Một Hộ Khẩu
-
Chương 2
Nhà của ba Chung không lớn, ba phòng ngủ một phòng khách, trong đó một phòng làm phòng đọc sách chất đầy đủ các loại sách báo.
Một nhà bốn người sống trong một ngôi nhà hai phòng thì hơi chen chúc, vì thế hai cậu con trai phải miễn cưỡng ở chung một phòng.
Chung Viễn ôm tay nhìn Hướng Tiền thu dọn đồ đạc, trong tay bưng ly sứ màu cà phê.
"Cậu ngủ giường trên hay giường dưới?" Hướng Tiền rốt cuộc nhớ ra mà hỏi hắn.
Chung Viễn nhún vai: "Tùy cậu."
Hướng Tiền nhíu mày: "Chơi công bằng, tung đồng xu đi.
Hướng Quôc Huy thì tôi ngủ giường trên."
Chung Viễn không tỏ ý kiến mà nhìn anh, Hướng Tiền cảm thấy mình như một khẻ ngốc.
Đồng xu hạ cánh theo một hình vòng cung đẹp mắt, Hướng Tiền liếc mắt: "Tôi ngủ giường dưới."
Cặp vợ chồng mới cưới đến Tứ Xuyên hưởng tuần trăng mật, trong nhà chỉ còn hai thiếu niên chuẩn bị dấn thân vào lò luyện thi năm ba.
Hai người nhìn nhau, vừa nhìn nhau đã ghét, đồng thời quay đầu đi.
Ngày nắng mùa hè chói chang, vì để tiết kiệm tiền điện hai người bọn họ cùng ở trong phòng, Hướng Tiền ôm laptop xem phim, Chung Viễn bắt đầu làm tập đề mà Vương Hậu Hùng đưa.
"Tôi nói chứ, cậu không nghỉ ngơi à?" Hướng Tiền chen chân đạp vào ván giường.
Giọng nói Chung Viễn từ trên cao lạnh lùng truyền đến "Tôi còn chưa nói cậu ồn ào, mà cậu đã chê tôi đọc sách quá an tĩnh?"
Đem laptop khép lại ném tới một bên, Hướng Tiền thở dài: "Cậu làm thế làm tôi khẩn trương theo, còn chưa bắt đầu năm ba mà? Hay là cậu quá ngốc, chỉ có thể ngày đêm học tập, mới miễn cưỡng bằng điểm tôi?"
"Ừ, là tôi ngốc, thế thì sao? Còn hơn ai đó nói mình không đọc sách, mà đêm xuống thì liều mạng học tập.
Cậu có biết cái gì gọi là dối trá không? Đó là hư vinh + Giả nhân giả nghĩa.
"Cậu đề cao tôi quá." Hướng Tiền hừ lạnh một tiếng, "Cậu quả nhiên đủ cường đại làm tay sai của giáo viên mà không biết xấu hổ."
Chung Viễn buồn nản mà thở dài, ngay sau đó đầu của hắn xuất hiện ở mép giường, hoà cùng trần nhà và đèn treo, có vẻ hơi kỳ quái giống như một bộ phim khoa học viễn tưởng.
"Cậu 6 tuổi à?" Hắn chau mày.
Hướng Tiền lười biếng mà cười cười: "Em trai nhỏ, học toán tiểu học chưa? Anh đây so với cậu lớn hơn một tháng, mười sáu."
"Then behave like one." Chung Viễn mới vừa rồi làm bài tập tiếng Anh, hay đã bị chứng rối loạn ngôn ngữ.
"Nói tiếng người."
Chung Viễn từ trên giường nhảy xuống, kéo ra ghế dựa: "Chúng ta nói chuyện đi, cùng ở dưới một mái nhà, nếu không làm rõ ràng mọi chuyện, sau này người lớn sẽ luôn cảm thấy khó chịu."
Hướng Tiền cũng ngồi thẳng thân mình: "Được, dù sao tôi không thẹn với tâm."
Chung Viễn bị chọc cười: "Được rồi, mời chỉ giáo, có phải là do cậu và một vài nam sinh lén lút lướt mạng trong năm đầu huấn luyện quân sự bị tôi với thầy giáo phát hiện, cậu liền ghi hận tôi cả đời?
Hướng Tiền kiên trì: "Đây là mâu thuẫn giai cấp không thể hòa giải được." Anh duỗi tay chỉ chỉ đối phương, "Cậu, giai cấp thống trị." Lại chỉ chính mình, "Tôi, giai cấp vô sản bị bóc lột và áp bức nhưng có tính giác ngộ và đấu tranh."
"Tôi không nghĩ mình làm sai gì, tôi là lớp trưởng đây là chức trách của tôi.
Mặc khác, tôi sẽ xem xét việc phân chia giai cấp của cậu." Chung Viễn nói có sách mách có chứng mà nói.
Trong mắt Hướng Tiền hiện lên một tia tức giận: "Cậu là lớp trưởng, nhưng tôi không phải là người lớp cậu, cậu dựa vào cái gì mà bán đứng tôi với giáo viên?"
Chung Viễn bĩu môi: "Lúc đó tôi còn không nhận ra giáo viên, chưa kể hành vi của cậu là sai, dù là tôi hay lớp trưởng giao cậu cho giáo viên thì đều nằm trong nội quy và quy định."
"Giao nộp những người vô tội, những người có thể đã trốn thoát vào một viện bạo lực? Hướng Tiền không phải không có khoa trương mà khoa tay múa chân, "Cậu bé tội nghiệp đã bị hành hạ trong trại quân sự, chỉ muốn tìm kiếm một giấc mơ nho nhỏ, mà giấc mơ nhỏ bé này đã bị cậu bóp chết một cách tàn nhẫn."
Chung Viễn đánh gãy anh: "Được rồi, chuyện này dừng ở đây.
Đả hổ thân huynh đệ, thượng trận phụ tử binh (1), giống như ngày hôm qua cậu đã nói, chúng ta cùng nằm trong một hộ khẩu, trên pháp luật chúng ta đã là anh em.
Lỗ Tấn có bài thơ, Độ tận kiếp ba huynh đệ tại (21)......"
Hướng Tiền nói tiếp: "Tương phùng nhất tiếu mẫn ân cừu (22)."
[(1)Trung Quốc có câu tục ngữ, "đả hổ thân huynh đệ, thượng trận phụ tử binh", nghĩa là hai anh em cùng đánh hổ, hai bố con cùng ra trận, đủ để thấy vai trò to lớn của quan hệ máu mủ đối với việc nâng cao tinh thần binh lính trên chiến trường.]
[(21), (22) Tạm dịch: Qua cơn phong ba anh em vẫn còn đó, gặp nhau cười một tiếng xoá hết oán thù]
"Đúng vậy," Chung Viễn gật đầu, "Còn một năm nữa là thi đại học, cả đời sau không qua lại với nhau cũng chả sao, nhưng trước đó phải cư xử như anh em một nhà, làm cha tôi mẹ cậu yên tâm, vui vẻ mà sống."
Hướng Tiền an tĩnh lại, đột nhiên mở miệng: "Ba cậu ly hôn?"
Chung Viễn lắc đầu: "Không phải, mẹ tôi đã qua đời lúc tôi năm tuổi."
"Mẹ tôi thì ly hôn, nhưng quan hệ của bọn họ cũng khá tốt," Hướng Tiền trầm ngâm nghĩ, "Có chuyện này, nói ra cậu có thể không vui lắm."
"Nói đi." Chung Viễn từ trong ngăn tủ lấy ra ly sứ màu trắng, đổ nước sôi để nguội vào.
Hắn đúng là một kẻ lập dị, trong tủ có một dãy ly sứ kiểu dáng giống nhau, ly trắng uống nước sôi để nguội, ly màu xanh dùng để uống trà xanh, màu hồng uống hồng trà, màu cà phê uống cà phê, đến nổi nước trái cây nước có ga dùng ly pha lê.....
"Cậu bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế à?" Hướng Tiền thốt ra mà ra.
Chung Viễn quay đầu lại nhìn anh: "Còn tưởng chuyện gì lớn, ra là vấn đề quỷ này." Hắn liếc nhìn chiếc cốc trên tay, "Không có, chỉ là thói quen cá nhân, không thích ly có mùi vị trộn lẫn."
"Ồ, vậy giờ tôi hỏi, cậu có để ý việc gọi mẹ tôi là mẹ không?"
Chung Viễn biểu tình phức tạp mà liếc anh một cái: "Tuy rằng đoán được, nhưng không ngờ cậu thật sự hỏi.."
Hướng Tiền nhấp môi: "Cậu hiện tại còn chưa hiểu rõ mẹ tôi, bà ấy là một người nhạy cảm, nhưng lại rất tốt bụng......." Anh dừng lại, tựa hồ châm chước tìm từ, "Bà rất để ý cha cậu, tôi thừa nhận, so với cha tôi, có lẽ cha cậu còn hợp với bà hơn.
Bà ấy muốn cậu chấp nhận sau đó xây dựng một gia đình tốt đẹp.".
||||| Truyện đề cử: Bác Sĩ Kiều Xin Đừng Manh Động |||||
"Cho dù là giả?" Giọng điệu Chung Viễn có điểm châm chọc, "Cậu sẽ gọi cha à?"
Hướng Tiền gật đầu: "Tôi sẽ gọi, chỉ cần mẹ tôi vui vẻ."
Chung Viễn hít sâu một hơi: "Không giống nhau, cha cậu còn sống, cậu kêu người đàn ông khác là cha, ông ấy có thể tức giận, nhưng chỉ cần cậu giải thích thì ông ấy sẽ thông cảm.
Nhưng mẹ tôi không còn nữa, tôi đi kêu người phụ nữ khác là mẹ, đây không phải là một loại phản bội à?"
"Nếu cậu cho rằng cha tôi sẽ thông cảm, thế tại sao cậu lại nghĩ mẹ cậu không tha thứ nếu có linh thiên?" Hướng Tiền có điểm khẩn cầu mà nhìn hắn, "Cậu cứ coi cậu là diễn viên, ở trước mặt người lớn diễn kịch, trong lòng cậu nghĩ thế nào cũng được, chỉ cần không để lộ ra mặt là được rồi, không phải cậu cũng từng nghĩ như vậy à?"
Chung Viễn quay đầu nhìn anh, trong ánh mắt tựa hồ có đánh giá, Hướng Tiền lúc này mới chú ý tới, màu mắt của hắn nhạt hơn so với người bên thường, người như này thường lạnh bạc.
"Người theo chủ nghĩa duy tâm" Chung Viễn cười cười, "sinh vật khan hiếm."
Hắn tuy không có nói rõ, nhưng Hướng Tiền biết hắn đã đáp ứng rồi, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy hãy cùng nhau gìn giữ."
===
Một ngày chủ nhật siêng năng của bạn Phương:)))))).
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook