Edit: Thanh Thảo
Trước kia Nại Triết định vị thân phận hắn rất rõ ràng.

Phương Hoằng Lâm là kim chủ, là ân nhân giúp đỡ anh lúc khó khăn.

Còn bây giờ, thân phận hắn là gì, chính Nại Triết cũng không nói ra được.
Đợi sau khi Phương Hoằng Lâm khỏe lên, anh sẽ rời khỏi đây ngay.

Ông Phương cũng không yêu cầu anh phải làm gì.

Nại Triết nghĩ, không bằng để cho Phương Hoằng Lâm thấy sự xấu xa của anh, nhận rõ gương mặt thật của anh để Phương Hoằng Lâm hết hy vọng, buông tay để anh đi.
“Cậu đừng nghĩ nhiều như vậy.

Tất cả mọi chuyện sau này sẽ có đáp án.” Nại Triết đi qua tắt đèn bàn, không nhìn đôi mắt ửng đỏ của hắn.

Phương Hoằng Lâm như đoán được anh muốn gì, hỏi: “Anh muốn ra ngoài ư?”.

Được‎ ‎ tại‎ ||‎ ????‎ R????M????R????YE????.v????‎ ||
Nại Triết nói: “Đúng vậy, tôi ngủ phòng kế bên, có chuyện gì có thể gọi tôi.”
“Nại Triết…” Phương Hoằng Lâm giữ chặt cổ tay của anh, giọng nói càng thêm thấp, như đang cố đè nén, giọng nói của hắn xen chút oan ức của kẻ bề tôi: “Ở bên tôi… Không có anh ở đây tôi ngủ không được, tôi… toàn thân tôi đều rất khó chịu…”
Nại Triết nhớ đến video mà ông Phương cho anh xem.

Chuyện này có liên quan đến mình hay không thì Nại Triết không rõ ràng lắm.

Nếu không phải bao nuôi anh, Phương Hoằng Lâm sẽ không cãi nhau với người nhà, ông Phương cũng không kêu người ta đến sờ hắn để hắn “biến thành người bình thường”.

Nguyên nhân của những chuyện này đều do Phương Hoằng Lâm không muốn tiếp xúc với người khác.

Nại Triết chỉ là cọng rơm khiến ngọn lửa này bùng cháy mà thôi.
Nại Triết ép bản thân không được mềm lòng với Phương Hoằng Lâm.

Anh đẩy tay Phương Hoằng Lâm ra, lạnh lùng và cứng rắn nói: “Tôi không ở bên Ân Duệ Sâm, nhưng cũng không định ở bên cậu.

Nếu cậu muốn cạnh tranh với cậu ấy thì cố gắng để mình khỏe lên trước đi.”
Anh nói xong liền không chút lưu tình bước ra ngoài, cũng không nghe Phương Hoằng Lâm nói gì nữa.

Phương Hoằng Lâm đã từng là một tảng băng, bây giờ lại là một ngọn lửa.

Hắn có vài đặc tính không bao giờ thay đổi, một là sự cường thế trong lúc lơ đãng cũng có thể lộ ra, còn lại đó là lòng tự trọng mà hắn không bao giờ từ bỏ.
Hắn là ai? Hắn là Phương Hoằng Lâm! Có thể khiến hắn trở nên như vậy, ngoài Nại Triết ra thì không có người thứ hai.

Nhưng trong trường hợp đối mặt với tình địch, muốn hắn tỏ ra thấp hèn, hắn chắc chắn sẽ không như vậy.
Phòng khách được dọn dẹp rất sạch sẽ, quần áo cũng được chuẩn bị đầy đủ.

Nại Triết nằm trên giường, mới ngủ một giấc, bây giờ không cách nào ngủ được.


Anh mở điện thoại ra, thấy ngay mấy tin nhắn Ân Duệ Sâm nhắn của anh hằng ngày.
Cậu là một người cố chấp, dù Nại Triết không đáp lại cậu, cậu cũng không dễ dàng lùi bước.

Tính cách của cậu không khác ngày xưa là mấy, đặc biệt là khi ở trước mặt Nại Triết, cậu vẫn là con sói được thuần hóa.
Tin nhắn cuối cùng của cậu hỏi Nại Triết tìm được công việc chưa, phỏng vấn thế nào.

Nại Triết nghĩ một lúc, trả lời cậu:
Có lẽ một thời gian nữa anh sẽ ra nước ngoài.
Anh gửi tin nhắn đi, thời gian đồng hồ điện thoại là 2:43 sáng, dù Ân Duệ Sâm bận công việc thế nào chắc giờ cũng đã ngủ rồi.

Nhưng không đến một phút, Ân Duệ Sâm đã nhắn tin lại:
Tại sao? Anh muốn đi đâu?
Nại Triết do dự một lát, vẫn nói:
Đừng nhắn tin cho anh nữa.

Quyết định của anh sẽ không thay đổi.

Sống đến tuổi này, anh chỉ muốn sống vì mình.

Anh mong em cũng vậy.
Anh không để Ân Duệ Sâm có cơ hội nói thêm gì nữa, nhắn tin nhắn đó xong thì tắt nguồn điện thoại.

Anh đã từng mềm lòng, cảm thấy việc này rất khó.

Nhưng bây giờ, khi làm thật, anh nhận ra cũng không khó lắm.

Ngược lại, anh còn thấy nhẹ nhàng.

Anh phải rời khỏi nơi này, rời khỏi Ân Duệ Sâm và Phương Hoằng Lâm, đến một nơi mới, nơi không ai biết anh, bắt đầu một cuộc sống mới.
Chờ Phương Hoằng Lâm khỏe lại, tất cả mọi chuyện đều sẽ kết thúc.
Đêm tĩnh lặng, nhưng Nại Triết vẫn không ngủ được.

Hễ nhắm mắt, anh lại suy nghĩ miên man.

Cửa phòng mở nhẹ, anh cảnh giác nhìn ra, nhận ra có một cái bóng thon gầy, đi từ từ đến giường anh.
Tất nhiên anh biết đây là ai.
Phương Hoằng Lâm cẩn thận kéo chăn ra, nằm bên cạnh anh, nhìn gương mặt đẹp trai, góc cạnh rõ ràng của anh, khẽ thở dài.

Nại Triết nhắm mắt lại giả bộ ngủ.

Không mấy chốc, anh có cảm giác mềm mềm trên môi, chắc là bị hôn rồi.

Phương Hoằng Lâm hôn rất nhẹ.

Đây là một nụ hôn ngắn ngủi mà quyến luyến.


Nại Triết cảm thấy tay mình bị hắn nắm lấy, vòng tay ôm lấy eo anh.

Phương Hoằng Lâm ghé sát cơ thể vào anh, dụi mặt vào cổ anh, hơi thở nhẹ nhàng phả lên người Nại Triết.
Có lẽ họ đều biết rõ trong lòng, ai cũng tỉnh táo.
Cũng không thể ép hắn quá.

Phương Hoằng Lâm vốn là người nóng tính, chắc trong lòng hắn bây giờ có rất nhiều áp lực.

Nại Triết còn đuổi hắn đi nữa, lỡ hắn không chịu nổi, bệnh lại thì mất nhiều hơn được.
Nại Triết nghĩ vậy nên không kháng cự hắn nữa.
Có lẽ vì có Nại Triết ở đây, có lẽ vì Phương Hoằng Lâm nghe anh nói khích, muốn khỏe nhanh lại.

Tóm lại, Phương Hoằng Lâm bắt đầu phối hợp điều trị một cách lạ thường.

Bệnh của hắn vốn là tâm bệnh, thân thể yếu là vì không ăn uống quá lâu, phối hợp điều trị uống thuốc là khỏe.

Bây giờ có Nại Triết ở trước mắt hắn, cho dù là việc bác sĩ kiểm tra, cái việc mà hắn không thích nhất, hắn cũng ngoan ngoãn để họ kiểm tra.
Ông Phương thấy hết mọi chuyện, ông không biết nên vui hay nên buồn, nhưng lúc nào cũng luôn nhắc nhở Nại Triết: Đừng động lòng, chờ cháu tôi khỏe lại cậu phải đi.
Nại Triết còn tỉnh táo hơn ông Phương nhiều, anh không còn ra vẻ thỏ trắng ngoan ngoãn như xưa, mà luôn tranh luận với Phương Hoằng Lâm, trêu đùa hắn, nói khích để hắn mau khỏe lại.

Nại Triết đến Phương gia không mấy ngày, sắc mặt Phương Hoằng Lâm đã tốt hơn thấy rõ, giọng nói cũng trở về bình thường, đôi mắt sáng trở lại, cũng có thể đứng dậy đi lại.
Có điều, một chuyện khiến Nại Triết thấy lạ là, đáng lý Phương Hoằng Lâm sẽ từ từ thấy chán anh.

Không ngờ tuy Phương Hoằng Lâm thỉnh thoảng bị anh chọc tức, nhưng lại rất nghe lời anh, thậm chí có khi thấy anh đen mặt còn cười.
Mọi chuyện diễn ra theo hướng kỳ lạ.
Phương Hoằng Lâm không còn ra vẻ lạnh lùng như xưa mà trở nên dịu dàng.

Vị trí của họ đã thay đổi, dường như Nại Triết biến thành vị kim chủ vui giận thất thường, Phương Hoằng Lâm biến thành chú thỏ trắng ngoan ngoãn mà anh nuôi.

Thay đổi kỳ lạ mà tự nhiên này khiến tâm tình Nại Triết trở nên phức tạp.

Có điều anh còn chưa vì vậy mà buồn rầu được mấy ngày, biến cố lại đến.
Ân Duệ Sâm tìm tới.
Đây không phải lần đầu tiên cậu tìm tới.

Mới đầu ông Phương không cho cậu vào, cũng chưa nói Nại Triết ở đây.

Sau đó có lẽ Ân Duệ Sâm nghe được tin từ đâu, bám riết không tha mà đến đây hai lần, cũng bị ông Phương đuổi về.
Từ bỏ dễ dàng như vậy thì không phải Ân Duệ Sâm.

Có điều lần gặp lại này đúng là vừa trùng hợp vừa xấu hổ.
Vì dù cho đến phòng khách ngủ thì Phương Hoằng Lâm cũng sẽ theo qua ngủ chung với anh, Nại Triết đành chấp nhận sự thật này.


Sức khỏe Phương Hoằng Lâm không ngừng chuyển biến tốt đẹp, càng làm ra nhiều hành động không đàng hoàng với anh hơn.

Sờ mó, hôn hít.

Nại Triết ngăn cũng không có hiệu quả.

Phương Hoằng Lâm cứ như khúc gỗ, Nại Triết có nói gì, anh cũng không nghe.

Nhưng đêm nay Phương Hoằng Lâm rõ ràng muốn làm một phát với anh.
Nại Triết nắm tóc hắn kéo ra, áo trước ngực đã bị hắn làm nhăn nhúm lúc nào không hay, đầu v* thì sưng đỏ, còn dính nước miếng của hắn.

Sắc mặt Phương Hoằng Lâm không tệ, nhưng mặt vẫn cứ gầy và góc cạnh, điều này khiến mặt hắn càng nhỏ, càng có nét hơn.
Nại Triết nói: “Cậu đàng hoàng không được ư… Ưm… Cậu…”
Anh mặc quần rất rộng, tay Phương Hoằng Lâm vói vào, nắm lấy thứ đó của anh, giúp anh thủ dâm đầy kỹ thuật.

Phương Hoằng Lâm rất quen thuộc thân thể anh, cũng biết điểm mẫn cảm của anh ở đâu.

Dù Nại Triết có kháng cự, thì vẫn bị hắn chọc cho cứng.

Khuôn mặt lạnh lùng của Phương Hoằng Lâm xen lẫn chút mị ý, lời nói như lộ vẻ cầu xin: “Tôi chuẩn bị sẵn hết rồi… Anh tiến vào là được… Nại Triết… Ông nội tôi cho anh xem video, nên anh chê tôi ư?”
Tất nhiên Nại Triết không chê hắn, nhưng lúc này mà nói không chê hắn thì giống như mình chấp nhận hắn rồi.

Nại Triết rơi vào tình huống tiến cũng khó mà lui cũng khó.

Tay Phương Hoằng Lâm vuốt ve rất linh hoạt, tạo cho anh từng đợt sóng khoái cảm.

Phương Hoằng Lâm cũng rất thông minh.

Hắn không thẳng thắng và lỗ mãng như Ân Duệ Sâm.

Sau khi Nại Triết thay đổi thái độ với hắn, hắn cũng thay đổi chiến thuật với Nại Triết, càng ngày càng ít nói chuyện cứng rắn.

Như nước ấm càng nấu càng sôi, khiến người ta buông lỏng cảnh giác, không cảm nhận được nguy cơ.
Bây giờ Nại Triết là con ếch xanh bị hắn nấu.
Ngón cái của Phương Hoằng Lâm cọ xát quy đầu một cái mạnh, Nại Triết không nhịn được thấp giọng rên rỉ một tiếng, thứ đó chảy ra càng nhiều nước.

Phương Hoằng Lâm nhân cơ hội này ngồi lên, kéo tay anh vuốt phía sau của mình.

Nại Triết mới sờ đã ướt tay.

Anh như bị bỏng mà rút vội tay về, đẩy Phương Hoằng Lâm đang ngồi đè lên anh ra.
Phương Hoằng Lâm kẹp chặt chân lên eo anh, cũng không vì động tác của anh mà lùi bước.

Trước kia họ đã làm rất nhiều lần, lúc Phương Hoằng Lâm vẫn là kim chủ của anb, anh chưa bao giờ từ chối làm mấy chuyện này với Phương Hoằng Lâm.

Thậm chí, lần đầu tiên cũng là Nại Triết chủ động.

Nhưng bây giờ Nại Triết không muốn dây dưa với hắn nữa.

Bất kể thái độ Phương Hoằng Lâm thế nào, sớm muộn gì anh cũng sẽ rời khỏi đây, còn xảy ra quan hệ thân thể thì càng khó cắt đứt.
Phương Hoằng Lâm bắt lấy cổ tay Nại Triết, tiếp tục giả vờ đáng thương: “Anh đúng là chê tôi rồi, có đúng không?”
“Không có…” Nại Triết nghẹn lời, giờ phút này anh cứng rồi, nói không muốn làm thì có vẻ nghĩ một đằng nói một nẻo.


Anh tiếp tục tìm cớ: “Cậu còn chưa khỏe, không thích hợp vận động mạnh đâu.”
Phương Hoằng Lâm im lặng, sức nắm cũng giảm bớt.

Nại Triết tưởng hắn muốn từ bỏ, kết quả hắn còn làm mạnh hơn, đôi mắt nhạt xen vẻ lạnh lùng, hắn nói: “Tôi biết ông nội tôi muốn gì.

Ông muốn anh từ chối tôi, sau đó rời khỏi tôi, có đúng không? Tôi sẽ không bỏ cuộc…”
Là một doanh nhân, sao không biết tại sao lần này Nại Triết đến đây.

Hắn không nói là vì hắn vốn không cần đáp án.

Hắn thấy Nại Triết ngơ ngác, thì biết mình đoán đúng rồi.

Thừa lúc này, một tay hắn nắm lấy dương v*t hơi cứng của Nại Triết, để tại hậu huyệt của mình, từ từ nuốt vào.
Lâu rồi không làm nên tiến vào hơi khó, thậm chí còn đau, nhưng nhờ bôi trơn đủ, Phương Hoằng Lâm cố gắng thả lỏng cơ thể mình, ngồi xuống, đẩy mạnh thứ thô to đó vào.
“Cậu như vậy cũng không có ích gì…” Nại Triết chịu đựng cảm giác bị thành ruột chật khít bao lấy, không kháng cự mà đổi cách khác, nhìn Phương Hoằng Lâm nói: “Là chính tôi muốn đi.

Cậu nói cậu yêu tôi nhưng trước nay chưa từng hỏi tôi có yêu cậu không… Cậu muốn làm với tôi, được thôi, dù sao là chính cậu đưa đến trước tôi, ông nội cậu đang thông qua cameras nhìn cậu, nhìn cậu chủ động đến đây cho tôi làm…”
Phương Hoằng Lâm ngồi trên người anh, đã nuốt hết thứ đó của anh vào.

Bây giờ cũng không cảm thấy sướng, có lẽ dù thân thể hay trong lòng họ đều cảm thấy khó chịu.

Nghe Nại Triết nói, vẻ mặt Phương Hoằng Lâm lại bình tĩnh hơn, hắn cử động, cảm giác thứ thô to kia đâm thọc trong thân thể, truyền đến cảm giác đau đớn.

Nại Triết nghe hắn nói: “Anh tưởng dễ chạy lắm à? Chỉ cần tôi không buông thì anh đừng hòng đi được… Còn camera ấy à…”
Tay hắn nắm lấy chiếc chăn, thứ duy nhất che chỗ giao hợp của họ.

Nại Triết cuối cùng mới hoảng sợ: “Cậu muốn làm gì?”
Phương Hoằng Lâm kéo chăn xuống ném sang một bên, bắt đầu động tác nhún lên xuống, phun ra nuốt vào dương v*t của hắn.

Giờ đây họ hoàn toàn trần trụi dưới cameras.

Phương Hoằng Lâm thở hổn hển nói: “Ông ta muốn xem… Thì cho ông ta xem cho rõ… Tôi chính là… phế vật cắm không được phụ nữ… còn là tên khốn nạn muốn bị đàn ông làm…”
Nại Triết không ngờ Phương Hoằng Lâm luôn bình tĩnh cũng có lúc điên như vậy.

Anh không muốn diễn cảnh nóng trước mặt ông Phương, anh cố gắng đẩy Phương Hoằng Lâm mạnh ra, dương v*t rời khỏi hậu huyệt nóng bỏng, còn đọng lại dịch bôi trơn lấp lánh.

Anh đẩy rất mạnh, Phương Hoằng Lâm bị anh đẩy ngã xuống giường.
Cơ thể trở nên trống rỗng, Phương Hoằng Lâm thấy Nại Triết nhặt chăn lên che lấy người, tức giận và thất vọng nhìn hắn nói: “Cậu cảm thấy tôi còn chưa bị người ta chê cười đủ à… Tôi tưởng… Từ chuyện đó, cậu sẽ biết rõ tôi ghét gì nhất… Không, tôi rất ghê tởm loại hành vi này, nhưng cậu cũng để tôi bị người khác chê cười…”
Phương Hoằng Lâm bỗng nhớ những tấm ảnh và video mấy năm trước.

Hắn cứ tưởng Nại Triết đã quên, dù sao cái ổ đó cũng bị hắn diệt sạch.

Nhưng không ngờ Nại Triết còn nhớ rõ, ở dưới camera bị ép trần trụi thân thể làm tình.

Có lẽ điều này đã gợi cho anh những hồi ức không đẹp kia…
Cuối cùng Phương Hoằng Lâm cũng hối hận vì hành vi không suy nghĩ của mình.
“Xin lỗi, Nại Triết… Nhưng tôi thật sự không thể không có anh…” Phương Hoằng Lâm đứng dậy, vẻ mặt đầy áy náy.

Nại Triết đã muốn nói gì với hắn nữa, đang muốn kêu hắn đi ra thì cửa sổ ban công lại mở.
Ân Duệ Sâm đứng đó, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trong phòng..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương