Một Kiếp Nghiệt Duyên
C38: Trả nợ cho nàng

Tối hôm đó, Dương Khắc Chân mặc giáp bào cùng quân lính đợi sẵn ở ngoại thành, Tạ Tiêu tiên phong dẫn người thăm dò tình hình bên trong trước khi nào có hiệu lệnh sẽ xông thẳng vào đại điện.

Theo như dự tính, Tạ Tiêu sẽ trở ra trong khoảng tầm một canh giờ nhưng phía của Dương Khắc Chân đã đợi đã qua một canh giờ vẫn không thấy pháo hiệu của hắn bắn ra…

" Không được, Tạ tiên phu chắc chắn xảy ra chuyện. Ta phải vào trong xem xét tình hình!"

" Tướng quân người không được manh động, ngộ nhỡ bên trong có mai phục thì chúng ta biết làm sao?"

" Vậy cho nên chỉ cần một mình ta vào là đủ, các người ở lại chờ lệnh của ta khoan hãy hành động!"

Dương Khắc Chân không thể chờ được pháo lệnh, tình hình của Tạ Tiêu có lẽ đã bị Hàn Vân Dung phát hiện, nàng bắt buộc phải vào hang cọp dù phải đấu một trận sinh tử với hắn nhất định không thể hy sinh người thân một lần nữa…


Dương Khắc Chân dè chừng một mình tiến vào thành môn, tránh không giao tranh với quân binh để kiệt sức, nàng một mình xông thẳng vào đại điện của Hàn Vân Dung. Đúng như dự đoán của Dương Khắc Chân, Hàn Vân Dung một thân tan y đã ngồi sẵn để đợi nàng.

" Nàng cuối cùng cũng đến rồi!"

Câu nói của Hàn Vân Dung làm nàng có phần xao động, từng câu từng chữ như thể hắn biết được từng bước trong kế hoạch của nàng, từng chút một đều bị hắn nhìn thấu…

" Tạ Tiêu đâu? Ngươi thả người ta và ngươi đấu một trận!"

Hàn Vân Dung nhìn nàng cười thống khổ, mẹ hắn vừa mới mất còn chưa qua thất tuần thì thê tử của hắn đã khởi binh tạo phản hỏi thử xem hắn làm gì có tâm trạng để giữ người của nàng kia chứ…

" Đã rời khỏi điện cách đây không lâu, nàng có thể tự mình kiểm chứng!"

" Xảo ngôn, ngươi lại muốn lừa gạt ta? Hàn Vân Dung hôm nay nếu ngươi không chết thì là ta chết, hôm nay hai ta chỉ một người được sống sót!"

Không đợi hắn phản hồi, Dương Khắc Chân đã vung kiếm tiến về phía hắn đang yên vị. Hàn Vân Dung tay không đỡ một đao của Dương Khắc Chân, lực mạnh đến nổi khiến tay hắn rỉ máu.

" Kỹ thuật luyện kiếm của nàng đúng là tiến bộ không ít!"

" Tất cả đều là vì ngày hôm nay, Hàn Vân Dung ngươi chịu chết đi!"


Dương Khắc Chân những năm gần đây đã không ngừng tập luyện nâng cao võ nghệ của bản thân với một hy vọng một ngày nào đó sẽ tự tay giết chết hắn để tế hồn cho thân phụ, hôm nay ánh mắt của nàng dành cho hắn hoàn toàn dã bị che lấp bởi thù hận, Hàn Vân Dung bắt buộc phải đền mạng cho tất cả vong hồn của Dương gia.

Lưỡi kiếm của Dương Khắc Chân đi đến đâu đồ đạt bị cắt đứt đến đấy, ra tay vô cùng dứt khoát, tàn bạo.

" Sao không động thủ? "

Từ lúc Dương Khắc Chân ra tay đến giờ Hàn Vân Dung chỉ né tránh hoặc dùng tay để đỡ đòn dù bản thân có gặp nguy hiểm cũng chưa từng động thủ với nàng, hắn vẫn chưa dùng đến kiếm hoàng toàn đều là thân thủ nhanh nhẹn mà thoát chết dưới lưỡi dao của Dương Khắc Chân.

" CẨN THẬN!!!"

Dương Khắc Chân cùng hắn quyết đấu đã nửa canh giờ nhưng vẫn chưa phân thắng bại, nàng đã dần mất sức vốn muốn lùi lại để bắn pháo hiệu nhờ giúp đỡ nhưng không ngờ lại bước trúng mật đạo mà hắn đặt phòng khi có thích khách, ám khí lần lượt được phóng ra về hai phía khiến cho Dương Khắc Chân rơi vào tình huống nguy hiểm. Hàn Vân Dung nhanh chóng ôm nàng trượt khỏi vòng vây của ám khí, hắn lo lắng bản thân nàng sẽ bị ám khí làm cho tổn thương nhưng thật không ngờ khi vừa quay người lại phía nàng lưỡi đao sắt lạnh của nàng đã kề lên cổ hắn từ bao giờ…

Hàn Vân Dung nhìn đôi mắt lạnh lẽo của Dương Khắc Chân thất vọng cười khổ, hắn nắm chặt lấy tay đang giữ đao nhọn của Dương Khắc Chân cất giọng nói.


" Ta thua rồi! Nàng xuống tay đi!"

Rõ ràng người vừa nãy khẩu khí ngang trời chính là nàng, rõ ràng người vừa nãy đòi tự tay giết hắn cũng chính là nàng nhưng vì sao khi đã có được cơ hội nàng lại chần chừ không giết hắn? Tay Dương Khắc Chân run rẩy, nước mắt đã trực trào rơi xuống. Đại nghiệp sắp thành công, chỉ thiếu một chút nữa… lẽ nào không làm được?

" A Chân, suy cho cùng vẫn là không đủ tàn nhẫn để xuống tay… để ta giúp nàng…!"

Hàn Vân Dung vừa dứt lời đã nắm chặt tay đang cầm vũ khí của Dương Khắc Chân mạnh mẽ đâm thẳng vào cơ thể hắn, nhanh đến mức còn chưa kịp đợi nàng phản ứng toàn thân hắn đã đẫm máu. Hắn nhìn cơ thể nàng run rẩy, nước mắt đã đầm đìa an ủi.

" A Chân… trẫm trả lại tất cả những gì mình nợ nàng… chỉ cầu xin, đời này nàng an yên không oán không hận…!"

Dương Khắc Chân cười lơ đãng, Hàn Vân Dung sắp chết rồi… kẻ thù giết cha của nàng đang nằm thoi thóp trên tay nàng… nhưng vì sao nàng không thể ngăn được nước mắt ngừng chảy? Vì sao giết hắn rồi nàng lại không có cảm giác vui, vì sao chỉ toàn là cảm giác thống khổ đau đớn như vạn tiễn xuyên tâm như vậy chứ?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương