Một Góc Thành Thị Của Chúng Ta
-
Chương 40: Tìm kiếm
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 40: Tìm kiếm.
*
"Anh trai, không phải tôi giải thích với anh rồi sao."
Trong phòng giao dịch của công ty bất động sản, nhân viên môi giới bất lực nhìn Lư Cảnh Hàng. Người này tình cờ cũng chính là người lần trước dẫn khách đến 1202 xem nhà.
"Chúng tôi phụ trách những khu chung cư lân cận, nếu cậu ấy không ở gần đây, chúng tôi không thể tìm ra nơi cậu ấy chuyển đến." Mặc dù bất lực nhưng người môi giới vẫn khá kiên nhẫn.
"Cậu giúp tôi xem thử, không có cũng không sao, lỡ như cậu ấy không chuyển đi xa thì sao." Lư Cảnh Hàng vẫn kiên trì hỏi.
"Anh trai, để tôi nói anh nghe, dù có tìm được, chúng tôi cũng không thể cung cấp cho anh, đây là thông tin cá nhân của khách hàng, nếu sau này có vấn đề gì, chúng tôi không thể gánh nổi trách nhiệm."
"Tôi không có ý xấu, tôi chỉ là có việc tìm em ấy." Lư Cảnh Hàng nói, "Tôi có thể thế chấp bất cứ cái gì bên cậu muốn, miễn là tôi biết em ấy đã chuyển đi đâu."
Người môi giới chớp mắt, có hơi khó hiểu nhìn anh: "Anh có việc gì không thể gọi điện thoại cho cậu ấy? Tôi thấy hôm đó anh có gọi điện thoại, cậu ấy không nói với anh đã chuyển đi đâu?"
"..." Lư Cảnh Hàng nhất thời không nói nên lời.
Nếu nói rằng chủ thuê không nói cho anh, thì không còn lý do gì để hỏi nữa.
"Thôi, anh về đi." Thấy anh không lên tiếng, người môi giới không muốn lãng phí thời gian vào người không phải khách hàng này, "Chúng tôi không cần anh thế chấp chứng từ gì cả, trước đây không có ngoại lệ, chúng tôi chỉ là nhân viên quèn thôi, không thể vì một mình anh mà phá lệ được. Nhưng cho dù chúng tôi phá lệ, Bắc Kinh quá lớn, cậu ấy chuyển sang chỗ nào mà chẳng được, xác suất ở gần đây quá nhỏ. Tốt hơn hết anh vẫn nên gọi cho cậu ấy đi."
Đúng vậy, Bắc Kinh quá lớn.
Khi Lư Cảnh Hàng ra khỏi phòng giao dịch của công ty bất động sản, mặt trời đã đứng bóng rọi xuống ánh nắng gay gắt. Người đi bộ vội vã qua lại trêи phố, cũng có người tản bộ nhàn nhã ở trong sân, họ đến gần nhau, rồi đi ngang qua nhau.
Không biết bọn họ đến từ đâu và muốn đi đến đâu. Mỗi người đều sẽ biến mất khỏi tầm nhìn của anh, có lẽ cả đời này sẽ không có cơ hội gặp lại.
Nhưng anh không thể để Văn Lạc biến mất như thế, anh phải đi tìm y.
Nếu anh không bao giờ gặp lại Văn Lạc nữa, anh thật sự sẽ phát điên.
Mặc dù biết rằng có rất ít hy vọng, nhưng Lư Cảnh Hàng đều chạy đến từng phòng giao dịch bất động sản xung quanh. Mỗi người đều cho anh câu trả lời giống nhau, không thể tra cứu, cho dù tra cứu ra được thông tin cũng không thể cung cấp.
Anh chạy đến Tường Vân Mall, siêu thị, quán ăn, khu trò chơi, tìm kiếm tất cả những nơi hai người từng đến, nhưng anh vẫn không tìm thấy Văn Lạc.
Nghĩ tới cũng đúng, Văn Lạc không muốn gặp lại anh, làm sao có thể đến nơi chứa đựng kỷ niệm của hai người.
Sau một ngày chạy như điên bên ngoài, Lư Cảnh Hàng trở về nhà, nhìn đống email công việc tích lũy trong máy tính, chẳng có tinh thần để xử lý.
Anh lấy điện thoại ra một lần nữa, mở khung thoại tin nhắn WeChat của Văn Lạc.
Anh biết Văn Lạc đã xoá bạn bè trêи WeChat của anh. Mặc dù hôm qua không có hồi âm nhưng vẫn có thể gửi Wechat, hôm nay gửi đi thì đã xuất hiện thông báo nhắc nhở 'bạn không phải là bạn bè của đối phương'.
Anh dựa lưng vào ghế, từ từ lướt lịch sử trò chuyện của anh với Văn Lạc, nhìn từng dòng tin nhắn mà Văn Lạc đã gửi cho anh trong suốt hai tháng qua.
Trước đây có thể là do dây thần kinh đình chỉ hoạt động, anh không nhận ra bất kỳ điều gì khác thường ở trong những tin nhắn ấy. Bây giờ nhìn lại, từng câu từng chữ Văn Lạc gửi đi đều lộ rõ
vẻ cô đơn mà y đã cẩn thận che giấu.
Mấy tháng ấy, có lẽ Văn Lạc rất nhớ anh.
Lư Cảnh Hàng nhấn mở tấm ảnh hoa đào mà Văn Lạc gửi cho anh, nhìn thật lâu thật lâu.
Khi chụp bức ảnh này, có phải Văn Lạc cũng nhớ anh không.
Thế mà anh đã để Văn Lạc ôm nỗi cô đơn chờ anh mỏi mòn.
Và sau bao lâu ngóng trông, đến ngày tụ họp, anh lại nói những điều đó với Văn Lạc.
Nếu thật sự tồn tại cái gọi là 'cỗ máy thời gian', anh muốn xuyên về thời điểm đó, đánh tỉnh một Lư Cảnh Hàng vô tâm vô tư.
Anh đặt điện thoại xuống, cảm thấy trái tim đau quặn thắt.
Bố mẹ, bạn trai, đồng nghiệp, mỗi người đều khắc một vết sẹo trong lòng Văn Lạc. Vốn dĩ bản thân đã nghĩ kỹ, anh phải thương y thật nhiều, dành cho y tất cả tình thương yêu mà y xứng đáng.
Nhưng cuối cùng, chính anh cũng để lại vết thương lòng cho y.
Lư Cảnh Hàng, mày đúng là tên khốn.
"Đông Xuyên? Tôi là Lư Cảnh Hàng, thật ngại, tối rồi còn gọi cho cậu, tôi muốn hỏi một chút, dạo gần đây cậu có liên hệ với Văn Lạc không?... À, ừ... Không có việc gì, tôi hỏi thôi, được, được, tạm biệt."
"Hồ Vũ? Tôi là Lư Cảnh Hàng, nghe nói cậu mở công ty trò chơi đúng không? Cậu tìm Văn Lạc thiết kế à?... Ừm, vậy thì tốt rồi... Em ấy mới chuyển nhà, cậu biết không? Cậu không biết sao, được, không có việc gì, hôm khác gặp lại."
"... À, không liên lạc sao..."
"... Không có gì, tôi có việc tìm em ấy thôi."
"... Không sao, không sao, phiền cậu rồi."
"Băng." Lư Cảnh Hàng gọi hết một lượt trong danh bạ, cuối cùng lại gọi cho Đường Băng.
"Ờ, Hàng, chuyện gì thế?" Giọng nói của Đường Băng luôn tràn đầy sức sống, "Sao rồi, cậu hàng xóm nhà mày có tha thứ cho mày không?"
Lư Cảnh Hàng nhìn đăm đăm vào điếu thuốc sắp cháy hết, giọng nói mệt mỏi khàn khàn: "Em ấy chuyển nhà."
"... Chuyển nhà?" Đường Băng dừng lại vài giây rồi mới nói tiếp, "Cậu ấy chuyển đi đâu?"
"Mày có biết em ấy chuyển đi đâu không?" Lư Cảnh Hàng hỏi Đường Băng.
"... Tao? Anh hai à, làm sao tao biết?" Đường Băng bị anh hỏi làm cho ngạc nhiên, "Tao sống hơn hai chục năm, nói chuyện với cậu hàng xóm nhà mày còn chưa đến mười phút."
"Ừ, cũng đúng."
Lư Cảnh Hàng cũng biết mình hỏi rất vô lý, nhưng người nào có thể hỏi đều đã hỏi, có thể gọi anh cũng gọi hết, anh thật sự không biết phải hỏi ai.
"Sao thế, cậu ấy không nói cho mày đã chuyển đi đâu?"
"Ừ." Tàn thuốc rơi trêи ống quần, Lư Cảnh Hàng chẳng thèm để ý tới nó, đưa điếu thuốc lên miệng hút một hơi, sau đó ấn điếu thuốc vào gạt tàn.
"Em ấy chặn số điện thoại tao, cũng xoá cả WeChat." Anh hít một hơi thật sâu, giọng nói càng thêm trầm khàn, "... Em ấy muốn cắt đứt với tao."
"Vậy... Vậy mày có tìm bạn bè của cậu ấy không?"
"Tìm rồi. Em ấy thường không liên lạc thường xuyên với bạn bè, nếu có liên lạc thì cũng chỉ liên lạc qua điện thoại, không ai biết em ấy chuyển đi đâu."
Lư Cảnh Hàng nói chuyện với Đường Băng một lúc, trong lòng đột nhiên sinh ra nỗi oán hận chán ghét về sự tiện lợi của di động. Kết nối với mọi người thật dễ dàng, và cắt đứt cũng dễ dàng như vậy, Văn Lạc không muốn gặp anh, thì chỉ cần chặn hết thông tin liên hệ của anh, anh muốn tìm cũng không biết bắt đầu từ đâu.
"... Cậu hàng xóm nhà mày cũng thẳng tay thật." Đương nhiên, Đường Băng cũng không có cách nào khác, "Uống bia không? Ra ngoài tâm sự với tao."
"Không uống." Lư Cảnh Hàng nào có tâm tình uống bia, cho dù uống bao nhiêu, cũng không thể khiến anh tìm được Văn Lạc.
"Băng, mày... Mày để ý giúp tao, lỡ như giống lần trước, ở bên kia... Nếu mày gặp em ấy, phải giúp tao ngăn lại, rồi gọi ngay cho tao."
Cúp điện thoại với Đường Băng, Lư Cảnh Hàng ngẩn người hồi lâu, dọn dẹp mớ cảm xúc chán nản trong lòng, lắc nhẹ con chuột để đánh thức máy tính đang trong trạng thái 'ngủ', mở hộp thư đến.
Ngay cả khi trong lòng chứa đầy những chuyện liên quan đến Văn Lạc, anh cũng không thể bỏ bê công việc.
Bộ phận hậu cần không nhận được hàng hoá, công nợ chưa được thu hồi, nhân viên kinh doanh không chốt được đơn, khoản vay không được phê duyệt. Hai ngày không giải quyết, công việc đã chất đống, nhưng dù cho mỗi ngày đều giải quyết xong, những việc này vẫn không ngừng ập vào hộp thư đến.
Lư Cảnh Hàng lần lượt trả lời từng email, dựa theo cách thức thực hiện công việc trước đây mà vận hành, từng câu từng chữ đều khô khan, máy móc như con rô-bốt sắp cạn nguồn điện.
Cuối cùng nhấp vào email chưa đọc cuối cùng, Lư Cảnh Hàng dần dần cau mày khi nhìn thấy nội dung trong email.
Phương Điền, lại làm cái trò gì đây.
Anh cẩn thận đọc lại email, hít sâu một hơi để xốc dậy tinh thần, lấy di động ra gọi cho đối tác.
"Alo? Cảnh Hàng? Hôm nay anh bị sao vậy, tôi gọi không nhận máy, gửi WeChat cũng không trả lời." Đối tác hỏi qua điện thoại.
"À... Hôm nay... Tôi có việc, không có thời gian xem điện thoại." Lư Cảnh Hàng trả lời qua loa, nhớ lại tình huống cả ngày hôm nay, hình như có vài cuộc gọi nhỡ của đối tác hiện lên điện thoại.
"Phương Điền bị sao vậy? Tôi thấy Tiểu Chu gửi cho tôi một email nói rằng đơn đặt hàng cho mấy trăm tua-bin gió* không ký được?" Lư Cảnh Hàng nói.
[*] Tua-bin gió: là nơi có các cánh gió để luồng gió mát từ giàn lạnh hoặc khí ấm từ giàn sưởi của hệ thống điều hòa không khí được quạt gió điều hòa lùa vào khoang xe.
"Ừ. Ban đầu đã xác nhận rồi, nhưng không biết tại sao bên kia lại đổi ý. Anh về Bắc Kinh đi, mấy ngày nay ghé thử bên Phương Điền xem tình hình thế nào."
"Được. Ngày mai tôi hẹn với họ xem có thể gặp nhau vào thứ hai không. Có vấn đề gì, tôi sẽ liên hệ với cậu."
Đặt điện thoại xuống, chế độ làm việc nghiêm túc của Lư Cảnh Hàng lập tức tắt ngúm.
Anh ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, lấy ra một điếu thuốc khác.
Điếu thuốc từ từ bốc khói, Lư Cảnh Hàng ngậm điếu thuốc trong miệng nhưng không hút, nhìn làn khói xám từ từ bốc lên rồi trôi đi.
Cái gì cũng không xong, một mớ hỗn độn.
Quá thất bại.
Trải qua một ngày cuối tuần buồn chán, thứ hai, Lư Cảnh Hàng vội vàng cạo râu, mặc áo sơ mi, quần tây và mang giày da, ra ngoài thăm hỏi Phương Điền.
Giọng nói khàn đến độ phát âm không rõ chữ, chẳng biết có phải bị viêm rồi không. Lư Cảnh Hàng thì thào vài tiếng, thật sự không thể nghe được bản thân đang nói gì, bèn dừng xe rồi đi tới tiệm thuốc ven đường mua một hộp kẹo ngậm thông họng.
Đến gặp khách hàng, không thể không nói chuyện, qua một ngày hôm nay, xem như quăng luôn cái cổ họng.
Lư Cảnh Hàng nghĩ, định khởi động xe thì nhận ra trước mặt có một xe tải chở hàng. Anh bấm còi, người trêи xe tải giơ tay về phía anh, ra hiệu rời đi ngay.
Lư Cảnh Hàng đành phải nhấn nút P*, lấy một viên keo ngậm cho vào miệng, chán nản chờ đợi.
[*] P: Park, ký hiệu đang đỗ xe.
Công ty chuyển nhà Lục Thành.
Tên công ty được in lớn đằng sau xe tải. Ánh mắt Lư Cảnh Hàng rơi vào những chữ đó, bất chợt trong đầu loé lên một tia sáng.
Khi Văn Lạc chuyển đến Thuận Hưng vào hôm đó, hình như là sử dụng đội chuyển nhà này!
Ngay cả khi không ai biết y đã chuyển đi đâu, thì công ty chuyển nhà chắc chắn phải biết!
Suy nghĩ này khiến Lư Cảnh Hàng lập tức phấn chấn, anh cầm di động lên, bấm một dãy số theo số điện thoại được in trêи xe tải, cố gắng bình tĩnh, suy nghĩ sẵn lời nói trong đầu, rồi nhấn gọi.
"Xin chào, chúng tôi là công ty Lục Thành."
"Xin chào, khi tôi chuyển nhà vào tuần trước, nhân viên của bên cậu có để quên đồ ở chỗ tôi." Với kinh nghiệm trao đổi với người môi giới trong mấy phòng giao dịch bất động sản, lần này Lư Cảnh Hàng nói dối, không trực tiếp yêu cầu công ty chuyển nhà kiểm tra thông tin của Văn Lạc.
"Cậu có thể kiểm tra số điện thoại của người chuyển nhà ngày hôm đó được không? Tôi sẽ trả lại đồ cho cậu ta."
"Vâng, anh vui lòng cung cấp tên, số điện thoại và thời gian chuyển nhà." Nói dối thành công, đối phương không hề nghi ngờ.
"Tôi tên Văn Lạc, số điện thoại 136xxxx, thời gian chuyển nhà... Chắc là thứ ba tuần trước." Lư Cảnh Hàng không biết Văn Lạc chuyển nhà vào ngày mấy, nên anh chỉ chọn một ngày có khả năng cao nhất.
"Anh chờ tôi kiểm tra một chút... Thứ ba... Thứ ba không có lịch hẹn của anh..." Nhân viên chăm sóc khách hàng ngập ngừng nói.
"À... Vậy sao, chắc tôi nhớ lầm rồi...?"
Không phải là thứ ba? Hay là Văn Lạc không sử dụng đội chuyển nhà này?
Lư Cảnh Hàng có hơi thất vọng. Ngay khi anh định gọi từng công ty chuyển nhà ở Bắc Kinh, thì giọng nói của nhân viên chăm sóc khách hàng truyền đến tai anh.
"À, tôi tìm thấy rồi, anh chuyển nhà vào thứ tư."
Tìm được!
Lư Cảnh Hàng mừng rỡ, máu toàn thân như muốn sôi trào.
Có thông tin của Văn Lạc trong máy tính của công ty này, bọn họ biết Văn Lạc ở đâu!
Anh có thể tìm thấy em rồi!
Tác giả có điều muốn nói:
Ha ha ha ha ha ha ha...
__________________
Q: Bây giờ ngọt được chưa tác giả...
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 40: Tìm kiếm.
*
"Anh trai, không phải tôi giải thích với anh rồi sao."
Trong phòng giao dịch của công ty bất động sản, nhân viên môi giới bất lực nhìn Lư Cảnh Hàng. Người này tình cờ cũng chính là người lần trước dẫn khách đến 1202 xem nhà.
"Chúng tôi phụ trách những khu chung cư lân cận, nếu cậu ấy không ở gần đây, chúng tôi không thể tìm ra nơi cậu ấy chuyển đến." Mặc dù bất lực nhưng người môi giới vẫn khá kiên nhẫn.
"Cậu giúp tôi xem thử, không có cũng không sao, lỡ như cậu ấy không chuyển đi xa thì sao." Lư Cảnh Hàng vẫn kiên trì hỏi.
"Anh trai, để tôi nói anh nghe, dù có tìm được, chúng tôi cũng không thể cung cấp cho anh, đây là thông tin cá nhân của khách hàng, nếu sau này có vấn đề gì, chúng tôi không thể gánh nổi trách nhiệm."
"Tôi không có ý xấu, tôi chỉ là có việc tìm em ấy." Lư Cảnh Hàng nói, "Tôi có thể thế chấp bất cứ cái gì bên cậu muốn, miễn là tôi biết em ấy đã chuyển đi đâu."
Người môi giới chớp mắt, có hơi khó hiểu nhìn anh: "Anh có việc gì không thể gọi điện thoại cho cậu ấy? Tôi thấy hôm đó anh có gọi điện thoại, cậu ấy không nói với anh đã chuyển đi đâu?"
"..." Lư Cảnh Hàng nhất thời không nói nên lời.
Nếu nói rằng chủ thuê không nói cho anh, thì không còn lý do gì để hỏi nữa.
"Thôi, anh về đi." Thấy anh không lên tiếng, người môi giới không muốn lãng phí thời gian vào người không phải khách hàng này, "Chúng tôi không cần anh thế chấp chứng từ gì cả, trước đây không có ngoại lệ, chúng tôi chỉ là nhân viên quèn thôi, không thể vì một mình anh mà phá lệ được. Nhưng cho dù chúng tôi phá lệ, Bắc Kinh quá lớn, cậu ấy chuyển sang chỗ nào mà chẳng được, xác suất ở gần đây quá nhỏ. Tốt hơn hết anh vẫn nên gọi cho cậu ấy đi."
Đúng vậy, Bắc Kinh quá lớn.
Khi Lư Cảnh Hàng ra khỏi phòng giao dịch của công ty bất động sản, mặt trời đã đứng bóng rọi xuống ánh nắng gay gắt. Người đi bộ vội vã qua lại trêи phố, cũng có người tản bộ nhàn nhã ở trong sân, họ đến gần nhau, rồi đi ngang qua nhau.
Không biết bọn họ đến từ đâu và muốn đi đến đâu. Mỗi người đều sẽ biến mất khỏi tầm nhìn của anh, có lẽ cả đời này sẽ không có cơ hội gặp lại.
Nhưng anh không thể để Văn Lạc biến mất như thế, anh phải đi tìm y.
Nếu anh không bao giờ gặp lại Văn Lạc nữa, anh thật sự sẽ phát điên.
Mặc dù biết rằng có rất ít hy vọng, nhưng Lư Cảnh Hàng đều chạy đến từng phòng giao dịch bất động sản xung quanh. Mỗi người đều cho anh câu trả lời giống nhau, không thể tra cứu, cho dù tra cứu ra được thông tin cũng không thể cung cấp.
Anh chạy đến Tường Vân Mall, siêu thị, quán ăn, khu trò chơi, tìm kiếm tất cả những nơi hai người từng đến, nhưng anh vẫn không tìm thấy Văn Lạc.
Nghĩ tới cũng đúng, Văn Lạc không muốn gặp lại anh, làm sao có thể đến nơi chứa đựng kỷ niệm của hai người.
Sau một ngày chạy như điên bên ngoài, Lư Cảnh Hàng trở về nhà, nhìn đống email công việc tích lũy trong máy tính, chẳng có tinh thần để xử lý.
Anh lấy điện thoại ra một lần nữa, mở khung thoại tin nhắn WeChat của Văn Lạc.
Anh biết Văn Lạc đã xoá bạn bè trêи WeChat của anh. Mặc dù hôm qua không có hồi âm nhưng vẫn có thể gửi Wechat, hôm nay gửi đi thì đã xuất hiện thông báo nhắc nhở 'bạn không phải là bạn bè của đối phương'.
Anh dựa lưng vào ghế, từ từ lướt lịch sử trò chuyện của anh với Văn Lạc, nhìn từng dòng tin nhắn mà Văn Lạc đã gửi cho anh trong suốt hai tháng qua.
Trước đây có thể là do dây thần kinh đình chỉ hoạt động, anh không nhận ra bất kỳ điều gì khác thường ở trong những tin nhắn ấy. Bây giờ nhìn lại, từng câu từng chữ Văn Lạc gửi đi đều lộ rõ
vẻ cô đơn mà y đã cẩn thận che giấu.
Mấy tháng ấy, có lẽ Văn Lạc rất nhớ anh.
Lư Cảnh Hàng nhấn mở tấm ảnh hoa đào mà Văn Lạc gửi cho anh, nhìn thật lâu thật lâu.
Khi chụp bức ảnh này, có phải Văn Lạc cũng nhớ anh không.
Thế mà anh đã để Văn Lạc ôm nỗi cô đơn chờ anh mỏi mòn.
Và sau bao lâu ngóng trông, đến ngày tụ họp, anh lại nói những điều đó với Văn Lạc.
Nếu thật sự tồn tại cái gọi là 'cỗ máy thời gian', anh muốn xuyên về thời điểm đó, đánh tỉnh một Lư Cảnh Hàng vô tâm vô tư.
Anh đặt điện thoại xuống, cảm thấy trái tim đau quặn thắt.
Bố mẹ, bạn trai, đồng nghiệp, mỗi người đều khắc một vết sẹo trong lòng Văn Lạc. Vốn dĩ bản thân đã nghĩ kỹ, anh phải thương y thật nhiều, dành cho y tất cả tình thương yêu mà y xứng đáng.
Nhưng cuối cùng, chính anh cũng để lại vết thương lòng cho y.
Lư Cảnh Hàng, mày đúng là tên khốn.
"Đông Xuyên? Tôi là Lư Cảnh Hàng, thật ngại, tối rồi còn gọi cho cậu, tôi muốn hỏi một chút, dạo gần đây cậu có liên hệ với Văn Lạc không?... À, ừ... Không có việc gì, tôi hỏi thôi, được, được, tạm biệt."
"Hồ Vũ? Tôi là Lư Cảnh Hàng, nghe nói cậu mở công ty trò chơi đúng không? Cậu tìm Văn Lạc thiết kế à?... Ừm, vậy thì tốt rồi... Em ấy mới chuyển nhà, cậu biết không? Cậu không biết sao, được, không có việc gì, hôm khác gặp lại."
"... À, không liên lạc sao..."
"... Không có gì, tôi có việc tìm em ấy thôi."
"... Không sao, không sao, phiền cậu rồi."
"Băng." Lư Cảnh Hàng gọi hết một lượt trong danh bạ, cuối cùng lại gọi cho Đường Băng.
"Ờ, Hàng, chuyện gì thế?" Giọng nói của Đường Băng luôn tràn đầy sức sống, "Sao rồi, cậu hàng xóm nhà mày có tha thứ cho mày không?"
Lư Cảnh Hàng nhìn đăm đăm vào điếu thuốc sắp cháy hết, giọng nói mệt mỏi khàn khàn: "Em ấy chuyển nhà."
"... Chuyển nhà?" Đường Băng dừng lại vài giây rồi mới nói tiếp, "Cậu ấy chuyển đi đâu?"
"Mày có biết em ấy chuyển đi đâu không?" Lư Cảnh Hàng hỏi Đường Băng.
"... Tao? Anh hai à, làm sao tao biết?" Đường Băng bị anh hỏi làm cho ngạc nhiên, "Tao sống hơn hai chục năm, nói chuyện với cậu hàng xóm nhà mày còn chưa đến mười phút."
"Ừ, cũng đúng."
Lư Cảnh Hàng cũng biết mình hỏi rất vô lý, nhưng người nào có thể hỏi đều đã hỏi, có thể gọi anh cũng gọi hết, anh thật sự không biết phải hỏi ai.
"Sao thế, cậu ấy không nói cho mày đã chuyển đi đâu?"
"Ừ." Tàn thuốc rơi trêи ống quần, Lư Cảnh Hàng chẳng thèm để ý tới nó, đưa điếu thuốc lên miệng hút một hơi, sau đó ấn điếu thuốc vào gạt tàn.
"Em ấy chặn số điện thoại tao, cũng xoá cả WeChat." Anh hít một hơi thật sâu, giọng nói càng thêm trầm khàn, "... Em ấy muốn cắt đứt với tao."
"Vậy... Vậy mày có tìm bạn bè của cậu ấy không?"
"Tìm rồi. Em ấy thường không liên lạc thường xuyên với bạn bè, nếu có liên lạc thì cũng chỉ liên lạc qua điện thoại, không ai biết em ấy chuyển đi đâu."
Lư Cảnh Hàng nói chuyện với Đường Băng một lúc, trong lòng đột nhiên sinh ra nỗi oán hận chán ghét về sự tiện lợi của di động. Kết nối với mọi người thật dễ dàng, và cắt đứt cũng dễ dàng như vậy, Văn Lạc không muốn gặp anh, thì chỉ cần chặn hết thông tin liên hệ của anh, anh muốn tìm cũng không biết bắt đầu từ đâu.
"... Cậu hàng xóm nhà mày cũng thẳng tay thật." Đương nhiên, Đường Băng cũng không có cách nào khác, "Uống bia không? Ra ngoài tâm sự với tao."
"Không uống." Lư Cảnh Hàng nào có tâm tình uống bia, cho dù uống bao nhiêu, cũng không thể khiến anh tìm được Văn Lạc.
"Băng, mày... Mày để ý giúp tao, lỡ như giống lần trước, ở bên kia... Nếu mày gặp em ấy, phải giúp tao ngăn lại, rồi gọi ngay cho tao."
Cúp điện thoại với Đường Băng, Lư Cảnh Hàng ngẩn người hồi lâu, dọn dẹp mớ cảm xúc chán nản trong lòng, lắc nhẹ con chuột để đánh thức máy tính đang trong trạng thái 'ngủ', mở hộp thư đến.
Ngay cả khi trong lòng chứa đầy những chuyện liên quan đến Văn Lạc, anh cũng không thể bỏ bê công việc.
Bộ phận hậu cần không nhận được hàng hoá, công nợ chưa được thu hồi, nhân viên kinh doanh không chốt được đơn, khoản vay không được phê duyệt. Hai ngày không giải quyết, công việc đã chất đống, nhưng dù cho mỗi ngày đều giải quyết xong, những việc này vẫn không ngừng ập vào hộp thư đến.
Lư Cảnh Hàng lần lượt trả lời từng email, dựa theo cách thức thực hiện công việc trước đây mà vận hành, từng câu từng chữ đều khô khan, máy móc như con rô-bốt sắp cạn nguồn điện.
Cuối cùng nhấp vào email chưa đọc cuối cùng, Lư Cảnh Hàng dần dần cau mày khi nhìn thấy nội dung trong email.
Phương Điền, lại làm cái trò gì đây.
Anh cẩn thận đọc lại email, hít sâu một hơi để xốc dậy tinh thần, lấy di động ra gọi cho đối tác.
"Alo? Cảnh Hàng? Hôm nay anh bị sao vậy, tôi gọi không nhận máy, gửi WeChat cũng không trả lời." Đối tác hỏi qua điện thoại.
"À... Hôm nay... Tôi có việc, không có thời gian xem điện thoại." Lư Cảnh Hàng trả lời qua loa, nhớ lại tình huống cả ngày hôm nay, hình như có vài cuộc gọi nhỡ của đối tác hiện lên điện thoại.
"Phương Điền bị sao vậy? Tôi thấy Tiểu Chu gửi cho tôi một email nói rằng đơn đặt hàng cho mấy trăm tua-bin gió* không ký được?" Lư Cảnh Hàng nói.
[*] Tua-bin gió: là nơi có các cánh gió để luồng gió mát từ giàn lạnh hoặc khí ấm từ giàn sưởi của hệ thống điều hòa không khí được quạt gió điều hòa lùa vào khoang xe.
"Ừ. Ban đầu đã xác nhận rồi, nhưng không biết tại sao bên kia lại đổi ý. Anh về Bắc Kinh đi, mấy ngày nay ghé thử bên Phương Điền xem tình hình thế nào."
"Được. Ngày mai tôi hẹn với họ xem có thể gặp nhau vào thứ hai không. Có vấn đề gì, tôi sẽ liên hệ với cậu."
Đặt điện thoại xuống, chế độ làm việc nghiêm túc của Lư Cảnh Hàng lập tức tắt ngúm.
Anh ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, lấy ra một điếu thuốc khác.
Điếu thuốc từ từ bốc khói, Lư Cảnh Hàng ngậm điếu thuốc trong miệng nhưng không hút, nhìn làn khói xám từ từ bốc lên rồi trôi đi.
Cái gì cũng không xong, một mớ hỗn độn.
Quá thất bại.
Trải qua một ngày cuối tuần buồn chán, thứ hai, Lư Cảnh Hàng vội vàng cạo râu, mặc áo sơ mi, quần tây và mang giày da, ra ngoài thăm hỏi Phương Điền.
Giọng nói khàn đến độ phát âm không rõ chữ, chẳng biết có phải bị viêm rồi không. Lư Cảnh Hàng thì thào vài tiếng, thật sự không thể nghe được bản thân đang nói gì, bèn dừng xe rồi đi tới tiệm thuốc ven đường mua một hộp kẹo ngậm thông họng.
Đến gặp khách hàng, không thể không nói chuyện, qua một ngày hôm nay, xem như quăng luôn cái cổ họng.
Lư Cảnh Hàng nghĩ, định khởi động xe thì nhận ra trước mặt có một xe tải chở hàng. Anh bấm còi, người trêи xe tải giơ tay về phía anh, ra hiệu rời đi ngay.
Lư Cảnh Hàng đành phải nhấn nút P*, lấy một viên keo ngậm cho vào miệng, chán nản chờ đợi.
[*] P: Park, ký hiệu đang đỗ xe.
Công ty chuyển nhà Lục Thành.
Tên công ty được in lớn đằng sau xe tải. Ánh mắt Lư Cảnh Hàng rơi vào những chữ đó, bất chợt trong đầu loé lên một tia sáng.
Khi Văn Lạc chuyển đến Thuận Hưng vào hôm đó, hình như là sử dụng đội chuyển nhà này!
Ngay cả khi không ai biết y đã chuyển đi đâu, thì công ty chuyển nhà chắc chắn phải biết!
Suy nghĩ này khiến Lư Cảnh Hàng lập tức phấn chấn, anh cầm di động lên, bấm một dãy số theo số điện thoại được in trêи xe tải, cố gắng bình tĩnh, suy nghĩ sẵn lời nói trong đầu, rồi nhấn gọi.
"Xin chào, chúng tôi là công ty Lục Thành."
"Xin chào, khi tôi chuyển nhà vào tuần trước, nhân viên của bên cậu có để quên đồ ở chỗ tôi." Với kinh nghiệm trao đổi với người môi giới trong mấy phòng giao dịch bất động sản, lần này Lư Cảnh Hàng nói dối, không trực tiếp yêu cầu công ty chuyển nhà kiểm tra thông tin của Văn Lạc.
"Cậu có thể kiểm tra số điện thoại của người chuyển nhà ngày hôm đó được không? Tôi sẽ trả lại đồ cho cậu ta."
"Vâng, anh vui lòng cung cấp tên, số điện thoại và thời gian chuyển nhà." Nói dối thành công, đối phương không hề nghi ngờ.
"Tôi tên Văn Lạc, số điện thoại 136xxxx, thời gian chuyển nhà... Chắc là thứ ba tuần trước." Lư Cảnh Hàng không biết Văn Lạc chuyển nhà vào ngày mấy, nên anh chỉ chọn một ngày có khả năng cao nhất.
"Anh chờ tôi kiểm tra một chút... Thứ ba... Thứ ba không có lịch hẹn của anh..." Nhân viên chăm sóc khách hàng ngập ngừng nói.
"À... Vậy sao, chắc tôi nhớ lầm rồi...?"
Không phải là thứ ba? Hay là Văn Lạc không sử dụng đội chuyển nhà này?
Lư Cảnh Hàng có hơi thất vọng. Ngay khi anh định gọi từng công ty chuyển nhà ở Bắc Kinh, thì giọng nói của nhân viên chăm sóc khách hàng truyền đến tai anh.
"À, tôi tìm thấy rồi, anh chuyển nhà vào thứ tư."
Tìm được!
Lư Cảnh Hàng mừng rỡ, máu toàn thân như muốn sôi trào.
Có thông tin của Văn Lạc trong máy tính của công ty này, bọn họ biết Văn Lạc ở đâu!
Anh có thể tìm thấy em rồi!
Tác giả có điều muốn nói:
Ha ha ha ha ha ha ha...
__________________
Q: Bây giờ ngọt được chưa tác giả...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook