Sáng ngày thứ hai, người tỉnh đậy trước là Trịnh Viễn, Mễ Chu nằm nghiêng bên cạnh, chăn đắp đến cổ, ngủ rất ngon lành, Trịnh Viễn cúi đầu hôn má Mễ Chu, rồi lại chuyển sang hôn môi, sau một hồi lâu mới lưu luyến rời đi, nhanh tay nhanh chân mặc quần áo, sau đó đi vào nhà bếp.
Ngày hôm qua Mễ Chu thật mệt muốn chết rồi, sau khi đưa y vào phòng tắm để rửa sạch, Mễ Chu đã rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, nếu không có Trịnh Viễn đỡ eo, phỏng chừng Mễ Chu có thể ngủ luôn trong phòng tắm lớn mà cũng không biết.
Lúc đã rửa sạch, Mễ Chu đã bám chặt vào cánh tay của Trịnh Viễn mà ngủ thiếp đi, Trịnh Viễn dùng một cái khăn tắm lớn bọc Mễ Chu ôm ra bên ngoài, khi đặt trên giường vẫn bật đèn kiểm tra phía sau một chút, mặc dù không có xước da hay đổ máu gì, nhưng đây là lần đầu tiên cho nên cũng hơi sưng tấy, Trịnh Viễn cau chặt mày, suy nghĩ đến ngày hôm sau làm đau Mễ Chu, người này nhất định sẽ lại trưng ra một bộ mặt ủy khuất.

Trịnh Viễn lôi ra thuốc tiêu viêm đã sớm chuẩn bị ra, ngâm vào nước ấm rồi mới cẩn cận thoa lên chỗ đã bị sưng đỏ.
Thuốc cao có nhiệt độ vừa phải, thêm nữa Trịnh Viễn làm rất nhẹ nhàng, cho nên trong cả quá trình Mễ Chu không có một chút phản ứng nào, ghé đầu vào trên gối, an ổn ngủ ngon.
Kết quả là y cứ như vậy duy trì một tư thế ngủ thẳng đến bình minh, Trịnh Viễn thấy Mễ Chu cơ hồ không thay đổi tư thế ngủ, trong lòng cảm thấy chính mình đã gặp một bảo vật, có trời mới biết lúc ấy Từ Thương nói Lâm Hiên đi ngủ luyện võ là chuyện khổ sở như thế nào..
Mễ Chu bị mùi thơm làm cho tỉnh dậy, y mở to mắt, đảo qua đảo lại vài cái, mới nhận ra mình đang ngủ ở nhà Trịnh Viễn, thuận tiện nhớ tới một đêm tình cảm mãnh liệt, lúc ấy thì không cảm giác được xấu hổ, sau đó máu trong cơ thể đã chảy bình thường rồi, liền tụt về sau, không dám ngẩng đầu, đem chính mình quấn lại thành một cái nem rán, lăn qua lăn lại trên cái giường đôi của Trịnh Viễn.
Bất quá cứ lăn lộn như vậy cũng không phải là biện pháp, Mễ Chu nghĩ nghĩ, đang chuẩn bị rời giường, không thể không gặp Trịnh Viễn được, nhưng mà vừa mới chui ra khỏi ổ chăn Mễ Chu lại khó xử, hiện tại toàn thân trần trụi a, quần áo ngày hôm qua mặc không biết đã bị Trịnh Viễn quăng đi nơi nào.
Ngay khi Mễ Chu đang tìm kiếm khắp nơi, y liền phát hiện đầu giường có một bộ y phục sạch sẽ, chắc là Trịnh Viễn lấy ở trong nhà của mình.

Mễ Chu cũng không biết sao mà Trịnh Viễn lại có chìa khóa của nhà mình, phỏng chừng là từ chỗ của Tề Hải, Mễ Chu cũng chẳng hỏi nhiều, dù sao thì hắn cũng có chìa khóa rồi...!Ừm...!Ít nhất thì có thể giúp đỡ mình, ví dụ như trong tình huống như này chẳng hạn.
Mễ Chu chậm rãi mặc áo vào người, phát hiện Trịnh Viễn còn mang cho mình cả quần lót, hơn nữa còn chọn áo phông cao cổ, vừa rồi rửa mặt Mễ Chu phát hiện toàn thân mình rải đầy ô mai, có một vài cái hơi cao, nến mặc quần áo bình thường sẽ bị nhìn thấy.

Thực ra bị Trịnh Viễn nhìn thấy cũng chẳng có gì đáng xấu hổ, nhưng Mễ Chu lại khác, ít nhiều cũng có chút chút a.
Chẳng qua Mễ Chu không nghĩ ra được, Trịnh Viễn cư nhiên cẩn thận chọn lựa áo phông cao cổ, vừa vặn che hết ô mai.


Mễ Chu nhìn mình trong gương, lại ngây ngô cười, loại cảm giác được quan tâm chăm sóc này, thật sự là quá tốt.
Thu thập sạch sẽ, cuối cùng cũng dũng cảm bước đi bước đầu tiên ra ngoài, Mễ Chu cẩn thận đẩy cửa, lại nhìn thấy Trịnh Viễn đang ngồi ở bên cạnh bàn ăn, giống như đã chờ y thật lâu.
"Sớm....!Sớm ạ..."
"Sớm."
"Cái kia........!Anh đã đậy lâu chưa?"
"Không có, sữa đậu nành sắp được rồi, em dậy vừa lúc."
Mễ Chu ngồi cạnh bàn ăn, Trịnh Viễn lập tức đẩy sang cho y một chút đồ ăn, trên bàn ăn có quẩy cùng với quả mật đường, trong nồi còn có sữa đậu nành đang nấu, Mễ Chu cắn một miếng quẩy, có lẽ là vừa mới được mua về, bên ngoài vẫn còn nóng giòn.

Vừa lúc sữa đậu nành được, Trịnh Viễn lại lấy cho Mễ Chu nửa non bát, mùi thơm của sữa cùng hơi nóng bốc lên làm khuôn mặt Mễ Chu hơi ẩm, mặc dù ở nhà cũng có ăn sáng, thường thường đều là cầm bánh mì gặm nhấm qua loa, bữa sáng nóng hổi như thế này, đúng là đã lâu lắm rồi không được ăn uống.
".......Sao mà lại có cảm giác như vợ chồng mới cưới nhỉ......" Mễ Chu cắn một miếng quẩy, nhỏ giọng cảm thán, mặc dù nói nhỏ, nhưng vẫn bị Trịnh Viễn nghe được.
"Vậy cứ cho là người vợ nhỏ đang chuẩn bị bữa sáng cho ông chồng của mình đi!" Trịnh Viễn lấy thêm sữa cho Mễ Chu.
"........." Mễ Chu không nói gì nữa, vùi đầu ăn quẩy, hôm nay đúng là đã ăn hơi nhiều, đã ăn no quẩy rồi còn cố gắng nhét thêm hai quả mật đường.
Trịnh Viễn cho rằng Mễ Chu không nói lời nào là không có gì để nói, đang muốn hỏi một chút xem bữa sáng thế nào, bỗng thấy Mễ Chu đỏ mặt, âm thanh phi thường phi thường nhỏ lại cảm thán một câu, "Vợ yêu."
"Em bảo anh sao?!"
"Không phải là anh nói sao," vẻ mặt của Mễ Chu vô cùng thánh thiện, thêm đó là ánh mắt, tất cả là do anh, "Vợ yêu chuẩn bị bữa sáng cho chồng, vất vả cho em rồi, anh đi làm đây!"
Mễ Chu nói xong câu đó liền quăng ngay đôi đũa xuống nhanh chân bỏ chạy, để lại Trịnh Viễn đang nhai bánh quẩy trực tiếp hóa đá, được lắm Mễ Chu, không phải em đang ỷ lại vào điểm anh thích em sao, muốn vùng lên à, muốn xoay người làm chủ nhân sao! Trịnh Viễn cắn quẩy phát ra tiếng rộp rộp, tối hôm nay anh cho em biết, thế nào gọi là công – thụ.

Mễ Chu không lừa gạt Trịnh Viễn, y thật sự đi làm, tuy nhiên thắt lưng vẫn có chút ê ẩm, nhưng cũng không phải làm công việc gì vất vả, Mễ Chu sửa sang lại một chút rồi đi ra ngoài.
Tuy nhiên Trịnh Viễn ở phía xa nhìn thấy Mễ Chu liền hô lên, "Cần anh đưa em đi không?", nhưng Mễ Chu vẫn cảm thấy ngại ngùng khi cùng Trịnh Viễn ở riêng, cho nên hô to một câu, "Không cần!" rồi bỏ chạy.
Khi đến công ty Warner đã là buổi chiều, Mễ Chu đứng ở đại sảnh gọi cho Khưu Tuyền một cú điện thoại, kết quả không những chậm chạp nhấc máy, lúc đứng trước mặt Mễ Chu còn dọa y nhảy dựng.
"Khưu Tuyền, sao, sao lại phải đeo kính râm?" Mễ Chu nhìn kỹ, là kính mắt của Hạ Ẩn, bên dưới là một vết thâm tím.
"Bị đánh...."
"Hả?!" Mễ Chu căng thẳng, "Vậy, vậy có đến bệnh viện kiểm tra chưa? Cho tôi xem nào!"
Mễ Chu mặc kệ phản kháng của Khưu Tuyền, lôi mắt kinh của y xuống, nhất thời hít sâu.

Mắt trái của Khưu Tuyền được tô nguyên một màu đen, dưới mí mắt phải còn hơi sưng lên, dù chỉ nhìn thôi, Mễ Chu cũng cảm nhận được Khưu Tuyền đã rất đau.
"Ai đánh a?!"
"........." Khưu Tuyền cọ cọ cái mũi, mặc dì không muốn nói, nhưng vẫn mở miệng, "Hạ Ẩn."
".........?!"
"Đừng lo lắng, anh ta cũng không làm được gì đâu," Khưu Tuyền đeo mắt kính vào, vẻ mặt khoái trá, "Tôi mắng anh ta, anh ta đánh tôi, tôi cũng đánh lại," Khưu Tuyền ghé vào tai Mễ Chu vô cùng đắc ý, "Nếu giờ mà đem áo của Hạ Ẩn vén lên, nhất định sẽ thấy bụng anh ta bị bầm tím."
"Hai người, hai người đã xảy ra chuyện gì?" vẻ mặt của Mễ Chu nôn nóng đến sắp khóc, hai người kia, khi cùng xuất hiện sẽ có điểm kỳ lạ, nếu nói về quan hệ cũng không phải là quá tốt, nhưng cũng không tệ đến mức động tay động chân, nhưng mà lúc này, Mễ Chu cũng không biết nên nói như thế nào nữa.
"An an," trái lại, đương sự vẫn là bộ mặt không sao cả, "Chuyện của hai người chúng tôi không quan trọng, quan trọng là chuyện...!chuyện của cậu." Khưu Tuyền mở laptop ra, đem bộ phim cho Mễ Chu xem, "Về phần quay phim cùng biên tập hiệu chỉnh đã hoàn thành, phim dài 117 phút, những đoạn này, đạo diễn yêu cầu lồng nhạc," Khưu Tuyền chỉ vào một số đoạn thời gian, "Còn lại nếu cậu cảm thấy cần đưa thêm vào, thì cứ đề xuất."
"Được."

Bởi vì ca khúc chủ đề hiệu ứng vô cùng tốt," Khưu Tuyền chớp chớp mắt, lại động đến chỗ đau, "Ái...!Cho nên đạo diễn muốn cậu xử lí một chút về hòa âm phối khí cho nó hoành tráng."
"Ừm, tôi hiểu rồi."
"Cậu chỉ cần phụ trách việc hòa âm phối khí thôi, còn công ty âm nhạc sẽ cử nhạc công đến cho cậu," Khưu Tuyền chỉ chỉ màn hình, "Đại khái bao lâu có thể hoàn thành?"
"Hai tháng?"
"Được, vậy thì hai tháng," Khưu Tuyền ghi thời gian xuống, vỗ vổ bả vai Mễ Chu xem như cổ vũ, "Cố gắng làm a, đại thần cũng rất chờ mong a."
"......?!" Vừa nghe đến hai chữ "đại thần, Mễ Chu giống như con thỏ nhỏ, trong nháy mắt hai lỗ tai đựng đứng lên, "Đúng rồi, lâu rồi không nghe thấy tin tức gì của đại thần, đại thần vẫn khỏe chứ?"
"Không tệ....!đi......." Buổi sáng hôm nay lúc gọi điện đến, tinh thần của Trịnh Viễn vô cùng sảng khoái, theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng, toàn thân đều tỏa ra một loại không khí có tên là "Mễ Chu đã trở thành người của ta", làm Khưu Tuyền buồn nôn đến mức chỉ muốn ném nát cái điện thoại ra.
"Thế thế vào buổi lễ ra mắt phim Phong Cực, đại thần có thể đến không?!" Hai mắt Mễ Chu tỏa sáng hỏi.
"..........Có thể.........!Đến a."
"Thật không!?!?!?".

????????ờ um ????????um huyền ????????ùm + ????????U m????????uyen﹒vn +
".................!Tôi không biết đâu!!!!!"
So với Khưu Tuyền chạy mất dép ở phim trường, Trịnh Viễn ở nhà vẽ tranh cũng không khá hơn là bao, có lẽ được cùng lúc hai người nhớ đến, Trịnh Viễn liên tiếp hắt hơi vài cái, hắn suy nghĩ một chút có phải mình đã bị cảm rồi hay không, vì thế liền gọi điện thoại cho Từ Thương.
"Từ Thương, hình như tôi bị cảm."
".........!Có chuyện gì cứ nói thẳng, anh vẫn còn có thể quật ngã trâu." Giọng nói của Từ Thương phía bên kia tràn ngập khinh thường.
".........." Trịnh Viễn sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu, cẩn thận mở miệng, "Lâm Hiên của anh.....!Sau lần đầu tiên........!Có xấu hổ lắm không?"
"Có chứ."
Đáp án của Từ Thương khiến Trịnh Viễn an tâm, nhớ đến người có da mặt dày như Lâm Hiên còn xấu hổ huống chi người nhà mình vốn hay thẹn thùng như vậy.

"Vậy làm sao để giải quyết vấn đề này?"
"Làm nhiều hơn là được."
".........!A...."
"Anh còn vấn đề gì không?" Giọng nói của Từ Thương có phần không kiên nhẫn, "Ở đây đang có người bệnh a, nghe nói là một đại minh tinh nào đấy, cổ tay sưng to, bụng bầm tím, cũng không dám đến bệnh viện lớn, sợ động đến phóng viên, cho nên chạy đến bệnh viện tư nhân của tôi."
"Vẫn còn, vẫn còn," Trịnh Viễn vừa nghe Từ Thương muốn cúp máy, giọng điệu trở nên nhanh hơn, "Lâm Hiên có cùng anh nói về vấn đề công thụ bao giờ không?"
"Có, ngày nào cũng nói."
"...........Vậy giải quyết như thế nào?"
"Trực tiếp dùng vũ lực trấn áp, hoặc không nấu cơm cho ăn, kỳ thật tốt nhất chính là cứ thế mà làm.

Không nói nữa, tôi cúp điện thoại."
Từ Thương đã cúp điện thoại một lúc rồi, Trịnh Viễn vẫn còn úp điện thoại trên tai ngẩn người, sau đó một lúc lâu mới để điện thoại xuống, nghiêm túc nói với Lâm Hiên một câu, lão đại, anh thật vất vả!
Tóm lại, dường như cố sự giống như vừa mới bắt đầu.
☆, (?,?)
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:......!Trách.

Trách.

Trách.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương