Một Lò Lửa Đông - Tần Tam Kiến
-
Chương 5
Chu Hàm Chương một dáng vẻ không kiên nhẫn với tôi, nom vô cùng hối hận vì thả tôi vào.
Nhưng tôi cũng chưa gây rắc rối gì cho anh, bởi vì trong lòng tôi hiểu rõ, biết lãng phí đáng xấu hổ, lúc không nắm chắc căn bản sẽ không đụng đến những nguyên liệu nấu ăn đó của anh.
Nói cách khác, 40 phút, tôi chỉ lấy ra hết những nguyên liệu nấu ăn anh mua bày trên mặt đất như bày trận pháp, sau đó nghiêm túc suy nghĩ ai với ai trong chúng nó có thể kết hợp thành một CP tuyệt vời cho tôi xào ra một món đồ ăn.
Anh ngậm thuốc lá đứng ở cửa nhìn tôi, tôi ngồi xổm trên mặt đất chân đã tê rần cả.
“Thầy Chu,” Tôi nói: “Tôi biết nấu mì, nhà anh có mì sợi không?”
Thực ra tốt nhất là mì ăn liền.
“Đi ra ngoài.”
Người đàn ông này thật sự quá lạnh lùng vô tình, còn tích chữ như vàng.
Tôi mặt xám mày tro đứng dậy, tuy rằng rất muốn phỉ nhổ anh, nhưng vẫn nghiêm túc xin lỗi vì mình trễ nải anh ăn cơm.
Chu Hàm Chương đi vào phòng bếp, đứng bên cạnh nguyên liệu nấu ăn tôi bày ra nhìn lướt qua, cầm lấy một cây cải bắp rồi đi tới bên bệ bếp.
Tôi cho rằng hết chuyện của tôi rồi nên đứng ở cửa nhìn, đi ra ngoài là không thể, vất vả lắm mới tiến vào được, như thế nào cũng phải ăn vạ nói thêm mấy câu.
Chu Hàm Chương ngậm điếu thuốc trong miệng, xé bỏ màng giữ tươi bọc bên ngoài cây cải bắp một cách vô cùng táo bạo, sau đó thủ pháp thành thạo gỡ ra bắt đầu rửa sạch.
“Biết nấu cơm không?”
“Dạ?” Tôi đột nhiên bị gọi, có chút bất ngờ.
Anh quay đầu lại liếc nhìn tôi: “Nấu cơm, biết làm không?”
“Biết ạ!” Tôi biết cái khỉ ấy.
Nhưng thời điểm này không biết cũng phải nói biết.
“Đi nấu cơm.”
“À, được.” Tôi tiến vào, liếc mắt đã thấy thùng gạo được đặt ở một bên.
Nấu cơm hẳn là không có gì khó khăn, vo gạo sau đó bỏ vào nồi cơm điện, thêm chút nước là xong việc.
Nhưng rất nhanh vấn đề mới lại tới nữa.
“Thầy Chu,” Tôi chột dạ hỏi: “Bao nhiêu gạo, bao nhiêu nước ạ?”
Chu Hàm Chương cau mày nhìn tôi: “Cậu biết cái gì?”
Anh đặt cây cải bắp trong tay xuống, rồi đi tới.
Tôi ủ rũ lui sang một bên, lòng nói sinh viên chúng tôi hiện nay đều như vậy, điểm cao năng lực kém.
Sau lại nghĩ, vẫn là thôi, tôi đừng bôi xấu cho quần thể sinh viên, cũng không phải ai cũng giống với tôi.
Tôi nhìn anh nấu cơm xong, lại trở về xào rau, cứ cảm thấy tôi chẳng mấy chốc sẽ sắp chọc anh nóng nảy, với tính tình của anh, chắc là sẽ giết tôi rồi ném thẳng lên núi luôn.
Lúc tránh ở một bên nhìn Chu Hàm Chương xào rau, tôi cảm thấy mình chính là Cừu Lười Biếng* kia trong phim hoạt hình, làm gì cũng không được, ăn cơm ngủ là giỏi nhất.
* Chú cừu nhỏ phàm ăn đeo một tấm yếm màu vàng. Cừu này không thích làm việc và chỉ muốn ngủ, nhưng vì bản tính lười biếng bẩm sinh đó nên Cừu Lười biếng thường bị Sói Xám bắt đầu tiên.
Rõ ràng vừa rồi đã ăn nửa chiếc bánh kem, nhưng vừa nghe mùi hương lại bắt đầu đói bụng.
Cây cải bắp xào.
Tôi thích món này.
Chu Hàm Chương mua không ít nguyên liệu nấu ăn, nhưng rất kén chọn, chỉ làm một món ăn, còn là món chay, tôi cho rằng anh có thế nào cũng phải kết hợp một mặn một chay.
Nhưng tôi cũng không có tư cách bắt bẻ người ta, dù sao đây không phải nhà tôi, hơn nữa tôi cũng chẳng giúp đỡ được gì cả.
Anh rất nhanh đã xào xong đồ ăn, cơm chậm hơn, anh quay đầu lại nhìn tôi, sau đó nói: “Sao cậu còn ở đây?”
Này nếu là người khác, nếu đổi một tình huống, tôi thật sự sẽ xoay người đi ngay, tuy rằng tôi không phải con nhà giàu giàu có gì, tốt xấu gì cũng là được ba mẹ cưng chiều, sao đã bị anh ức hiếp như vậy chứ? Người này thật sự rất… đáng ghét.
Trước kia đọc sách của anh, cảm thấy người này siêu đỉnh, có tài hoa, ba tôi không hề lừa tôi.
Nhưng hiện tại, bộ lọc nát hoàn toàn, người dù có tài hoa nhưng tính cách không tốt cũng không khiến người thích.
“Tôi sợ anh chán, ở chơi với anh.”
Tôi thật đúng là một người chẳng khí phách, vì công việc mà bán đứng linh hồn của chính mình.
Anh đã hút xong điếu thuốc rồi, lại châm một điếu, xào xong đồ ăn rồi đặt ở bên cạnh, tôi nhìn mà đói bụng luôn.
“Cậu tên gì?” Anh hỏi.
Cuối cùng đã nhớ hỏi tên của tôi rồi!
“Bạch Vị.” Tôi nói: “Bạch trong mộng tưởng hão huyền*, Vị trong tương lai.”
* 白日梦 - mộng tưởng hão huyền; mơ mộng; hoang tưởng
Chu Hàm Chương chợt cười: “Tương lai mơ mộng hão huyền*?”
* 白日做梦 - mơ mộng hão huyền; nằm mơ giữa ban ngày; ảo tưởng viễn vông; mơ tưởng hoang đường; (mơ ước vốn không thể thành hiện thực)
Anh cười tôi chợt không biết nói tiếp thế nào luôn, tính cách người này quái gở thật sự, một giây trước còn muốn đuổi tôi đi, một giây sau đã cười với tôi.
Vị thầy Chu này thật ra rất đẹp trai, có một loại khí chất văn nghệ sa sút của một người trung niên.
Được rồi, anh 35 tuổi, hẳn là thanh tráng niên, tôi không nên nói người ta là người trung niên.
Tôi nhớ tới lúc đi học trong lớp có mấy cô gái cực kì thích kiểu ông chú phong phạm văn nghệ này, tôi cũng rất thích, nhưng tiền đề là ông chú phải dịu dàng có sức hút, Chu Hàm Chương này tính cách quá tệ, diện mạo và khí chất dù có phong phạm như thế nào cũng vô dụng.
“À, đúng.” Tôi nói: “Tôi lý giải như vậy, nhưng ba tôi nói không phải.”
Chu Hàm Chương không hỏi tiếp, giống như cũng không mấy cảm thấy hứng thú với tên của tôi rốt cuộc có ý gì.
Mùi thơm của cơm dần bay ra, bụng tôi bắt đầu réo.
Không biết Chu Hàm Chương có nghe thấy tiếng bụng tôi réo không, nhưng tôi cảm thấy với tính cách của anh thì không có khả năng giữ tôi ăn cơm.
Tôi thảm thật sự.
Làm công thật khó.
Khiến tôi không ngờ tới là, sau khi cơm chín anh bưng đồ ăn đi sang cách vách, quăng cho tôi một câu: “Bới cơm, cầm chén đũa.”
Thật đúng là coi tôi như bảo mẫu.
Bảo mẫu thì bảo mẫu thôi, có việc cầu người ta, tôi có thể có cách nào đâu.
Tôi bới một chén cơm cho anh, lại cầm đũa qua đó.
“Chỉ bới một chén?” Anh ngồi bên bàn ăn, còn chưa hút xong điếu thuốc: “Cậu không ăn?”
“Ăn!” Tôi chạy nhanh về đi bới cơm: “Cảm ơn thầy Chu!”
Còn tốt, Chu Hàm Chương người này thật ra cũng không đáng ghét đến vậy như tưởng tượng.
Tôi thật là một người trẻ tuổi rất dễ bị mua chuộc.
Nhưng tôi cũng chưa gây rắc rối gì cho anh, bởi vì trong lòng tôi hiểu rõ, biết lãng phí đáng xấu hổ, lúc không nắm chắc căn bản sẽ không đụng đến những nguyên liệu nấu ăn đó của anh.
Nói cách khác, 40 phút, tôi chỉ lấy ra hết những nguyên liệu nấu ăn anh mua bày trên mặt đất như bày trận pháp, sau đó nghiêm túc suy nghĩ ai với ai trong chúng nó có thể kết hợp thành một CP tuyệt vời cho tôi xào ra một món đồ ăn.
Anh ngậm thuốc lá đứng ở cửa nhìn tôi, tôi ngồi xổm trên mặt đất chân đã tê rần cả.
“Thầy Chu,” Tôi nói: “Tôi biết nấu mì, nhà anh có mì sợi không?”
Thực ra tốt nhất là mì ăn liền.
“Đi ra ngoài.”
Người đàn ông này thật sự quá lạnh lùng vô tình, còn tích chữ như vàng.
Tôi mặt xám mày tro đứng dậy, tuy rằng rất muốn phỉ nhổ anh, nhưng vẫn nghiêm túc xin lỗi vì mình trễ nải anh ăn cơm.
Chu Hàm Chương đi vào phòng bếp, đứng bên cạnh nguyên liệu nấu ăn tôi bày ra nhìn lướt qua, cầm lấy một cây cải bắp rồi đi tới bên bệ bếp.
Tôi cho rằng hết chuyện của tôi rồi nên đứng ở cửa nhìn, đi ra ngoài là không thể, vất vả lắm mới tiến vào được, như thế nào cũng phải ăn vạ nói thêm mấy câu.
Chu Hàm Chương ngậm điếu thuốc trong miệng, xé bỏ màng giữ tươi bọc bên ngoài cây cải bắp một cách vô cùng táo bạo, sau đó thủ pháp thành thạo gỡ ra bắt đầu rửa sạch.
“Biết nấu cơm không?”
“Dạ?” Tôi đột nhiên bị gọi, có chút bất ngờ.
Anh quay đầu lại liếc nhìn tôi: “Nấu cơm, biết làm không?”
“Biết ạ!” Tôi biết cái khỉ ấy.
Nhưng thời điểm này không biết cũng phải nói biết.
“Đi nấu cơm.”
“À, được.” Tôi tiến vào, liếc mắt đã thấy thùng gạo được đặt ở một bên.
Nấu cơm hẳn là không có gì khó khăn, vo gạo sau đó bỏ vào nồi cơm điện, thêm chút nước là xong việc.
Nhưng rất nhanh vấn đề mới lại tới nữa.
“Thầy Chu,” Tôi chột dạ hỏi: “Bao nhiêu gạo, bao nhiêu nước ạ?”
Chu Hàm Chương cau mày nhìn tôi: “Cậu biết cái gì?”
Anh đặt cây cải bắp trong tay xuống, rồi đi tới.
Tôi ủ rũ lui sang một bên, lòng nói sinh viên chúng tôi hiện nay đều như vậy, điểm cao năng lực kém.
Sau lại nghĩ, vẫn là thôi, tôi đừng bôi xấu cho quần thể sinh viên, cũng không phải ai cũng giống với tôi.
Tôi nhìn anh nấu cơm xong, lại trở về xào rau, cứ cảm thấy tôi chẳng mấy chốc sẽ sắp chọc anh nóng nảy, với tính tình của anh, chắc là sẽ giết tôi rồi ném thẳng lên núi luôn.
Lúc tránh ở một bên nhìn Chu Hàm Chương xào rau, tôi cảm thấy mình chính là Cừu Lười Biếng* kia trong phim hoạt hình, làm gì cũng không được, ăn cơm ngủ là giỏi nhất.
* Chú cừu nhỏ phàm ăn đeo một tấm yếm màu vàng. Cừu này không thích làm việc và chỉ muốn ngủ, nhưng vì bản tính lười biếng bẩm sinh đó nên Cừu Lười biếng thường bị Sói Xám bắt đầu tiên.
Rõ ràng vừa rồi đã ăn nửa chiếc bánh kem, nhưng vừa nghe mùi hương lại bắt đầu đói bụng.
Cây cải bắp xào.
Tôi thích món này.
Chu Hàm Chương mua không ít nguyên liệu nấu ăn, nhưng rất kén chọn, chỉ làm một món ăn, còn là món chay, tôi cho rằng anh có thế nào cũng phải kết hợp một mặn một chay.
Nhưng tôi cũng không có tư cách bắt bẻ người ta, dù sao đây không phải nhà tôi, hơn nữa tôi cũng chẳng giúp đỡ được gì cả.
Anh rất nhanh đã xào xong đồ ăn, cơm chậm hơn, anh quay đầu lại nhìn tôi, sau đó nói: “Sao cậu còn ở đây?”
Này nếu là người khác, nếu đổi một tình huống, tôi thật sự sẽ xoay người đi ngay, tuy rằng tôi không phải con nhà giàu giàu có gì, tốt xấu gì cũng là được ba mẹ cưng chiều, sao đã bị anh ức hiếp như vậy chứ? Người này thật sự rất… đáng ghét.
Trước kia đọc sách của anh, cảm thấy người này siêu đỉnh, có tài hoa, ba tôi không hề lừa tôi.
Nhưng hiện tại, bộ lọc nát hoàn toàn, người dù có tài hoa nhưng tính cách không tốt cũng không khiến người thích.
“Tôi sợ anh chán, ở chơi với anh.”
Tôi thật đúng là một người chẳng khí phách, vì công việc mà bán đứng linh hồn của chính mình.
Anh đã hút xong điếu thuốc rồi, lại châm một điếu, xào xong đồ ăn rồi đặt ở bên cạnh, tôi nhìn mà đói bụng luôn.
“Cậu tên gì?” Anh hỏi.
Cuối cùng đã nhớ hỏi tên của tôi rồi!
“Bạch Vị.” Tôi nói: “Bạch trong mộng tưởng hão huyền*, Vị trong tương lai.”
* 白日梦 - mộng tưởng hão huyền; mơ mộng; hoang tưởng
Chu Hàm Chương chợt cười: “Tương lai mơ mộng hão huyền*?”
* 白日做梦 - mơ mộng hão huyền; nằm mơ giữa ban ngày; ảo tưởng viễn vông; mơ tưởng hoang đường; (mơ ước vốn không thể thành hiện thực)
Anh cười tôi chợt không biết nói tiếp thế nào luôn, tính cách người này quái gở thật sự, một giây trước còn muốn đuổi tôi đi, một giây sau đã cười với tôi.
Vị thầy Chu này thật ra rất đẹp trai, có một loại khí chất văn nghệ sa sút của một người trung niên.
Được rồi, anh 35 tuổi, hẳn là thanh tráng niên, tôi không nên nói người ta là người trung niên.
Tôi nhớ tới lúc đi học trong lớp có mấy cô gái cực kì thích kiểu ông chú phong phạm văn nghệ này, tôi cũng rất thích, nhưng tiền đề là ông chú phải dịu dàng có sức hút, Chu Hàm Chương này tính cách quá tệ, diện mạo và khí chất dù có phong phạm như thế nào cũng vô dụng.
“À, đúng.” Tôi nói: “Tôi lý giải như vậy, nhưng ba tôi nói không phải.”
Chu Hàm Chương không hỏi tiếp, giống như cũng không mấy cảm thấy hứng thú với tên của tôi rốt cuộc có ý gì.
Mùi thơm của cơm dần bay ra, bụng tôi bắt đầu réo.
Không biết Chu Hàm Chương có nghe thấy tiếng bụng tôi réo không, nhưng tôi cảm thấy với tính cách của anh thì không có khả năng giữ tôi ăn cơm.
Tôi thảm thật sự.
Làm công thật khó.
Khiến tôi không ngờ tới là, sau khi cơm chín anh bưng đồ ăn đi sang cách vách, quăng cho tôi một câu: “Bới cơm, cầm chén đũa.”
Thật đúng là coi tôi như bảo mẫu.
Bảo mẫu thì bảo mẫu thôi, có việc cầu người ta, tôi có thể có cách nào đâu.
Tôi bới một chén cơm cho anh, lại cầm đũa qua đó.
“Chỉ bới một chén?” Anh ngồi bên bàn ăn, còn chưa hút xong điếu thuốc: “Cậu không ăn?”
“Ăn!” Tôi chạy nhanh về đi bới cơm: “Cảm ơn thầy Chu!”
Còn tốt, Chu Hàm Chương người này thật ra cũng không đáng ghét đến vậy như tưởng tượng.
Tôi thật là một người trẻ tuổi rất dễ bị mua chuộc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook