Một Lần Ân Ái Cả Đời Đắm Say
-
1: Bị Bỏ Thuốc
—-------Tới ăn xíu mại nghe kể chuyện nào—-------
Cảm giác bị phản bội là gì? Đau đớn cả thể xác lẫn tâm hồn hay từng chút một vỡ vụn?
Hiện tại, Cao Viên Dao đang trải qua tất cả, càng tồi tệ hơn là khi người phản bội cô chính là người bạn trai Phó Trình Trí đã ở bên nhau ba năm.
Hắn kêu cô tới một nhà hàng sang trọng, bảo muốn giới thiệu cho cô khách hàng tiềm năng, nhưng cuối cùng hắn lại hạ thuốc rồi dẫn cô lên một căn phòng đã được đặt từ trước.
“Anh xin lỗi Viên Dao.
Chỉ cần em làm Phạm tổng hài lòng thì dự án này sẽ là của anh.
Anh chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm với em.”
Viên Dao chẳng còn sức lực nào để phản kháng, trợn tròn mắt nhìn Trình Trí thảy cô lên giường rồi đi ra ngoài.
Trong căn phòng, một mùi hương lạ bắt đầu lan tỏa.
Nó mon men qua tấm ga giường, bò lên cơ thể trinh trắng mà xâm nhập vào khiến từng nơi nóng như bị thiêu đốt.
“Ưm!”
Viên Dao cắn chặt môi mình, mũi cô rất thính nên liền nhận biết ra được bản thân vừa bị bỏ thuốc mê vừa phải hít hương kích tình.
Cố gắng giữ sự tỉnh táo, cô trườn người ra khỏi giường, để mặc cho toàn thân đập mạnh xuống sàn nhà lạnh lẽo.
Mà cũng bởi chính sự lạnh lẽo này mới khiến cô thoải mái một chút.
Viên Dao oằn mình dưới sàn, lê lết thân thể gần bị khát vọng kích tình chiếm đoạt.
Nhưng còn chưa kịp cách xa chiếc giường thì ánh sáng le lói bất ngờ chiếu vào gương mặt ửng đỏ.
Người bên trong nhà tắm bước ra ngoài, trên người chỉ là bộ áo choàng trắng vẫn còn chưa rõ ngoài phòng đang có sự tình lạ.
“Cô là ai?”
Phó Cửu Vân mệt mỏi, chỉ muốn lên giường nghỉ ngơi sau một ngày công tác vất vả.
Vậy mà hiện tại trước mắt anh lại là một cô gái xa lạ, trườn bò không khác gì con sâu đo.
“Anh… Anh mau bịt… bịt mũi lại…”
Viên Dao chẳng còn hơi sức nào ngẩng lên để nhìn người đàn ông xa lạ đó.
Giọng nói cô có chút cầu xin, mong muốn anh thương tình đừng biến cô trở thành vật giao kèo cấm kỵ.
“Sao cô lại vào được phòng tôi?”
Cửu Vân chẳng để lời nói của Viên Dao vào trong đầu, khuôn mặt khắc lên mười phần khó chịu.
Anh khẽ kéo cổ áo xuống sâu một chút để lộ một phần cơ ngực săn chắc, không hiểu vì sao phòng lại có chút nóng nên thẳng thừng bước ngang qua người cô mà cầm lấy điều hòa máy lạnh.
“Tôi… Tôi bị ép… Anh đừng ra đây…”
“Đây là phòng tôi.
Cô nên rời đi trước khi tôi kêu bảo vệ lên.”
Cửu Vân lại bàn uống ừng ực ly nước để khắc chế cái nóng trong người nhưng dường như anh càng lúc càng thấy khó chịu hơn.
“Có thể… Có thể cho tôi… mượn nhà tắm không?”
Anh không nhìn sang cô, cũng chẳng nói gì nên cô tự cho đó là sự đồng ý.
Cố gắng nâng bản thân đứng lên, cô từng bước đi vào nhà tắm, xả ra dòng nước lạnh để tâm trí mau chóng tỉnh táo trở lại.
Quả thật sự lạnh lẽo chính là vị cứu tinh cho tình huống này.
Viên Dao khẽ thở phào một tiếng, dù trong người vẫn còn rất khó chịu nhưng cô đã bình tĩnh lại được phần nào.
Siết chặt bàn tay, ánh mắt cô chất chứa sự đau đớn chẳng thể che giấu.
Rõ ràng cô đối với Trình Trí một lòng một dạ, thứ gì tốt nhất cũng muốn dâng lên cho hắn, vậy mà bây giờ hắn lại đẩy cô đi không từ thủ đoạn nào.
Là do cô quá nhẹ dạ cả tin hay do lòng người sớm chiều mau thay đổi?
Còn chưa kịp nghĩ kỹ, cửa nhà tắm bất ngờ bị đạp mạnh khiến Viên Dao giật bắn mình.
Cửu Vân bước nhanh vào trong, ánh mắt sắt lạnh như dao bắn về phía cô, áp bức cô lùi sát vào tường.
“Cô đã làm gì với phòng tôi?”
Cửu Vân đi tới, nắm chặt cánh tay nhỏ nhắn của Viên Dao hỏi tội.
Dòng nước lạnh chảy dọc thân thể cả hai nhưng cũng chẳng làm dịu đi không khí căng thẳng này.
“Không… Không phải tôi… Phòng bị bỏ hương kích thích…”
Cửu Vân hít một hơi sâu, đã nghiệm ra lý do vì sao cơ thể của mình càng lúc càng nóng bừng.
Anh muốn né xa người phụ nữ tâm cơ này nhưng không hiểu vì sao ánh mắt cứ dán lên thân hình nóng bỏng phía sau lớp áo dính chặt hiện rõ từng đường cong rù quến.
Khẽ nuốt nước bọt, anh lần nữa cay nghiệt lên tiếng.
“Nếu không phải cô thì còn ai vào đây chứ?”
“Tôi…”
Cô uất ức, thật sự không phải do cô nhưng câu từ quanh miệng lại chẳng thể phát ra được, bởi vì hiện tại cô đang đắm chìm vào nhan sắc tràn ngập sự nam tính chững chạc lại có phần bá đạo của người đàn ông trước mặt.
Cửu Vân thấy cô chẳng trả lời được nên càng tin vào phán đoán của mình.
Anh nhếch miệng, đột ngột kéo mạnh cô khảm sâu vào lòng mình làm cô hốt hoảng.
“Là cô đã ham muốn như thế thì hôm nay tôi đây sẽ chiều cô tới lúc cô xin tha thì thôi.”
Giọng nói trầm ấm của anh đánh mạnh vào trái tim run rẩy của thiếu nữ.
Anh vòng tay ôm lấy vòng eo nhỏ, đầu cúi xuống ngậm lấy bờ môi anh đào đang hé mở dụ hoặc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook