Một Lò Lửa Đông - Tần Tam Kiến
-
Chương 57
Tôi nói: “Thầy Chu, ý em không phải thế.”
Anh nhíu mày: “Em không muốn tôi ngủ lại?”
“Ôi, cũng không phải.” Có số lời ấy, chính là không nói rõ được lắm, tựa như tôi không xác định rõ lắm mình rốt cuộc có thích anh hay không vậy.
Thần kinh yếu ớt này của tôi đã bị đả kích, hiện tại không phải thời cơ tốt để suy nghĩ.
Chu Hàm Chương cười: “Không nói đùa nữa, thu dọn một chút chuẩn bị đi làm đi.”
Anh đứng dậy thu dọn chén nhựa và đũa tiện lợi tôi dùng xong: “Đợi lát nữa đưa em đến công ty, sau đó tôi sẽ đi về.”
“Về nhà à?”
“Vậy không thì sao?”
Tôi gật gật đầu: “Cũng đúng, anh cũng không có bạn bè gì.”
Chu Hàm Chương “chậc” một tiếng, tôi liền ngồi ở đàng kia nhìn anh cười ngây ngô.
Lúc hai chúng tôi ra cửa bạn cùng phòng đã đi rồi, tôi khóa kỹ cửa mang theo Chu Hàm Chương xuống lầu, giới thiệu cho anh cả tầng này của chúng tôi đều là loại chung cư thuê ghép, nói với anh tin đồn thú vị về trải nghiệm thuê nhà của tôi.
Tới dưới lầu rồi, tôi chỉ chỉ chiếc xe đạp điện khóa trước tòa nhà cho anh: “Tức chết rồi, bình điện của em bị trộm mất tiêu.”
Chu Hàm Chương ở bên cạnh tôi cười: “Sao em không lấy lên?”
“Quên mất, đầu óc em có đôi khi không dùng tốt lắm.”
Sau đó, anh thế nhưng gật đầu!
Chỉ riêng điểm này, tôi liền không nên yêu đương với anh, nào có bạn trai như vậy?
Xe anh đậu bên lề đường bên ngoài khu chung cư, lúc chúng tôi qua phát hiện bên trên vẫn bao phủ một lớp tuyết hơi mỏng, có lẽ lúc chúng tôi ở nhà thổ lộ tình cảm lại có tuyết rơi.
Lên xe, Chu Hàm Chương hỏi: “Muốn tôi giúp em cài đai an toàn không?”
“Không cần không cần, em tự mình làm.” Anh có lẽ thật sự đã đọc truyện tranh thiếu nữ mượn từ thư viện rồi, đột nhiên biến thành thiết lập cẩn trọng dịu dàng, tôi thật sự có chút không quen.
Hiện tại tôi nghi ngờ sâu sắc mình là một người máu M, nếu không tại sao đột nhiên cảm thấy lúc Chu Hàm Chương chèn ép tôi thể xác và tinh thần tôi thoải mái?
Điều này rất nguy hiểm, đối với bản thân tôi.
Cơn gió ấm trên đường đến công ty thổi khiến tôi lim dim buồn ngủ, phải biết rằng, từ đi làm tới nay, buổi sáng mỗi ngày tôi hoặc là chen chúc trên giao thông công cộng chen chúc trên tàu điện ngầm để đi làm, hoặc là cưỡi xe đạp điện nhỏ của tôi đội gió lạnh đi tìm Chu Hàm Chương, chưa từng có đường đi làm thoải mái như vậy.
Tôi ngồi ở đó, tuy rằng Chu Hàm Chương không phải lái chiếc BMW Mercedes-Benz, cũng không phải xe thể thao đắt đến độ kiếp sau tôi cũng không mua nổi, nhưng tôi vẫn cảm thấy nhân sinh mỹ diệu, không bằng cứ lái mãi như vậy đi.
Đường đi làm hơi tắt, nhưng xe tư nhân không giống giao thông công cộng, phải vòng tới vòng lui, cho nên cho dù kẹt xe, tôi cũng không đến trễ.
Lúc đến dưới lầu công ty, tôi nói với Chu Hàm Chương: “Thầy Chu, cho anh một kiến nghị.”
Anh nhìn tôi, chờ tôi lên tiếng.
“Lần sau em ngồi xe của anh nữa, trên đường nếu anh không nói chuyện phiếm có thể bật vài bản tình ca,” Tôi như một cố vấn tình cảm già đời: “Có thể tạo bầu không khí mập mờ.”
Chu Hàm Chương cười nói: “Được, cảm ơn.”
“Chú ý,” Tôi nói: “Là tình ca, loại tình ca rất lãng mạn ấy.”
Tôi có lẽ thật sự có hiểu lầm với anh, nhưng tôi cũng thật sự sợ anh đến lúc đó bật cho tôi <Hảo Hán Ca>*.
* 好汉歌 - Bài hát trong bộ phim nổi tiếng dựa trên một trong Tứ đại Danh tác của Văn học Trung Quốc: Thủy Hử.
“Nhớ kỹ rồi, lần sau sẽ thực hiện.”
Nghe người ta khuyên ăn cơm no, điểm này Chu Hàm Chương biểu hiện thật sự không tệ.
Tôi cởi đai an toàn xuống xe, phất tay tạm biệt anh, qua một hồi lâu tôi mới phát hiện, xét từ những lời vừa rồi, tôi quả thực là đang dạy Chu Hàm Chương theo đuổi tôi như thế nào.
Dốc túi truyền dạy, tôi thật là một người vô tư.
“Vừa rồi là thầy Chu à?” Tổ trưởng đột nhiên xuất hiện, làm tôi giật cả mình.
“Rõ ràng mà.” Sẽ không có ai khác cũng lái kiểu xe tàn nhỏ xám xịt kiểu này.
Tôi và tổ trưởng cùng đi vào trong tòa nhà, tổ trưởng nói tôi: “Còn nói không có quan hệ cá nhân, Bạch Vị, cậu còn suy tính thiệt hơn với tôi à?”
Này sao là suy tính thiệt hơn chứ? Tôi đây là vì hoà bình thế giới cho nên mới không công khai, nếu nhóm lãnh đạo biết Chu Hàm Chương đang theo đuổi tôi, đây chẳng phải là sẽ rất xấu hổ? Tuy rằng tôi rất hâm mộ kiểu người yêu đương rồi là có thể ít phấn đấu 20 năm này, nhưng rất hiển nhiên tôi cũng chỉ là nói hâm mộ ngoài miệng mà thôi, trong công việc hằng ngày, tôi vẫn hy vọng tất thảy dựa vào nỗ lực của bản thân tôi, cũng không muốn được thiên vị đặc biệt.
Nghĩ đến đây, tôi cũng cảm thấy mình thiếu đánh.
“Cười đến đáng khinh thế kia,” Tổ trưởng khịa tôi: “Không nói thì thôi, dù sao cuộc sống cá nhân của cậu cũng không có quan hệ gì với tôi, công việc đừng qua loa là được.”
Tôi gật đầu liên tục: “Tổ trưởng nhắc nhở đúng lắm.”
Lúc chấm công, tổ trưởng nói với tôi: “Hôm nay tôi đi xin chuyển chính thức cho cậu, nhưng…”
“Tổ trưởng!” Tôi nháy mắt mê diễn quá độ, quay một cái đã bắt được tay tổ trưởng: “Ngài chính là Bá Lạc* của tôi!”
* Bá Lạc - người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài
Tổ trưởng cười haha, rút tay ông ra từ trong tay của tôi: “Tôi chỉ nói tôi đi xin cho cậu, cụ thể có thể chuyển chính thức hay không còn phải xem đánh giá của bộ phận nhân sự.”
“Vậy cũng cảm ơn, tổ trưởng người tốt nhất!”
Tổ trưởng có lẽ không chịu nổi vua nịnh nọt tôi đây, gần như là chạy vội né tránh tôi.
Một ngày làm việc bắt đầu rồi, sau cuộc họp ngày hôm qua, các hạng công tác xoay quanh sách mới của Chu Hàm Chương cũng phải bắt đầu đẩy mạnh.
Tôi ngồi trước máy tính suy nghĩ về Chu Hàm Chương trong chốc lát, sau đó buộc mình dời tâm tư trở lại trên công việc.
Lúc hơn 9 giờ, điện thoại của tôi đột nhiên bắn ra một tin nhắn đến, thời buổi này còn gửi tin nhắn trừ Taobao kêu gọi đánh giá thì là China Mobile, Chuyển phát Cainiao gì đó thôi.
Tôi không để ý tới.
Qua một lát, lại rung.
Tôi lấy sang click mở nhìn: Tôi là Chu Hàm Chương.
Một chuỗi dãy số xa lạ, thế nhưng tự xưng là Chu Hàm Chương.
Tuy rằng không biết kẻ lừa đảo tin tưởng tôi và Chu Hàm Chương biết nhau kiểu gì, nhưng kẻ lừa đảo này quá là không chuyên nghiệp, cũng không làm thăm dò tình hình chút nào, Chu Hàm Chương người này không có điện thoại hắn cũng không biết.
Mọi người đều biết, đối đãi kẻ lừa đảo, tuyệt đối không có khả năng vẻ mặt ôn hoà.
Tôi rep: Hì hì, tao là ba mi đây.
Anh nhíu mày: “Em không muốn tôi ngủ lại?”
“Ôi, cũng không phải.” Có số lời ấy, chính là không nói rõ được lắm, tựa như tôi không xác định rõ lắm mình rốt cuộc có thích anh hay không vậy.
Thần kinh yếu ớt này của tôi đã bị đả kích, hiện tại không phải thời cơ tốt để suy nghĩ.
Chu Hàm Chương cười: “Không nói đùa nữa, thu dọn một chút chuẩn bị đi làm đi.”
Anh đứng dậy thu dọn chén nhựa và đũa tiện lợi tôi dùng xong: “Đợi lát nữa đưa em đến công ty, sau đó tôi sẽ đi về.”
“Về nhà à?”
“Vậy không thì sao?”
Tôi gật gật đầu: “Cũng đúng, anh cũng không có bạn bè gì.”
Chu Hàm Chương “chậc” một tiếng, tôi liền ngồi ở đàng kia nhìn anh cười ngây ngô.
Lúc hai chúng tôi ra cửa bạn cùng phòng đã đi rồi, tôi khóa kỹ cửa mang theo Chu Hàm Chương xuống lầu, giới thiệu cho anh cả tầng này của chúng tôi đều là loại chung cư thuê ghép, nói với anh tin đồn thú vị về trải nghiệm thuê nhà của tôi.
Tới dưới lầu rồi, tôi chỉ chỉ chiếc xe đạp điện khóa trước tòa nhà cho anh: “Tức chết rồi, bình điện của em bị trộm mất tiêu.”
Chu Hàm Chương ở bên cạnh tôi cười: “Sao em không lấy lên?”
“Quên mất, đầu óc em có đôi khi không dùng tốt lắm.”
Sau đó, anh thế nhưng gật đầu!
Chỉ riêng điểm này, tôi liền không nên yêu đương với anh, nào có bạn trai như vậy?
Xe anh đậu bên lề đường bên ngoài khu chung cư, lúc chúng tôi qua phát hiện bên trên vẫn bao phủ một lớp tuyết hơi mỏng, có lẽ lúc chúng tôi ở nhà thổ lộ tình cảm lại có tuyết rơi.
Lên xe, Chu Hàm Chương hỏi: “Muốn tôi giúp em cài đai an toàn không?”
“Không cần không cần, em tự mình làm.” Anh có lẽ thật sự đã đọc truyện tranh thiếu nữ mượn từ thư viện rồi, đột nhiên biến thành thiết lập cẩn trọng dịu dàng, tôi thật sự có chút không quen.
Hiện tại tôi nghi ngờ sâu sắc mình là một người máu M, nếu không tại sao đột nhiên cảm thấy lúc Chu Hàm Chương chèn ép tôi thể xác và tinh thần tôi thoải mái?
Điều này rất nguy hiểm, đối với bản thân tôi.
Cơn gió ấm trên đường đến công ty thổi khiến tôi lim dim buồn ngủ, phải biết rằng, từ đi làm tới nay, buổi sáng mỗi ngày tôi hoặc là chen chúc trên giao thông công cộng chen chúc trên tàu điện ngầm để đi làm, hoặc là cưỡi xe đạp điện nhỏ của tôi đội gió lạnh đi tìm Chu Hàm Chương, chưa từng có đường đi làm thoải mái như vậy.
Tôi ngồi ở đó, tuy rằng Chu Hàm Chương không phải lái chiếc BMW Mercedes-Benz, cũng không phải xe thể thao đắt đến độ kiếp sau tôi cũng không mua nổi, nhưng tôi vẫn cảm thấy nhân sinh mỹ diệu, không bằng cứ lái mãi như vậy đi.
Đường đi làm hơi tắt, nhưng xe tư nhân không giống giao thông công cộng, phải vòng tới vòng lui, cho nên cho dù kẹt xe, tôi cũng không đến trễ.
Lúc đến dưới lầu công ty, tôi nói với Chu Hàm Chương: “Thầy Chu, cho anh một kiến nghị.”
Anh nhìn tôi, chờ tôi lên tiếng.
“Lần sau em ngồi xe của anh nữa, trên đường nếu anh không nói chuyện phiếm có thể bật vài bản tình ca,” Tôi như một cố vấn tình cảm già đời: “Có thể tạo bầu không khí mập mờ.”
Chu Hàm Chương cười nói: “Được, cảm ơn.”
“Chú ý,” Tôi nói: “Là tình ca, loại tình ca rất lãng mạn ấy.”
Tôi có lẽ thật sự có hiểu lầm với anh, nhưng tôi cũng thật sự sợ anh đến lúc đó bật cho tôi <Hảo Hán Ca>*.
* 好汉歌 - Bài hát trong bộ phim nổi tiếng dựa trên một trong Tứ đại Danh tác của Văn học Trung Quốc: Thủy Hử.
“Nhớ kỹ rồi, lần sau sẽ thực hiện.”
Nghe người ta khuyên ăn cơm no, điểm này Chu Hàm Chương biểu hiện thật sự không tệ.
Tôi cởi đai an toàn xuống xe, phất tay tạm biệt anh, qua một hồi lâu tôi mới phát hiện, xét từ những lời vừa rồi, tôi quả thực là đang dạy Chu Hàm Chương theo đuổi tôi như thế nào.
Dốc túi truyền dạy, tôi thật là một người vô tư.
“Vừa rồi là thầy Chu à?” Tổ trưởng đột nhiên xuất hiện, làm tôi giật cả mình.
“Rõ ràng mà.” Sẽ không có ai khác cũng lái kiểu xe tàn nhỏ xám xịt kiểu này.
Tôi và tổ trưởng cùng đi vào trong tòa nhà, tổ trưởng nói tôi: “Còn nói không có quan hệ cá nhân, Bạch Vị, cậu còn suy tính thiệt hơn với tôi à?”
Này sao là suy tính thiệt hơn chứ? Tôi đây là vì hoà bình thế giới cho nên mới không công khai, nếu nhóm lãnh đạo biết Chu Hàm Chương đang theo đuổi tôi, đây chẳng phải là sẽ rất xấu hổ? Tuy rằng tôi rất hâm mộ kiểu người yêu đương rồi là có thể ít phấn đấu 20 năm này, nhưng rất hiển nhiên tôi cũng chỉ là nói hâm mộ ngoài miệng mà thôi, trong công việc hằng ngày, tôi vẫn hy vọng tất thảy dựa vào nỗ lực của bản thân tôi, cũng không muốn được thiên vị đặc biệt.
Nghĩ đến đây, tôi cũng cảm thấy mình thiếu đánh.
“Cười đến đáng khinh thế kia,” Tổ trưởng khịa tôi: “Không nói thì thôi, dù sao cuộc sống cá nhân của cậu cũng không có quan hệ gì với tôi, công việc đừng qua loa là được.”
Tôi gật đầu liên tục: “Tổ trưởng nhắc nhở đúng lắm.”
Lúc chấm công, tổ trưởng nói với tôi: “Hôm nay tôi đi xin chuyển chính thức cho cậu, nhưng…”
“Tổ trưởng!” Tôi nháy mắt mê diễn quá độ, quay một cái đã bắt được tay tổ trưởng: “Ngài chính là Bá Lạc* của tôi!”
* Bá Lạc - người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài
Tổ trưởng cười haha, rút tay ông ra từ trong tay của tôi: “Tôi chỉ nói tôi đi xin cho cậu, cụ thể có thể chuyển chính thức hay không còn phải xem đánh giá của bộ phận nhân sự.”
“Vậy cũng cảm ơn, tổ trưởng người tốt nhất!”
Tổ trưởng có lẽ không chịu nổi vua nịnh nọt tôi đây, gần như là chạy vội né tránh tôi.
Một ngày làm việc bắt đầu rồi, sau cuộc họp ngày hôm qua, các hạng công tác xoay quanh sách mới của Chu Hàm Chương cũng phải bắt đầu đẩy mạnh.
Tôi ngồi trước máy tính suy nghĩ về Chu Hàm Chương trong chốc lát, sau đó buộc mình dời tâm tư trở lại trên công việc.
Lúc hơn 9 giờ, điện thoại của tôi đột nhiên bắn ra một tin nhắn đến, thời buổi này còn gửi tin nhắn trừ Taobao kêu gọi đánh giá thì là China Mobile, Chuyển phát Cainiao gì đó thôi.
Tôi không để ý tới.
Qua một lát, lại rung.
Tôi lấy sang click mở nhìn: Tôi là Chu Hàm Chương.
Một chuỗi dãy số xa lạ, thế nhưng tự xưng là Chu Hàm Chương.
Tuy rằng không biết kẻ lừa đảo tin tưởng tôi và Chu Hàm Chương biết nhau kiểu gì, nhưng kẻ lừa đảo này quá là không chuyên nghiệp, cũng không làm thăm dò tình hình chút nào, Chu Hàm Chương người này không có điện thoại hắn cũng không biết.
Mọi người đều biết, đối đãi kẻ lừa đảo, tuyệt đối không có khả năng vẻ mặt ôn hoà.
Tôi rep: Hì hì, tao là ba mi đây.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook