Một Lần Và Mãi Mãi (Once And Always)
-
Chương 22
Victoria mở mắt và nhìn một cách vô hồn ra ngoài cửa sổ lên nền trời u ám, tối tăm. Giấc ngủ lơ lửng bên trên nàng như một tấm mạng nhện dày, xáo tung những ý nghĩ vô định của nàng khi nàng nhìn vu vơ lướt qua những tấm rèm lụa màu vàng và hồng xa lạ rủ xuống từ góc giường nàng.
Nàng cảm thấy lờ đờ mê muội, như thể nàng chưa hề ngủ tí nào, tuy vậy nàng không hề mong muốn chìm lại vào giấc ngủ hay tỉnh dậy hẳn. Tâm trí nàng dật dờ vô định, và rồi mọi sự bỗng nhiên sáng tỏ với nàng.
Lạy chúa lòng lành, nàng đã kết hôn! Kết hôn thật. Nàng là vợ của Jason.
Nàng nén lại một tiếng kêu phản kháng trước ý nghĩ đó và bật ngồi dậy khi toàn bộ hồi tưởng về tối hôm qua dội vào nàng. Vậy ra đó là những gì Cô Flossie đã cố cảnh báo nàng. Thảo nào mà phụ nữ không nói về chuyện đó! Nàng bắt đầu choàng ra khỏi giường đáp lại cái bản năng muộn màng nào đó bảo nàng chạy trốn; rồi nàng xem lại mình, vuốt phẳng những chiếc gối, và ngã trở lại lên chúng, cắn chặt bờ môi dưới của nàng. Những chi tiết nhục nhã của đêm tân hôn trở lại rõ ràng đến đau đớn và nàng co rúm lại, nhớ ra Jason đã cởi toang áo choàng một cách thô lỗ trước mặt nàng. Nàng rùng mình khi nhớ lại Jason đã chế nhạo nàng về Andrew ra sao, và rồi hắn đã lạm dụng nàng. Hắn đã sử dụng nàng như thể nàng là một con vật, một con vật câm điếc không cảm xúc, không đáng để yêu chiều hay thương xót.
Một giọt nước mắt lăn xuống má nàng khi nàng nghĩ đến đêm nay, và đêm mai, tất cả những đêm ở trước mắt nàng cho đến khi Jason có thể làm nàng mang thai. Sẽ là bao nhiêu lần nhỉ? Chục lần? Hai chục? Hay hơn? Không, xin đừng, xin đừng hơn nữa. Nàng không thể chịu đựng được hơn nữa.
Nàng giận dữ gạt nước mắt đi, nổi giận với chính mình vì đã không chống nổi nỗi sợ hãi và yếu đuối. Tối hôm qua hắn đã nói hắn định tiếp tục làm cái việc xấu xa, nhục nhã đó với nàng - đó là phần trách nhiệm của nàng trong thoả thuận của họ. Bây giờ thì nàng đã biết thoả thuận ấy kéo theo điều gì, vì thế nàng muốn thoát khỏi nó ngay lập tức!
Nàng hất tung chăn sang một bên và trèo ra khỏi chiếc kén lụa, cái đã được cho là sự đền bù cho nàng suốt cuộc đời vì nỗi đau khổ mà một người đàn ông không tim, khắc nghiệt bắt nàng phải chịu. Được thôi, nàng không phải là một đứa con gái người Anh điệu đàng, sợ phải đứng dậy vì chính mình hay đương đầu với thế gian. Nàng thà đối đầu với cả một đoàn quân vũ trang còn hơn với một đêm khác như đêm qua! Nàng có thể sống không cần xa hoa, nếu như đó là điều người ta mong nàng phải trả giá vì nó.
Nàng nhìn quanh phòng, cố gắng lập kế hoạch cho bước đi kế tiếp, và ánh mắt nàng đụng phải chiếc hộp nhung đen trên chiếc bàn bên cạnh giường nàng. Nàng nhặt nó lên và mở chiếc khoá cài ra, rồi nghiến răng giận dữ khi nhìn thấy chuỗi vòng cổ kim cương ngoạn mục nằm trong đó. Bề ngang của nó rộng đến 3 phân và được tạo mẫu để trông như một chuỗi hoa, với những viên kim cương được gọt theo nhiều hình dạng khác nhau để kết thành những cánh hoa và lá uất kim hương, hồng và lan.
Cơn giận dâng lên sục sôi trong lòng nàng như một màn sương đỏ trong khi nàng cầm chiếc móc khoá nhấc chiếc vòng cổ lên, giữ nó bằng hai ngón tay như thể nó là một con rắn độc, rồi thả nó trở lại vào trong hộp thành một đống chẳng ra gì.
Bây giờ nàng hiểu điều gì làm nàng phiền lòng về tất cả những món quà mà Jason tặng nàng và cái cách hắn muốn được cảm ơn bằng một nụ hôn của nàng. Hắn mua nàng. Hắn thật sự tin rằng có thể mua được nàng - mua như mua một con điếm rẻ mạt nơi ụ tàu. Không - không rẻ, đắt, nhưng chỉ là một con điếm, không có gì hơn.
Sau đêm qua, Victoria đã cảm thấy bị lợi dụng và thương tổn; chiếc vòng cổ đã thêm một nỗi sỉ nhục vào cái danh sách những tội lỗi đang tăng lên của Jason. Nàng hầu như không thể tin được nàng lại tự huyễn hoặc mình rằng hắn quan tâm đến nàng, rằng hắn cần nàng. Hắn chẳng quan tâm tới ai, chẳng cần chi ai. Hắn không muốn được yêu và hắn chẳng có chút tình yêu nào để mang cho người khác. Lẽ ra nàng nên biết thế - hắn cũng đã nói thế rồi.
Ôi trời ơi! Victoria tức tối nghĩ, cơn giận của nàng làm nổi lên những đốm sáng trên đôi má tái xanh của nàng. Họ thật là những tên quái vật - Andrew với lời tỏ tình vờ vịt của anh ta, và Jason, người đã nghĩ có thể lợi dụng nàng và rồi trả cho nàng bằng một chiếc vòng cổ ngu ngốc.
Nhăn mặt vì chỗ đau giữa hai đùi, nàng trèo ra khỏi giường và lê bước vào phòng tắm lát cẩm thạch ăn thông với phòng nàng phía ngược lại với phòng Jason. Nàng sẽ ly dị, nàng quyết định. Nàng đã nghe thấy mấy vụ đó rồi. Nàng sẽ nói với Jason nàng muốn một vụ ly dị, ngay bây giờ.
Ruth bước vào ngay khi Victoria đi ra từ phòng tắm.
Gương mặt của cô hầu bé nhỏ nhăn tít lại vì một nụ cười bí ẩn khi cô nhón chân đi vào phòng và liếc mắt nhìn quanh. Cho dù cô bé mong đợi để thấy điều gì đi nữa thì cũng không phải là cô chủ của cô sải bước một cách cương quyết qua căn phòng, đã dậy rồi và tắm táp xong xuôi, quấn mình trong một chiếc khăn lông và đang chải mái tóc một cách không thương xót. Cô cũng không mong nghe cô dâu mới của Jason Fielding, người được đồn là một người tình khó cưỡng, nói bằng cái giọng của một tảng băng trôi, “Chả có lý do gì để mà rón rén bò vào đây như thể là cô sợ cả cái bóng của cô như thế, Ruth ạ. Tên quái vật ở phòng bên kia kìa, không phải phòng này.”
“Q...quái vật á, thưa cô?” cô hầu khốn khổ cà lăm một cách ngây dại. “Ôi,” cô cười khúc khích một cách hồi hộp, nghĩ rằng cô nhầm lẫn, “Cô hẳn đã nói “quí ông”, thế mà em nghĩ cô nói...”
“Tôi nói ‘quái vật,’ ” Victoria gần như là gầm lên. Thanh âm giọng nói gắt gỏng của nàng làm cho nàng hối hận ngay lập tức. “Tôi xin lỗi, Ruth. Tôi chỉ hơi... ờ... mệt mỏi, tôi nghĩ thế.”
Vì lý do gì đó, điều này lại làm cho cô hầu bé nhỏ đỏ cả mặt và cười rúc rích làm cho Victoria phát cáu, nàng đang chênh vênh trên miệng vực của nỗi hoảng loạn, bất chấp nỗ lực tự nhắc mình rằng nàng thật lạnh lùng và đầy lý trí và đầy quyết tâm. Nàng chờ đợi, và gõ trống bằng mấy đầu ngón tay, cho đến khi Ruth kết thúc việc dọn phòng. Chiếc đồng hồ trên mặt lò sưởi cho thấy đã 11 giờ khi nàng bước đến cánh cửa phòng nàng mà Jason đã đi vào qua lối đó tối hôm qua. Nàng dừng lại với một tay đặt lên tay vặn cửa, cố gắng trấn tĩnh. Cả người nàng đang run như dẽ trước cái ý nghĩ phải đương đầu với hắn và đòi hỏi hắn ly dị, nhưng nàng định làm chính xác như thế, và không có gì cản nổi nàng. Một khi nàng đã thông báo với hắn rằng cuộc hôn nhân của họ đã kết thúc, hắn sẽ chẳng còn quyền làm chồng nữa. Sau đó, nàng sẽ quyết định đi đâu và làm gì. Bây giờ nàng cần bắt hắn đồng ý ly dị. Hay là nàng lại phải cần sự cho phép của hắn nhỉ? Vì nàng không chắc, nàng quyết định khôn ngoan ra là không nên chọc giận hắn không cần thiết hay làm cho hắn tức lên mà từ chối. Nhưng rồi thì nàng cũng không nên nói quanh co lâu lắc quá.
Victoria vươn thẳng vai, thắt chặt dây thắt lưng quanh chiếc áo choàng của nàng, xoay tay vặn, và hùng dũng bước vào phòng Jason.
Cố đè nén cái mong muốn đập vào đầu hắn bằng cái bình sứ bên cạnh giường, nàng nói rất chi là lịch sự, “Chúc buổi sáng tốt lành.”
Đôi mắt hắn mở choàng ra, vẻ mặt hắn ngay khi ấy tỏ vẻ cảnh giác, gần như là đề phòng, rồi hắn mỉm cười. Cái nụ cười ngái ngủ, đầy nhục cảm của hắn trước đây có thể làm trái tim nàng tan chảy, bây giờ lại làm nàng nghiến răng giận dữ. Chẳng biết bằng cách nào mà nàng giữ cho vẻ mặt nàng rất lịch sự, hầu như là dễ chịu.
“Xin chào,” Jason nói giọng khàn khàn, đôi mắt hắn lướt trên thân hình gợi cảm của nàng đang quấn trong nếp mềm mại quyến rũ của tấm áo nhung vàng lấp lánh. Nhớ lại cái cách mà hắn đã tước đoạt nàng tối qua, Jason rời mắt khỏi cổ áo chữ V hạ thấp của nàng và dịch người qua lấy chỗ cho nàng ngồi bên cạnh hắn trên giường. Xúc động sâu sắc vì nàng đã vào để chào hắn vào buổi sáng trong khi nàng có mọi quyền khinh ghét hắn vì tối qua, hắn vỗ tay lên chỗ trống mà hắn vừa chừa ra và dịu dàng nói với nàng, “Nàng muốn ngồi xuống không?”
Victoria đang quá bận rộn nghĩ cách nào cho dễ dàng để nói điều nàng muốn nói nên nàng nhận lời mời của Jason một cách bất giác. “Cảm ơn,” nàng lịch sự nói.
“Vì điều gì?” hắn trêu.
Đấy chính xác là cái khởi đầu mà Victoria tìm kiếm. “Cảm ơn vì mọi thứ. Anh đã vô cùng tử tế đối với tôi trong nhiều chuyện. Tôi biết anh bực mình biết bao nhiêu cái ngày tôi xuất hiện trên ngưỡng cửa nhà anh mấy tháng trước, nhưng cho dù anh không muốn có tôi ở đây, anh vẫn để tôi ở lại. Anh đã mua cho tôi áo váy đẹp, và anh đưa tôi đến các buổi dạ tiệc, thật là vô cùng tử tế. Anh đã đấu súng vì tôi, chuyện chẳng cần thiết tí nào, nhưng về phần anh thì thật là hào hiệp. Anh đã kết hôn với tôi trong nhà thờ, chuyện mà anh chẳng hề mong muốn, và anh đã cho tôi một bữa tiệc thật dễ thương ở đây tối qua và mời những người anh không biết, chỉ để làm tôi vui lòng. Cảm ơn vì tất cả những điều đó.”
Jason với tay lên, vẩn vơ ve vuốt gò má tái xanh của nàng bằng khớp ngón tay. “Có gì đâu mà,” hắn nhẹ nhàng nói.
“Bây giờ tôi muốn một vụ ly dị.”
Bàn tay hắn đông cứng lại. “Nàng sao cơ?” hắn nói bằng giọng thì thầm đáng sợ.
Victoria nắm chặt tay rồi lại duỗi ra trên đùi nàng, nhưng nàng giữ vững quyết tâm của nàng. “Tôi muốn có một vụ ly dị,” nàng lặp lại với vẻ bình tĩnh giả vờ.
“Chỉ thế thôi à?” hắn nói với giọng êm ái đáng sợ. Mặc dù Jason rất sẵn lòng thừa nhận hắn đã xử tệ hại với nàng tối qua, hắn cũng không mong chờ bất kỳ điều gì như thế này. “Sau một ngày kết hôn, nàng muốn một vụ ly dị ư?”
Victoria nhìn vẻ giận dữ nhen nhúm trong đôi mắt xanh sáng loé của Jason và đứng dậy, chỉ để rồi bị bàn tay Jason tóm chặt cổ tay nàng và kéo giật nàng ngồi xuống lại. “Đừng thô bạo với tôi, Jason,” nàng cảnh cáo.
Jason, người đã bỏ lại nàng tối qua với cái vẻ như một đứa trẻ bị tổn thương, bây giờ đang đối mặt với một người phụ nữ mà hắn không nhận ra - một người đàn bà dũng mãnh xinh đẹp, nổi giận một cách lạnh lùng. Thay vì xin lỗi như hắn đã định một phút trước đây, hắn nói, “Nàng thật ngớ ngẩn. Có một số vụ ly dị ở nước Anh trong vòng 50 năm qua, và chẳng có vụ ly dị nào là của chúng ta cả.”
Victoria giật tay nàng ra mạnh đến mức suýt nữa trật cả bả vai, rồi nàng bước lùi lại, ra khỏi tầm với của tay hắn, ngực nàng nhấp nhô lên xuống trong cơn giận và nỗi sợ. “Anh là đồ thú vật!” nàng hét lên. “Tôi không ngớ ngẩn, và tôi sẽ không để bị lợi dụng như là một con vật bao giờ nữa!”
Nàng hùng hổ đi về phòng, sập cửa lại và khoá nó lại với một tiếng cách thật to.
Nàng chỉ mới bước đi được vài bước khi cánh cửa mở tung ra sau lưng nàng, kêu răng rắc và bay ra khỏi khung, treo nghiêng ngả trên một chiếc bản lề. Jason đứng ngay trên ngưỡng cửa, mặt trắng bệch ra vì giận dữ, giọng nói rít lên giữa hai hàm răng. “Đừng bao giờ đóng cửa ngăn ta lần nữa, cho đến khi nào nàng còn sống!,” hắn gầm gừ. “Và đừng bao giờ doạ ly dị ta nữa! Nhà này là tài sản của ta, theo luật pháp, cũng như nàng là tài sản của ta. Hiểu ta chưa hả?”
Victoria miễn cưỡng gật đầu, âm thầm rụt lại vì vẻ tàn bạo câm lặng loé lên trong mắt hắn. Hắn xoay gót và bước ra khỏi phòng, để nàng lại đó run lên vì sợ hãi. Chưa bao giờ nàng chứng kiến một cơn thịnh nộ sục sôi như thế trong một con người. Jason không phải là một con thú, hắn là một tên quái vật nổi điên.
Nàng chờ đợi, lắng nghe tiếng những ngăn kéo của hắn mở ra đóng vào khi hắn mặc áo quần, tâm trí nàng ráo riết tìm cách nào đó giải thoát cho mình khỏi cơn ác mộng mà đời nàng đã trở thành. Khi nàng nghe tiếng cửa phòng hắn sập lại và biết hắn đã xuống dưới lầu, nàng bước đến bên giường và nằm xoài xuống. Nàng cứ nằm đó cả tiếng đồng hồ, nghĩ ngợi mãi mà không có cách nào thoát được. Nàng đã bị sập vào bẫy suốt đời rồi. Jason đã nói lên sự thật - nàng là vật sở hữu của hắn, cũng như ngôi nhà và mấy con ngựa của hắn thôi.
Nếu hắn không đồng ý ly dị, nàng không thể tưởng tượng làm sao nàng có thể tự mình làm được. Nàng thậm chí còn không chắc nàng có được một lý do thích đáng để toà án cho nàng ly dị hay không, nhưng nàng hoàn toàn chắc chắn là nàng không thể nào giải thích cho một nhóm những vị quan toà đội tóc giả những gì Jason đã làm với nàng tối qua để khiến nàng muốn ly dị.
Nàng đã như chết đuối túm được cọng rơm khi nàng hình thành cái ý nghĩ ly dị sáng nay. Toàn bộ ý tưởng thật là cực đoan không thể tưởng được, nàng nhận ra điều đó trong tiếng thở dài chán nản. Nàng đã bị mắc kẹt ở đây cho đến khi nàng sinh cho Jason đứa con trai hắn muốn. Rồi thì nàng sẽ bị ràng buộc với Wakefield bởi sự tồn tại của chính đứa trẻ mà lẽ ra có thể cho nàng tự do, bởi nàng biết nàng không bao giờ có thể ra đi và bỏ lại đứa trẻ của nàng.
Victoria nhìn vu vơ quanh căn phòng sang trọng. Chẳng biết làm sao mà nàng lại sắp sửa phải học để thích nghi với cuộc sống mới của nàng, để xoay xở cho qua đến khi nào số phận can thiệp vào và giúp nàng bằng cách nào đó. Hiện giờ, nàng sẽ phải có biện pháp để giữ mình tỉnh táo, nàng quyết định khi sự bình thản đến lặng người xâm chiếm nàng. Nàng có thể tiêu dao ngày tháng với những người khác, rời ngôi nhà và đi đây đó với công việc hay thú vui của nàng. Nàng sẽ phải nghĩ ra những trò tiêu khiển để khiến nàng sao nhãng khỏi việc day dứt mãi với những vấn đề của nàng. Bắt đầu ngay lập tức. Nàng ghét tự thương thân và nàng quyết không đắm chìm vào đấy.
Nàng đã kết bạn ở nước Anh; chẳng mấy chốc nữa nàng sẽ có một đứa trẻ để yêu thương và để yêu thương lại nàng. Nàng sẽ cố sống cái cuộc sống trống rỗng này tốt nhất bằng cách đong đầy vào đó bất kỳ điều gì nàng có thể tìm ra để giữ cho mình bình lặng.
Nàng chải mái tóc ra khỏi gương mặt tái xanh của nàng, và đứng dậy để kiên quyết làm như thế. Ngay cả vậy mà đôi vai nàng cũng rũ xuống khi nàng gọi Ruth. Tại sao Jason lại khinh miệt nàng như thế, nàng thắc mắc một cách đau đớn. Nàng khao khát có ai đó để nói chuyện, để giãi bày tâm sự. Trước đây nàng luôn luôn có mẹ nàng, hay cha nàng, hay Andrew để nói chuyện và để lắng nghe. Giãi bày mọi việc bao giờ cũng có ích. Nhưng kể từ khi nàng đến Anh thì chẳng còn ai cả. Sức khoẻ của Charles không tốt và nàng phải khoác một bộ mặt vui tươi, can đảm vì ông ngay từ ngày đầu nàng đến đây. Hơn nữa, Jason là cháu của ông, và nàng có lẽ là không thể nói về nỗi sợ Jason của nàng với chính bác ruột hắn, ngay cả nếu Charles ở Wakefield này. Caroline Collingwood là một người bạn tốt và trung thành, và Victoria nghi ngờ không biết Caroline có thể hiểu Jason không, ngay cả nếu chính nàng nói về hắn.
Chẳng có gì cho điều đó, Victoria quyết định, nhưng để nàng tiếp tục giữ mọi thứ trong lòng, để giả vờ hạnh phúc và tin tưởng, cho đến khi - một ngày nào đó - nàng có thể thực sự cảm thấy thế. Rồi sẽ đến một ngày, nàng tự hứa chắc với mình, nàng có thể đương đầu với ban đêm mà không còn sợ Jason bước vào phòng nàng. Rồi sẽ có ngày nàng có thể nhìn hắn mà không cảm thấy gì hết - không sợ hay đau hay nhục hay cô đơn. Ngày đó sẽ đến, bằng cách nào đó, nó sẽ đến! Ngay khi nàng hoài thai, hắn sẽ để nàng yên, và nàng cầu nguyện cho điều đó sớm xảy ra.
“Ruth,” nàng nói ngay khi cô hầu bé nhỏ bước vào. “Cô hãy nhờ ai đó thắng ngựa vào cỗ xe bé nhất mà chúng ta có được không- một cỗ xe mà tôi có thể điều khiển dễ dàng ấy? Và xin hãy yêu cầu người nào làm việc đó chọn những con ngựa hiền lành nhất - tôi không quen điều khiển xe ngựa lắm. Khi cô làm xong việc đó, xin hãy đề nghị bà Craddock gói ghém một vài giỏ thức ăn còn lại từ bữa tiệc tối qua để tôi có thể mang theo nhé.”
“Nhưng mà, cô ơi,” Ruth ngập ngừng nói, “hãy nhìn ra ngoài cửa sổ xem. Trời đang trở nên giá buốt và có một cơn giông đang tới. Cô hãy tự mình nhìn xem bầu trời đen tối thế nào.”
Victoria liếc nhìn ra ngoài cửa sổ vào bầu trời xám xịt như chì. “Trông như trời sẽ chẳng mưa trong hàng tiếng đồng hồ nữa, nếu như nó có mưa thật,” nàng quyết định với vẻ hơi tuyệt vọng. “Tôi thích rời đi trong vòng nửa tiếng nữa. Ồ, có phải Ngài Fielding đi rồi không, hay ông ấy còn ở trên lầu?”
“Ông đi rồi, thưa cô.”
“Cô có tình cờ biết được là ông ấy đã rời điền trang, hay chỉ đi ra ngoài đâu đó?” Victoria hỏi, không thể che đậy được nỗi lo lắng tột độ trong giọng nàng. Bất chấp lòng quyết tâm nghĩ về Jason như một người hoàn toàn xa lạ và cư xử với hắn như thế, nàng cũng không thích thú gì cái ý tưởng đối mặt với hắn ngay bây giờ, khi cảm xúc của nàng vẫn còn quá nguyên sơ. Hơn nữa, nàng khá chắc chắn là hắn sẽ ra lệnh cho nàng ở nhà hơn là cho phép nàng đi ra ngoài trong khi cơn giông có thể đến. Và sự thật là nàng phải đi khỏi ngôi nhà này chốc lát. Nàng phải đi!
“Đức ngài Fielding đã ra lệnh thắng ngựa vào xe và đã đánh xe đi. Ông nói có vài cuộc thăm viếng phải làm. Chính mắt em thấy ông đi rồi,” Ruth cam đoan với nàng.
Cỗ xe chất đầy thức ăn đang chờ trước ngõ khi Victoria xuống cầu thang.
“Tôi sẽ báo với đức ông thế nào đây ạ?” Northrup hỏi, trông cực kỳ thảm não khi Victoria khăng khăng rời đi bất chấp dự đoán kinh khủng của ông về một cơn giông đang doạ tới.
Victoria quay lại, cho phép ông ta khoác chiếc áo choàng nhẹ màu hoa cà lên vai nàng. “Nói với ông ấy tôi chào từ biệt,” Victoria nói lảng.
Nàng bước ra ngoài, đi vòng sau lưng ngựa và tháo xích cho Sói, rồi đi vòng trở lại mặt trước. Anh chàng cai quản đám người hầu giúp nàng lên xe và Sói nhảy tót lên ngồi cạnh nàng. Trông Sói sung sướng được cởi xích đến nỗi Victoria mỉm cười vỗ cái đầu vương giả của nó. “Cuối cùng mày cũng được tự do,” nàng nói với con vật to lớn. “Và ta cũng vậy.”
Nàng cảm thấy lờ đờ mê muội, như thể nàng chưa hề ngủ tí nào, tuy vậy nàng không hề mong muốn chìm lại vào giấc ngủ hay tỉnh dậy hẳn. Tâm trí nàng dật dờ vô định, và rồi mọi sự bỗng nhiên sáng tỏ với nàng.
Lạy chúa lòng lành, nàng đã kết hôn! Kết hôn thật. Nàng là vợ của Jason.
Nàng nén lại một tiếng kêu phản kháng trước ý nghĩ đó và bật ngồi dậy khi toàn bộ hồi tưởng về tối hôm qua dội vào nàng. Vậy ra đó là những gì Cô Flossie đã cố cảnh báo nàng. Thảo nào mà phụ nữ không nói về chuyện đó! Nàng bắt đầu choàng ra khỏi giường đáp lại cái bản năng muộn màng nào đó bảo nàng chạy trốn; rồi nàng xem lại mình, vuốt phẳng những chiếc gối, và ngã trở lại lên chúng, cắn chặt bờ môi dưới của nàng. Những chi tiết nhục nhã của đêm tân hôn trở lại rõ ràng đến đau đớn và nàng co rúm lại, nhớ ra Jason đã cởi toang áo choàng một cách thô lỗ trước mặt nàng. Nàng rùng mình khi nhớ lại Jason đã chế nhạo nàng về Andrew ra sao, và rồi hắn đã lạm dụng nàng. Hắn đã sử dụng nàng như thể nàng là một con vật, một con vật câm điếc không cảm xúc, không đáng để yêu chiều hay thương xót.
Một giọt nước mắt lăn xuống má nàng khi nàng nghĩ đến đêm nay, và đêm mai, tất cả những đêm ở trước mắt nàng cho đến khi Jason có thể làm nàng mang thai. Sẽ là bao nhiêu lần nhỉ? Chục lần? Hai chục? Hay hơn? Không, xin đừng, xin đừng hơn nữa. Nàng không thể chịu đựng được hơn nữa.
Nàng giận dữ gạt nước mắt đi, nổi giận với chính mình vì đã không chống nổi nỗi sợ hãi và yếu đuối. Tối hôm qua hắn đã nói hắn định tiếp tục làm cái việc xấu xa, nhục nhã đó với nàng - đó là phần trách nhiệm của nàng trong thoả thuận của họ. Bây giờ thì nàng đã biết thoả thuận ấy kéo theo điều gì, vì thế nàng muốn thoát khỏi nó ngay lập tức!
Nàng hất tung chăn sang một bên và trèo ra khỏi chiếc kén lụa, cái đã được cho là sự đền bù cho nàng suốt cuộc đời vì nỗi đau khổ mà một người đàn ông không tim, khắc nghiệt bắt nàng phải chịu. Được thôi, nàng không phải là một đứa con gái người Anh điệu đàng, sợ phải đứng dậy vì chính mình hay đương đầu với thế gian. Nàng thà đối đầu với cả một đoàn quân vũ trang còn hơn với một đêm khác như đêm qua! Nàng có thể sống không cần xa hoa, nếu như đó là điều người ta mong nàng phải trả giá vì nó.
Nàng nhìn quanh phòng, cố gắng lập kế hoạch cho bước đi kế tiếp, và ánh mắt nàng đụng phải chiếc hộp nhung đen trên chiếc bàn bên cạnh giường nàng. Nàng nhặt nó lên và mở chiếc khoá cài ra, rồi nghiến răng giận dữ khi nhìn thấy chuỗi vòng cổ kim cương ngoạn mục nằm trong đó. Bề ngang của nó rộng đến 3 phân và được tạo mẫu để trông như một chuỗi hoa, với những viên kim cương được gọt theo nhiều hình dạng khác nhau để kết thành những cánh hoa và lá uất kim hương, hồng và lan.
Cơn giận dâng lên sục sôi trong lòng nàng như một màn sương đỏ trong khi nàng cầm chiếc móc khoá nhấc chiếc vòng cổ lên, giữ nó bằng hai ngón tay như thể nó là một con rắn độc, rồi thả nó trở lại vào trong hộp thành một đống chẳng ra gì.
Bây giờ nàng hiểu điều gì làm nàng phiền lòng về tất cả những món quà mà Jason tặng nàng và cái cách hắn muốn được cảm ơn bằng một nụ hôn của nàng. Hắn mua nàng. Hắn thật sự tin rằng có thể mua được nàng - mua như mua một con điếm rẻ mạt nơi ụ tàu. Không - không rẻ, đắt, nhưng chỉ là một con điếm, không có gì hơn.
Sau đêm qua, Victoria đã cảm thấy bị lợi dụng và thương tổn; chiếc vòng cổ đã thêm một nỗi sỉ nhục vào cái danh sách những tội lỗi đang tăng lên của Jason. Nàng hầu như không thể tin được nàng lại tự huyễn hoặc mình rằng hắn quan tâm đến nàng, rằng hắn cần nàng. Hắn chẳng quan tâm tới ai, chẳng cần chi ai. Hắn không muốn được yêu và hắn chẳng có chút tình yêu nào để mang cho người khác. Lẽ ra nàng nên biết thế - hắn cũng đã nói thế rồi.
Ôi trời ơi! Victoria tức tối nghĩ, cơn giận của nàng làm nổi lên những đốm sáng trên đôi má tái xanh của nàng. Họ thật là những tên quái vật - Andrew với lời tỏ tình vờ vịt của anh ta, và Jason, người đã nghĩ có thể lợi dụng nàng và rồi trả cho nàng bằng một chiếc vòng cổ ngu ngốc.
Nhăn mặt vì chỗ đau giữa hai đùi, nàng trèo ra khỏi giường và lê bước vào phòng tắm lát cẩm thạch ăn thông với phòng nàng phía ngược lại với phòng Jason. Nàng sẽ ly dị, nàng quyết định. Nàng đã nghe thấy mấy vụ đó rồi. Nàng sẽ nói với Jason nàng muốn một vụ ly dị, ngay bây giờ.
Ruth bước vào ngay khi Victoria đi ra từ phòng tắm.
Gương mặt của cô hầu bé nhỏ nhăn tít lại vì một nụ cười bí ẩn khi cô nhón chân đi vào phòng và liếc mắt nhìn quanh. Cho dù cô bé mong đợi để thấy điều gì đi nữa thì cũng không phải là cô chủ của cô sải bước một cách cương quyết qua căn phòng, đã dậy rồi và tắm táp xong xuôi, quấn mình trong một chiếc khăn lông và đang chải mái tóc một cách không thương xót. Cô cũng không mong nghe cô dâu mới của Jason Fielding, người được đồn là một người tình khó cưỡng, nói bằng cái giọng của một tảng băng trôi, “Chả có lý do gì để mà rón rén bò vào đây như thể là cô sợ cả cái bóng của cô như thế, Ruth ạ. Tên quái vật ở phòng bên kia kìa, không phải phòng này.”
“Q...quái vật á, thưa cô?” cô hầu khốn khổ cà lăm một cách ngây dại. “Ôi,” cô cười khúc khích một cách hồi hộp, nghĩ rằng cô nhầm lẫn, “Cô hẳn đã nói “quí ông”, thế mà em nghĩ cô nói...”
“Tôi nói ‘quái vật,’ ” Victoria gần như là gầm lên. Thanh âm giọng nói gắt gỏng của nàng làm cho nàng hối hận ngay lập tức. “Tôi xin lỗi, Ruth. Tôi chỉ hơi... ờ... mệt mỏi, tôi nghĩ thế.”
Vì lý do gì đó, điều này lại làm cho cô hầu bé nhỏ đỏ cả mặt và cười rúc rích làm cho Victoria phát cáu, nàng đang chênh vênh trên miệng vực của nỗi hoảng loạn, bất chấp nỗ lực tự nhắc mình rằng nàng thật lạnh lùng và đầy lý trí và đầy quyết tâm. Nàng chờ đợi, và gõ trống bằng mấy đầu ngón tay, cho đến khi Ruth kết thúc việc dọn phòng. Chiếc đồng hồ trên mặt lò sưởi cho thấy đã 11 giờ khi nàng bước đến cánh cửa phòng nàng mà Jason đã đi vào qua lối đó tối hôm qua. Nàng dừng lại với một tay đặt lên tay vặn cửa, cố gắng trấn tĩnh. Cả người nàng đang run như dẽ trước cái ý nghĩ phải đương đầu với hắn và đòi hỏi hắn ly dị, nhưng nàng định làm chính xác như thế, và không có gì cản nổi nàng. Một khi nàng đã thông báo với hắn rằng cuộc hôn nhân của họ đã kết thúc, hắn sẽ chẳng còn quyền làm chồng nữa. Sau đó, nàng sẽ quyết định đi đâu và làm gì. Bây giờ nàng cần bắt hắn đồng ý ly dị. Hay là nàng lại phải cần sự cho phép của hắn nhỉ? Vì nàng không chắc, nàng quyết định khôn ngoan ra là không nên chọc giận hắn không cần thiết hay làm cho hắn tức lên mà từ chối. Nhưng rồi thì nàng cũng không nên nói quanh co lâu lắc quá.
Victoria vươn thẳng vai, thắt chặt dây thắt lưng quanh chiếc áo choàng của nàng, xoay tay vặn, và hùng dũng bước vào phòng Jason.
Cố đè nén cái mong muốn đập vào đầu hắn bằng cái bình sứ bên cạnh giường, nàng nói rất chi là lịch sự, “Chúc buổi sáng tốt lành.”
Đôi mắt hắn mở choàng ra, vẻ mặt hắn ngay khi ấy tỏ vẻ cảnh giác, gần như là đề phòng, rồi hắn mỉm cười. Cái nụ cười ngái ngủ, đầy nhục cảm của hắn trước đây có thể làm trái tim nàng tan chảy, bây giờ lại làm nàng nghiến răng giận dữ. Chẳng biết bằng cách nào mà nàng giữ cho vẻ mặt nàng rất lịch sự, hầu như là dễ chịu.
“Xin chào,” Jason nói giọng khàn khàn, đôi mắt hắn lướt trên thân hình gợi cảm của nàng đang quấn trong nếp mềm mại quyến rũ của tấm áo nhung vàng lấp lánh. Nhớ lại cái cách mà hắn đã tước đoạt nàng tối qua, Jason rời mắt khỏi cổ áo chữ V hạ thấp của nàng và dịch người qua lấy chỗ cho nàng ngồi bên cạnh hắn trên giường. Xúc động sâu sắc vì nàng đã vào để chào hắn vào buổi sáng trong khi nàng có mọi quyền khinh ghét hắn vì tối qua, hắn vỗ tay lên chỗ trống mà hắn vừa chừa ra và dịu dàng nói với nàng, “Nàng muốn ngồi xuống không?”
Victoria đang quá bận rộn nghĩ cách nào cho dễ dàng để nói điều nàng muốn nói nên nàng nhận lời mời của Jason một cách bất giác. “Cảm ơn,” nàng lịch sự nói.
“Vì điều gì?” hắn trêu.
Đấy chính xác là cái khởi đầu mà Victoria tìm kiếm. “Cảm ơn vì mọi thứ. Anh đã vô cùng tử tế đối với tôi trong nhiều chuyện. Tôi biết anh bực mình biết bao nhiêu cái ngày tôi xuất hiện trên ngưỡng cửa nhà anh mấy tháng trước, nhưng cho dù anh không muốn có tôi ở đây, anh vẫn để tôi ở lại. Anh đã mua cho tôi áo váy đẹp, và anh đưa tôi đến các buổi dạ tiệc, thật là vô cùng tử tế. Anh đã đấu súng vì tôi, chuyện chẳng cần thiết tí nào, nhưng về phần anh thì thật là hào hiệp. Anh đã kết hôn với tôi trong nhà thờ, chuyện mà anh chẳng hề mong muốn, và anh đã cho tôi một bữa tiệc thật dễ thương ở đây tối qua và mời những người anh không biết, chỉ để làm tôi vui lòng. Cảm ơn vì tất cả những điều đó.”
Jason với tay lên, vẩn vơ ve vuốt gò má tái xanh của nàng bằng khớp ngón tay. “Có gì đâu mà,” hắn nhẹ nhàng nói.
“Bây giờ tôi muốn một vụ ly dị.”
Bàn tay hắn đông cứng lại. “Nàng sao cơ?” hắn nói bằng giọng thì thầm đáng sợ.
Victoria nắm chặt tay rồi lại duỗi ra trên đùi nàng, nhưng nàng giữ vững quyết tâm của nàng. “Tôi muốn có một vụ ly dị,” nàng lặp lại với vẻ bình tĩnh giả vờ.
“Chỉ thế thôi à?” hắn nói với giọng êm ái đáng sợ. Mặc dù Jason rất sẵn lòng thừa nhận hắn đã xử tệ hại với nàng tối qua, hắn cũng không mong chờ bất kỳ điều gì như thế này. “Sau một ngày kết hôn, nàng muốn một vụ ly dị ư?”
Victoria nhìn vẻ giận dữ nhen nhúm trong đôi mắt xanh sáng loé của Jason và đứng dậy, chỉ để rồi bị bàn tay Jason tóm chặt cổ tay nàng và kéo giật nàng ngồi xuống lại. “Đừng thô bạo với tôi, Jason,” nàng cảnh cáo.
Jason, người đã bỏ lại nàng tối qua với cái vẻ như một đứa trẻ bị tổn thương, bây giờ đang đối mặt với một người phụ nữ mà hắn không nhận ra - một người đàn bà dũng mãnh xinh đẹp, nổi giận một cách lạnh lùng. Thay vì xin lỗi như hắn đã định một phút trước đây, hắn nói, “Nàng thật ngớ ngẩn. Có một số vụ ly dị ở nước Anh trong vòng 50 năm qua, và chẳng có vụ ly dị nào là của chúng ta cả.”
Victoria giật tay nàng ra mạnh đến mức suýt nữa trật cả bả vai, rồi nàng bước lùi lại, ra khỏi tầm với của tay hắn, ngực nàng nhấp nhô lên xuống trong cơn giận và nỗi sợ. “Anh là đồ thú vật!” nàng hét lên. “Tôi không ngớ ngẩn, và tôi sẽ không để bị lợi dụng như là một con vật bao giờ nữa!”
Nàng hùng hổ đi về phòng, sập cửa lại và khoá nó lại với một tiếng cách thật to.
Nàng chỉ mới bước đi được vài bước khi cánh cửa mở tung ra sau lưng nàng, kêu răng rắc và bay ra khỏi khung, treo nghiêng ngả trên một chiếc bản lề. Jason đứng ngay trên ngưỡng cửa, mặt trắng bệch ra vì giận dữ, giọng nói rít lên giữa hai hàm răng. “Đừng bao giờ đóng cửa ngăn ta lần nữa, cho đến khi nào nàng còn sống!,” hắn gầm gừ. “Và đừng bao giờ doạ ly dị ta nữa! Nhà này là tài sản của ta, theo luật pháp, cũng như nàng là tài sản của ta. Hiểu ta chưa hả?”
Victoria miễn cưỡng gật đầu, âm thầm rụt lại vì vẻ tàn bạo câm lặng loé lên trong mắt hắn. Hắn xoay gót và bước ra khỏi phòng, để nàng lại đó run lên vì sợ hãi. Chưa bao giờ nàng chứng kiến một cơn thịnh nộ sục sôi như thế trong một con người. Jason không phải là một con thú, hắn là một tên quái vật nổi điên.
Nàng chờ đợi, lắng nghe tiếng những ngăn kéo của hắn mở ra đóng vào khi hắn mặc áo quần, tâm trí nàng ráo riết tìm cách nào đó giải thoát cho mình khỏi cơn ác mộng mà đời nàng đã trở thành. Khi nàng nghe tiếng cửa phòng hắn sập lại và biết hắn đã xuống dưới lầu, nàng bước đến bên giường và nằm xoài xuống. Nàng cứ nằm đó cả tiếng đồng hồ, nghĩ ngợi mãi mà không có cách nào thoát được. Nàng đã bị sập vào bẫy suốt đời rồi. Jason đã nói lên sự thật - nàng là vật sở hữu của hắn, cũng như ngôi nhà và mấy con ngựa của hắn thôi.
Nếu hắn không đồng ý ly dị, nàng không thể tưởng tượng làm sao nàng có thể tự mình làm được. Nàng thậm chí còn không chắc nàng có được một lý do thích đáng để toà án cho nàng ly dị hay không, nhưng nàng hoàn toàn chắc chắn là nàng không thể nào giải thích cho một nhóm những vị quan toà đội tóc giả những gì Jason đã làm với nàng tối qua để khiến nàng muốn ly dị.
Nàng đã như chết đuối túm được cọng rơm khi nàng hình thành cái ý nghĩ ly dị sáng nay. Toàn bộ ý tưởng thật là cực đoan không thể tưởng được, nàng nhận ra điều đó trong tiếng thở dài chán nản. Nàng đã bị mắc kẹt ở đây cho đến khi nàng sinh cho Jason đứa con trai hắn muốn. Rồi thì nàng sẽ bị ràng buộc với Wakefield bởi sự tồn tại của chính đứa trẻ mà lẽ ra có thể cho nàng tự do, bởi nàng biết nàng không bao giờ có thể ra đi và bỏ lại đứa trẻ của nàng.
Victoria nhìn vu vơ quanh căn phòng sang trọng. Chẳng biết làm sao mà nàng lại sắp sửa phải học để thích nghi với cuộc sống mới của nàng, để xoay xở cho qua đến khi nào số phận can thiệp vào và giúp nàng bằng cách nào đó. Hiện giờ, nàng sẽ phải có biện pháp để giữ mình tỉnh táo, nàng quyết định khi sự bình thản đến lặng người xâm chiếm nàng. Nàng có thể tiêu dao ngày tháng với những người khác, rời ngôi nhà và đi đây đó với công việc hay thú vui của nàng. Nàng sẽ phải nghĩ ra những trò tiêu khiển để khiến nàng sao nhãng khỏi việc day dứt mãi với những vấn đề của nàng. Bắt đầu ngay lập tức. Nàng ghét tự thương thân và nàng quyết không đắm chìm vào đấy.
Nàng đã kết bạn ở nước Anh; chẳng mấy chốc nữa nàng sẽ có một đứa trẻ để yêu thương và để yêu thương lại nàng. Nàng sẽ cố sống cái cuộc sống trống rỗng này tốt nhất bằng cách đong đầy vào đó bất kỳ điều gì nàng có thể tìm ra để giữ cho mình bình lặng.
Nàng chải mái tóc ra khỏi gương mặt tái xanh của nàng, và đứng dậy để kiên quyết làm như thế. Ngay cả vậy mà đôi vai nàng cũng rũ xuống khi nàng gọi Ruth. Tại sao Jason lại khinh miệt nàng như thế, nàng thắc mắc một cách đau đớn. Nàng khao khát có ai đó để nói chuyện, để giãi bày tâm sự. Trước đây nàng luôn luôn có mẹ nàng, hay cha nàng, hay Andrew để nói chuyện và để lắng nghe. Giãi bày mọi việc bao giờ cũng có ích. Nhưng kể từ khi nàng đến Anh thì chẳng còn ai cả. Sức khoẻ của Charles không tốt và nàng phải khoác một bộ mặt vui tươi, can đảm vì ông ngay từ ngày đầu nàng đến đây. Hơn nữa, Jason là cháu của ông, và nàng có lẽ là không thể nói về nỗi sợ Jason của nàng với chính bác ruột hắn, ngay cả nếu Charles ở Wakefield này. Caroline Collingwood là một người bạn tốt và trung thành, và Victoria nghi ngờ không biết Caroline có thể hiểu Jason không, ngay cả nếu chính nàng nói về hắn.
Chẳng có gì cho điều đó, Victoria quyết định, nhưng để nàng tiếp tục giữ mọi thứ trong lòng, để giả vờ hạnh phúc và tin tưởng, cho đến khi - một ngày nào đó - nàng có thể thực sự cảm thấy thế. Rồi sẽ đến một ngày, nàng tự hứa chắc với mình, nàng có thể đương đầu với ban đêm mà không còn sợ Jason bước vào phòng nàng. Rồi sẽ có ngày nàng có thể nhìn hắn mà không cảm thấy gì hết - không sợ hay đau hay nhục hay cô đơn. Ngày đó sẽ đến, bằng cách nào đó, nó sẽ đến! Ngay khi nàng hoài thai, hắn sẽ để nàng yên, và nàng cầu nguyện cho điều đó sớm xảy ra.
“Ruth,” nàng nói ngay khi cô hầu bé nhỏ bước vào. “Cô hãy nhờ ai đó thắng ngựa vào cỗ xe bé nhất mà chúng ta có được không- một cỗ xe mà tôi có thể điều khiển dễ dàng ấy? Và xin hãy yêu cầu người nào làm việc đó chọn những con ngựa hiền lành nhất - tôi không quen điều khiển xe ngựa lắm. Khi cô làm xong việc đó, xin hãy đề nghị bà Craddock gói ghém một vài giỏ thức ăn còn lại từ bữa tiệc tối qua để tôi có thể mang theo nhé.”
“Nhưng mà, cô ơi,” Ruth ngập ngừng nói, “hãy nhìn ra ngoài cửa sổ xem. Trời đang trở nên giá buốt và có một cơn giông đang tới. Cô hãy tự mình nhìn xem bầu trời đen tối thế nào.”
Victoria liếc nhìn ra ngoài cửa sổ vào bầu trời xám xịt như chì. “Trông như trời sẽ chẳng mưa trong hàng tiếng đồng hồ nữa, nếu như nó có mưa thật,” nàng quyết định với vẻ hơi tuyệt vọng. “Tôi thích rời đi trong vòng nửa tiếng nữa. Ồ, có phải Ngài Fielding đi rồi không, hay ông ấy còn ở trên lầu?”
“Ông đi rồi, thưa cô.”
“Cô có tình cờ biết được là ông ấy đã rời điền trang, hay chỉ đi ra ngoài đâu đó?” Victoria hỏi, không thể che đậy được nỗi lo lắng tột độ trong giọng nàng. Bất chấp lòng quyết tâm nghĩ về Jason như một người hoàn toàn xa lạ và cư xử với hắn như thế, nàng cũng không thích thú gì cái ý tưởng đối mặt với hắn ngay bây giờ, khi cảm xúc của nàng vẫn còn quá nguyên sơ. Hơn nữa, nàng khá chắc chắn là hắn sẽ ra lệnh cho nàng ở nhà hơn là cho phép nàng đi ra ngoài trong khi cơn giông có thể đến. Và sự thật là nàng phải đi khỏi ngôi nhà này chốc lát. Nàng phải đi!
“Đức ngài Fielding đã ra lệnh thắng ngựa vào xe và đã đánh xe đi. Ông nói có vài cuộc thăm viếng phải làm. Chính mắt em thấy ông đi rồi,” Ruth cam đoan với nàng.
Cỗ xe chất đầy thức ăn đang chờ trước ngõ khi Victoria xuống cầu thang.
“Tôi sẽ báo với đức ông thế nào đây ạ?” Northrup hỏi, trông cực kỳ thảm não khi Victoria khăng khăng rời đi bất chấp dự đoán kinh khủng của ông về một cơn giông đang doạ tới.
Victoria quay lại, cho phép ông ta khoác chiếc áo choàng nhẹ màu hoa cà lên vai nàng. “Nói với ông ấy tôi chào từ biệt,” Victoria nói lảng.
Nàng bước ra ngoài, đi vòng sau lưng ngựa và tháo xích cho Sói, rồi đi vòng trở lại mặt trước. Anh chàng cai quản đám người hầu giúp nàng lên xe và Sói nhảy tót lên ngồi cạnh nàng. Trông Sói sung sướng được cởi xích đến nỗi Victoria mỉm cười vỗ cái đầu vương giả của nó. “Cuối cùng mày cũng được tự do,” nàng nói với con vật to lớn. “Và ta cũng vậy.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook