Một Hồ Sen Xanh Đợi Trăng Lên
-
Chương 69: Tâm như bàn thạch và quyết tuyệt
Tiếng thông reo rì rào từ xa, đằng chân trời, trăng dần khuất bóng. Trên mặt đất đầy lá khô, bóng hai người càng lẻ loi trơ trọi hơn bao giờ hết.
“Thanh Ngọc, bây giờ em chỉ cần chàng nói một câu.” Lam Hạo Nguyệt hôn lên nước mắt chàng, nhìn chàng không chớp mắt, “Chàng có đồng ý dẫn em theo không?”
Trì Thanh Ngọc nhắm chặt hai mắt, mi mày run rẩy, chàng chỉ cảm thấy trái tim mình như bị xoắn chặt, nhất thời cắn chặt răng, không nói nên lời.
“Chàng không chịu nói sao?” Lam Hạo Nguyệt đau lòng đến cùng cực, nụ cười thê lương hiện trên khóe môi, “Em nói chàng hay, nếu chàng thật sự không cần em nữa, thì em cũng không thể trở về nhà như mong muốn của chàng được…” Dứt lời, cánh tay vẫn siết chặt chàng, nay lại vô lực, buông lỏng ra.
Đột nhiên Trì Thanh Ngọc cả kinh, cảm giác ôm ấp đột nhiên biến mất, cả người chàng cảm thấy thật lạnh lẽo, “Hạo Nguyệt!” Chàng gọi thất thanh.
Lam Hạo Nguyệt cố nén nước mắt, lảo đảo lùi về sau một bước. Chàng hoảng loạn vươn tay nhưng nàng lại cố tình tránh đi.
“Hạo Nguyệt!” Trì Thanh Ngọc run giọng gọi tên, Lam Hạo Nguyệt vốn định xoay người sang chỗ khác thì chàng đã đụng được cánh tay nàng. “Em muốn đi đâu?” Trì Thanh Ngọc nắm chặt không chịu buông, bỗng dùng lực, kéo nàng về lại trước người mình.
“Em muốn đi đâu? Tôi không muốn không thể tìm được em!” Chàng cũng không thể nào kiềm chế được lòng mình, lạc giọng mà nói.
Lam Hạo Nguyệt nghẹn ngào chẳng nói nên lời, chỉ nắm chặt hai tay chàng, cả người run rẩy mãi không thôi.
***
Hoàn Nhi đang ngồi ven đường bỗng ngẩn ra, cô bé chưa từng gặp trường hợp nào như vậy, trong khoảnh khắc, chẳng biết phải làm thế nào. Lúc này, tiếng vó ngựa dồn dập phá tan sự yên tĩnh, trong màn đêm, có một đội nhân mã chạy ra từ Yên Hà cốc, chớp mắt đã phóng tới gần.
Lam Hạo Nguyệt vẫn đang ôm Trì Thanh Ngọc thật chặt, thậm chí còn không quay đầu.
Có tầng mây khẽ dời đi, dưới ánh trăng ảm đạm, Lam Bách Thần ngồi trên lưng con tuấn mã dẫn đầu, cắn chặt răng, nhìn thẳng vào hai người ở cách đó không xa. Ở đằng sau ông là những người mà ngày thường có quan hệ thân thiết với Lam Hạo Nguyệt nhất, nay thấy cảnh này, ai cũng xấu hổ.
Tiếng ngựa hí vang rền, Lam Bách Thần cầm cương, hông đeo Trường kiếm, giục ngựa từ từ đi tới trước hai người. Lam Hạo Nguyệt quay lưng về phía cha, vòng hai tay quanh người Trì Thanh Ngọc, hơi run lên. Trì Thanh Ngọc cảm nhận ông đang ở gần, nhưng trong tình cảnh lúc này, lại không biết mở miệng thế nào.
Ba người đều rơi vào trầm mặc.
Hoàn Nhi cầm kiếm, chầm chậm đứng dậy, ngẩng đầu nhìn Lam Bách Thần, sốt ruột hỏi: “Ông tới để đưa bọn họ về sao?”
Lam Bách Thần không nhìn cô bé lấy một cái, lạnh lùng nói: “Không phải ai cũng đều có thể ở lại Yên Hà cốc.”
Hơi thở Lam Hạo Nguyệt khựng lại, nàng từ từ xoay người lại, đôi mắt sưng đỏ nhìn người cha không giận mà uy của mình trong bóng đêm. Con ngựa cao lớn, dây cương lộng lẫy, Lam Bách Thần ngồi trên lưng ngựa, thân hình vững vàng, trầm ổn. Lần này ông lại không nổi cơn tam bành, chỉ lạnh lùng quét mắt nhìn Lam Hạo Nguyệt, tiếp: “Con muốn tạm biệt, hay muốn đi theo nó?”
Lam Hạo Nguyệt siết chặt tay Trì Thanh Ngọc, thưa: “Cha đã không thể chấp nhận chàng, con chỉ có thể theo cùng chàng.”
“Nó có thể cho con được cái gì? Hứa hẹn suông thì có tác dụng gì?” Lam Bách Thần giận quá mà bật cười, sau đó, nhìn nàng chằm chằm mà nói, “Dù là cha, trước đây cùng mẹ con trở về Hành Sơn thì cũng có Yên Hà cốc này để ở. Còn nó? Thần Tiêu là chỗ tu đạo, có thể để các con dựng nhà sinh sống ở đó sao? Hay con thật sự không biết trời cao đất rộng, muốn theo nó để cùng lưu lạc giang hồ? Rời khỏi Thần Tiêu cung, nó dựa vào gì để nuôi sống con? Bây giờ con xúc động mà đi theo nó, sau này đừng nói đến không có chỗ ở, chỉ sợ cả cơm cũng không có mà ăn!”
“Con không cần ai nuôi cả.” Ngoài dự liệu, Lam Hạo Nguyệt không tức giận, cũng chẳng rơi nước mắt.
“Bây giờ con mạnh miệng như thế, sau này cha sẽ không giúp đỡ con dù nửa phần đâu!” Lam Bách Thần thấp giọng trách mắng.
Lam Hạo Nguyệt đứng bên cạnh Trì Thanh Ngọc, xoay mắt nhìn khu rừng âm u xa xa, giọng nói rất kiên định, “Chúng con sẽ sống rất tốt, không cần cha thương hại.”
Trì Thanh Ngọc nắm tay nàng, có thể cảm nhận được lòng bàn tay Lam Hạo Nguyệt đang đổ mồ hôi lạnh. Chàng hít một hơi thật sâu, nói: “Lam tiền bối, cháu xin lỗi… Vốn lần này tới Hành Sơn là muốn được gặp để xin ngài đồng ý hôn sự của cháu và Hạo Nguyệt. Thế nhưng trước đây cháu đã lỗ mãng đánh nhau, sau đó còn thân cận với em ấy trong núi, khiến tiền bối tức giận. Những lời tiền bối dạy dỗ, cháu luôn ghi nhớ trong lòng, nay Hạo Nguyệt muốn cùng cháu rời đi, cháu muốn xin tiền bối đồng ý hôn sự này một lần nữa. Dù ngài không muốn nhận cháu cũng không sao, chỉ xin ngày đừng để em ấy phải chịu thanh danh không tốt.”
Mặt Lam Bách Thần lạnh lẽo, trầm mặc hồi lâu, đanh giọng nói: “Tôi đã nói với cậu từ lâu, chỉ cần tôi còn sống một ngày thì sẽ không bao giờ đồng ý việc này.”
“Tiền bối…” Trì Thanh Ngọc biết chuyện này không còn đường lui nữa rồi, khẽ ngẩng đầu, đưa mặt về hướng Lam Bách Thần rồi nói, “Tuy ngài không chịu đồng ý, thế nhưng lời hứa của cháu với ngài sẽ không thay đổi, cháu sẽ làm hết những gì mình có thể để chăm sóc Hạo Nguyệt, sẽ không để cô ấy chịu khổ.”
Lam Bách Thần lạnh lùng nhìn chàng và Lam Hạo Nguyệt. Dưới ánh trăng, quần áo cả hai phong phanh, mỏng manh là thế, trong gió thu, tóc của Lam Hạo Nguyệt không ngừng bay phất phới.
“Cha hỏi con một câu cuối cùng,” Lam Bách Thần giật dây cương, lạnh lùng hỏi Lam Hạo Nguyệt, “Con quyết định muốn đi cùng nó phải không?”
Có lớp nước lấp loáng trong mắt Lam Hạo Nguyệt, nàng nhìn thẳng vào cha mình, nói một lời chắc chắn như chém đinh chặt sắt: “Vâng.”
“Được lắm.” Khuôn mắt Lam Bách Thần đầy sương lạnh, chầm chậm đưa tay, chỉ về phía xa, “Nếu đã thế, từ sau tối hôm nay, con không phải là người của Yên Hà cốc này nữa. Con không xuất giá đàng hoàng, cha cũng không cho một xu tiền cưới. Sau này, dù con có đi theo nó tới đâu, xảy ra chuyện gì thì cũng không có bất cứ quan hệ gì với Lam gia nhà ta, đừng nhắc tới tên ta trong giang hồ!”
Ông vừa nói ra, có người đệ tử đằng sau không kiềm được mà thốt lên: “Sư phụ! Xin người để sư tỷ suy nghĩ thêm đi!”
“Ý nó đã quyết, sao lại đổi ý nữa?!” Lam Bách Thần quả quyết từ chối, đột nhiên quay về hướng ngược lại, vung roi lên, phóng về con đường đã tới ban nãy như mũi tên. Những người đi theo không dám ngăn, cũng chẳng muốn bỏ rơi Lam Hạo Nguyệt, tất cả đều đứng ngây ngốc sững sờ một chỗ.
Lam Hạo Nguyệt cố gắng nuốt nước mắt vào lòng, trên mặt nở một nụ cười thoải mái, nói với bọn họ: “Chư vị sư đệ, tỷ phải đi rồi.”
Dứt lời, nàng cúi đầu rồi nắm chặt tay Trì Thanh Ngọc, không dám quay đầu mà cứ bước một mực về trước. Lúc này Hoàn Nhi như vừa sực tỉnh từ trong mộng, nắm chặt bọc đồ rồi cũng lóc cóc theo sau.
“Sư tỷ!”
Mọi người khẩn thiết gọi tên, thế nhưng Lam Hạo Nguyệt vẫn không hề dừng bước, tà áo màu vàng tươi phất phơ, như chiếc lá thu, tan biến dần vào màn đêm mênh mông mà mờ mịt.
***
Trong rừng có ánh trăng khuyết như lưỡi câu khi ẩn khi hiện, con đường núi nào sao mà tĩnh mịch, yên ắng quá, Lam Hạo Nguyệt đang kéo Trì Thanh Ngọc mà đi. Nàng cứ cúi gằm đầu nhìn mặt đất, không hề dừng lại một phút giây nào. Hoàn Nhi đuổi theo rất vất vả, thấy Trì Thanh Ngọc đi đứng cũng khó khăn, nhịn không được mà kêu lên: “Lam Hạo Nguyệt, chị đi chậm một chút, sư thúc tôi sắp không theo nổi nữa rồi.”
Lam Hạo Nguyệt vẫn cứ bước nhanh về trước, Hoàn Nhi vội la toáng lên: “Lam Hạo Nguyệt…”
“Không cần.” Trì Thanh Ngọc cắt lời cô bé, nắm tay Lam Hạo Nguyệt, hơi dùng sức, chàng thấp giọng bảo, “Hạo Nguyệt, đã cách Yên Hà cốc xa lắm rồi.”
Chàng còn chưa nói hết lời thì bàn tay của Lam Hạo Nguyệt không ngừng run lên, sau đó cả người kiệt quệ, yếu ớt ngồi sụp xuống.
Chàng chầm chậm cúi người, quỳ một nửa trên mặt đất, đưa tay tìm đến vai nàng. Nàng cúi đầu, cố gắng chịu đựng, thế nhưng không thể kiềm được nước mắt.
“Tôi xin lỗi…” Giọng Trì Thanh Ngọc khàn đặc, bàn tay mơn trớn gò má Lam Hạo Nguyệt, lau nước mắt cho nàng.
“Em không có nhà rồi… Thanh Ngọc… em cũng không thể quay lại được nữa rồi!” Lam Hạo Nguyệt khóc không thành tiếng, như hai con người, hoàn toàn khác biệt với vẻ bình tĩnh ban nãy.
Trái tim của Trì Thanh Ngọc như bị dao cắt, chàng ôm Lam Hạo Nguyệt bằng trọn một vòng tay, dùng hết toàn lực, như muốn để nàng tan vào lòng.
“Tôi sẽ cho em một mái nhà.” Chàng khẽ cúi đầu, ôm lấy bờ vai nàng, thì thầm.
***
Đêm hôm đó, lá thổi xào xạc, bọn họ không tìm được chỗ nghỉ, chỉ có thể ngủ tạm trong rừng cây dưới chân núi Hành Sơn. Vì đã vào thu, không mát mẻ dễ chịu như thời điểm đầu mùa hè, qua nửa đêm, sương mù dày đặc, nay tâm tư sức lực của Lam Hạo Nguyệt đều cạn kiệt, mệt mỏi nằm trong ngực Trì Thanh Ngọc, cuộn tròn mình lại. Chàng vuốt bàn tay lạnh ngắt của nàng, dè dặt lay Hoàn Nhi tỉnh lại, muốn cô bé lấy một bộ quần áo trong bọc để đắp lên Lam Hạo Nguyệt.
Hoàn Nhi lặng lẽ lấy bộ quần áo ngày xưa của chàng, cầm trong tay mà ngẩn ngơ.
“Hoàn Nhi, vẫn chưa tìm được à?” Trì Thanh Ngọc nhỏ giọng hỏi.
Cô rũ mi, đưa đạo phục màu xanh thẫm tới. Chàng nhận, một tay ôm Lam Hạo Nguyệt, một tay mở áo bào, nhẹ nhàng đắp lên người nàng. Dù đã ngủ nhưng Lam Hạo Nguyệt vẫn nắm chặt vạt áo Trì Thanh Ngọc, cứ như sợ chàng sẽ bỏ mình mà đi.
Trì Thanh Ngọc dựa lưng vào cây khô, ngẩng mặt lên. Sao trên trời tịch mịch quá, từng ngôi sao một, lóe sáng. Trong bóng đêm, Hoàn Nhi ngồi đối diện chàng, thấp giọng hỏi: “Tiểu sư thúc, thúc sẽ đi đâu?”
Chàng im lặng một lát, đáp: “Đưa cô ấy về La Phù.”
“Có phải thúc muốn cưới với chị ta không?”
Trì Thanh Ngọc nói: “Chỉ cần báo lại với sư phụ, ta sẽ giống như người bình thường, sẽ có thể thành hôn với cô ấy.”
“Nếu sư phụ không đồng ý thì sao?”
Chàng nghiêm mặt đáp: “Ta cũng chẳng có đường lui.”
“Nghĩa là sao cơ?” Hoàn Nhi không hiểu, cố ngồi thẳng lưng.
“Hạo Nguyệt nguyện ý vứt bỏ cha mình vì ta, dù sư phụ không đồng ý thì ta cũng không thể bỏ rơi cô ấy được.” Trì Thanh Ngọc nhẹ giọng nói xong, dịu dàng vuốt ve lưng Lam Hạo Nguyệt.
Hoàn Nhi ngồi nhìn ngẩn ngơ, há miệng thở dốc, muốn nói gì đó, thế nhưng lời đến miệng rồi thì lại cố nuốt xuống.
“Ngủ đi, Hoàn Nhi.” Trì Thanh Ngọc nhắm hai mắt, mệt mỏi nói, “Bắt đầu từ ngày mai, chúng ta sẽ về Lĩnh Nam…”
“Vâng…” Hoàn Nhi mất mát đáp, xoay mặt đi.
***
Sáng ngày hôm sau, khi tỉnh dậy, Lam Hạo Nguyệt chỉ cảm thấy hai mắt mình cay xót, dụi mắt, nhìn thấy áo bào của Trì Thanh Ngọc đang khoác trên người mình. Chàng dựa lưng vào cây khô, hai mắt nhắm nghiền, đôi mi thanh tú nhíu sâu, như mang theo một niềm lo lắng khôn nguôi.
Hai ngày qua, dù là nàng hay chàng, đều như đã từng chết một lần, lòng nặng nề như có tảng đá ngàn cân.
Lam Hạo Nguyệt không muốn làm chàng tỉnh giấc nên vẫn gối người trên ngực, nhẹ nhàng vòng tay ôm thân người gầy gò của chàng. Có ánh mặt trời từ từ xuất hiện ở đằng chân trời, ánh sáng rực rỡ xuyên qua những kẽ lá, chiếu xuống một mảnh rừng. Nàng lặng lẽ lắng nghe hơi thở rất khẽ của chàng, nhìn bụi hoa dại trước mặt bị gió thu thổi mãi không ngừng, suy nghĩ miên man.
Đột nhiên nhận ra có gì khác thường, vừa định thần thì thấy Hoàn Nhi đã không còn ở trong rừng, ngay cả bảo kiếm và bọc đồ của cô bé cũng không còn tung tích nữa.
Lam Hạo Nguyệt kinh ngạc thẳng người dậy, sơ ý khiến Trì Thanh Ngọc cũng giật mình tỉnh giấc. Chàng vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ mơ hồ hỏi: “Hạo Nguyệt, trời sáng rồi à?”
“Vâng.” Lam Hạo Nguyệt đứng dậy, đi đến phía bên rồi nói, “Thanh Ngọc, không thấy Hoàn Nhi đâu cả.”
“Sao cơ?” Lúc này thì Trì Thanh Ngọc hoàn toàn tỉnh ngủ, cả kinh, “Con bé đi đâu chứ?”
Lam Hạo Nguyệt ngồi xổm xuống đất, nhìn hàng chữ ngắn ngủn còn giữ lại trên mặt đất bùn, nhẹ giọng nói: “Cô bé nhắn lại trên đất, bảo rằng sẽ đi trước để tìm Cố sư huynh của chàng.”
Trì Thanh Ngọc hơi ngẩn ra, dựa theo âm thanh mà đi tới phía sau nàng, cúi người chạm lên nét chữ trên mặt đất, lòng cứ thấy không yên. Chàng không biết vì sao Hoàn Nhi cứ hay bất ngờ bỏ đi một cách vô duyên vô cớ như vậy, cũng chẳng biết liệu cô bé đi rồi có tìm được Cố Đan Nham hay không. Lam Hạo Nguyệt nghiêng mặt nhìn chàng, nói: “Bây giờ thực lực của Đoạt Mộng lâu đang bị tổn hại rất nặng, chắc chắn sẽ muốn nghỉ ngơi dưỡng sức, có lẽ Hoàn Nhi sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu…”
“Tôi chỉ lo lắng không biết con bé có tìm được Cố sư huynh hay không?” Trì Thanh Ngọc rầu rĩ nói.
Lam Hạo Nguyệt rũ mi, ôm gối nói: “Bây giờ chàng nên nghĩ cho mình trước mới phải.”
Trì Thanh Ngọc hơi sững sờ, chầm chậm vươn tay, tìm đến cánh tay nàng, “Tôi hiểu ý của em… Đêm qua tôi cũng đã nói với Hoàn Nhi, tôi sẽ đưa em về Lĩnh Nam.”
“Lĩnh Nam?” Đáy lòng chua xót của Lam Hạo Nguyệt nay có mấy phần ngọt ngào, thế nhưng nghĩ lại một chút, bỗng cảm thấy bất an, “Sư phụ của chàng sẽ không tức giận, đuổi cả hai chúng ta đi chứ?”
Trì Thanh Ngọc kéo tay nàng đứng dậy. Nắng mai chiếu xuống khiến giữa hai lông mày chàng có một vẻ phiền muộn nhàn nhạt, “Không thế đâu, Hạo Nguyệt, sư phụ không phải người như vậy.”
Lam Hạo Nguyệt cúi đầu, cởi bộ đạo phục trên người xuống, gấp lại một cách cẩn thận rồi đặt vào tay chàng. “Thanh Ngọc, em rất muốn ở bên chàng, cùng một mái nhà…” Dưới nắng mặt trời, mi mày nàng như vẽ, mỉm cười ôm chặt chàng, thế nhưng trong mắt lại lấp lánh ánh nước.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook