*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Một Góc Thành Thị Của Chúng Ta - Chương 49: Tan

Chương 49: Tan.

*

Ngoài cửa sổ hạt mưa thu rơi lất phất, trong làn gió mang theo hơi ẩm mát lạnh.

Sau khi Lư Cảnh Hàng nói những lời này, anh nhìn thật sâu vào đôi mắt Văn Lạc, rồi quay đầu đi vào phòng làm việc. Văn Lạc đứng sững người trong chốc lát mới bước đến bên cạnh ngồi xuống, nhưng y không ý thức được mình đang ngồi trêи ghế ăn hay ghế sô pha.

Lư Cảnh Hàng nhạy cảm lẫn tinh tế. Ngay cả bản thân Văn Lạc cũng gần như bị đánh thức bởi lời nói của anh.

Anh ấy nói đúng, y quả thực sẵn sàng mọi lúc mọi nơi, dù là về tài chính hay tình cảm.

—— Sẵn sàng trở lại cuộc sống đơn độc một lần nữa, không để bản thân quá thụ động.

Nhưng không phải vì Lư Cảnh Hàng không cho y đủ cảm giác an toàn.

Văn Lạc nhớ đến một đêm mưa cách đây không lâu, sấm sét rất lớn khiến y chập chờn không sâu giấc. Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, y cảm thấy Lư Cảnh Hàng bên cạnh trở mình rồi mơ màng ôm y vào lòng, lấy đôi tay che lại lỗ tai y, anh không tỉnh giấc, mắt cũng không mở ra, một lúc sau nhịp thở dần trở nên bình ổn.

Ngay cả khi anh đang ngủ, trong tiềm thức vẫn luôn muốn bảo bọc y.

Văn Lạc sững sờ nhìn đường nét hoa văn trêи sàn nhà, từng hành động cử chỉ của Lư Cảnh Hàng đối với y đều xuất phát từ tận đáy lòng.

Sợ y lạnh sợ y nóng, sợ y buồn sợ y cô đơn, nâng niu y như nâng niu một báu vật vô giá.

Nhưng y không thể mở lòng mình để dựa dẫm hoàn toàn vào anh.

Y sợ bắt đầu rồi sẽ có kết thúc, y co rúm bản thân để tránh bị tổn thương thêm lần nữa.

Nhưng đồng thời y đã vô tình tổn thương trái tim của Lư Cảnh Hàng.

Trong phòng, Lư Cảnh Hàng đang ngồi trước bàn làm việc và ngậm điếu thuốc chưa đốt, anh xoay chiếc bật lửa trong tay, ánh mắt ngơ ngác nhìn màn mưa ngoài cửa sổ.

Cơn xúc động lắng xuống, anh mới nhận ra bản thân không nên nói những lời như thế kể cả khi trong lòng đã biết rõ. Lư Cảnh Hàng tự trách.

Văn Lạc thương anh, điều này không cần phải nghi ngờ.

Y đối xử với anh rất tốt, tình cảm y dành cho anh không hề thiếu, điều này cũng đủ mãn nguyện rồi, làm sao có thể ép buộc y dâng trọn trái tim mình cho anh.

Có rất nhiều người trêи thế giới này yêu nhau, nhưng liệu có mấy ai thật sự giao trọn tấm chân tình.

Nhưng tờ giấy rách thì không thể trở về như lúc ban đầu.

Giờ đây anh rất sợ, anh sợ Văn Lạc sẽ thật sự gật đầu thừa nhận, hoặc y cố tình trốn tránh khi nhắc về chuyện này, vậy thì anh phải đối mặt với Văn Lạc như thế nào và đối mặt với tình cảm của bọn họ ra sao.

Vốn dĩ mối quan hệ đã đạt 90 điểm, thế nhưng vì một câu nói của anh đã không biết mất đi bao nhiêu.

Chính tay anh tự làm rối mọi thứ.

"Sao anh không châm thuốc?"

Giọng của Văn Lạc đột nhiên vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Lư Cảnh Hàng, anh quay đầu nhìn Văn Lạc đang đứng trước cửa phòng làm việc.

"Sao anh... không châm thuốc?" Văn Lạc lặp lại.

"Anh không hút thuốc, anh sợ em không thích mùi thuốc lá." Lư Cảnh Hàng nói.

Văn Lạc mím môi, đi vào phòng và lấy bật lửa từ trong tay Lư Cảnh Hàng, nhấn một cái rồi châm điếu thuốc đang ngậm trong miệng anh.

"Anh cứ hút đi, không sao đâu."

Lư Cảnh Hàng chỉ hút một hơi, rồi giữ điếu thuốc trong tay, ngẩng đầu nhìn Văn Lạc đang dựa vào cạnh bàn.

"Công ty hiện đang xin một khoản vay mới, quy trình đã hoàn tất và đang chờ xét duyệt, xem như không có vấn đề gì. Nếu có thể vay thành công, ít nhất có thể trả được một phần lương còn nợ."

Lư Cảnh Hàng chậm rãi kể Văn Lạc nghe về chuyện của anh lẫn chuyện công ty.

"Chỉ có điều, công ty thật sự đang trong trạng thái gắng gượng duy trì, kinh doanh không suôn sẻ, cho dù có được khoản vay cũng rất khó quay trở về thời kỳ đỉnh cao."

"Dạo gần đây, anh đi công tác nhiều và ít về nhà, bởi vì anh đang bàn chuyện hợp tác với một người khác trong mảng kinh doanh mới. Bên phía họ có mối quan hệ bền chặt với một tập đoàn lớn, nếu công việc kinh doanh mới diễn ra thuận lợi thì vốn đầu tư không cần nhiều nhưng lợi nhuận mang lại rất cao, nói một cách đơn giản chính là dễ dàng hơn so với hiện tại."

"Chẳng qua lợi nhuận trong giai đoạn đầu sẽ hơi kém, mọi chuyện phải từ từ."

Trước đây, Lư Cảnh Hàng chưa từng nhắc tới những điều này với Văn Lạc. Anh không nói nhiều về chuyện công việc, cũng không phải cố tình che giấu mà anh chỉ cảm thấy nó không phải là việc gì cần thiết.

Nhưng bây giờ có vẻ như anh cần phải nói nhiều hơn để Văn Lạc cảm thấy yên tâm.

"Vâng." Văn Lạc gật đầu.

"Vậy nên em đừng lo lắng, tuy rằng thu nhập trong thời gian này tương đối eo hẹp nhưng nó sẽ không kéo dài quá lâu, anh sẽ từ từ quay trở lại mức thu nhập trước đây, có khi còn nhiều hơn thế."

Lư Cảnh Hàng nắm lấy tay Văn Lạc, giọng nói dịu dàng.

"Em đừng từ bỏ cơ hội tốt trước mắt chỉ vì lăn tăn chuyện thu nhập, em tin anh thêm một chút, làm chuyện em thích làm, được không Lạc?"

"Vâng." Văn Lạc không cố chấp như ban nãy, y gật đầu đồng ý.

Nghe thấy lời hứa của Văn Lạc, Lư Cảnh Hàng lại cụp mắt xuống, không nói lời nào, lẳng lặng xoa nhẹ bàn tay y.

Chuyện tiền bạc nói thì dễ nhưng cái khó chính là lớp giấy anh xuyên thủng.

"Em xin lỗi." Văn Lạc lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm lắng nơi đây.

Điếu thuốc trêи tay không được hút nên cháy rất chậm. Lư Cảnh Hàng bỏ nửa điếu thuốc còn lại vào gạt tàn, kéo Văn Lạc ngồi xuống đùi anh.

"Anh đã tìm đơn vị tổ chức tour du lịch đi Châu Phi."

Lư Cảnh Hàng ôm eo Văn Lạc, không đáp lại lời xin lỗi của y mà nói sang chuyện khác.

"Đại tinh tinh và sư tử không ở cùng một nơi, chúng ta có thể đến đồng cỏ Kenya* để xem sư tử và voi, sau đó đến công viên quốc gia ở Uganda* để xem đại tinh tinh, nếu em muốn đến những nơi khác, chúng ta có thể sắp xếp lịch trình với bên dịch vụ. Chờ đến khi khoản vay được phê duyệt, khoảng chừng mấy chục vạn trả về cho anh, chúng ta sẽ lập kế hoạch chi tiết hơn, rồi xách ba-lô lên và đi ngay."

[*] Đồng cỏ Kenya: là một trong bảy kì quan thiên nhiên châu Phi và một trong mười kì quan của thế giới với cuộc di cư khổng lồ của những đàn động vật có иɦũ ɦσα diễn ra hàng năm. Nổi tiếng có đàn voi và 'chúa sơn lâm' ở đây.

[*] Công viên quốc gia ở Uganda: Có rất nhiều vườn quốc gia ở đó, hầu như nơi nào cũng có tinh tinh. Nổi tiếng nhất là Vườn quốc gia Bwindi của Uganda, được vinh dự dẫn đầu danh sách "25 địa điểm đẹp nhất thế giới" do kênh CNN (Mỹ) bình chọn.

"Cảnh Hàng..." Văn Lạc muốn nói điều gì đó nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu.

Lư Cảnh Hàng đợi một lát, thấy y không lên tiếng bèn tiếp tục nói: "Nếu em muốn đi du lịch vòng quanh thế giới thì chúng ta cứ việc đi thôi, chỉ là trong thời gian ngắn để đi hết sẽ hơi quá sức, dù sao cũng cần tiền để tiêu xài, không thể mang theo mấy đồng bạc để du lịch, muốn đi thì phải đi thoải mái nhất."

"Chúng ta có thể đi du lịch hai lần trong một năm, đi Châu Phi rồi đi Châu Âu, sau đó đi Mỹ, Trung Đông, Nam Cực, Úc, em lên lịch trình, em muốn đi chỗ nào trước thì hai ta sẽ đến chỗ đó trước, chúng ta sẽ dùng cách này để đưa em đi vòng quanh thế giới, em thấy được không?"

"Còn về biệt thự hướng biển ở Dubai, cả đời này chắc anh không thể thực hiện cho em, hay chúng ta đổi sang đất nước khác, được không Lạc?"

"Anh nghĩ kỹ rồi, dù sao anh cũng hay đi công tác, em làm việc ở nhà thì không cần đi làm đúng giờ, chúng ta có thể rời Bắc Kinh và tìm một thành phố ven biển để sinh sống. Anh đã xem qua giá nhà ở Đại Liên, Thanh Đảo và Tam Á*, không đến nỗi nào, chờ đến khi công việc kinh doanh mới bắt đầu, anh sẽ dư dả hơn, nếu em muốn, chúng ta sẽ bán căn hộ ở đây, chọn một thành phố mà em thích và mua một căn biệt thự ven biển, em thấy anh tính như vậy được không?"

[*] Đại Liên, Thanh Đảo và Tam Á đều là những thành phố sát biển.

"Còn có hồ Loch Ness, khi đến Châu Âu, chúng ta sẽ chọn Scotland là điểm dừng chân đầu tiên, anh sẽ dẫn em đến hồ Loch Ness, nếu may mắn, chúng ta có thể gặp thuỷ quái một lần..."

"Cảnh Hàng... Em..."

Trái tim Văn Lạc nửa chua xót nửa ngọt ngào, cả hai thứ quấn lấy nhau rồi từ từ sưng lên, vết sưng tấy khiến ngực y đau nhói.

Vài câu nói vu vơ để nói về những mong muốn viển vông, thế mà anh ấy thật sự ghi tạc trong lòng.

Anh ấy dâng trọn tấm chân tình cho y.

Văn Lạc ngồi trêи đùi Lư Cảnh Hàng, bàn tay vô thức siết chặt vạt áo.

"Em xin lỗi..." Văn Lạc nói.

"Không cần xin lỗi anh, anh không trách em."

Lư Cảnh Hàng xoa mặt Văn Lạc, khoé miệng khẽ nhếch.

"Vừa rồi... là anh không kiềm chế được cảm xúc của mình. Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, cho dù có thể, anh cũng không ép em. Anh nói nhiều như vậy nhưng thật lòng chỉ muốn nói với em một điều..."

Anh dừng lại, nhìn sâu vào đôi mắt Văn Lạc rồi nói bằng giọng điệu nghiêm túc.

"Lạc à, anh muốn ở bên em trọn đời. Những tưởng tượng và dự định của anh cho tương lai đều có em trong đó. Nếu em vẫn chưa muốn ở bên anh mãi mãi, không sao cả, anh sẽ thật cố gắng, cố gắng để em bằng lòng ở bên anh, em xem biểu hiện của anh rồi quyết định, được không Lạc?"

"Em không phải chưa từng nghĩ... Cảnh Hàng, em..."

Văn Lạc nói nửa chừng rồi lại nghèn nghẹn. Y ngước mắt lên và bắt gặp ánh mắt mong đợi của Lư Cảnh Hàng.

"Sao em?" Lư Cảnh Hàng đang chờ câu trả lời của y.

Văn Lạc cúi đầu xuống và im lặng một lúc.

"Em chỉ nghĩ... một đời người quá dài, muốn trọn đời quá khó..." Y nói.

Đôi mắt Lư Cảnh Hàng cong cong.

"Nhưng đối với anh thì không khó."

Anh nâng mặt Văn Lạc lên và hôn nhẹ lên đôi môi y, giọng nói trầm ấm.

"Đời này của hai ta, chỉ có em không cần anh, không có chuyện anh không cần em. Chỉ cần em bằng lòng ở bên cạnh anh, chúng ta có thể bên nhau trọn đời."

Sau khi nghe thấy lời hẹn ước của Lư Cảnh Hàng, vành mắt của Văn Lạc đột nhiên đỏ lên, cổ họng như bị tắc nghẽn trong giây lát, không nói được lời nào. Y nghiêng người ôm lấy Lư Cảnh Hàng, né đi tầm mắt của anh, không muốn anh nhìn thấy cảm xúc mà y chẳng thể che giấu.

—— 'Chỉ có em không cần anh, không có chuyện anh không cần em.'

Lời hứa nặng nề đến vậy nhưng lại được anh nói ra rất tự nhiên, từng chữ rót vào trong tai rồi chạy thẳng đến con tim, thế mà y cảm thấy thật có lý.

Có lẽ vì anh luôn đối xử chân thành với y, giống như mối tình đầu ở tuổi đôi mươi, dốc cả trái tim để yêu thương một người, vét cạn tấm lòng để che chở một người, không hề giữ lại cho mình một con đường lui.

Lư Cảnh Hàng cũng ôm Văn Lạc, thấy y hồi lâu không nhúc nhích, bèn quay đầu cắn nhẹ vành tai y.

"Sao vậy? Cảm động trước lời ngon tiếng ngọt của anh rồi đúng không?" Anh thủ thỉ bên tai Văn Lạc.

Khoé miệng Văn Lạc cong lên, mây đen cuồn cuộn trong lòng dường như trích ra một tia sáng.

"Thì ra toàn là lời ngon tiếng ngọt." Văn Lạc vùi đầu vào cổ anh khẽ thì thầm.

"Đó là lời ngon tiếng ngọt, nhưng là lời ngon tiếng ngọt đến từ trái tim." Lư Cảnh Hàng mỉm cười.

Văn Lạc không trả lời thêm lời nào, ngồi thẳng người, nhìn chăm chú vào đôi mắt Lư Cảnh Hàng thật lâu, sau đó đột nhiên cúi đầu hôn anh.

Hơi thở ấm áp của Lư Cảnh Hàng hoà trong nụ hôn ướt át thoang thoảng mùi thuốc lá, chúng xâm nhập vào các giác quan rồi ngập tràn trong cõi lòng của Văn Lạc.

Cơ thể anh thật ấm, là một nơi thích hợp nhất trêи đời để y đặt cả trái tim vào.

"Cảnh Hàng..." Đôi môi hai người tách ra một chút, Văn Lạc áp vào trán Lư Cảnh Hàng rồi nỉ non, "Cảnh Hàng... Em muốn."

Lư Cảnh Hàng mỉm cười, tựa ánh nắng dịu dàng sau cơn mưa mùa thu.

"Em muốn gì?"

Văn Lạc cũng cười. Nếu anh muốn nghe, vậy em nói cho anh nghe nhé.

"Anh." Văn Lạc day cắn cánh môi của Lư Cảnh Hàng.

"Bé cưng..."

Văn Lạc vừa nói xong, Lư Cảnh Hàng bỗng chốc như ngừng thở, anh hôn thật mạnh vào môi Văn Lạc, đứng dậy khỏi ghế rồi ôm ngang Văn Lạc lên.

Đêm nay Văn Lạc kiệt sức hơn mọi khi. Những ngón tay của Lư Cảnh Hàng lướt qua gò má rồi vuốt ve chiếc cổ thon dài mịn màng của Văn Lạc, ánh mắt như cưng chiều như say mê.

"Chúng ta không thể chia tay..."

Anh ôm chặt Văn Lạc.

"Anh không thể sống thiếu em... Không thể sống thiếu em."

Lư Cảnh Hàng đang lẩm bẩm trong miệng, bỗng nhiên cảm thấy có một bàn tay đặt lên đỉnh đầu anh. Anh ngẩng đầu lên và thấy Văn Lạc đang mỉm cười nhìn mình.

"Lạc, chúng ta không bao giờ chia tay, chúng ta phải ở bên nhau trọn đời." Anh thì thầm.

"Vâng." Đôi mắt Văn Lạc cong cong, ánh sáng được phản chiếu trong đôi ngươi xinh đẹp, sáng rực rỡ.

Tác giả có điều muốn nói:

Không, không, không, từ cổ trở lên thôi ~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương