"Không quan trọng bằng em."
Hạ Thư Hinh được thả thính: "..."
Cô nhìn vào mắt anh, đôi mắt đen láy nhìn cô đầy thâm tình, trong ánh mắt ấy hàm chứa một thứ tình cảm sâu đậm giống như đã rất nhiều năm không hề che dấu ấy làm cho cô tự động muốn di dời ánh mắt, nữ tránh cái nhìn của anh.

Đôi mắt ấy có quá nhiều ma lực, cô không dám nhìn thẳng vào.
Cô hít sâu một hơi, đè nén tâm trạng đang hỗn loạn của mình.
"Có những chuyện nên giải quyết dứt điểm rồi."
Phó Minh Vũ chờ suốt một tiếng đồng hồ bên ngoài căn hộ của Lăng Thiếu Hàn, chờ lâu như vậy anh ta còn tưởng cô sẽ không mở cửa.

Đang định từ bỏ ý định, quay về nhà thì cánh cửa đột ngột mở ra, khi nhìn cô gái mặc chiếc áo ngủ suông dài đến đầu gối đứng trước mặt, anh ta vô cùng sững sờ.
Anh ta nhìn cô gái có gương mặt thanh tú, diễm lệ, bật cười tự giễu: "Anh còn nghĩ, em định không gặp anh luôn."

Dù sao, thứ tình cảm của Hạ Thư Hinh dành cho anh ta nhiều đến mức nào, không chỉ có anh ta cảm nhận được mà tất cả những người quen biết họ đều nhìn thấy rõ ràng.
Ngày hôm qua, trong hôn lễ, anh ta là người phá vỡ mộng tưởng, tự tay hủy hoại tình yêu của cô, là người làm cô tổn thương, cô không hận anh đã là may mắn lắm rồi.
"Chát, chát!!"
Phó Minh Vũ đang chìm đắm trong suy nghĩ, đột ngột bị ăn hai cái tát điếng người từ cô gái trước mặt, làm cho đầu óc anh ta quay cuồng.
Hạ Thư Hinh ráng cho Phó Minh Vũ hai cái bạt tai xong, chậm rãi cất lời: "Cái tát thứ nhất em tặng anh, là bởi vì anh cho em hi vọng thích anh.

Cái tát thứ hai em tặng anh, bởi vì anh là một kẻ hèn nhát, nếu như anh đã có người thương, vì sao anh còn dây dưa không rõ với em? Vì sao anh còn chịu kết hôn với em? Anh coi em là gì? Là một cô gái nhỏ bé cần sự che chở, cần thứ tình cảm anh bố thí cho em à…"
Càng nói, tâm trạng Hạ Thư Hinh càng khó kìm nén, hai mắt cô đỏ bừng, từng giọt lệ nhẹ nhàng rơi xuống hai bên gò má.

Không một ai biết, trong hai ngày hôm nay, cô đã phải chịu đả kích gì, càng không ai hiểu rõ nỗi đau đớn, thống khổ, sự phẫn nộ khi biết tất cả đều là giả dối.

Và nếu, ngày hôm qua, cô không nhận được hộp quà ấy, phải chăng Phó Minh Vũ sẽ lừa gạt cô cả đời này, để cô sống trong thế giới tốt đẹp thực chất đều là dối lừa anh ta bày ra? Càng nghĩ, tâm trạng cô càng kích động.

Ngày kết hôn, cô mang bao nhiêu niềm hạnh phúc, hân hoan, vui mừng vì được kết hôn với người mình yêu thì giây phút biết sự thật, tất cả đều như một giấc mộng, mộng tàn người cũng tàn theo…
Càng nói, tâm trạng Hạ Thư Hinh càng khó kìm nén, hai mắt cô đỏ bừng, từng giọt lệ nhẹ nhàng rơi xuống hai bên gò má.

Không một ai biết, trong hai ngày hôm nay, cô đã phải chịu đả kích gì, càng không ai hiểu rõ nỗi đau đớn, thống khổ, sự phẫn nộ khi biết tất cả đều là giả dối.

Và nếu, ngày hôm qua, cô không nhận được hộp quà ấy, phải chăng Phó Minh Vũ sẽ lừa gạt cô cả đời này, để cô sống trong thế giới tốt đẹp thực chất đều là dối lừa anh ta bày ra? Càng nghĩ, tâm trạng cô càng kích động.

Ngày kết hôn, cô mang bao nhiêu niềm hạnh phúc, hân hoan, vui mừng vì được kết hôn với người mình yêu thì giây phút biết sự thật, tất cả đều như một giấc mộng, mộng tàn người cũng tàn theo…

Buồn thay, ở trước mặt người đàn ông cô yêu suốt bảy năm qua, cô vẫn không thể nói những lời quá nặng.

Đặc biệt là giờ phút này đây, khi nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Phó Minh Vũ, những lời nói trách móc nặng nề đến đầu môi vẫn không thể thốt lên, ngoài những lời trách mắng nhỏ nhẹ.
Cô chưa bao giờ cảm thấy giận bản thân đến vậy…
Phó Minh Vũ nhìn nét mặt đau khổ của cô, nghe cô buông những lời trách mắng, lòng anh ta lại càng dâng lên sự áy náy, ân hận về những chuyện đã xảy ra.
Hạ Thư Hinh nói đúng, ngay từ đầu, cách làm của anh ta không dứt khoát, nên đã tạo ra tổn thương cho 2 người con gái yêu anh ta.

Một người là người anh ta yêu, một người là cô gái cùng anh ta lớn lên, anh ta cô em gái cần được yêu thương, che chở.
Có lẽ chính vì lí do này, nên anh ta mới không dám nói cho cô biết trong lòng anh ta đã yêu cô gái khác, bởi vì anh ta sợ, sợ sẽ làm cô tổn thương, sợ tình cảm trong sáng đơn thuần suốt mấy năm qua tan biến hết, sợ đến ngay cả làm anh em cũng không được.

Anh ta không suy nghĩ quá xa vời, anh ta chỉ muốn cân bằng giữa hai cô gái.

Nhưng 1 bước sai ngàn vạn lần sai, cô gái anh ta yêu muốn rời xa anh ta, người yêu đơn phương anh ta cũng muốn bỏ anh ta.
Lúc này, anh ta mới hiểu cái cảm giác tuyệt vọng là như thế nào.


"Tiểu Hinh, anh xin lỗi."
Phó Minh Vũ không biết nói gì ngoài mấy chữ này.

Hiện tại, tất cả lời nói của anh ta đều giống như giải thích, ngụy biện cho hành vi anh ta làm ra…
Hạ Thư Hinh mím môi, quay mặt đi.
"Anh về đi."
Cô dứt lời, xoay người vào trong nhà Lăng Thiếu Hàn, thẳng tay đóng cửa, không hề do dự bỏ mặc Phó Minh Vũ ở bên ngoài.
Bây giờ, cô không biết nên tha thứ cho Phó Minh Vũ hay không.

Bởi vì cô vẫn cần thời gian đưa ra sự lựa chọn.
"Lăng Thiếu Hàn, có phải anh thấy tôi ngốc lắm không?".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương