Một Lần Và Mãi Mãi (Once And Always)
-
Chương 12
Victoria ngồi trên chiếc đôn trong phòng ngủ của nàng, xung quanh chất đống những chiếc hộp mới được gửi đến từ Madame Dumosse đựng thêm nhiều áo váy mới để mà bổ sung thêm vào vô vàn chủng loại những là váy đi dạo, trang phục đi ngựa, váy dạ hội, mũ nón, khăn choàng, găng tay dài bằng da dê non kiểu Pháp, và giầy dép đã chất đầy bất kỳ chỗ trống nào trong mấy căn phòng của nàng. “Ôi cô ơi!” Ruth thở hổn hển hào hứng khi cô mở tung một chiếc áo choàng xatanh màu xanh hoàng gia với chiếc mũ trùm rộng, viền lông chồn ermine. “Đã bao giờ cô trông thấy cái gì đẹp thế này chưa?”
Victoria ngẩng lên khỏi lá thư từ Dorothy. “Đáng yêu nhỉ,” nàng yếu ớt đồng ý. “Bao nhiêu chiếc áo choàng rồi?”
“Mười một,” Ruth trả lời, vuốt ve đám lông thú trắng mềm mại. “Không, mười hai. Em quên chiếc bằng nhung màu vàng viền lông chồn zibelin. Hay là mười ba nhỉ? Để em nghĩ xem - có bốn chiếc áo choàng nhung, năm chiếc xatanh, hai bằng lông thú, và ba chiếc bằng len. Tất cả là mười bốn!”
“Thật khó mà tin được là ta đã xoay xở khá tốt đẹp với chỉ có hai chiếc,” Victoria thở dài, mỉm cười nói. “Và khi nào ta về nhà, ba hoặc bốn chiếc sẽ là hơn cả đủ. Có vẻ như là thật phí hoài cho Đức ông Fielding khi vung tiền mua sắm áo xống mà ta sẽ không thể dùng được trong hai tuần nữa. Ở Portage, New York, các bà các cô không ăn mặc như thế này,” nàng kết thúc, và sự chăm chú của nàng lại quay trở lại với bức thư của Dorothy.
“Khi nào cô về nhà lại?” Ruth lo lắng thì thào. “Cô nói gì thế? Em xin lỗi vì đã hỏi, thưa cô.”
Victoria không nghe thấy cô; nàng đang đọc lại bức thư mà nàng mới nhận chiều nay.
Tory yêu quí nhất đời,
Em nhận được thư của chị một tuần trước và em rất vui khi biết được chị sắp đến London, vì em hy vọng sẽ được gặp chị ngay lập tức. Em đã bảo Bà là em muốn thế, nhưng thay vì ở lại London, vào ngay ngày sau đó chúng em lại đi về ngôi nhà miền quê của Bà, ngôi nhà mà chỉ cách cái nơi gọi là Wakefield Park có một giờ đi ngựa. Bây giờ thì em ở quê còn chị lại ở thành phố. Tory, em nghĩ là Bà có ý giữ chúng ta cách xa nhau, và điều đó làm em khá giận. Chúng mình cần phải nghĩ cách gặp nhau, nhưng em sẽ để việc đó cho chị làm, vì chị giỏi sắp đặt mưu kế hơn em nhiều.
Có lẽ em chỉ tưởng tượng ra ý định của Bà. Em không thể chắc được. Bà nghiêm khắc, nhưng bà không ác nghiệt với em đâu. Bà muốn em làm được cái mà bà gọi là “cuộc phối ngẫu sáng chói” và về chuyện đó bà có ý định nhắm một quí ông tên là Winston. Em có hàng tá những chiếc váy mới tuyệt đẹp đủ màu, mặc dù em không thể xuất hiện với chúng cho đến khi nào em ra mắt, chuyện có vẻ như là một phong tục kỳ khôi. Và Bà nói em không thẻ ra mắt được cho đến khi chị đính hôn với ai đó, cũng lại là một phong tục nữa. Mọi việc ở nhà đơn giản hơn nhiều chị nhỉ?
Em đã giải thích với Bà hằng hà sa số lần là chị thực tế đã đính ước với Andrew Bainbridge và rằng em muốn theo đuổi sự nghiệp âm nhạc, nhưng có vẻ như bà chả thèm nghe.
Bà chẳng bao giờ nhắc đến chị, nhưng em luôn luôn nói về chị, vì em định làm bà động lòng và bảo chị về ở với chúng em. Bà không cấm em nói về chị, chỉ là bà không bao giờ nói gì khi em làm thế, chuyện này làm em nghĩ bà thích làm bộ như không có chị vậy.
Bà chỉ nghe em nói với cải vẻ mặt mà có thẻ miêu tả chính xác nhất bằng chữ ‘dửng dưng’ và chẳng nói gì hết.
Thực ra, em đã mè nheo với bà đến chết về chị - nhưng mà mè nheo kín đáo, vì em đã hứa với chị là em sẽ làm. Mới đầu em chỉ nói về chị, lôi tên chị vào câu chuyện bất kỳ khi nào có thể. Khi Bà nhận xét rằng em có gương mặt xinh xắn, em bảo bà rằng chị đẹp hơn nhiều; khi bà khen kỹ năng chơi piano của em, em bảo bà là tài năng của chị lớn hơn nhiều; khi bà nói phong thái của em chấp nhận được, em nói phong thái của chị là tuyệt vời.
Khi tất cả những điều đó không làm bà hiểu được chúng ta gắn bó với nhau đến thế nào và em nhớ chị nhiều biết bao, em phải áp dụng những biện pháp mạnh hơn, và thế nên em mang một bức chân dung nhỏ của chị nâng niu xuống phòng khách và đặt nó lên bệ lò sưởi ở đó. Bà chẳng nói gì, nhưng hôm sau bà bảo em đi thăm London, và khi em trở về, bức ảnh đã quay lại phòng em rồi.
Vài ngày sau, bà đang chờ một vài người bạn của bà ghé thăm, vì thế em lẻn vào căn phòng yêu thích của bà và chưng những tấm phác thảo chị vẽ phong cảnh Portage lên - những bức chị cho em để em nhớ quê nhà. Khi các bà xem chúng, ai cũng ngợi khen nức nở tài năng của chị, nhưng Bà chẳng nói gì. Ngày hôm sau bà gửi em đi Yorkshire, và khi em về hai ngày sau đó, những bức phác hoạ dã quay trở lại mọt ngăn tủ phòng em rồi.
Tối nay bà lại đãi khách nữa, và em được yêu cầu chơi piano cho bạn bè của bà nghe. Em đã chơi, nhưng khi em chơi, em hát bài hát mà em với chị đã viết ra khi chúng ta còn bé, chúng ta gọi nó là “Mãi là chị em”, chị nhớ không? Từ cái vẻ trống rỗng trên mặt bà, em có thể nói là bà bực bội với em lắm. Khi bạn bè của bà về hết, bà bảo là đã quyết định sẽ gửi em đi Devonshire trong suốt một tuần.
Nếu em lại khiêu khích bà, em e bà sẽ gửi em đi Brussels hay đâu đó cả tháng luôn. Tuy vậy, em sẽ vẫn kiên trì. Bây giờ thì chuyện đó nói thế là đủ rồi chị nhỉ.
Chị phải sốc lắm nhỉ khi biết việc đính ước giữa chị với đức ông Fielding đã được tuyên bố. Andrew sẽ thất vọng biết bao nhiêu nếu anh ấy biết điều đó. Tuy nhiên, vì tất cả chuyện đó đã an bài rồi và chẳng có chuyện gì xảy ra nữa nên chị chắc thích áo váy mới của chị lắm và không thấy tệ là chị đã không thể duy trì một thời gian đủ dài để tang cho Mama và Papa. Em mang găng tay đen mà Bà nói là cách thích hợp để để tang ở Anh, mặc dù có vài người mặc đồ đen trong 6 tháng đầu và đồ xám trong 6 tháng kế đó.
Bà không tin vào việc xem nhẹ khuôn phép, và cho dù bà chấp nhận cam đoan của em rằng chị đã đính hôn với Andrew, thực sự chị đã thế, thì em cũng không tiến hành lễ ra mắt của em cho đến mùa xuân năm tới. Bà nói phải sau một năm tròn từ khi một người thân trong gia đình qua đời người ta mới được phép tham dự bất kỳ sự kiện nào trừ những việc thân mật, không ồn ào. Em không phiền gì hết, bởi vì cái viễn cảnh của các vũ hội và tất cả mọi hệ luỵ của chúng có vẻ đáng sợ quá. Chị phải viết thư và kể cho em biết có phải nó tệ thế không nhé.
Thỉnh thoảng Bà sẽ đi London để xem kịch, việc mà bà rất thích, và bà hứa đôi khi em có thể đi cùng bà. Em sẽ nhắn tin cho chị ngay khi em biết khi nào em được đi, và chúng ta sẽ nghĩ cách gặp nhau.
Bây giờ em phải đi, vì Bà đã thuê một gia sư để dạy em cách cư xử trong xã hội khi em ra mắt. Có quá nhiều thứ để học đến nỗi đầu em quay mòng mòng luôn...
Victoria để lá thư vào ngăn kéo, liếc nhìn cái đồng hồ trên bệ lò sưởi và thở dài. Nàng biết rõ ý của Dorothy trong đoạn cuối, bởi vì Cô Flossie Wilson đã nhồi nhét các qui tắc ứng xử và khuôn phép vào đầu nàng được gần hai tuần nay, và bây giờ lại đến lúc học bài rồi.
“Cháu đây rồi,” Cô Flossie tươi cười khi Victoria bước vào phòng. “Hôm nay, ta nghĩ chúng ta phải ôn lại cách xưng hô đúng áp dụng với các thành viên của giới quí tộc. Chúng ta không thể mạo hiểm để cháu sai sót gì trong vũ hội của cháu vào tối mai.”
Nén lại sự thôi thúc túm váy lên mà chuồn khỏi ngôi nhà, Victoria ngồi xuống bên cạnh Charles, đối diện với Cô Flossie. Trong gần hai tuần, Cô Flossie đã lôi nàng xềnh xệch từ chỗ thợ may đến thợ làm mũ nón sang thợ may áo choàng xen vào giữa các bài học dường như chả bao giờ kết thúc về giao tế, khiêu vũ, và tiếng Pháp. Trong những bài học đó, Cô Flossie nghe giọng Victoria, quan sát từng cử chỉ của nàng, và hỏi nàng về thành tựu cũng như sở thích của nàng, bao giờ cũng gật gù cái đầu tóc quăn và dập dờn mấy ngón tay làm Victoria nhớ đến một con chim nhỏ lăng xăng.
“Rồi, vậy thì,” Cô Flossie chẹp chẹp miệng. “Ta sẽ bắt đầu với các ngài công tước. Như ta đã bảo cháu ngày hôm qua, công tước là một tước hiệu ngoài hoàng tộc cao nhất trong giới quí tộc Anh. Công tước là các ‘hoàng tử’ về mặt kỹ thuật, nhưng mặc dù cháu có thể hình dung rằng một hoàng tử có vị trí cao hơn, cháu phải nhớ rằng các hoàng nam được sinh ra là hoàng tử, nhưng lại được cất nhắc lên thành công tước. Charles thân mến của chúng ta,” bà kết thúc một cách hân hoan và không cần thiết, “là một công tước!”
“Vâng,” Victoria đồng ý, đáp lại nụ cười thông cảm của bác Charles.
“Sau công tước thì đến hầu tước. Một hầu tước là một người thừa kế tước vị công tước. Đấy là lý do tại sao Jason thân yêu của chúng ta được gọi là hầu tước! Rồi thì là bá tước, tử tước, và cuối cùng là nam tước. Ta có cần viết tất cả ra cho cháu không, cháu yêu quí?”
“Không,” Victoria hấp tấp cam đoan. “Con thuộc nằm lòng rồi.”
“Cháu thật là một cô gái thông minh,” Cô Flossie chấp nhận. “Bây giờ thì, tiếp tục về cách xưng hô. Khi cháu nói chuyện với một công tước, phải gọi ngài là “Tôn ông’, không bao giờ,” bà cảnh báo nàng bằng giọng khắc nghiệt, “được gọi một công tước là “Đức ông của tôi” hết. Một nữ công tước cũng được gọi là ‘Lệnh bà’. Tuy nhiên, cháu có thể gọi tất cả các quí tộc khác là “Đức ông của tôi” và vợ của họ là ‘Quí bà của tôi’, đó là hình thức xưng hô thích hợp dành cho họ. Khi nào cháu trở thành nữ công tước, cháu cũng sẽ được gọi là ‘Lệnh bà’.” bà hân hoan kết thúc. “Thế không hay sao?”
“Vâng,” Victoria lí nhí đáp một cách ngượng ngập. Bác Charles đã giải thích với nàng rằng cần thiết phải để cho xã hội nghĩ rằng hôn ước giữa nàng và Jason là thật và, vì Flossie Wilson là một cái máy huyên thuyên, ông đã quyết định là Flossie phải tin như mọi người vậy.
“Ta đã có được sự cho phép từ các bà bảo trợ của câu lạc bộ Almack cho cháu nhảy điệu van vào buổi ra mắt của cháu, cháu thân mến. Nhưng nói chuyện đó đủ rồi. Bây giờ, chúng ta xem qua một phần cuốn Giới quí tộc Debrett chứ?” Nhưng Victoria đã được cứu khỏi nỗi đau khổ ấy bởi Northrup, người vừa mới bước vào phòng, dặng hắng, và thông báo Nữ bá tước Collingwood đến.
“Dẫn cô ấy vào, Northrup,” Bác Charles vui vẻ nói.
Caroline Collingwood bước vào phòng, để ý thấy những cuốn sách về giao tế và tập Giới quí tộc Debrett đang mở, và mỉm cười bí ẩn với Victoria. “Chị đang hy vọng em có thể đi dạo cùng chị trong công viên,” Cô bảo Victoria.
“Em thích điều đó hơn mọi thứ!” Victoria kêu lên. “Mọi người có phiền lắm không ạ, Cô Flossie? Bác Charles?” Cả hai người cùng cho phép và Victoria chạy bổ lên gác để chải lại tóc và đội mũ.
Trong khi chờ nàng, Caroline lịch sự quay sang hai người còn lại trong phòng. “Cháu tưởng tượng mọi người phải rất là nôn nóng cho tối mai.”
“Ôi, vâng, rất nhiều,” Cô Flossie xác nhận, gật gù những lọn tóc quăn của bà hết sức nhiệt tình. “Victoria là mọt cô nương trẻ tuổi vui tươi, chuyện chả cần phải nói, cô đã quen với cô ấy rồi mà. Cô ấy có phong thái quyến rũ đến thế, rất thong dong và rất dễ ưa. Và đôi mắt tuyệt làm sao! Và dáng hình thật đáng yêu nữa. Ta tin chắc mười mươi cô ấy sẽ thành công vang dội. Tuy nhiên ta không thể không ước gì cô ấy tóc vàng.” Cô Flossie thở dài và lúc lắc đầu vẻ chán nản, quên khuấy mất mái tóc màu hạt dẻ của Công nương Collingwood. “Tóc vàng là tất cả thời trang, cô biết đấy.” Ánh mắt như mắt chim của bà nhìn sang Charles. “Ông có nhớ Đức ông Hornby thời trẻ không? Tôi từng cho rằng ông ấy là người đẹp trai nhất trên đời. Ông ấy có mái tóc màu đỏ và lối nói năng thật dễ thương. Em trai ông ấy thật thấp...” Và cứ thế bà nhảy từ chủ đề này sang chủ đề khác, như thể chim chuỳen cành này qua cành nọ vậy.
Victoria nhìn quanh công viên và dựa lưng trong cỗ xe mui trần, nhắm mắt trong niềm vui sướng. “Ở đây thật thanh bình biết bao,” nàng nói với Caroline, “và chị thật là tử tế vì cứu vớt em bao nhiêu là buổi chiều để đi dạo công viên thế này.”
“Em đang học gì khi chị tới vậy?”
“Lối xưng hô đúng dắn đối với thành viên giới quí tộc và vợ họ.”
“Và em nắm được rồi chứ?” Caroline hỏi.
“Hoàn toàn rồi,” Victoria nói, cố nén một tiếng cười nhạo bất kính, chán nản. “Tất cả những gì em phải làm là gọi các ông bằng “Đức ông của tôi” như thể họ là chúa trời vậy, và gọi vợ họ là “Quí bà của tôi”, làm như em là nữ tì của họ không bằng.”
Tiếng cười của Caroline làm Victoria khúc khích đáp lại. “Điều em thấy khó nhất là tiếng Pháp,” nàng thừa nhận. “Mẹ em dạy Dorothy và em đọc nó, và em học khá tốt, nhưng mà em không thể nhớ ra từ khi em phải nói.”
Caroline, người nói tiếng Pháp trôi chảy, cố giúp nàng. “Đôi khi học những cụm từ hữu dụng là cách học tốt nhất, hơn là học từng từ lẻ; vì thế ta không phải nghĩ cách ghép chúng lại với nhau. Ví dụ như, làm thế nào để em hỏi xin cái gì đó để viết bằng tiếng Pháp nào?”
“Mon pot d’encre veut vous emprunter votre stylo?” Victoria đánh bạo nói.
Môi Caroline run lên vì cười. “Em vừa nói, ‘Cái lọ mực của tôi mong muốn mượn cây bút của chị’ đấy.’ ”
“Ít ra thì em cũng gần đúng,” Victoria nói, và cả hai người phá ra cười ngặt nghẽo.
Những người ngồi trong những cỗ xe khác trong công viên ngoái lại nghe tiếng cười rộn rã của họ và điều này lại cho thấy Nữ bá tước Collingwood sôi nổi đang bày tỏ lòng yêu thích đặc biệt đối với Tiểu thư Victoria Seaton-là một sự kiện bổ sung thêm một cách đáng kể vào uy tín dang dâng cao của Victoria giữa bàn dân thiên hạ, những người sẽ phải gặp gỡ nàng.
Victoria với tay sang con Sói, con vật thường vẫn đi cùng nàng ra ngoài, xoa đầu nó. “Ngạc nhiên thật phải không, em học toán và hoá học từ cha em rất dễ dàng, mà tiếng Pháp lại thách đố em nhỉ? Có lẽ em không thể nắm được nó bởi vì học nó có vẻ như chả để làm gì.”
“Tại sao lại chả để làm gì?”
“Bởi vì Andrew sẽ đến sớm thôi và sẽ đưa em vè nhà.”
“Chị sẽ nhớ em,” Caroline buồn bã nói. “Hầu hết các tình bạn phải mất hàng năm trời trước khi người ta cảm thấy thoải mái, dễ dàng với bạn mình giống như chúng ta bây giờ. Khi nào, chính xác nhé, em nghĩ là Andrew của em sẽ đến?”
“Em đã viết cho anh ấy một tuần sau khi cha mẹ em qua đời,” Victoria trả lời, lơ đãng nhét một món tóc vào chỗ của nó bên dưới vành chiếc mũ màu vàng chanh của nàng. “Bức thư ấy phải mất 6 tuần để đến được chỗ anh ấy, và anh ấy sẽ mất sáu tuần để về nhà. Anh ấy lại mất sáu tuần nữa để quay trở lại đây từ Mỹ. Tổng cộng là chừng khoảng 16 đến 18 tuần. Ngày mai là chính xác 18 tuần kẻ từ khi em viết thư cho anh ấy.”
“Em tính là anh ấy nhận được bức thư đầu tiên ở Thuỵ sỹ, nhưng thư từ đến Châu Âu không phải lúc nào cũng đáng tin. Bên cạnh đó, giả thử anh ấy đã đi Pháp mất rồi thì sao, em nói đó là nơi kế tiếp anh ấy đến mà?”
“Em đã trao cho bà Bainbridge-mẹ của Andrew-một bức thư thứ hai để gửi sang Pháp, phòng trường hợp chuyện đó xẩy ra.” Victoria thở dài. “Nếu mà em biết khi em viết bức thư đó là giờ em ở Anh, anh ấy đã có thể ở lại Âu châu rồi, thế thì sẽ tiện hơn nhiều. Thật không may là em không biết, vì thế mọi điều em nói với anh ấy trong bức thư thứ nhất là cha mẹ em đã mất trong vụ tai nạn. Em chắc là anh ấy sẽ khởi hành về Mỹ ngay khi anh ấy biết được chuyện ấy.”
“Thế tại sao anh ấy lại không trở về Mỹ trước khi em đi Anh?”
“Có lẽ là không đủ thời gain. Em đoán anh ấy về đến sau khi em đi độ một hay hai tuần.”
Caroline nhìn sang Victoria do dự, đầy suy tư. “Victoria, em có bảo Công tước Atherton rằng em chắc chắn Andrew sẽ đến đón em không?”
“Có, nhưng bác ấy không tin em. Và bởi vì không tin, bác ấy quyết tâm là em phải có mùa lễ hội này.”
“Nhưng thế không phải là kỳ cục lắm sao khi ông muốn em và Đức ngài Fielding giả vờ đã đính hôn? Chị không có ý tò mò,” Caroline nhanh nhảu xin lỗi. “Nếu em thích không nói chuyện đó với chị, chị sẽ hiểu.”
Victoria lắc đầu khẳng định. “Em đã muốn nói chuyện đó với chị, nhưng mà em không muốn lợi dụng tình bạn của chúng ta để mà trút gánh nặng của em sang vai chị đâu.”
“Chị đã trút gánh của chị sang em,” Caroline đơn giản nói. “và đó là điều dành cho những người bạn - để nói cho cạn nỗi niềm. Em không thể tưởng tượng chị thấy tuyệt vời và lạ kỳ biết dường bao khi có một người bạn trong thế gian này người mà chị biết sẽ không khi nào hở ra một lời chị nói với bất kỳ ai khác.”
Victoria mỉm cười. “Thế thì... Bác Charles nói rằng lý do bác ấy muốn mọi người tin em đã đính hôn là để em có thể tránh khỏi những ‘rối rắm’ và những ‘phức tạp’. Là một phụ nữ đã đính hôn, bác ấy nói, em sẽ có thể vui hưởng tất cả những hào hứng của việc ra mắt của em mà không có cảm giác áp lực phải có một cuộc phối ngẫu phù hợp nhỏ nhặt nào từ những người cầu hôn, hay từ xã hội.”
“Một phần nào đó, ông ấy đúng,” Caroline nhận xét, vẻ mặt của cô hơi bối rối, “nhưng ông ấy sẽ sa vào một mớ rắc rối chỉ để giữ cho các quí ông không chất đống những lời cầu hôn lên em.”
Victoria nhìn vẻ đầy suy tư vào những luống hoa thuỷ tiên nở rộ hai bên lối đi. “Em biết thế, và em cũng thắc mắc về điều đó. Bác Charles thương em, và em đôi khi có cảm giác ông vẫn còn nuôi hy vọng Đức ông Fielding và em rốt cuộc có thể cưới nhau nếu Andrew không đến tìm em.”
Niềm quan tâm tràn ngập trong đôi mắt xám của Caroline. “Em có nghĩ là có cơ hội đó không?”
“Không hề,” Victoria nói với nụ cười nghiêm trang.
Thở phào nhẹ nhõm, Caroline ngồi dựa lại trong ghế nệm. “Tốt. Chị sẽ lo lắng về em nếu em lấy Ông Fielding.”
“Tại sao?” Victoria hỏi, trí tò mò của nàng trỗi dậy.
“Ước gì chị đừng nói thế,” Caroline khổ sở lầm bầm, “nhưng vì chị đã nói, chị cho là chị phải cho em rõ. Nếu Andrew của em không đến tìm em, em phải biết Đức ông Fielding thực sự là kiểu người gì. Có những phòng khách chấp nhận ông ấy, nhưng không chào đón thực sự đâu...”
“Tại sao lại không chứ?”
“Thứ nhất, có một vụ tai tiếng nào đó cách đây 4 năm. Chị không biết chi tiết vì lúc đó chị còn quá ít tuổi để mà dự phần vào những chuyện đồn thổi về các vụ tai tiếng. Tuần trước, chị đã yêu cầu chồng chị kể cho chị nghe, nhưng anh ấy là bạn của Đức ông Fielding và anh ấy sẽ không nói về chuyện đó. Anh ấy nói đó là một chuyện vu cáo vớ vẩn do một người đàn bà đầy thù hằn dựng lên, và anh ấy cấm chị hỏi bất kỳ ai khác vì anh ấy nói nó sẽ bới chuyện cũ lên lần nữa.”
“Cô Flossie nói thiên hạ luôn luôn sôi lên với những chuyện ngồi lê đôi mách và hầu hết những chuyện đó là chuyện tào lao,” Victoria nhận xét. “Cho dù nó là gì, em chắc là sẽ nghe thấy hết trong vài tuần tới.”
“Em sẽ không nghe thấy đâu,” Caroline dự đoán dứt khoát. “Thứ nhất, em là một cô gái trẻ chưa chồng, thế nên sẽ không ai nói với em điều gì hết cho dù chỉ là một cái tiếng nhỏ xíu vì sợ sẽ xúc phạm đến tính nhạy cảm của em hoặc sẽ làm em té xỉu. Thứ hai, người ta thóc mách về người khác, chứ hiếm khi người ta kể chuyện vãn của người ta với chính người có liên quan. Bản chất của chuyện ngồi lê đôi mách là để nhỏ to sau lưng những người liên quan mật thiết nhất đến câu chuyện.”
“Là chỗ mà nó gây hại nhiều nhất và mang lại nhiều kích động nhất,” Victoria đồng ý. “Chuyện ngồi lê đôi mách không có ở Portage, New York, chị biết không, và cũng tào lao nhất ở đó nữa.”
“Có lẽ, nhưng chị còn muốn cảnh báo cho em nữa,” Caroline tiếp tục, trông có vẻ có lỗi nhưng lại đầy quyết tâm để bảo vệ bạn mình. “Vì tước vị và tài sản của ông ta, Đức ông Fielding vaanx đang được cho là một một mục tiêu theo đuổi tuyệt trần đời, và có cực kỳ nhiều quí bà quí cô cũng thấy là ông ấy đẹp quá sức. Vì ba lý do trên, họ đã luôn mời chào ông ấy. Tuy nhiên, ông ta lại chẳng tử tế chút nào trong cách cư xử với họ. Thực tế là đã có những lúc ông ấy rất chi là thô bạo! Victoria,” cô kết thúc bằng một giọng nói có ý lên án thẳng tuột, “Ông Fielding không phải là một quí ông.”
Cô chờ một phản ứng nào đó từ cô bạn, song khi Victoria chỉ nhìn cô như thể cái khuyết điểm trong tư cách của đức ông Fielding ấy chả có ý nghĩa gì hơn một chiếc cà vạt bị nhăn, Caroline thở dài và chồm người ra trước. “Số các ông sợ ông ấy nhiều gần bằng các bà, không chỉ bởi vì ông ấy lạnh lùng và cách biệt, mà bởi vì có những tin đồn về các vụ đấu súng của ông ấy ở Ấn độ. Họ nói ông ấy đã đấu với hàng tá người và giết đối thủ của ông ấy cái kiểu máu lạnh, không hề nháy mắt thương xót hay rung cảm - họ nói ông ấy thách một người đấu súng vì một bất bình nhỏ nhặt nhất...”
“Em không tin điều đó,” Victoria xen vào trong cảm giác trung thành với Jason mà nàng không nhận thức được.
“Em có thể không, nhưng những người khác tin, và người ta sợ ông ấy.”
“Thế thì họ có tẩy chay ông ấy không?”
“Ngược lại,” Caroline nói. “Họ hết sức o bế thoả mãn ông ta. Chả ai dám đối đầu với ông ta cả.”
Victoria nhìn cô một cách hoài nghi. “Chắc chắn là mỗi người biết anh ấy đều sợ anh ấy chứ?”
“Hầu như là mỗi người. Robert thích ông ấy thật lòng và anh ấy cười khi chị nói có điều gì đó thật gở nơi Ông Fielding. Tuy nhiên, chị đã từng nghe mẹ của Robert kể cho mọt nhóm bạn nghe rằng ông Fielding thật xấu xa, rằng ông ta sử dụng phụ nữ và rồi vứt bỏ họ.”
“Anh ấy không thể tệ đến thế được. Chính chị đã nói anh ấy là một mục tiêu theo đuổi tuyệt trần đời mà.”
“Thực ra, ông ấy được xếp là mục tiêu theo đuổi hạng nhất ở nước Anh.”
“Đấy, chị thấy không! Nếu người ta nghĩ anh ấy khủng khiếp như họ tưởng thì không một cô nương nào, không một bà mẹ nào lại tìm kiếm một cuộc hôn nhân với anh ấy cả.”
Caroline xì mũi một cách khiếm nhã. “Vì tước hiệu Công tước và vì tài sản, có những người dám cưới cả Yêu Râu xanh ấy chứ!”
Khi Victoria chỉ cười khúc khích, sự bối rối bao phủ cả gương mặt Caroline. “Victoria, ông ấy không có vẻ kỳ lạ và đáng sợ đối với em sao?”
Victoria cẩn thận xem xét câu trả lời cho câu hỏi ấy trong khi người đánh xe quay cỗ xe ngựa trở về ngôi nhà của Jason. Nàng nhớ miệng lưỡi như roi quất của Jason hôm đầu nàng đến Wakefield và vẻ phẫn nộ đáng sợ của hắn khi hắn bắt được nàng bơi ngoài suối. Nàng cũng nhớ hắn đã lừa nàng êm ái ra sao khi chơi bài, an ủi nàng cái đêm nàng khóc, và cười cái nỗ lực vắt sữa bò của nàng. Nàng cũng nhớ hắn đã ôm nàng sát vào thân thể hắn thế nào và hôn nàng với tất cả sự nâng niu đòi hỏi mãnh liệt thế nào, nhưng nàng gạt những hồi ức ấy ra khỏi tâm trí nàng ngay lập tức.
“Đức ngài Fielding nổi nóng rất nhanh,” nàng chậm rãi bắt đầu, “nhưng em thấy là anh ấy vượt qua cơn giận dữ của anh ấy sớm thôi và sẵn lòng để cho những gì đã qua là đã qua. Em rất thích anh ấy ở điểm đó, mặc dù em không dễ nổi giận như anh ấy. Và anh ấy có thách em đấu súng đâu khi em doạ bắn anh ấy,” nàng hài hước nói thêm, “vì thế em không thể tin được là anh ấy lại hăng hái đi bắn người ta như vậy. Nếu chị bảo em miêu tả anh ấy,” Victoria kết luận, “có lẽ em sẽ nói rằng anh ấy là một người rất là hào hiệp, một người mà có lẽ thậm chí còn rất dịu dàng bên dưới vẻ...”
“Em đùa đấy thôi!”
Victoria lắc đầu và cố giải thích. “Em thấy anh ấy khác chị thấy. Em cố nhìn nhận con người như cách cha em dạy em.”
“Ông có dạy em giả mù trước tội lỗi của họ không?” Caroline thất vọng hỏi.
“Không hề. Nhưng cha là một bác sỹ đã dạy em nhìn vào căn nguyên của sự việc, chứ không chỉ triệu chứng. Vì điều đó, bất kỳ khi nào có ai đó cư xử kỳ cục, em bắt đầu tự hỏi tại sao họ làm như vậy, và luôn luôn có một nguyên nhân. Ví dụ, chị có bao giờ để ý là khi người ta cảm thấy không khoẻ, người ta thường cáu gắt không?”
Caroline gật đầu ngay tắp lự. “Các anh trai nhà chị ngang như cua nếu họ thấy chỉ không khoẻ một chút xíu thôi.”
“Đấy chính là điều em muốn nói: các anh của chị không phải là những người xấu tính, nhưng khi họ không khoẻ, họ trở nên nóng nảy.”
“Thế thì em nghĩ là Ông Fielding ốm à?”
“Em không nghĩ là anh ấy hạnh phúc, điều này với không khoẻ thì cũng như nhau thôi. Bất chấp điều đó, cha em cũng dạy em hãy lấy điều một người làm làm trọng chứ không phải những gì người ấy nói. Nếu chị nhìn Ngài Fielding theo cách đó, chị thấy anh ấy rất tử tế với em. Anh ấy đã cho em một mái nhà và nhiều áo quần đẹp hơn là em có thể dùng suốt đời, và anh ấy thậm chí còn để em mang Sói vào nhà nữa.”
“Em chắc phải có sự thấu hiểu con người ở cấp độ cao,” Caroline lặng lẽ nói.
“Không, em không có,” Victoria rầu rĩ phản đối. “Em mất bình tĩnh và em bị tổn thương cũng dễ dàng như mọi người thôi. Chỉ khi việc đã rồi em mới cố hiểu tại sao người ta lại đối xử với em như vậy.”
“Và em không sợ ông Fielding, ngay cả khi ông ấy giận dữ?”
“Chỉ chút xíu thôi,” Victoria âu sầu thừa nhận. “Nhưng rồi em đã không gặp anh ấy từ khi em lên London, vì thế có lẽ em chỉ cảm thấy gan góc bởi vì có khoảng cách giữa chúng em.”
“Không còn nữa đâu,” Caroline nhận xét, gật đầu đầy ý nghĩa về phía chiếc xe ngựa sơn đen bóng lộn có gia huy bằng vàng gắn trên cửa đang đứng chờ trước nhà số 6 phố Upper Brook. “Đó là huy hiệu của Đức ông Fielding trên chiếc xe ngựa đen,” cô giải thích trong khi Victoria ra vẻ dửng dưng. “Và cỗ xe chạy đến phía sau nó là xe nhà chị - có nghĩa là chồng chị chắc hẳn đã kết thúc công việc của anh ấy sớm và quyết định tự mình đến đón chị.”
Victoria cảm thấy một nhịp tim nàng đập rộn lên thật buồn cười khi biết Jason ở đây - một phản ứng mà nàng ngay lập tức cho là cảm giác tội lỗi, lo lắng vì đã nói chuyện về hắn với Caroline.
Cả hai người đàn ông đang ở trong phòng khách, lắng nghe một cách lịch sự bài độc thoại lòng thòng lộn xộn mà Cô Flossie đang tra tấn họ về những thành tựu của Victoria trong hai tuần qua, thỉnh thoảng lại tự do xen vào những lời bình phẩm mê ly về buổi ra mắt của chính bà gần 50 năm trước. Victoria liếc nhìn vẻ mặt miễn cưỡng của Jason và kết luận là hắn đang âm thầm xiết cổ bà.
“Victoria!” Cô Flossie nói, hân hoan vỗ đôi bàn tay nhỏ bé của bà. “Cuối cùng cháu cũng về rồi! Ta vừa kể cho họ nghe về tài năng chơi dương cầm của cháu, và họ đang nóng lòng hơn tất cả để được nghe cháu chơi đấy.” Vui vẻ bỏ qua cái vẻ mặt nhạo báng của Jason khi hắn nghe hắn được miêu tả là ‘nóng lòng hơn tất cả.’, Cô Flossie dẫn Victoria đến chỗ cây dương cầm và khăng khăng đòi nàng chơi cái gì đó ngay lập tức.
Chẳng biết làm sao hơn, Victoria ngồi xuống trên chiếc ghế và nhìn Jason, người đang tập trung vào việc gỡ những xơ vải ra khỏi chiếc quần xanh thẫm may rất khéo của hắn. Hắn không thể nào trông chán ngán hơn được nữa trừ khi hắn ngáp. Hắn cũng trông đẹp trai không tưởng nổi, Victoria nhận ra, và nàng cảm thấy một cơn chấn động vì lo lắng khác, cơn chấn động này bị gia tăng cường độ lên một tá lần do nụ cười ơ thờ mai mỉa của hắn khi hắn nhìn lên nàng. “Ta chưa bao giờ biết một cô gái có thể bơi, bắn súng, thuần hoá thú vật, và lại còn,” hắn kết luận, “chơi cả dương cầm. Nghe nàng chơi xem nào.”
Victoria có thể suy ra từ cái giọng của hắn là hắn chờ thấy nàng chơi thật tệ, và nàng mong muốn tránh một buổi biểu diễn âm nhạc ngay bây giờ, khi nàng quá đỗi hồi hộp như thế. “Thầy Wilheim đã dạy Dorothy và tôi để trả công cho việc cha tôi chữa bệnh đau phổi của ông ấy, nhưng Dorothy là một nhạc công giỏi hơn tôi nhiều. Cho đến hai tuần trước tôi đã không chơi nhạc cả hàng tháng trời, và tôi vẫn còn chưa tập luyện,” nàng nói vội để biện minh cho mình. “Tôi chơi Beethoven chỉ là rất xoàng xĩnh và...”
Niềm hy vọng mong manh được hoãn lại của nàng tan tành khi Jason dướn một bên chân mày thách thức và gật đầu đầy ý nghĩa về phía phím đàn.
Victoria thở dài và đầu hàng. “Anh muốn nghe cái gì đặc biệt không?”
“Beethoven,” hắn khô khan trả lời.
Victoria ném cho hắn một cái nhìn cáu tiết, điều chỉ làm cho nụ cười của hắn ngoác ra thêm, nhưng nàng cúi đầu xuống và chuẩn bị làm như hắn yêu cầu. Nàng ngập ngừng lướt những ngón tay trên phím, rồi dừng lại, bàn tay nàng lơ lửng trên dãy phím. Khi nàng lại hạ chúng xuống, căn phòng vang ngân giai điệu réo rắt, dìu dặt và vút cao hân hoan của bản Xô nát cung Fa thứ dành cho dương cầm của Beethoven, bùng lên với tất cả sự mạnh mẽ, quyền năng và sự ngọt ngào du dương của khúc nhạc.
Trên hành lang phía trên phòng khách, Northrup ngừng đánh bóng một cái tô bạc và sung sướng nhắm nghiền mắt lại, mê mẩn lằng nghe. Dưới sảnh lớn, O’Malley dừng việc mắng nhiếc một gia nhân và nghiêng đầu về phía phòng khách, mỉm cười trước tiếng nhạc dâng cao đang được chơi trong ngôi nhà của Đức ông Fielding.
Khi Victoria kết thúc, mọi người trong phòng khách ào ào vỗ tay hưởng ứng - trừ Jason, người đang tựa ngả ra ghế, một nụ cười nhăn nhó nở trên đôi môi. “Nàng còn sở hữu một kỹ năng ‘xoàng xĩnh’ nào nữa không?” hắn trêu nàng, nhưng trong mắt hắn có một lời khen ngợi thật chân thành, và khi Victoria nhìn thấy, nó làm lòng nàng ngập niềm vui ngây ngất.
Caroline và chồng cô đi ngay sau đó, họ hứa sẽ gặp Victoria trong buổi khiêu vũ tối mai của nàng, và Cô Flossie hộ tống họ ra tận cửa. Ngồi lại một mình với Jason, Victoria cảm thấy ngượng ngập không hiểu vì sao, và nàng lập tức nói liến thoắng để che dấu điều đó. “Tôi - tôi ngạc nhiên khi gặp anh ở đây.”
“Chắc chắn nàng không nghĩ ta sẽ tránh xa buổi ra mắt của nàng chứ?” hắn trêu nàng với nụ cười làm nàng choáng váng. “Ta không hoàn toàn lạc lối với khuôn phép, nàng biết đấy. Chúng ta được cho là đính hôn với nhau mà. Sẽ ra sao nếu ta không xuất hiện ở đây?”
“Đức ông của tôi-” nàng bắt đầu.
“Nghe thật dễ thương,” hắn nhận xét và cười nho nhỏ. “Rất trọng vọng. Nàng chưa bao giờ gọi ta như thế trước đây.”
Victoria nhìn hắn một cách nghiêm nghị lẫn vui cười. “Và tôi đã không gọi thế bây giờ nếu Cô Flossie không nhồi vào đầu tôi hết tước hiệu lại cách xưng hô hết ngày này qua ngày khác. Tuy nhiên, điều tôi đã bắt đầu nói là tôi không giỏi lừa gạt lắm, và cái ý tưởng bảo mọi người rằng chúng ta đính ước làm cho tôi khó chịu lắm lắm. Bác Charles sẽ không chịu sự phản đối của tôi, nhưng tôi không cho sự vờ vịt này là ý tưởng tốt đẹp gì hết.”
“Không tốt đẹp gì,” Jason hiển nhiên đồng ý. “Lý do dành mùa lễ hội này cho nàng là để giới thiệu nàng với những vị hôn phu có tiềm năng...”
Victoria mở miệng để khẳng định rằng Andrew sẽ là hôn phu của nàng, nhưng Jason giơ một tay lên và đính chính cái câu cuối cùng của hắn. “Mục đích là để giới thiệu nàng với những vị hôn phu tương lai, trong trường hợp Ambrose không chạy đến giải cứu nàng.”
“Andrew,” Victoria sửa lại. “Andrew Bainbridge.”
Jason gạt anh ta đi bằng một cái nhún vai. “Khi nào vấn đề đính hôn của chúng ta xuất hiện, ta muốn nàng nói những gì ta đã nói.”
“Là những gì?”
“Ta nói rằng mọi thứ chưa hẳn đã ổn thoả, hoặc rằng là nàng chưa biết ta đủ rõ để mà tin chắc là tình cảm của nàng đã dành cho ta. Điều đó sẽ để một cánh cửa mở cho người cầu hôn khác của nàng, và ngay cả Charles cũng không thể phản đối.”
“Tôi thà nói ra sự thật hơn và nói rằng chúng ta không đính hôn.”
Jason xoa tay dọc gáy hắn, cáu kỉnh xoa dịu những thớ thịt căng thẳng. “Nàng không thể. Nếu bất kỳ ai trong chúng ta huỷ hôn bây giờ - quá sớm sau khi nàng đến Anh - sẽ có hàng đống những đồn đoán ai trong chúng ta huỷ, và tại sao.”
Victoria nhớ lại Caroline đã tả thái độ của thiên hạ đối với Jason và ngay lập tức nàng đoán người ta sẽ nghĩ gì nếu nàng huỷ bỏ hôn ước. Khi nàng nhìn nhận vấn đề hướng đó, nàng đã sẵn lòng tiếp tục sự vờ vĩnh đính hôn của họ. Không vì thiên hạ mà nàng sẽ đáp trả sự tử tế và hào hiệp của Jason bằng cách để bất kỳ ai nghĩ nàng thấy hắn là một người chồng tương lai đáng ghét hay đáng sợ. “Rất tốt,” nàng nói. “Tôi sẽ nói mọi điều chưa hoàn toàn ổn thoả giữa chúng ta.”
“Ngoan lắm,” hắn nói. “Charles đã bị đột quị suýt chết một lần và tim ông ấy yếu lắm. Ta không muốn làm ông ấy lo lắng không cần thiết, và ông ấy quyết phải thấy nàng lập gia đình tốt đẹp.”
“Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra với bác khi Andrew đến để mang tôi về nhà?” Đôi mắt nàng mở to khi một vấn đề mới xuất hiện với nàng. “Và mọi người ở đây sẽ nghĩ gì khi tôi... khi tôi bỏ anh để cưới Andrew?”
Một niềm vui thích lấp lánh trong mắt Jason trước sự lựa chọn từ ngữ của nàng. “Nếu điều đó xẩy ra, chúng ta sẽ nói nàng tôn trọng cuộc đính ước trước đây mà cha nàng sắp đặt. Ở nước Anh, nghĩa vụ của con gái là kết hôn phù hợp với gia đình. Charles sẽ nhớ nàng, nhưng nếu ông ấy tin là nàng hạnh phúc, cú sốc sẽ nhẹ nhàng đi. Tuy nhiên,” hắn nói thêm, “Ta không nghĩ chuyện đó sẽ xảy ra. Charles đã nói với ta về Bainbridge, và ta đồng ý rằng anh ta có lẽ là một người đàn ông yếu đuối bị bà mẹ goá của anh ta dắt mũi. Không có sự hiện diện của nàng ở Mỹ để khuyến khích sự can đảm và quyết tâm của anh ta, anh ta không có khả năng vực dậy tinh thần để mà thách thức mẹ anh ta và đến đón nàng.”
“Ôi, vì chúa-” Victoria kêu lên, cáu giận trước sự hiểu sai của hắn về Andrew.
“Ta chưa nói xong,” Jason ngang ngược ngắt lời. “Ta cũng thấy rõ ràng là cha nàng không tha thiết lắm về chuyện hai người cưới nhau - không nếu ông ấy khăng khăng muốn một khoảng thời gian chia cách thử thách để kiểm tra tình cảm của hai người đối với nhau, khi mà hai người đã quen biết nhau cả đời như thế. Khi cha nàng mất nàng chưa đính hôn với Bainbridge, Victoria,” Jason kết thúc một cách kiên quyết. “Vì thế, nếu anh ta đến trước nhà ta, anh ta sẽ phải dành được sự đồng ý của tatrước khi ta cho phép nàng lấy anh ta và trở về Mỹ.”
Victoria bị giằng xé giữa giận dữ và buồn cười trước sự trơ tráo của hắn. “Thật hết biết!” nàng lắp bắp, những suy nghĩ của nàng cứ dẫm đạp lên nhau. “Anh chưa bao giờ gặp anh ấy cả mà anh đã quyết định anh ấy là người thế nào. Và bây giờ thì anh đang nói rằng tôi không thể ra đi với anh ấy trừ khi anh xét duyệt là anh ấy xứng đáng, anh, người thực tế đã nói thẳng vào tai tôi là sẽ vứt tôi đi cái ngày tôi đến Wakefield!” Cũng thật là ngớ ngẩn là Victoria bắt đầu cười to. “Anh biết không, tôi không bao giờ có được một ý tưởng mơ hồ nhất về việc anh chuẩn bị nói gì hay làm gì tiếp theo để làm tôi kinh hoàng. Tôi không biết làm gì khi có anh dính líu vào.”
“Tất cả những gì nàng phải làm,” Jason nói, một nụ cười đáp lại kéo xệch đôi môi hắn, “là xem qua mớ công tử bột London trong vòng hai tuần tới, chọn một người mà nàng muốn, và mamg anh ta tới chỗ ta để ta chúc phúc. Không gì dễ hơn - ta sẽ làm việc ở đây trong phòng làm việc của ta hầu như là mỗi ngày.”
“Ở đây?” Victoria thốt lên, đè xuống một tiếng kêu kinh hoảng với cái cách mà nàng sẽ đi lòng vòng để chọn chồng. “Tôi nghĩ anh sẽ ở nhà bác Charles mà.”
“Ta sẽ ngủ ở đó, nhưng ta sẽ làm việc ở đây. Nhà của Charles bất tiện đến chết đi được. Đồ nội thất thì cũ và phòng ốc hầu hết chật chội và tăm tối. Bên cạnh đó, không ai nghĩ gì đâu nếu ban ngày ta ở đây, khi nàng được kèm cặp rồi, thực tế đúng vậy. Không có lý do gì để ta phải chịu bất tiện khi làm việc. Nói về người đi kèm, Cô Flossie Wilson đã huyên thuyên đủ làm nàng ngất xỉu chưa?”
“Bà ấy rất dễ thương,” Victoria nói, lại cố để không phá ra cười.
“Ta chưa bao giờ thấy ai huyên thuyên nhiều mà nói được ít như vậy.”
“Bà có tấm lòng tử tế.”
“Đúng,” hắn lơ đãng đồng ý, sự chú tâm của hắn chuyển sang chiếc đồng hồ. “Ta có hẹn đi xem Opera tối nay. Khi Charles về, bảo ông ấy là ta đã ở đây và ta sẽ đến vào tối mai để đón khách.”
“Rất tốt.” Nhìn hắn một cách láo lếu và tươi cười, Victoria nói thêm, “Nhưng tôi cảnh cáo anh là tôi sẽ vui hết sức khi Andrew đến và anh sẽ buộc phải thừa nhận anh sai bét về mọi thứ đấy.”
“Đừng mong chuyện đó.”
“Ôi, nhưng tôi mong đấy. Tôi sẽ nhờ Bà Craddock làm một cái bánh to và tôi sẽ bắt anh ăn cho đến lúc anh phải nhận là đã nói bậy trong khi tôi ngồi nhìn.”[viii]
[viii] Tạm dịch (Chơi chữ)
Im lặng sững sờ, Jason nhìn xuống gương mặt tươi cười đang ngước lên của nàng. “Nàng không sợ cái gì hết sao?”
“Tôi không sợ anh,” nàng vô tư tuyên bố.
“Nàng sẽ phải sợ,” hắn nói, và hắn ra đi với nhận xét bí ẩn đó.
Victoria ngẩng lên khỏi lá thư từ Dorothy. “Đáng yêu nhỉ,” nàng yếu ớt đồng ý. “Bao nhiêu chiếc áo choàng rồi?”
“Mười một,” Ruth trả lời, vuốt ve đám lông thú trắng mềm mại. “Không, mười hai. Em quên chiếc bằng nhung màu vàng viền lông chồn zibelin. Hay là mười ba nhỉ? Để em nghĩ xem - có bốn chiếc áo choàng nhung, năm chiếc xatanh, hai bằng lông thú, và ba chiếc bằng len. Tất cả là mười bốn!”
“Thật khó mà tin được là ta đã xoay xở khá tốt đẹp với chỉ có hai chiếc,” Victoria thở dài, mỉm cười nói. “Và khi nào ta về nhà, ba hoặc bốn chiếc sẽ là hơn cả đủ. Có vẻ như là thật phí hoài cho Đức ông Fielding khi vung tiền mua sắm áo xống mà ta sẽ không thể dùng được trong hai tuần nữa. Ở Portage, New York, các bà các cô không ăn mặc như thế này,” nàng kết thúc, và sự chăm chú của nàng lại quay trở lại với bức thư của Dorothy.
“Khi nào cô về nhà lại?” Ruth lo lắng thì thào. “Cô nói gì thế? Em xin lỗi vì đã hỏi, thưa cô.”
Victoria không nghe thấy cô; nàng đang đọc lại bức thư mà nàng mới nhận chiều nay.
Tory yêu quí nhất đời,
Em nhận được thư của chị một tuần trước và em rất vui khi biết được chị sắp đến London, vì em hy vọng sẽ được gặp chị ngay lập tức. Em đã bảo Bà là em muốn thế, nhưng thay vì ở lại London, vào ngay ngày sau đó chúng em lại đi về ngôi nhà miền quê của Bà, ngôi nhà mà chỉ cách cái nơi gọi là Wakefield Park có một giờ đi ngựa. Bây giờ thì em ở quê còn chị lại ở thành phố. Tory, em nghĩ là Bà có ý giữ chúng ta cách xa nhau, và điều đó làm em khá giận. Chúng mình cần phải nghĩ cách gặp nhau, nhưng em sẽ để việc đó cho chị làm, vì chị giỏi sắp đặt mưu kế hơn em nhiều.
Có lẽ em chỉ tưởng tượng ra ý định của Bà. Em không thể chắc được. Bà nghiêm khắc, nhưng bà không ác nghiệt với em đâu. Bà muốn em làm được cái mà bà gọi là “cuộc phối ngẫu sáng chói” và về chuyện đó bà có ý định nhắm một quí ông tên là Winston. Em có hàng tá những chiếc váy mới tuyệt đẹp đủ màu, mặc dù em không thể xuất hiện với chúng cho đến khi nào em ra mắt, chuyện có vẻ như là một phong tục kỳ khôi. Và Bà nói em không thẻ ra mắt được cho đến khi chị đính hôn với ai đó, cũng lại là một phong tục nữa. Mọi việc ở nhà đơn giản hơn nhiều chị nhỉ?
Em đã giải thích với Bà hằng hà sa số lần là chị thực tế đã đính ước với Andrew Bainbridge và rằng em muốn theo đuổi sự nghiệp âm nhạc, nhưng có vẻ như bà chả thèm nghe.
Bà chẳng bao giờ nhắc đến chị, nhưng em luôn luôn nói về chị, vì em định làm bà động lòng và bảo chị về ở với chúng em. Bà không cấm em nói về chị, chỉ là bà không bao giờ nói gì khi em làm thế, chuyện này làm em nghĩ bà thích làm bộ như không có chị vậy.
Bà chỉ nghe em nói với cải vẻ mặt mà có thẻ miêu tả chính xác nhất bằng chữ ‘dửng dưng’ và chẳng nói gì hết.
Thực ra, em đã mè nheo với bà đến chết về chị - nhưng mà mè nheo kín đáo, vì em đã hứa với chị là em sẽ làm. Mới đầu em chỉ nói về chị, lôi tên chị vào câu chuyện bất kỳ khi nào có thể. Khi Bà nhận xét rằng em có gương mặt xinh xắn, em bảo bà rằng chị đẹp hơn nhiều; khi bà khen kỹ năng chơi piano của em, em bảo bà là tài năng của chị lớn hơn nhiều; khi bà nói phong thái của em chấp nhận được, em nói phong thái của chị là tuyệt vời.
Khi tất cả những điều đó không làm bà hiểu được chúng ta gắn bó với nhau đến thế nào và em nhớ chị nhiều biết bao, em phải áp dụng những biện pháp mạnh hơn, và thế nên em mang một bức chân dung nhỏ của chị nâng niu xuống phòng khách và đặt nó lên bệ lò sưởi ở đó. Bà chẳng nói gì, nhưng hôm sau bà bảo em đi thăm London, và khi em trở về, bức ảnh đã quay lại phòng em rồi.
Vài ngày sau, bà đang chờ một vài người bạn của bà ghé thăm, vì thế em lẻn vào căn phòng yêu thích của bà và chưng những tấm phác thảo chị vẽ phong cảnh Portage lên - những bức chị cho em để em nhớ quê nhà. Khi các bà xem chúng, ai cũng ngợi khen nức nở tài năng của chị, nhưng Bà chẳng nói gì. Ngày hôm sau bà gửi em đi Yorkshire, và khi em về hai ngày sau đó, những bức phác hoạ dã quay trở lại mọt ngăn tủ phòng em rồi.
Tối nay bà lại đãi khách nữa, và em được yêu cầu chơi piano cho bạn bè của bà nghe. Em đã chơi, nhưng khi em chơi, em hát bài hát mà em với chị đã viết ra khi chúng ta còn bé, chúng ta gọi nó là “Mãi là chị em”, chị nhớ không? Từ cái vẻ trống rỗng trên mặt bà, em có thể nói là bà bực bội với em lắm. Khi bạn bè của bà về hết, bà bảo là đã quyết định sẽ gửi em đi Devonshire trong suốt một tuần.
Nếu em lại khiêu khích bà, em e bà sẽ gửi em đi Brussels hay đâu đó cả tháng luôn. Tuy vậy, em sẽ vẫn kiên trì. Bây giờ thì chuyện đó nói thế là đủ rồi chị nhỉ.
Chị phải sốc lắm nhỉ khi biết việc đính ước giữa chị với đức ông Fielding đã được tuyên bố. Andrew sẽ thất vọng biết bao nhiêu nếu anh ấy biết điều đó. Tuy nhiên, vì tất cả chuyện đó đã an bài rồi và chẳng có chuyện gì xảy ra nữa nên chị chắc thích áo váy mới của chị lắm và không thấy tệ là chị đã không thể duy trì một thời gian đủ dài để tang cho Mama và Papa. Em mang găng tay đen mà Bà nói là cách thích hợp để để tang ở Anh, mặc dù có vài người mặc đồ đen trong 6 tháng đầu và đồ xám trong 6 tháng kế đó.
Bà không tin vào việc xem nhẹ khuôn phép, và cho dù bà chấp nhận cam đoan của em rằng chị đã đính hôn với Andrew, thực sự chị đã thế, thì em cũng không tiến hành lễ ra mắt của em cho đến mùa xuân năm tới. Bà nói phải sau một năm tròn từ khi một người thân trong gia đình qua đời người ta mới được phép tham dự bất kỳ sự kiện nào trừ những việc thân mật, không ồn ào. Em không phiền gì hết, bởi vì cái viễn cảnh của các vũ hội và tất cả mọi hệ luỵ của chúng có vẻ đáng sợ quá. Chị phải viết thư và kể cho em biết có phải nó tệ thế không nhé.
Thỉnh thoảng Bà sẽ đi London để xem kịch, việc mà bà rất thích, và bà hứa đôi khi em có thể đi cùng bà. Em sẽ nhắn tin cho chị ngay khi em biết khi nào em được đi, và chúng ta sẽ nghĩ cách gặp nhau.
Bây giờ em phải đi, vì Bà đã thuê một gia sư để dạy em cách cư xử trong xã hội khi em ra mắt. Có quá nhiều thứ để học đến nỗi đầu em quay mòng mòng luôn...
Victoria để lá thư vào ngăn kéo, liếc nhìn cái đồng hồ trên bệ lò sưởi và thở dài. Nàng biết rõ ý của Dorothy trong đoạn cuối, bởi vì Cô Flossie Wilson đã nhồi nhét các qui tắc ứng xử và khuôn phép vào đầu nàng được gần hai tuần nay, và bây giờ lại đến lúc học bài rồi.
“Cháu đây rồi,” Cô Flossie tươi cười khi Victoria bước vào phòng. “Hôm nay, ta nghĩ chúng ta phải ôn lại cách xưng hô đúng áp dụng với các thành viên của giới quí tộc. Chúng ta không thể mạo hiểm để cháu sai sót gì trong vũ hội của cháu vào tối mai.”
Nén lại sự thôi thúc túm váy lên mà chuồn khỏi ngôi nhà, Victoria ngồi xuống bên cạnh Charles, đối diện với Cô Flossie. Trong gần hai tuần, Cô Flossie đã lôi nàng xềnh xệch từ chỗ thợ may đến thợ làm mũ nón sang thợ may áo choàng xen vào giữa các bài học dường như chả bao giờ kết thúc về giao tế, khiêu vũ, và tiếng Pháp. Trong những bài học đó, Cô Flossie nghe giọng Victoria, quan sát từng cử chỉ của nàng, và hỏi nàng về thành tựu cũng như sở thích của nàng, bao giờ cũng gật gù cái đầu tóc quăn và dập dờn mấy ngón tay làm Victoria nhớ đến một con chim nhỏ lăng xăng.
“Rồi, vậy thì,” Cô Flossie chẹp chẹp miệng. “Ta sẽ bắt đầu với các ngài công tước. Như ta đã bảo cháu ngày hôm qua, công tước là một tước hiệu ngoài hoàng tộc cao nhất trong giới quí tộc Anh. Công tước là các ‘hoàng tử’ về mặt kỹ thuật, nhưng mặc dù cháu có thể hình dung rằng một hoàng tử có vị trí cao hơn, cháu phải nhớ rằng các hoàng nam được sinh ra là hoàng tử, nhưng lại được cất nhắc lên thành công tước. Charles thân mến của chúng ta,” bà kết thúc một cách hân hoan và không cần thiết, “là một công tước!”
“Vâng,” Victoria đồng ý, đáp lại nụ cười thông cảm của bác Charles.
“Sau công tước thì đến hầu tước. Một hầu tước là một người thừa kế tước vị công tước. Đấy là lý do tại sao Jason thân yêu của chúng ta được gọi là hầu tước! Rồi thì là bá tước, tử tước, và cuối cùng là nam tước. Ta có cần viết tất cả ra cho cháu không, cháu yêu quí?”
“Không,” Victoria hấp tấp cam đoan. “Con thuộc nằm lòng rồi.”
“Cháu thật là một cô gái thông minh,” Cô Flossie chấp nhận. “Bây giờ thì, tiếp tục về cách xưng hô. Khi cháu nói chuyện với một công tước, phải gọi ngài là “Tôn ông’, không bao giờ,” bà cảnh báo nàng bằng giọng khắc nghiệt, “được gọi một công tước là “Đức ông của tôi” hết. Một nữ công tước cũng được gọi là ‘Lệnh bà’. Tuy nhiên, cháu có thể gọi tất cả các quí tộc khác là “Đức ông của tôi” và vợ của họ là ‘Quí bà của tôi’, đó là hình thức xưng hô thích hợp dành cho họ. Khi nào cháu trở thành nữ công tước, cháu cũng sẽ được gọi là ‘Lệnh bà’.” bà hân hoan kết thúc. “Thế không hay sao?”
“Vâng,” Victoria lí nhí đáp một cách ngượng ngập. Bác Charles đã giải thích với nàng rằng cần thiết phải để cho xã hội nghĩ rằng hôn ước giữa nàng và Jason là thật và, vì Flossie Wilson là một cái máy huyên thuyên, ông đã quyết định là Flossie phải tin như mọi người vậy.
“Ta đã có được sự cho phép từ các bà bảo trợ của câu lạc bộ Almack cho cháu nhảy điệu van vào buổi ra mắt của cháu, cháu thân mến. Nhưng nói chuyện đó đủ rồi. Bây giờ, chúng ta xem qua một phần cuốn Giới quí tộc Debrett chứ?” Nhưng Victoria đã được cứu khỏi nỗi đau khổ ấy bởi Northrup, người vừa mới bước vào phòng, dặng hắng, và thông báo Nữ bá tước Collingwood đến.
“Dẫn cô ấy vào, Northrup,” Bác Charles vui vẻ nói.
Caroline Collingwood bước vào phòng, để ý thấy những cuốn sách về giao tế và tập Giới quí tộc Debrett đang mở, và mỉm cười bí ẩn với Victoria. “Chị đang hy vọng em có thể đi dạo cùng chị trong công viên,” Cô bảo Victoria.
“Em thích điều đó hơn mọi thứ!” Victoria kêu lên. “Mọi người có phiền lắm không ạ, Cô Flossie? Bác Charles?” Cả hai người cùng cho phép và Victoria chạy bổ lên gác để chải lại tóc và đội mũ.
Trong khi chờ nàng, Caroline lịch sự quay sang hai người còn lại trong phòng. “Cháu tưởng tượng mọi người phải rất là nôn nóng cho tối mai.”
“Ôi, vâng, rất nhiều,” Cô Flossie xác nhận, gật gù những lọn tóc quăn của bà hết sức nhiệt tình. “Victoria là mọt cô nương trẻ tuổi vui tươi, chuyện chả cần phải nói, cô đã quen với cô ấy rồi mà. Cô ấy có phong thái quyến rũ đến thế, rất thong dong và rất dễ ưa. Và đôi mắt tuyệt làm sao! Và dáng hình thật đáng yêu nữa. Ta tin chắc mười mươi cô ấy sẽ thành công vang dội. Tuy nhiên ta không thể không ước gì cô ấy tóc vàng.” Cô Flossie thở dài và lúc lắc đầu vẻ chán nản, quên khuấy mất mái tóc màu hạt dẻ của Công nương Collingwood. “Tóc vàng là tất cả thời trang, cô biết đấy.” Ánh mắt như mắt chim của bà nhìn sang Charles. “Ông có nhớ Đức ông Hornby thời trẻ không? Tôi từng cho rằng ông ấy là người đẹp trai nhất trên đời. Ông ấy có mái tóc màu đỏ và lối nói năng thật dễ thương. Em trai ông ấy thật thấp...” Và cứ thế bà nhảy từ chủ đề này sang chủ đề khác, như thể chim chuỳen cành này qua cành nọ vậy.
Victoria nhìn quanh công viên và dựa lưng trong cỗ xe mui trần, nhắm mắt trong niềm vui sướng. “Ở đây thật thanh bình biết bao,” nàng nói với Caroline, “và chị thật là tử tế vì cứu vớt em bao nhiêu là buổi chiều để đi dạo công viên thế này.”
“Em đang học gì khi chị tới vậy?”
“Lối xưng hô đúng dắn đối với thành viên giới quí tộc và vợ họ.”
“Và em nắm được rồi chứ?” Caroline hỏi.
“Hoàn toàn rồi,” Victoria nói, cố nén một tiếng cười nhạo bất kính, chán nản. “Tất cả những gì em phải làm là gọi các ông bằng “Đức ông của tôi” như thể họ là chúa trời vậy, và gọi vợ họ là “Quí bà của tôi”, làm như em là nữ tì của họ không bằng.”
Tiếng cười của Caroline làm Victoria khúc khích đáp lại. “Điều em thấy khó nhất là tiếng Pháp,” nàng thừa nhận. “Mẹ em dạy Dorothy và em đọc nó, và em học khá tốt, nhưng mà em không thể nhớ ra từ khi em phải nói.”
Caroline, người nói tiếng Pháp trôi chảy, cố giúp nàng. “Đôi khi học những cụm từ hữu dụng là cách học tốt nhất, hơn là học từng từ lẻ; vì thế ta không phải nghĩ cách ghép chúng lại với nhau. Ví dụ như, làm thế nào để em hỏi xin cái gì đó để viết bằng tiếng Pháp nào?”
“Mon pot d’encre veut vous emprunter votre stylo?” Victoria đánh bạo nói.
Môi Caroline run lên vì cười. “Em vừa nói, ‘Cái lọ mực của tôi mong muốn mượn cây bút của chị’ đấy.’ ”
“Ít ra thì em cũng gần đúng,” Victoria nói, và cả hai người phá ra cười ngặt nghẽo.
Những người ngồi trong những cỗ xe khác trong công viên ngoái lại nghe tiếng cười rộn rã của họ và điều này lại cho thấy Nữ bá tước Collingwood sôi nổi đang bày tỏ lòng yêu thích đặc biệt đối với Tiểu thư Victoria Seaton-là một sự kiện bổ sung thêm một cách đáng kể vào uy tín dang dâng cao của Victoria giữa bàn dân thiên hạ, những người sẽ phải gặp gỡ nàng.
Victoria với tay sang con Sói, con vật thường vẫn đi cùng nàng ra ngoài, xoa đầu nó. “Ngạc nhiên thật phải không, em học toán và hoá học từ cha em rất dễ dàng, mà tiếng Pháp lại thách đố em nhỉ? Có lẽ em không thể nắm được nó bởi vì học nó có vẻ như chả để làm gì.”
“Tại sao lại chả để làm gì?”
“Bởi vì Andrew sẽ đến sớm thôi và sẽ đưa em vè nhà.”
“Chị sẽ nhớ em,” Caroline buồn bã nói. “Hầu hết các tình bạn phải mất hàng năm trời trước khi người ta cảm thấy thoải mái, dễ dàng với bạn mình giống như chúng ta bây giờ. Khi nào, chính xác nhé, em nghĩ là Andrew của em sẽ đến?”
“Em đã viết cho anh ấy một tuần sau khi cha mẹ em qua đời,” Victoria trả lời, lơ đãng nhét một món tóc vào chỗ của nó bên dưới vành chiếc mũ màu vàng chanh của nàng. “Bức thư ấy phải mất 6 tuần để đến được chỗ anh ấy, và anh ấy sẽ mất sáu tuần để về nhà. Anh ấy lại mất sáu tuần nữa để quay trở lại đây từ Mỹ. Tổng cộng là chừng khoảng 16 đến 18 tuần. Ngày mai là chính xác 18 tuần kẻ từ khi em viết thư cho anh ấy.”
“Em tính là anh ấy nhận được bức thư đầu tiên ở Thuỵ sỹ, nhưng thư từ đến Châu Âu không phải lúc nào cũng đáng tin. Bên cạnh đó, giả thử anh ấy đã đi Pháp mất rồi thì sao, em nói đó là nơi kế tiếp anh ấy đến mà?”
“Em đã trao cho bà Bainbridge-mẹ của Andrew-một bức thư thứ hai để gửi sang Pháp, phòng trường hợp chuyện đó xẩy ra.” Victoria thở dài. “Nếu mà em biết khi em viết bức thư đó là giờ em ở Anh, anh ấy đã có thể ở lại Âu châu rồi, thế thì sẽ tiện hơn nhiều. Thật không may là em không biết, vì thế mọi điều em nói với anh ấy trong bức thư thứ nhất là cha mẹ em đã mất trong vụ tai nạn. Em chắc là anh ấy sẽ khởi hành về Mỹ ngay khi anh ấy biết được chuyện ấy.”
“Thế tại sao anh ấy lại không trở về Mỹ trước khi em đi Anh?”
“Có lẽ là không đủ thời gain. Em đoán anh ấy về đến sau khi em đi độ một hay hai tuần.”
Caroline nhìn sang Victoria do dự, đầy suy tư. “Victoria, em có bảo Công tước Atherton rằng em chắc chắn Andrew sẽ đến đón em không?”
“Có, nhưng bác ấy không tin em. Và bởi vì không tin, bác ấy quyết tâm là em phải có mùa lễ hội này.”
“Nhưng thế không phải là kỳ cục lắm sao khi ông muốn em và Đức ngài Fielding giả vờ đã đính hôn? Chị không có ý tò mò,” Caroline nhanh nhảu xin lỗi. “Nếu em thích không nói chuyện đó với chị, chị sẽ hiểu.”
Victoria lắc đầu khẳng định. “Em đã muốn nói chuyện đó với chị, nhưng mà em không muốn lợi dụng tình bạn của chúng ta để mà trút gánh nặng của em sang vai chị đâu.”
“Chị đã trút gánh của chị sang em,” Caroline đơn giản nói. “và đó là điều dành cho những người bạn - để nói cho cạn nỗi niềm. Em không thể tưởng tượng chị thấy tuyệt vời và lạ kỳ biết dường bao khi có một người bạn trong thế gian này người mà chị biết sẽ không khi nào hở ra một lời chị nói với bất kỳ ai khác.”
Victoria mỉm cười. “Thế thì... Bác Charles nói rằng lý do bác ấy muốn mọi người tin em đã đính hôn là để em có thể tránh khỏi những ‘rối rắm’ và những ‘phức tạp’. Là một phụ nữ đã đính hôn, bác ấy nói, em sẽ có thể vui hưởng tất cả những hào hứng của việc ra mắt của em mà không có cảm giác áp lực phải có một cuộc phối ngẫu phù hợp nhỏ nhặt nào từ những người cầu hôn, hay từ xã hội.”
“Một phần nào đó, ông ấy đúng,” Caroline nhận xét, vẻ mặt của cô hơi bối rối, “nhưng ông ấy sẽ sa vào một mớ rắc rối chỉ để giữ cho các quí ông không chất đống những lời cầu hôn lên em.”
Victoria nhìn vẻ đầy suy tư vào những luống hoa thuỷ tiên nở rộ hai bên lối đi. “Em biết thế, và em cũng thắc mắc về điều đó. Bác Charles thương em, và em đôi khi có cảm giác ông vẫn còn nuôi hy vọng Đức ông Fielding và em rốt cuộc có thể cưới nhau nếu Andrew không đến tìm em.”
Niềm quan tâm tràn ngập trong đôi mắt xám của Caroline. “Em có nghĩ là có cơ hội đó không?”
“Không hề,” Victoria nói với nụ cười nghiêm trang.
Thở phào nhẹ nhõm, Caroline ngồi dựa lại trong ghế nệm. “Tốt. Chị sẽ lo lắng về em nếu em lấy Ông Fielding.”
“Tại sao?” Victoria hỏi, trí tò mò của nàng trỗi dậy.
“Ước gì chị đừng nói thế,” Caroline khổ sở lầm bầm, “nhưng vì chị đã nói, chị cho là chị phải cho em rõ. Nếu Andrew của em không đến tìm em, em phải biết Đức ông Fielding thực sự là kiểu người gì. Có những phòng khách chấp nhận ông ấy, nhưng không chào đón thực sự đâu...”
“Tại sao lại không chứ?”
“Thứ nhất, có một vụ tai tiếng nào đó cách đây 4 năm. Chị không biết chi tiết vì lúc đó chị còn quá ít tuổi để mà dự phần vào những chuyện đồn thổi về các vụ tai tiếng. Tuần trước, chị đã yêu cầu chồng chị kể cho chị nghe, nhưng anh ấy là bạn của Đức ông Fielding và anh ấy sẽ không nói về chuyện đó. Anh ấy nói đó là một chuyện vu cáo vớ vẩn do một người đàn bà đầy thù hằn dựng lên, và anh ấy cấm chị hỏi bất kỳ ai khác vì anh ấy nói nó sẽ bới chuyện cũ lên lần nữa.”
“Cô Flossie nói thiên hạ luôn luôn sôi lên với những chuyện ngồi lê đôi mách và hầu hết những chuyện đó là chuyện tào lao,” Victoria nhận xét. “Cho dù nó là gì, em chắc là sẽ nghe thấy hết trong vài tuần tới.”
“Em sẽ không nghe thấy đâu,” Caroline dự đoán dứt khoát. “Thứ nhất, em là một cô gái trẻ chưa chồng, thế nên sẽ không ai nói với em điều gì hết cho dù chỉ là một cái tiếng nhỏ xíu vì sợ sẽ xúc phạm đến tính nhạy cảm của em hoặc sẽ làm em té xỉu. Thứ hai, người ta thóc mách về người khác, chứ hiếm khi người ta kể chuyện vãn của người ta với chính người có liên quan. Bản chất của chuyện ngồi lê đôi mách là để nhỏ to sau lưng những người liên quan mật thiết nhất đến câu chuyện.”
“Là chỗ mà nó gây hại nhiều nhất và mang lại nhiều kích động nhất,” Victoria đồng ý. “Chuyện ngồi lê đôi mách không có ở Portage, New York, chị biết không, và cũng tào lao nhất ở đó nữa.”
“Có lẽ, nhưng chị còn muốn cảnh báo cho em nữa,” Caroline tiếp tục, trông có vẻ có lỗi nhưng lại đầy quyết tâm để bảo vệ bạn mình. “Vì tước vị và tài sản của ông ta, Đức ông Fielding vaanx đang được cho là một một mục tiêu theo đuổi tuyệt trần đời, và có cực kỳ nhiều quí bà quí cô cũng thấy là ông ấy đẹp quá sức. Vì ba lý do trên, họ đã luôn mời chào ông ấy. Tuy nhiên, ông ta lại chẳng tử tế chút nào trong cách cư xử với họ. Thực tế là đã có những lúc ông ấy rất chi là thô bạo! Victoria,” cô kết thúc bằng một giọng nói có ý lên án thẳng tuột, “Ông Fielding không phải là một quí ông.”
Cô chờ một phản ứng nào đó từ cô bạn, song khi Victoria chỉ nhìn cô như thể cái khuyết điểm trong tư cách của đức ông Fielding ấy chả có ý nghĩa gì hơn một chiếc cà vạt bị nhăn, Caroline thở dài và chồm người ra trước. “Số các ông sợ ông ấy nhiều gần bằng các bà, không chỉ bởi vì ông ấy lạnh lùng và cách biệt, mà bởi vì có những tin đồn về các vụ đấu súng của ông ấy ở Ấn độ. Họ nói ông ấy đã đấu với hàng tá người và giết đối thủ của ông ấy cái kiểu máu lạnh, không hề nháy mắt thương xót hay rung cảm - họ nói ông ấy thách một người đấu súng vì một bất bình nhỏ nhặt nhất...”
“Em không tin điều đó,” Victoria xen vào trong cảm giác trung thành với Jason mà nàng không nhận thức được.
“Em có thể không, nhưng những người khác tin, và người ta sợ ông ấy.”
“Thế thì họ có tẩy chay ông ấy không?”
“Ngược lại,” Caroline nói. “Họ hết sức o bế thoả mãn ông ta. Chả ai dám đối đầu với ông ta cả.”
Victoria nhìn cô một cách hoài nghi. “Chắc chắn là mỗi người biết anh ấy đều sợ anh ấy chứ?”
“Hầu như là mỗi người. Robert thích ông ấy thật lòng và anh ấy cười khi chị nói có điều gì đó thật gở nơi Ông Fielding. Tuy nhiên, chị đã từng nghe mẹ của Robert kể cho mọt nhóm bạn nghe rằng ông Fielding thật xấu xa, rằng ông ta sử dụng phụ nữ và rồi vứt bỏ họ.”
“Anh ấy không thể tệ đến thế được. Chính chị đã nói anh ấy là một mục tiêu theo đuổi tuyệt trần đời mà.”
“Thực ra, ông ấy được xếp là mục tiêu theo đuổi hạng nhất ở nước Anh.”
“Đấy, chị thấy không! Nếu người ta nghĩ anh ấy khủng khiếp như họ tưởng thì không một cô nương nào, không một bà mẹ nào lại tìm kiếm một cuộc hôn nhân với anh ấy cả.”
Caroline xì mũi một cách khiếm nhã. “Vì tước hiệu Công tước và vì tài sản, có những người dám cưới cả Yêu Râu xanh ấy chứ!”
Khi Victoria chỉ cười khúc khích, sự bối rối bao phủ cả gương mặt Caroline. “Victoria, ông ấy không có vẻ kỳ lạ và đáng sợ đối với em sao?”
Victoria cẩn thận xem xét câu trả lời cho câu hỏi ấy trong khi người đánh xe quay cỗ xe ngựa trở về ngôi nhà của Jason. Nàng nhớ miệng lưỡi như roi quất của Jason hôm đầu nàng đến Wakefield và vẻ phẫn nộ đáng sợ của hắn khi hắn bắt được nàng bơi ngoài suối. Nàng cũng nhớ hắn đã lừa nàng êm ái ra sao khi chơi bài, an ủi nàng cái đêm nàng khóc, và cười cái nỗ lực vắt sữa bò của nàng. Nàng cũng nhớ hắn đã ôm nàng sát vào thân thể hắn thế nào và hôn nàng với tất cả sự nâng niu đòi hỏi mãnh liệt thế nào, nhưng nàng gạt những hồi ức ấy ra khỏi tâm trí nàng ngay lập tức.
“Đức ngài Fielding nổi nóng rất nhanh,” nàng chậm rãi bắt đầu, “nhưng em thấy là anh ấy vượt qua cơn giận dữ của anh ấy sớm thôi và sẵn lòng để cho những gì đã qua là đã qua. Em rất thích anh ấy ở điểm đó, mặc dù em không dễ nổi giận như anh ấy. Và anh ấy có thách em đấu súng đâu khi em doạ bắn anh ấy,” nàng hài hước nói thêm, “vì thế em không thể tin được là anh ấy lại hăng hái đi bắn người ta như vậy. Nếu chị bảo em miêu tả anh ấy,” Victoria kết luận, “có lẽ em sẽ nói rằng anh ấy là một người rất là hào hiệp, một người mà có lẽ thậm chí còn rất dịu dàng bên dưới vẻ...”
“Em đùa đấy thôi!”
Victoria lắc đầu và cố giải thích. “Em thấy anh ấy khác chị thấy. Em cố nhìn nhận con người như cách cha em dạy em.”
“Ông có dạy em giả mù trước tội lỗi của họ không?” Caroline thất vọng hỏi.
“Không hề. Nhưng cha là một bác sỹ đã dạy em nhìn vào căn nguyên của sự việc, chứ không chỉ triệu chứng. Vì điều đó, bất kỳ khi nào có ai đó cư xử kỳ cục, em bắt đầu tự hỏi tại sao họ làm như vậy, và luôn luôn có một nguyên nhân. Ví dụ, chị có bao giờ để ý là khi người ta cảm thấy không khoẻ, người ta thường cáu gắt không?”
Caroline gật đầu ngay tắp lự. “Các anh trai nhà chị ngang như cua nếu họ thấy chỉ không khoẻ một chút xíu thôi.”
“Đấy chính là điều em muốn nói: các anh của chị không phải là những người xấu tính, nhưng khi họ không khoẻ, họ trở nên nóng nảy.”
“Thế thì em nghĩ là Ông Fielding ốm à?”
“Em không nghĩ là anh ấy hạnh phúc, điều này với không khoẻ thì cũng như nhau thôi. Bất chấp điều đó, cha em cũng dạy em hãy lấy điều một người làm làm trọng chứ không phải những gì người ấy nói. Nếu chị nhìn Ngài Fielding theo cách đó, chị thấy anh ấy rất tử tế với em. Anh ấy đã cho em một mái nhà và nhiều áo quần đẹp hơn là em có thể dùng suốt đời, và anh ấy thậm chí còn để em mang Sói vào nhà nữa.”
“Em chắc phải có sự thấu hiểu con người ở cấp độ cao,” Caroline lặng lẽ nói.
“Không, em không có,” Victoria rầu rĩ phản đối. “Em mất bình tĩnh và em bị tổn thương cũng dễ dàng như mọi người thôi. Chỉ khi việc đã rồi em mới cố hiểu tại sao người ta lại đối xử với em như vậy.”
“Và em không sợ ông Fielding, ngay cả khi ông ấy giận dữ?”
“Chỉ chút xíu thôi,” Victoria âu sầu thừa nhận. “Nhưng rồi em đã không gặp anh ấy từ khi em lên London, vì thế có lẽ em chỉ cảm thấy gan góc bởi vì có khoảng cách giữa chúng em.”
“Không còn nữa đâu,” Caroline nhận xét, gật đầu đầy ý nghĩa về phía chiếc xe ngựa sơn đen bóng lộn có gia huy bằng vàng gắn trên cửa đang đứng chờ trước nhà số 6 phố Upper Brook. “Đó là huy hiệu của Đức ông Fielding trên chiếc xe ngựa đen,” cô giải thích trong khi Victoria ra vẻ dửng dưng. “Và cỗ xe chạy đến phía sau nó là xe nhà chị - có nghĩa là chồng chị chắc hẳn đã kết thúc công việc của anh ấy sớm và quyết định tự mình đến đón chị.”
Victoria cảm thấy một nhịp tim nàng đập rộn lên thật buồn cười khi biết Jason ở đây - một phản ứng mà nàng ngay lập tức cho là cảm giác tội lỗi, lo lắng vì đã nói chuyện về hắn với Caroline.
Cả hai người đàn ông đang ở trong phòng khách, lắng nghe một cách lịch sự bài độc thoại lòng thòng lộn xộn mà Cô Flossie đang tra tấn họ về những thành tựu của Victoria trong hai tuần qua, thỉnh thoảng lại tự do xen vào những lời bình phẩm mê ly về buổi ra mắt của chính bà gần 50 năm trước. Victoria liếc nhìn vẻ mặt miễn cưỡng của Jason và kết luận là hắn đang âm thầm xiết cổ bà.
“Victoria!” Cô Flossie nói, hân hoan vỗ đôi bàn tay nhỏ bé của bà. “Cuối cùng cháu cũng về rồi! Ta vừa kể cho họ nghe về tài năng chơi dương cầm của cháu, và họ đang nóng lòng hơn tất cả để được nghe cháu chơi đấy.” Vui vẻ bỏ qua cái vẻ mặt nhạo báng của Jason khi hắn nghe hắn được miêu tả là ‘nóng lòng hơn tất cả.’, Cô Flossie dẫn Victoria đến chỗ cây dương cầm và khăng khăng đòi nàng chơi cái gì đó ngay lập tức.
Chẳng biết làm sao hơn, Victoria ngồi xuống trên chiếc ghế và nhìn Jason, người đang tập trung vào việc gỡ những xơ vải ra khỏi chiếc quần xanh thẫm may rất khéo của hắn. Hắn không thể nào trông chán ngán hơn được nữa trừ khi hắn ngáp. Hắn cũng trông đẹp trai không tưởng nổi, Victoria nhận ra, và nàng cảm thấy một cơn chấn động vì lo lắng khác, cơn chấn động này bị gia tăng cường độ lên một tá lần do nụ cười ơ thờ mai mỉa của hắn khi hắn nhìn lên nàng. “Ta chưa bao giờ biết một cô gái có thể bơi, bắn súng, thuần hoá thú vật, và lại còn,” hắn kết luận, “chơi cả dương cầm. Nghe nàng chơi xem nào.”
Victoria có thể suy ra từ cái giọng của hắn là hắn chờ thấy nàng chơi thật tệ, và nàng mong muốn tránh một buổi biểu diễn âm nhạc ngay bây giờ, khi nàng quá đỗi hồi hộp như thế. “Thầy Wilheim đã dạy Dorothy và tôi để trả công cho việc cha tôi chữa bệnh đau phổi của ông ấy, nhưng Dorothy là một nhạc công giỏi hơn tôi nhiều. Cho đến hai tuần trước tôi đã không chơi nhạc cả hàng tháng trời, và tôi vẫn còn chưa tập luyện,” nàng nói vội để biện minh cho mình. “Tôi chơi Beethoven chỉ là rất xoàng xĩnh và...”
Niềm hy vọng mong manh được hoãn lại của nàng tan tành khi Jason dướn một bên chân mày thách thức và gật đầu đầy ý nghĩa về phía phím đàn.
Victoria thở dài và đầu hàng. “Anh muốn nghe cái gì đặc biệt không?”
“Beethoven,” hắn khô khan trả lời.
Victoria ném cho hắn một cái nhìn cáu tiết, điều chỉ làm cho nụ cười của hắn ngoác ra thêm, nhưng nàng cúi đầu xuống và chuẩn bị làm như hắn yêu cầu. Nàng ngập ngừng lướt những ngón tay trên phím, rồi dừng lại, bàn tay nàng lơ lửng trên dãy phím. Khi nàng lại hạ chúng xuống, căn phòng vang ngân giai điệu réo rắt, dìu dặt và vút cao hân hoan của bản Xô nát cung Fa thứ dành cho dương cầm của Beethoven, bùng lên với tất cả sự mạnh mẽ, quyền năng và sự ngọt ngào du dương của khúc nhạc.
Trên hành lang phía trên phòng khách, Northrup ngừng đánh bóng một cái tô bạc và sung sướng nhắm nghiền mắt lại, mê mẩn lằng nghe. Dưới sảnh lớn, O’Malley dừng việc mắng nhiếc một gia nhân và nghiêng đầu về phía phòng khách, mỉm cười trước tiếng nhạc dâng cao đang được chơi trong ngôi nhà của Đức ông Fielding.
Khi Victoria kết thúc, mọi người trong phòng khách ào ào vỗ tay hưởng ứng - trừ Jason, người đang tựa ngả ra ghế, một nụ cười nhăn nhó nở trên đôi môi. “Nàng còn sở hữu một kỹ năng ‘xoàng xĩnh’ nào nữa không?” hắn trêu nàng, nhưng trong mắt hắn có một lời khen ngợi thật chân thành, và khi Victoria nhìn thấy, nó làm lòng nàng ngập niềm vui ngây ngất.
Caroline và chồng cô đi ngay sau đó, họ hứa sẽ gặp Victoria trong buổi khiêu vũ tối mai của nàng, và Cô Flossie hộ tống họ ra tận cửa. Ngồi lại một mình với Jason, Victoria cảm thấy ngượng ngập không hiểu vì sao, và nàng lập tức nói liến thoắng để che dấu điều đó. “Tôi - tôi ngạc nhiên khi gặp anh ở đây.”
“Chắc chắn nàng không nghĩ ta sẽ tránh xa buổi ra mắt của nàng chứ?” hắn trêu nàng với nụ cười làm nàng choáng váng. “Ta không hoàn toàn lạc lối với khuôn phép, nàng biết đấy. Chúng ta được cho là đính hôn với nhau mà. Sẽ ra sao nếu ta không xuất hiện ở đây?”
“Đức ông của tôi-” nàng bắt đầu.
“Nghe thật dễ thương,” hắn nhận xét và cười nho nhỏ. “Rất trọng vọng. Nàng chưa bao giờ gọi ta như thế trước đây.”
Victoria nhìn hắn một cách nghiêm nghị lẫn vui cười. “Và tôi đã không gọi thế bây giờ nếu Cô Flossie không nhồi vào đầu tôi hết tước hiệu lại cách xưng hô hết ngày này qua ngày khác. Tuy nhiên, điều tôi đã bắt đầu nói là tôi không giỏi lừa gạt lắm, và cái ý tưởng bảo mọi người rằng chúng ta đính ước làm cho tôi khó chịu lắm lắm. Bác Charles sẽ không chịu sự phản đối của tôi, nhưng tôi không cho sự vờ vịt này là ý tưởng tốt đẹp gì hết.”
“Không tốt đẹp gì,” Jason hiển nhiên đồng ý. “Lý do dành mùa lễ hội này cho nàng là để giới thiệu nàng với những vị hôn phu có tiềm năng...”
Victoria mở miệng để khẳng định rằng Andrew sẽ là hôn phu của nàng, nhưng Jason giơ một tay lên và đính chính cái câu cuối cùng của hắn. “Mục đích là để giới thiệu nàng với những vị hôn phu tương lai, trong trường hợp Ambrose không chạy đến giải cứu nàng.”
“Andrew,” Victoria sửa lại. “Andrew Bainbridge.”
Jason gạt anh ta đi bằng một cái nhún vai. “Khi nào vấn đề đính hôn của chúng ta xuất hiện, ta muốn nàng nói những gì ta đã nói.”
“Là những gì?”
“Ta nói rằng mọi thứ chưa hẳn đã ổn thoả, hoặc rằng là nàng chưa biết ta đủ rõ để mà tin chắc là tình cảm của nàng đã dành cho ta. Điều đó sẽ để một cánh cửa mở cho người cầu hôn khác của nàng, và ngay cả Charles cũng không thể phản đối.”
“Tôi thà nói ra sự thật hơn và nói rằng chúng ta không đính hôn.”
Jason xoa tay dọc gáy hắn, cáu kỉnh xoa dịu những thớ thịt căng thẳng. “Nàng không thể. Nếu bất kỳ ai trong chúng ta huỷ hôn bây giờ - quá sớm sau khi nàng đến Anh - sẽ có hàng đống những đồn đoán ai trong chúng ta huỷ, và tại sao.”
Victoria nhớ lại Caroline đã tả thái độ của thiên hạ đối với Jason và ngay lập tức nàng đoán người ta sẽ nghĩ gì nếu nàng huỷ bỏ hôn ước. Khi nàng nhìn nhận vấn đề hướng đó, nàng đã sẵn lòng tiếp tục sự vờ vĩnh đính hôn của họ. Không vì thiên hạ mà nàng sẽ đáp trả sự tử tế và hào hiệp của Jason bằng cách để bất kỳ ai nghĩ nàng thấy hắn là một người chồng tương lai đáng ghét hay đáng sợ. “Rất tốt,” nàng nói. “Tôi sẽ nói mọi điều chưa hoàn toàn ổn thoả giữa chúng ta.”
“Ngoan lắm,” hắn nói. “Charles đã bị đột quị suýt chết một lần và tim ông ấy yếu lắm. Ta không muốn làm ông ấy lo lắng không cần thiết, và ông ấy quyết phải thấy nàng lập gia đình tốt đẹp.”
“Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra với bác khi Andrew đến để mang tôi về nhà?” Đôi mắt nàng mở to khi một vấn đề mới xuất hiện với nàng. “Và mọi người ở đây sẽ nghĩ gì khi tôi... khi tôi bỏ anh để cưới Andrew?”
Một niềm vui thích lấp lánh trong mắt Jason trước sự lựa chọn từ ngữ của nàng. “Nếu điều đó xẩy ra, chúng ta sẽ nói nàng tôn trọng cuộc đính ước trước đây mà cha nàng sắp đặt. Ở nước Anh, nghĩa vụ của con gái là kết hôn phù hợp với gia đình. Charles sẽ nhớ nàng, nhưng nếu ông ấy tin là nàng hạnh phúc, cú sốc sẽ nhẹ nhàng đi. Tuy nhiên,” hắn nói thêm, “Ta không nghĩ chuyện đó sẽ xảy ra. Charles đã nói với ta về Bainbridge, và ta đồng ý rằng anh ta có lẽ là một người đàn ông yếu đuối bị bà mẹ goá của anh ta dắt mũi. Không có sự hiện diện của nàng ở Mỹ để khuyến khích sự can đảm và quyết tâm của anh ta, anh ta không có khả năng vực dậy tinh thần để mà thách thức mẹ anh ta và đến đón nàng.”
“Ôi, vì chúa-” Victoria kêu lên, cáu giận trước sự hiểu sai của hắn về Andrew.
“Ta chưa nói xong,” Jason ngang ngược ngắt lời. “Ta cũng thấy rõ ràng là cha nàng không tha thiết lắm về chuyện hai người cưới nhau - không nếu ông ấy khăng khăng muốn một khoảng thời gian chia cách thử thách để kiểm tra tình cảm của hai người đối với nhau, khi mà hai người đã quen biết nhau cả đời như thế. Khi cha nàng mất nàng chưa đính hôn với Bainbridge, Victoria,” Jason kết thúc một cách kiên quyết. “Vì thế, nếu anh ta đến trước nhà ta, anh ta sẽ phải dành được sự đồng ý của tatrước khi ta cho phép nàng lấy anh ta và trở về Mỹ.”
Victoria bị giằng xé giữa giận dữ và buồn cười trước sự trơ tráo của hắn. “Thật hết biết!” nàng lắp bắp, những suy nghĩ của nàng cứ dẫm đạp lên nhau. “Anh chưa bao giờ gặp anh ấy cả mà anh đã quyết định anh ấy là người thế nào. Và bây giờ thì anh đang nói rằng tôi không thể ra đi với anh ấy trừ khi anh xét duyệt là anh ấy xứng đáng, anh, người thực tế đã nói thẳng vào tai tôi là sẽ vứt tôi đi cái ngày tôi đến Wakefield!” Cũng thật là ngớ ngẩn là Victoria bắt đầu cười to. “Anh biết không, tôi không bao giờ có được một ý tưởng mơ hồ nhất về việc anh chuẩn bị nói gì hay làm gì tiếp theo để làm tôi kinh hoàng. Tôi không biết làm gì khi có anh dính líu vào.”
“Tất cả những gì nàng phải làm,” Jason nói, một nụ cười đáp lại kéo xệch đôi môi hắn, “là xem qua mớ công tử bột London trong vòng hai tuần tới, chọn một người mà nàng muốn, và mamg anh ta tới chỗ ta để ta chúc phúc. Không gì dễ hơn - ta sẽ làm việc ở đây trong phòng làm việc của ta hầu như là mỗi ngày.”
“Ở đây?” Victoria thốt lên, đè xuống một tiếng kêu kinh hoảng với cái cách mà nàng sẽ đi lòng vòng để chọn chồng. “Tôi nghĩ anh sẽ ở nhà bác Charles mà.”
“Ta sẽ ngủ ở đó, nhưng ta sẽ làm việc ở đây. Nhà của Charles bất tiện đến chết đi được. Đồ nội thất thì cũ và phòng ốc hầu hết chật chội và tăm tối. Bên cạnh đó, không ai nghĩ gì đâu nếu ban ngày ta ở đây, khi nàng được kèm cặp rồi, thực tế đúng vậy. Không có lý do gì để ta phải chịu bất tiện khi làm việc. Nói về người đi kèm, Cô Flossie Wilson đã huyên thuyên đủ làm nàng ngất xỉu chưa?”
“Bà ấy rất dễ thương,” Victoria nói, lại cố để không phá ra cười.
“Ta chưa bao giờ thấy ai huyên thuyên nhiều mà nói được ít như vậy.”
“Bà có tấm lòng tử tế.”
“Đúng,” hắn lơ đãng đồng ý, sự chú tâm của hắn chuyển sang chiếc đồng hồ. “Ta có hẹn đi xem Opera tối nay. Khi Charles về, bảo ông ấy là ta đã ở đây và ta sẽ đến vào tối mai để đón khách.”
“Rất tốt.” Nhìn hắn một cách láo lếu và tươi cười, Victoria nói thêm, “Nhưng tôi cảnh cáo anh là tôi sẽ vui hết sức khi Andrew đến và anh sẽ buộc phải thừa nhận anh sai bét về mọi thứ đấy.”
“Đừng mong chuyện đó.”
“Ôi, nhưng tôi mong đấy. Tôi sẽ nhờ Bà Craddock làm một cái bánh to và tôi sẽ bắt anh ăn cho đến lúc anh phải nhận là đã nói bậy trong khi tôi ngồi nhìn.”[viii]
[viii] Tạm dịch (Chơi chữ)
Im lặng sững sờ, Jason nhìn xuống gương mặt tươi cười đang ngước lên của nàng. “Nàng không sợ cái gì hết sao?”
“Tôi không sợ anh,” nàng vô tư tuyên bố.
“Nàng sẽ phải sợ,” hắn nói, và hắn ra đi với nhận xét bí ẩn đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook