Một Lần Ân Ái Cả Đời Đắm Say
-
4: Không Dính Dáng Gì Đến Nhau
Viên Dao thấy Châu Anh có lẽ đã điên rồi mới suy tính đến chuyện như thế.
Nhưng hình như cô còn điên hơn khi bản thân lại ôm bịch đồ đứng trước tòa nhà to lớn.
Châu Anh vốn được nhận vào làm trong công ty Tinh Quang.
Mà Tinh Quang lại chính là một trong các công ty quản lý diễn viên trực thuộc dưới trướng chú của Trình Trì.
Hắn luôn khoe khoang như thế, có điều chú của hắn rất hiếm khi đến thành phố này.
“Tớ nghe tin tức từ cấp trên lần này chủ tịch đến khảo sát tình hình.
Có nghĩa là chúng ta có cơ hội bắt gọn chú của hắn.”
“Nhưng… Nhưng… tớ làm sao vào được công ty mà bắt người ta chứ?” Cô mấp máy môi.
“Cậu quên mất cậu có đơn hàng ở công ty tớ sao.
Ngay ngày mai chủ tịch đến thì cậu phải có mặt ở đó để tạo cuộc gặp mặt tình cờ.
Cậu hiểu không?”
Viên Dao chớp chớp mắt.
Cô đến thành phố này, dùng số tiền gia đình cho mở ra một tiệm may trang phục và nghiên cứu nước hoa dành cho phái nữ, may mắn cũng có chút thành tựu nên cô mới mở thêm mặt hàng âu phục dành cho phái nam.
Châu Anh khi nào có thời gian rảnh đều sẽ quảng bá ở công ty.
Một vài diễn viên nhỏ bắt đầu tìm đến Viên Dao khi cần đi sự kiện.
Sau đó nhãn hàng của cô cũng dần có tiếng, nhờ thế mới nuôi được tên Trình Trì kia vào lúc hắn đòi bỏ nhà đi tự lập.
Cô đã từng đồng cảm bởi vì nghĩ hắn có tư tưởng giống cô, nào ngờ tới mọi chuyện chỉ là do cô tự che mắt mình.
“Bà chủ đến rồi sao? Đồ của tôi xong rồi à?”
“Đã xong rồi.
Các cậu mặc thử xem có vừa ý không? Cần gì thì tôi sẽ sửa lại nhé.” Cô mỉm cười rồi đưa đồ cho các diễn viên nam.
“Mà sao nay bà chủ đích thân đến đây thế?” Mọi người bắt đầu cởi áo để lộ cơ thể cường tráng.
Viên Dao khẽ liếc nhìn, không ngừng nuốt nước bọt, sau đó chợt sực nhớ tới thân hình của người đàn ông tình một đêm lần trước.
Của anh hình như cũng không hề kém cạnh, ngược lại còn rất đẹp, rất chuẩn mực.
Giây sau, cô lập tức lắc đầu, phủi bỏ suy nghĩ của mình về cái tên kéo quần lên bỏ chạy kia.
“Thuận đường nên qua hỏi thăm mọi người thôi.”
Nhìn các diễn viên hài lòng với âu phục, Viên Dao nở nụ cười hạnh phúc, có lẽ đây chính là lý do vì sao cô kiên quyết đi theo ngành nghề này.
Đợi đến khi rời khỏi tất cả phòng riêng của diễn viên, cô bất ngờ nhận ra mình đã quên mất mục đích thật sự cần đến nơi này là gì.
Bờ vai lập tức rũ xuống, khó khăn lắm Viên Dao mới có nguyên do chính đáng để đi vào trong công ty Tinh Quang, vậy mà lại trở thành công cốc.
Mắt chẳng còn muốn nhìn thẳng, bước chân thất thần lảo đảo khiến cô va phải bức tường thịt vững chắc.
“Ôi, tôi xin lỗi, xin lỗi… Là anh…”
Viên Dao ngẩng đầu, mắt giật lên liên tục bởi vì người đứng trước mặt cô lại chính là người đàn ông đêm hôm đó.
Cửu Vân nhíu mày, anh bắt đầu nghi ngờ về số mệnh của mình.
Hình như mỗi lần bước ra khỏi nhà vệ sinh đều sẽ bất ngờ đụng phải cô.
“Anh là diễn viên ở đây sao?” Cô há hốc mồm, nhưng cũng không quá ngạc nhiên bởi vì gương mặt này mà không vào giới giải trí thì thật uổng phí.
“Sao cô lại ở đây? Cô là nhân viên ở đây sao?” Anh nhướng mày, trái đất có chăng quá nhỏ bé.
“Không, tôi đến để gặp chú… à khoan, sao tôi phải nói với anh chứ.” Cô thoáng sực tỉnh, sau đó căm giận nhìn thẳng vào mắt của anh: “Tôi đang có công chuyện muốn tìm anh đây.”
“Chuyện gì?” Anh đút tay vào túi quần, thong dong hỏi lại.
Viên Dao thẳng thừng móc trong túi xách ra cọc tiền mà Cửu Vân đã để lại trên bàn rồi đưa đến trước mặt anh với tất cả sự tức giận: “Ý anh là gì hả?”
“Ý tôi như cô đang nghĩ.”
Cửu Vân bất ngờ từng bước ép sát Viên Dao cho đến khi lưng cô đụng phải bức tường dày.
“Anh… Anh tính làm gì… Ở đây là nơi công cộng…”
“Chẳng phải cô muốn tiếp cận tôi sao? Hạ thuốc tôi để tôi lấy đi lần đầu của cô, bây giờ đến tận đây để bắt bẻ tôi.
Muốn gì thì cứ nói thẳng, tôi không có thời gian chơi đùa.”
Viên Dao bị mùi hương nam tính quẩn quanh mũi.
Cô mở cửa hàng chế tạo nước hoa cũng bởi vì khứu giác quá mức nhạy cảm nhưng hiện tại thứ làm cho cô tự hào lại đem lại cho cô cảm giác áp bức.
Cô lập tức đẩy anh ra, thẳng tay ném tiền vào người anh.
“Đồ điên, tôi không dơ bẩn như anh nghĩ đâu.
Đống tiền này anh đem về mà đắp lên nội tâm tồi tàn của anh đi.
Tôi mong tôi với anh không còn bất kì dính dáng gì.”
Cửu Vân nhìn Viên Dao đi ngang qua mình mà cố gắng kìm nén cơn thịnh nộ trong lòng.
Lần đầu tiên anh bị một người con gái khinh thường như thế, nhưng nghĩ đến dáng vẻ kiều diễm của cô dưới thân mình tối hôm đó thì anh lại không khống chế được mà nuốt nước bọt.
Cửu Vân quay đầu, ánh mắt thâm trầm nhìn theo bờ mông đầy đặn của Viên Dao.
Nếu lần sau gặp lại, anh không chắc có thể nhịn được.
Bình tĩnh lấy điện thoại ra khỏi túi quần, anh gọi cho thư ký.
“Đến chỗ tôi nhặt tiền, mới từ trên trời rơi xuống.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook