Một Giọt Cũng Không Được Sót FULL
-
86: Sự Thật Đáng Sợ 2
Edit: Dĩm
Hai mắt Lâm Ấm trừng lớn, ngây người, chăm chú lắng nghe Trần Cầm nói.
Trần Cầm nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen của cô, cho cô cảm giác an toàn giống như một người mẹ.
“Đàn bà ghen tuông đáng sợ lắm.” Bà nói, biết Lâm Ấm muốn nghe nên đã nói cho cô.
"Có một người phụ nữ yêu chồng đến mức phát điên, sợ hắn bỏ mình nên dùng đứa con để trói chặt hắn.
Sự chiếm hữu đó ngày càng biếи ŧɦái, ngay cả đi vệ sinh cũng bắt hắn phải đi theo."
"Cuối cùng có một ngày, người chồng không thể chịu đựng được cuộc sống thiếu sự riêng tư như thế này, hắn nɠɵạı ŧìиɦ, đi tìm sự mới mẻ.
Khi đứa trẻ lên năm tuổi, bà ấy đã trở thành bộ dạng điên loạn, sẵn sàng làm mọi thứ để giữ lấy hắn."
Thậm chí đem toàn bộ cửa đóng chặt, khóa lại, dùng dao kề cổ chính mình uy hϊếp hắn.
Người chồng bởi vì áy náy hứa rằng sẽ không phạm sai lầm nữa, nhưng bà ấy lại không tin.
Một thời gian sau, bà lại nhớ đến cơ thể chồng mình đã bị người phụ nữ khác chạm qua, cảm xúc trở nên mất khống chế, ném văng đồ đạc, bà nhớ ra hắn sợ hãi bà đi tìm chết, liền tự bắt đầu đánh đập chính mình, dùng hung khí tự khắc lên người mình, làm cho hắn đau lòng.
Dần dần, phương pháp này hết hiệu quả, người chồng trở nên thờ ơ, thậm chí còn nghĩ rằng bà chết đi là chuyện rất bình thường.
Cuối cùng, bà ấy tuyệt vọng, nghĩ ra cách khác, ôm con trai hai người uy hϊếp hắn, thằng bé mới có 6 tuổi đã đánh đập nó dã man ngay trước mặt người chồng, lọ thủy tinh, bình hoa, đĩa, dao đều đập vào người thằng bé, bóp cổ nó nâng lên cao cảnh cáo người chồng.
Người chồng cảm thấy bà bị bệnh, nhưng chính xác bà ấy bị bệnh thần kinh, để bảo vệ đứa trẻ tội nghiệp, hắn đành phải nhẫn nại chịu đựng.
Loại cuộc sống này kéo dài sáu năm, mỗi ngày đều thận trọng sống trong cuộc ẩu đả cãi vã, khi đứa nhỏ mười hai tuổi, người đàn ông chịu không nổi nữa muốn giải thoát bản thân, bà ấy rốt cục động thủ, cầm dao làm bếp đi đến trước mặt đứa trẻ, tự tay chặt xuống.
Khi Trần Cầm nói những điều này, bà rất bình tĩnh, truyền đạt những gì Chu Linh đã từng nói cho bà.
Thấy vẻ mặt khϊếp sợ của Lâm Ấm, bà cũng không hề không ngạc nhiên, thay vào đó, bà hỏi: “Có biết thi thể người chồng ở chỗ nào không?”
Không đợi Lâm Ấm trả lời: “Nó ở trong bụng bà ấy, bị bà ấy ăn rồi, có tin không?”
Lâm Ấm nắm chặt lấy ga trải giường bên dưới, hàm răng bắt đầu run lập cập, hơi thở trở nên gấp gáp.
Trần Cầm cười thành tiếng: "Yên tâm, bà ấy chỉ ăn trái tim hắn, còn những bộ phận khác thì tôi không biết.
Ai mà biết bị ném đi nơi nào rồi.
Cho tới bây giờ bà ấy vẫn chưa bị cảnh sát bắt.
Muốn khống chế kẻ tâm thần chắc chỉ có ma túy."
Tim ...
Cái này còn không đáng sợ sao?
Cô nghĩ vị bác sĩ này thật quỷ dị, làm có thể nói những lời này dễ dàng như vậy.
“Sao lại nói cho tôi nghe những cái này, bà không sợ…”
“Bởi vì cô cũng không thể trốn thoát.”
Lâm Ấm nghẹn lại, không còn gì để nói.
“Có biết đứa trẻ đó là ai không?” Trần Cầm hỏi.
Có gì khó đoán? Đánh giá về thời thơ ấu của hắn, cô cũng không đau lòng nổi, thậm chí cô còn cảm thấy hắn ghê tởm.
Rốt cuộc tại sao phải trả thù trên người cô, cô đã làm gì sai, tại sao?
Trần Cầm rụt tay lại: "Kể một câu chuyện thú vị khác.
Sau khi chứng kiến
vụ án mạng, đứa trẻ đã phát điên.
Nó cũng lấy một con dao trong bếp định chém vào vai người phụ nữ.
Vết dao đó đến bây giờ vẫn còn lưu lại, thiếu chút nữa đem cánh tay đứt lìa."
Một đứa trẻ mười hai tuổi hiểu biết rất nhiều điều.
Đối mặt với bạo lực hàng ngày, thậm chí là cái chết của thứ mà mình yêu thích, ngay lúc đó, nó biết cách tự bảo vệ mình, người chết mới là an toàn nhất, không nói được, sẽ không động thủ được.
“Cho nên nói, GEN di truyền là một thứ đáng sợ.”
Lâm Ấm run rẩy môi:“Tôi sẽ trở thành người tiếp theo giống như người đàn ông kia sao?”
“Cái đấy còn tùy thược vào biểu hiện của cô như thế nào.”
Ánh mắt vừa sợ hãi vừa tức giận, Trần Cầm nhìn thấy rất nhiều, đối mặt với tình huống hiện tại, bà rất muốn giúp cô, nhưng dù sao bà cũng là người lấy tiền mà làm việc.
"Bệnh tình hiện tại của hắn không nhất thiết cần phải có thuốc mới khống chế được, cô chính là thuốc của hắn.
Ở bên cạnh hắn, phải ngoan ngoãn, thỏa mãn hắn, hắn thích mềm không thích cứng, dần dần có thể khống chế được cảm xúc của hắn."
"Tôi tin cô là người thông minh."
Chỉ có giúp cô được bấy nhiêu đó thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook