Một Hồ Sen Xanh Đợi Trăng Lên
Chương 37: Nương tựa dựa dẫm trong góc tối

Trong màn đêm mờ khói, bọn họ đi theo bác Trần vòng qua hành lang dài, đến một phòng nhỏ dùng để cất giữ mấy món linh tinh sau vườn hoa. Bác Trần đẩy cửa gỗ, khom lưng đẩy hai đụn rơm ở góc nhà ra, nhấc cái khuyên đồng dưới nền nhà, cố gắng lôi kéo, bỗng có một cửa động tối om om xuất hiện trên mặt đất.

“Đây chính là hầm trữ rượu, thi thoảng lão có xuống đó quét dọn, ba vị có thể vào đó trốn tạm.” Bác Trần nói xong, lấy đèn lồng chiếu xuống mặt đất. Cố Đan Nham cúi người nhìn, thấy ở dưới có cầu thang đá, anh ôm Lam Hạo Nguyệt đi xuống thì lại nghe thấy có vài tiếng vang nho nhỏ từ ngoài tường rào truyền tới.

“Không ổn rồi!” Cố Đan Nham nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy có mấy kẻ cầm đuốc định nhảy qua tường để vào hậu viện. Anh vội vàng gọi Trì Thanh Ngọc, giao Lam Hạo Nguyệt vào ngực chàng, “Thanh Ngọc, đệ đưa cô ấy xuống dưới đó trước đi! Bác Trần, tôi đi cản bọn chúng, phiền bác mau đi báo cho mọi người bên phía Trương thiếu hiệp, ở đây cũng có động rồi.”

“Sư huynh…” Trì Thanh Ngọc vẫn chưa nói hết thì Cố Đan Nham đã nghiêng người, lách mình ra ngoài.

***

Trịnh Tĩnh Nghiệp bế Lam Hạo Nguyệt đứng ngoài cửa hầm, lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài. Sau khi Cố Đan Nham rời khỏi đây không lâu, bên ngoài liền vang tiếng đao kiếm.

Bác Trấn ở bên cạnh rất sốt ruột, giục: “Tiểu đạo trưởng, cậu mau đưa cô nương này xuống đi, bằng không nhỡ bị người bên ngoài phát hiện thì trễ mất!”

Dù trong lòng Trì Thanh Ngọc lo lắng cho sự an nguy của sư huynh, nhưng nghĩ tới Lam Hạo Nguyệt trong lòng, cẩn thận từng tí một để đi xuống cầu thang. Chàng vừa đi được vài bước thì nghe thấy bên trên có tiếng trầm đục, chắc là bác Trần đã khép cửa hầm, vội vàng chạy ra trước sảnh để thông báo.

Không khí bốn bề ẩm thấp, chàng không thể lấy gậy trúc dò đường, vì thế đành đi từng bước thật chậm. Vất vả lắm mới xuống hết cầu thang, lòng bàn chân tiếp xúc với nền đất rắn chắn, chàng đi dọc theo bức tường mấy bước nữa thì cảm giác người trong ngực mình khẽ động đậy.

Ban đầu Lam Hạo Nguyệt mê man, nay đã tỉnh táo lại, mở mắt là một màn đen, hít thở cũng không thoải mái, không kiềm được mà thốt lên.

“Đừng kêu!” Trì Thanh Ngọc vội vàng dựa vào tường để đứng vững.

Lam Hạo Nguyệt nghe thấy giọng Trì Thanh Ngọc, lúc này mới phát hiện mình đang được chàng ôm, kinh hãi đến mức suýt té xuống đất.

“Anh… tôi, vì sao lại ở đây? Đây là đâu?” Nàng nói lắp bắp không đầu không đuôi, níu thật chặt vào vạt áo chàng.

“Tầng hầm của Liêu gia.” Chàng nhàn nhạt trả lời, “Vì sợ cô bị thương, bọn họ không thể bảo vệ chu toàn nên để tôi đưa cô xuống đây để tránh tạm.”

Lam Hạo Nguyệt dùng sức để hít thở, cố gắng để mình tỉnh táo hơn, “Anh nói, bọn người Đoạt Mộng lâu lại tới nữa sao?”

“Ừ.” Trì Thanh Ngọc đáp, một lúc sau, lại bảo, “Nếu cô cảm thấy khó chịu thì đừng chịu đựng không nói.”

“Tôi vẫn có thể chịu được.” Lam Hạo Nguyệt không muốn để chàng cảm thấy mình được cưng chiều từ bé, cố tỏ ra kiên cường.

Dưới hầm rất trống trải, đoạn đối thoại của hai người vang vọng khắp nơi. Chung quanh chẳng hề có chút ánh sáng, Lam Hạo Nguyệt không nhìn thấy chàng, nhưng có thể cảm giác được nhịp tim của Trì Thanh Ngọc, trái tim nàng cũng không kiềm được mà rung lên.

Chàng đứng hồi lâu, vẫn không mở miệng nói lời nào, Lam Hạo Nguyệt hỏi nhỏ, “Anh có mệt không?”

“Không.” Trì Thanh Ngọc nhẹ giọng trả lời, sau đó từ từ đi tới trước vài bước, đến khi chân đụng vào vật cứng thì mới ngừng lại. Chàng đá nhẹ vào vật trên đất ở trước mặt, Lam Hạo Nguyệt quay đầu hỏi: “Là gì vậy?”

Chàng lại dùng chân để chạm vào, đáp, “Có lẽ là vò rượu…”

“Trì Thanh Ngọc…” Trong bóng đêm, Lam Hạo Nguyệt quay mặt về chàng, muốn bảo chàng đặt mình xuống, thế nhưng trong tiềm thức lại không cam lòng mở miệng. Nàng đang còn do dự thì bỗng nghe thấy bên ngoài có tiếng nổ mạnh, ngay sau đó, tầng hầm u ám này không ngừng rung lắc, đất trên tường cũng rơi xuống ào ào, trong khoảnh khắc, cứ như trời sập đất lún.

Trì Thanh Ngọc hơi lảo đảo, vội vàng lùi về bên tường, qua một lúc sau, cơn chấn động này mới từ từ dừng lại, nhưng trong không khí vốn ẩm thấp lạnh lẽo nay lại phảng phất mùi cháy khét.

Lam Hạo Nguyệt sốt ruột cầm tay Trì Thanh Ngọc, chàng nói: “Cô ngồi tạm, tôi lên trước một chút.” Dứt lời, chàng đặt Lam Hạo Nguyệt vào góc tường, bám vào tường để chạy lên cầu thang.

Bậc thang đá vốn nhẵn bóng nay đầy mảnh vụn. Trì Thanh Ngọc thầm đếm số bước, đến chỗ cao nhất, đưa tay đẩy tảng đá trên đầu. Thế nhưng thử mấy lần vẫn không được. Chàng cẩn thận sờ lấy, đất quanh tảng đá đã biến dạng. Trì Thanh Ngọc rút Cổ kiếm sau lưng, đâm vào kẽ hở của tảng đá phía trên, muốn dùng sức cạy ra. Ai ngờ, vừa tốn hơi hết sức mới nâng tảng đá kia lên được vài tấc thì thấy đất đá rơi xuống ào ào. Thì ra có một vật nặng nào đó đang đè lên cửa hầm, không thể mở được nữa.

Trì Thanh Ngọc không cam lòng, định tiếp tục thì đằng sau có tiếng bước chân lảo đảo, chàng vội nói: “Đừng đến đây!”

Lam Hạo Nguyệt vịn vào tường, cố hết sức nói: “Không ra được à?”

Chàng cất Cổ kiếm, quay lại mấy bước, cảm thấy đã đi tới trước nàng rồi, mới nói: “Đợi lát nữa tôi sẽ thử lại.”

Lam Hạo Nguyệt nghĩ tới chị em họ mình, rầu rĩ nói, “Không biết bọn họ trên đó thế nào rồi?”

“Sẽ không có gì đâu…” Trì Thanh Ngọc khẽ thở dài, “Sớm biết vậy, tôi không nên đưa cô xuống.”

Lam Hạo Nguyệt sững sờ, thất vọng hỏi: “Anh muốn cùng chiến đấu với bọn họ, phải không?”

Chàng lại ngẩn ra, đáp, “Không phải, dù sao cũng phải có người bảo vệ cô chứ.”

“Vậy anh có bằng lòng không?” Lam Hạo Nguyệt không kiềm được mà hỏi một câu. Lời vừa bật ra khỏi miệng, liền cảm thấy hối hận.

Trong bóng tối, chàng yên lặng, bình thản đáp: “Có gì mà bằng lòng hay không? Lúc nào cô cũng hỏi nhiều như vậy.” Dứt lời, chàng lấy gậy trúc ra, đưa tới trước tay nàng, “Đi xuống với tôi.”

“Hả?” Nàng hơi do dự, khẽ đưa tay cầm một góc trên cây gậy.

“Từ đây đi xuống còn chín bậc.” Trì Thanh Ngọc đến bên cạnh, đưa nàng đi xuống. Trong bóng đêm, Lam Hạo Nguyệt chẳng nhìn thấy gì cả, chỉ có thể dựa vào sự dẫn dắt của cây gậy trúc, thấp thỏm bước xuống từng bậc thang. Khi đếm tới chín, quả thật đang đứng trên đất bằng.

Tuy chỉ chín bước ngắn ngủi, thế nhưng nàng lại đi rất vất vả. Lam Hạo Nguyệt không kiềm được nỗi lòng, nắm chặt vào cây gậy trúc lạnh lẽo kia. Lại nghĩ đến, cả đời này của chàng, sẽ mãi trôi qua như thế. Trước đây là thế, bây giờ là thế, mà sau này, cũng thế.

“Lam cô nương.” Chàng không biết Lam Hạo Nguyệt đang nghĩ gì, không nghe thấy tiếng nàng, bèn mở miệng gọi.

“Gì cơ?” Lam Hạo Nguyệt hơi giật mình.

Chàng đi tới một bước về phía này, nói: “Cô ngồi tạm xuống đất để nghỉ đi.”

“… Ừ.” Nàng ấp úng đáp, dựa vào vách tường rồi từ từ ngồi xuống. Sau đó quay sang hỏi chàng, “Anh không ngồi à?”

Trì Thanh Ngọc khẽ đáp, lại cố tình đi tới chỗ hơi cách nàng một khoảng rồi mới ngồi xuống. Lam Hạo Nguyệt cảm thấy mất mát, nghiêng người nhìn về phía chỗ chàng đang ngồi, ấy nhưng trước mắt tối đen, chỉ có thể tưởng tượng dáng vẻ chàng mà thôi.

Dù nàng và chàng đã biết nhau một khoảng thời gian, thế nhưng lại chưa bao giờ dám hỏi về chuyện riêng tư của chàng. Ngoại trừ lần theo chàng xuống thôn nhỏ gần núi Nga Mi, nghe Cố Đan Nham kể chuyện đã đưa chàng về núi La Phù thế nào, thì Lam Hạo Nguyệt hoàn toàn chẳng biết gì về chàng cả. Chàng luôn giữ khoảng cách với mọi người, không màng khói bụi trần ai, ung dung thản nhiên, cứ như vô tình cố ý mà tách biệt với những người khác.

Trong yên lặng, nàng cảm thấy hơi cô đơn, không nhìn được lại nhích về phía chàng một chút. Chàng vội hỏi: “Cô sợ à?”

Trái tim Lam Hạo Nguyệt đập bình bịch, lí nhí: “Trong này tối đen như mực, tôi không thấy anh, thế nên…”

Chàng không trả lời ngay, Lam Hạo Nguyệt cảm thấy hình như lại vô tình nói sai rồi, hơi sửng sốt, nói: “Tôi chỉ muốn gần lại anh một chút…”

Trì Thanh Ngọc trầm mặc một chốc, bỗng nói: “Sau này nếu bị người khác tấn công bất ngờ, cô đừng để ý đến tôi, cũng đừng gần tôi quá.”

Lam Hạo Nguyệt ngạc nhiên: “Vì sao?”

“Tôi không nhìn thấy, một là không chăm sóc cho cô được, hai là, dễ khiến cô bị thương.” Giọng chàng không cao, tỏ ra rất nghiêm túc.

Chỉ một câu nói đơn giản thế thôi mà Lam Hạo Nguyệt nghe xong, cảm thấy vừa mừng vừa lo, vừa ngọt ngào vừa chua xót. Trong hầm tối, đưa tay lên không nhìn thấy năm ngón, nàng lại cảm thấy khoảng cách giữa mình và Trì Thanh Ngọc được gần hơn. Lam Hạo Nguyệt lại đi về phía Trì Thanh Ngọc đang ngồi, cảm thấy chàng cũng không có ý bỏ đi, đánh bạo đưa tay kéo ống tay áo chàng.

“Cô làm gì vậy?” Trì Thanh Ngọc kinh ngạc, muốn rút tay về.

“Thế này thì có thể biết anh đang ở bên cạnh.” Lam Hạo Nguyệt kéo khóe miệng, mang theo một niềm vui nho nhỏ.

“Lam Hạo Nguyệt…” Bỗng dưng chàng lại trầm giọng, “Cô biết tôi là người tu đạo, cớ gì bây giờ lại đến trêu chọc tôi.”

Tay Lam Hạo Nguyệt khựng lại, trái tim như rơi xuống đáy cốc, “Trêu chọc gì cơ? Sao anh lại nói chuyện khó nghe vậy?”

Trì Thanh Ngọc ngồi ngay ngắn cạnh người nàng, nói, “Tôi cũng vì nghĩ cho danh dự của cô.. Tôi biết cô nghĩ rằng trước đây tôi từng giúp Đường môn, thế nên muốn đền ơn cho tôi, nhưng một đi một đến như thế cũng đã đủ rồi…” (* Ý nói tới Lam Hạo Nguyệt đã giúp chàng cứu Hoàn Nhi, đã trả lại rồi)

Lam Hạo Nguyệt không muốn nghe những lời giáo huấn trịnh trọng của chàng, cắt ngang, “Đến bây giờ mà chàng vẫn cảm thấy tôi làm vậy vì muốn báo đáp sao?”

Chàng sửng sốt, sau đó đanh giọng nói: “Tôi nghĩ như vậy, cô cũng thế!”

“Đúng là ngu ngốc chậm tiêu!” Lam Hạo Nguyệt không biết vì sao chàng lại nói vậy, càng nghĩ càng thấy tủi thân, không kiềm được đánh chàng một cái, cả giận, “Trì Thanh Ngọc, tôi hận chàng!”

Nói xong câu đó, bỗng dưng nàng cảm thấy rất đau lòng, cuối cùng ảnh hưởng tới vết thương, không nhịn được mà gập người.

Chàng cả kinh, quỳ một chân trên đất, nâng vai nàng dậy, thấp giọng nói: “Sao lại hét lên thế? Tôi không mang bất kì ngân châm nào theo cả, nếu xảy ra chuyện gì, sao tôi cứu cô được?”

“Không cần chàng cứu!” Nàng cáu gắt xoay người đi, trên trán lại ứa mồ hôi lạnh.

“Trẻ con!” Trì Thanh Ngọc bắt lấy cổ tay, không cho nàng lộn xộn nữa. Nàng tốn công giãy không được, tức tối nói: “Ai là trẻ con?! Không cứng nhắc bảo thủ như chàng mới tốt!”

“Đừng ồn nữa!” Chàng đặt tay lên mạch nàng, cẩn thận sờ, thấy mạch đập rất mông lung.

Trì Thanh Ngọc bất đắc dĩ buông tay, đỡ nàng dựa vào tường.

“Tôi nghĩ cách đưa cô ra ngoài.” Chàng dứt lời, lại vội vàng chạy lên cầu thang, định đẩy phiến đá kia lên, nhưng vừa động vào thì cảm thấy nóng rực.

Chàng nhíu mày, lúc này lại nghe thấy tiếng đổ sụp, khói dày đặc từ ngoài len qua khe hở. Trì Thanh Ngọc nhịn thở, vội vàng quay trở lại, Lam Hạo Nguyệt bị vây trong làn khói mù mịt, ho sù sụ không dứt, cố gượng dậy, hỏi: “Bên trên xảy ra hỏa hoạn sao?”

“Chắc vậy.” Chàng hơi do dự, đưa tay sờ vách tường trước mặt. Lam Hạo Nguyệt lấy ống tay áo để che mũi miệng, nghe thấy chàng đang đi dọc theo bức tường, thi thoảng dưới chân đá phải món gì đó linh tinh như vò rượu. Nàng biết chàng muốn tìm nơi để ra ngoài, nhưng đợi hồi lâu, cuối cùng Trì Thanh Ngọc cũng dừng việc lần mò.

Lam Hạo Nguyệt đứng lẻ loi trơ trọi nơi góc tường, nhỏ giọng hỏi: “Không tìm được nơi nào khác để ra ngoài à?”

Trì Thanh Ngọc không đáp, nàng thậm chí còn không biết chàng đã đi đâu, Lam Hạo Nguyệt ho khan, nghẹn giọng gọi: “Trì Thanh Ngọc, Trì Thanh Ngọc!”

Nghe tiếng gọi của nàng, tiếng gậy trúc quen thuộc lại vang lên. Chàng có phần sốt ruột đi tới bên này, đưa tay sờ, đụng vào tóc mái trên trán nàng.

“Lại sao vậy?” Trì Thanh Ngọc cúi xuống, ngồi xổm trước mặt nàng, thở dài.

“Chàng không lên tiếng, tôi sợ.”

“Tôi chỉ đang nghĩ phải làm sao…” Chàng nói, cũng bị làn khói ngày càng dày đặc này khiến phải ho khan. Lam Hạo Nguyệt hít thở hổn hển, thấy bốn phía dày khói, không thể xua đi, hầu như không thể hít thở được nữa. Nàng biết Trì Thanh Ngọc đang ở ngay trước mặt, bỗng dưng muốn ôm chàng, thế nhưng cơ thể lại không nghe lời, mềm nhũn, chẳng hề có chút sức lực.

Nước mắt tràn bờ mi, không kiềm được mà lăn xuống.

Trì Thanh Ngọc nghe tiếng nàng sụt sùi, nhích tới gần hơn, “Đừng khóc.”

“Chúng ta phải chết ở đây rồi!” Nàng khóc lóc nói.

“Không đâu.” Chàng đáp một cách rất kiên định, kéo tay nàng, để nàng sờ vào Cổ kiếm sau lưng, “Tôi có kiếm, sẽ không để cô xảy ra chuyện gì đâu.”

“Đúng là đồ ngốc, lúc này thì bảo kiếm cũng có ích gì?!” Lam Hạo Nguyệt lau nước mắt.

Chàng nghẹn lời, sau đó điềm tĩnh hỏi lại, “Tôi nói có ích thì là có ích. Cô không tin tôi?”

Lam Hạo Nguyệt nắm chặt ống tay áo, thấp giọng nói: “Tôi tin.”

“Ngồi yên đừng nhúc nhích.” Chàng dứt lời, sau đó rút Cổ kiếm ra rồi đứng dậy. Xuyên qua màn khói, bước nhanh lên cầu thang. Lúc này, hơi nóng từ khe hở kia phun tới liên tục. Trì Thanh Ngọc nín thở, niệm quyết khua kiếm. Lam Hạo Nguyệt chỉ thấy ở trong không trung, bỗng xuất hiện tia sáng bạc trắng như tuyết, lại nghe thấy thấy một tiếng chói tai truyền từ chỗ chàng tới, tưởng là cuối cùng tảng đá cũng bị chém đứt, không kiềm được niềm vui, đứng bật dậy.

Ngay lúc này, tầng hầm lại rung lên, như có vật nặng ngàn cân đang liên tục đè nghiến từ bên trên. Người Lam Hạo Nguyệt vốn yếu, nay đứng không vững, muốn đỡ vào tường, nhưng chẳng biết tay nàng đụng vào cái gì, chỉ cảm thấy cổ tay đau nhói, mặt đất dưới chân bất ngờ lún xuống.

Lam Hạo Nguyệt chỉ kịp thét lên kinh hãi, cả người rơi xuống đất.

Nhưng ngay lúc đó, trong hoảng hốt, bỗng cảm thấy tiếng gió thổi tới, như có người lập tức rơi xuống cùng nàng. Đột nhiên bên hông bị siết chặt, có người dùng lực giữ lại, thế nên chỗ bị thương trên người do Chính Ngọ đánh trúng đau nhói, nháy mắt mất đi chỗ dựa, nặng nề rơi xuống màn đêm vô tận.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương