút nào."So với cô đẹp hơn, thông minh hơn, nhưng mà có chút thuần khiết, một chút cũng không giống cô, trên giường không thể tao lãng như vậy, bất quá, thuần khiết cũng có một tư vị khác." Lâm Thụy Cảnh cảm giác được lúc Phạm Vân Huyên nói những lời đó có chút miễn cưỡng, trong lòng Phạm Vân Huyên không thư thản thì cô càng thoải mái, cho nên Lâm Thụy Cảnh càng muốn kích thích Phạm Vân Huyên, cô chờ mong dáng vẻ khóc thút thít đỏ mắt của nàng.Phạm Vân Huyên vừa nghĩ đến chuyện Lâm Thụy Cảnh nở rộ dưới thân Tiền Lâu Tĩnh, nàng có cảm giác lòng của mình ghen tỵ đến ngập lún. Phạm Vân Huyên tưởng rằng do cha mẹ Lâm Thụy Cảnh nên Lâm Thụy Cảnh mới rời đi, mà hôm nay, bên người Lâm Thụy Cảnh lại có thêm một Tiền Lâu Tĩnh, là chân tướng khủng khiếp đến cở nào. Biết rõ mình để ý cô như vậy, cô còn cố ý tổn thương mình. Người đã từng bảo hộ mình như vậy, hôm nay lại dễ dàng chà đạp chân tình của mình, nàng thực sự có chút không dám tin Lâm Thụy Cảnh trước kia là tình hư giả ý, vì loại bảo hộ đó xuất phát từ nội tâm của cô, Phạm Vân Huyên có thể cảm giác được."Tại sao?" Phạm Vân Huyên hỏi Lâm Thụy Cảnh, nàng thực sự muốn biết, một người sao có thể thay đổi đột ngột như vậy.Lâm Thụy Cảnh nghe Phạm Vân Huyên chất vấn, lại có chút chột dạ, nhưng rất nhanh lại cảm thấy buồn cười, rõ ràng mình mới là người bị hại, còn Phạm Vân Huyên mới là người hưởng lợi."Dáng vẻ ti tiện của cô bây giờ thật khiến cho người ta cảm thấy chán ghét, lâu, thì có mùi." Đôi môi vô cùng xinh đẹp của Lâm Thụy Cảnh lại buông ra một lời ác độc, đáng hận nhất chính là cái tên Phạm Vân Huyên dám cướp đi thân thể của mình, dĩ nhiên là tổn thương này do Phạm Vân Huyên gây nên, nên đây là cách trả thù hữu hiệu nhất.Phạm Vân Huyên nghe vậy, sắc mặt quả nhiên biến sắc. Lâm Thụy Cảnh quả nhiên biết nội tâm yếu ớt nhất của mình là chỗ nào, hơn nữa còn không chút lưu tình chém vào đó một dao. Khó khăn lắm nàng mới khống chế không rơi nước mắt, nếu cô ghét dáng vẻ tự ti của nàng, nàng nhất định không muốn biểu hiện tự ti trước mặt Lâm Thụy Cảnh. Phạm Vân Huyên nghĩ, nếu bị chán ghét, thì để cô ghét nàng thêm một chút cũng tốt, cũng là một cách khác để nhớ mình, so với quên đi có lẽ vẫn tốt hơn. Phạm Vân Huyên nghĩ như vậy thì đi đến gần Lâm Thụy Cảnh.Theo dự liệu của Lâm Thụy Cảnh, chuyện Phạm Vân Huyên khóc lóc lại không xuất hiện, cô cảm thấy Phạm Vân Huyên cũng không yêu cô như cô vẫn tưởng. Thì ra không phải là yêu cô, mà là thân thể bị cướp đi của cô, điều này làm cho Lâm Thụy Cảnh cực kỳ không thoải mái. Dù sao, Phạm Vân Huyên có làm cái gì, cũng là có lỗi với cô hết. Nhưng không hiểu sao, lúc Phạm Vân Huyên đến gần cô, trong lòng Lâm Thụy Cảnh lại thình thịch một cái, không biết Phạm Vân Huyên muốn làm gì.Phạm Vân Huyên đến gần Lâm Thụy Cảnh, thật ra tim nàng cũng đang đập nhanh như sấm, không hề bình tĩnh như ngoài mặt. Nàng đến gần xong, môi tự động kề sát tai Lâm Thụy Cảnh, nhẹ nhàng thở khí, nàng nhớ tai của Lâm Thụy Cảnh cực kỳ nhạy cảm."Ghét tôi ti tiện sao? Nhưng sao tôi lại nhớ thân thể của chị cự kỳ yêu thích chuyện tôi ti tiện quỳ gối giữa chân chị, liếm lấy chị, còn để chị vui sướng?"Hiển nhiên Lâm Thụy Cảnh không ngờ rằng Phạm Vân Huyên lại có can đảm đáp trả. Cô vẫn cho rằng Phạm Vân Huyên yếu đuối nhu nhược, mình nói ti tiện cũng không nghĩ là lại dám ti tiện như vậy thật, vượt qua dự liệu của Lâm Thụy Cảnh. Thật ra thì lúc đi theo Phạm Vân Huyên đến phòng vệ sinh, tất cả mọi chuyện đều đã mất khống chế, căn bản không nằm trong dự liệu của cô nữa, điều này làm cho cô có chút thất vọng. Mà quan trọng nhất là, Phạm Vân Huyên vừa nói những lời vô sỉ, còn thổi nhiệt khí lên tai cô, đáng lẽ những lời nói và hành động này phải làm cho cô cực ghét mới đúng, nhưng hết lần này đến lần khác lại làm cho cô tê dại, tê đến mức lỗ chân lông cũng phải dựng đứng lên, cảm giác mãnh liệt như vậy, cảnh tượng rên rỉ triền miên lại giống y như trong giấc mộng của cô, làm cho cô có chút hoảng hốt.Phạm Vân Huyên thấy thân thể Lâm Thụy Cảnh không bài xích chuyện mình thân mật, lá gan liền lớn hơn một ít, hơn nữa không đợi đến khi Lâm Thụy Cảnh kịp phản ứng, nàng to gan ngậm lấy rái tai khéo léo tinh xảo của cô. Bởi vì tai Lâm Thụy Cảnh rất nhạy cảm, mà thực ra, cả người cô đều vô cùng nhạy cảm. Phạm Vân Huyên cũng biết mình làm vậy sẽ để cho Lâm Thụy Cảnh ghét, nhưng nàng không thể kiềm chế được, nàng nhớ Lâm Thụy Cảnh, nhớ đến mức muốn đem cô khảm vào máu xương của mình, mặc dù nàng biết Lâm Thụy Cảnh cố tình muốn tổn thương mình, nhưng nàng vẫn không nhịn được đi đến gần cô. Tâm tính con người đại khái là phạm tiện, luôn khắc chế không được sa đà vào lửa dục vọng. Giả vờ phản kích cô, thật ra chỉ là lấy cớ đến gần cô, mặc dù chẳng qua là một chút triền miên, dù cho tan xương nát thịt, cũng muốn đến gần.Lâm Thụy Cảnh không biết tại sao mình không đẩy Phạm Vân Huyên ra trước lúc nàng ngậm lấy tai mình, đương nhiên lúc muốn đẩy ra thì cô lại phát hiện thân thể mình tê dại, không còn nghe được lý trí của mình điều khiển nữa.Phạm Vân Huyên âm thầm mừng rỡ, thân thể Lâm Thụy Cảnh vẫn còn thích nàng đụng chạm, nghĩ đến đây, Phạm Vân Huyên lại càng nhanh chóng trêu chọc thân thể Lâm Thụy Cảnh. Thân thể Lâm Thụy Cảnh làm Phạm Vân Huyên tìm được cảm giác rất quen thuộc, nàng muốn cô, muốn đến mức không để ý đến tất cả, bất kể giờ phút này có ai đi vào hay không, có ai có thể thấy được hay không, những thứ này nàng thực sự không muốn để ý đến. Phạm Vân Huyên đưa tay ôm chặt hông Lâm Thụy Cảnh, đầu lưỡi liếm lấy phía trong tai cô."Uhm... Buông ra..." Lâm Thụy Cảnh phát hiện âm thanh của mình bây giờ không giống đang tức giận, cũng không giống như đang cự tuyệt, ngược lại còn có chút cảm giác "dục cự còn nghênh", lý trí của cô thực sự hận điên phản ứng của mình lúc này, nhưng cơ thể giống như có ý thức riêng, dâm đãng vô cùng, thật giống như Phạm Vân Huyên mới là chủ nhân của nó, giờ phút này cứ như người đói bụng lâu năm, không kịp chờ đợi muốn chủ nhân cho ăn no, trên thực tế, thân thể cô giờ phút này thực sự là muốn được ăn no.Phạm Vân Huyên ôm lấy Lâm Thụy Cảnh xong, ngón tay nhanh chóng vuốt ve khắp người cô, mỗi chỗ vuốt đến đều là nơi mẫn cảm nhất trên người Lâm Thụy Cảnh. Môi Phạm Vân Huyên từ tai Lâm Thụy Cảnh di chuyển đến cổ của cô, cố tình lưu lại ấn ký của nàng, giống như muốn để cho nàng biết, Lâm Thụy Cảnh vẫn còn thuộc về nàng, lừa dối bản thân mà ức hiếp Lâm Thụy Cảnh, cũng như là thị uy với Lâm Thụy Cảnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook