Một Giọt Cũng Không Được Sót FULL
-
84: Tôi Sẽ Gϊếŧ Chết Bà
Edit: Dĩm
Dĩm: Mk xin lỗi m.
n rất nhiều ?, Trần Cầm là bác sĩ điều trị của Hà Trạch Thành, còn Chu Linh mới là mẹ của nam9, xin lỗi m.
n vì sự sai sót này nhaaa???
Lâm Ấm lôi kéo sợi dây xích trên cổ tay.
Không thể kéo nó ra.
Bụng chướng quá, khó chịu quá.
Cô vùi đầu vào chăn bông, ánh sáng bên ngoài lúc này cảm thấy chói mắt, sự tự do đã bị kiểm soát.
Đóng cửa lại, hắn lôi kéo cổ áo, sờ sờ băng gạc, rất khó chịu, muốn xé những thứ này ra.
Khi bước xuống lầu, chuông cửa không ngừng vang lên, thật khó chịu.
Trần Cầm thở phào nhẹ nhõm khi thấy Hà Trạch Thành chịu mở cửa, đưa tay ra.
“Chìa khóa xe.
”
“Trong xe, còn chưa rút ra.
”
Bà day day trán: “Đây là loại xe khóa tự động, không có chìa khóa dự phòng.
”
Hà Trạch Thành không quan tâm, khuôn mặt như muốn nói, liên quan gì đến tôi.
“Cậu uống thuốc chưa?” Thấy cảm xúc của hắn không đúng, bác sĩ Trần cảnh giác nhìn chằm chằm vào mắt hắn.
“Chưa.
” Hắn nhấc chân đi vào, Trần Cầm liếc mắt nhìn phía sau, để cửa khép hờ, bước vào cầm hộp thuốc trên bàn lên.
“Uống thuốc trước đi, tôi có chuyện muốn nói với cậu.
” Viên thuốc màu trắng đáng ghét được đưa về phía trước, hắn bực bội đẩy ra, giữa hai lông mày cau lại: “Không uống.
”
Giống như một đứa trẻ.
"Uống thuốc đi, việc này rất quan trọng.
Cậu nên biết chính mình nếu không khống chế được, sẽ làm ra chuyện kinh khủng gì không?"
Nếu không uống thuốc hắn sẽ không khống chế được bản thân, bất cứ điều gì cũng làm phất lòng hắn.
Nhất là những thứ màu đỏ, điên cuồng vật lộn với mọi thứ, đó không phải là kích động, đó là cướp đoạt, không thể đi ngược lại mong muốn của hắn.
Hà Trạch Thành không chút nào nể mặt mà hất tay bà ra, thuốc trong lòng bàn tay cũng bay ra ngoài.
"Bà cũng nên biết tôi không thích cái gì.
Tôi không uống thuốc! Phải lặp lại bao nhiêu lần bà mới hiểu được!" Gân xanh trên trán bắt đầu nhảy lên, Trần Cầm thức thời thu tay lại, sắc mặt không đổi nhìn hắn.
Đáp lại bà là ánh mắt đảo quanh đầy giận dữ.
Cánh cửa khép hờ phía sau mở ra, bà thầm kêu không ổn, nhìn lại thì thấy một người phụ nữ với vết sẹo đang đứng ở cửa, không một loại mỹ phẩm chăm sóc da nào có thể che giấu được sự thật rằng bà đã già cùng vết sẹo xấu xí trên mặt.
Trong phút chốc, đôi mắt đào hoa kia trừng lớn, lửa giận từ lòng bàn chân bùng lên, Hà Trạch Thành sải bước đi vào phòng bếp.
“Sao lại vào đây!” Trần Cầm hoảng sợ nhìn về phía phòng bếp, vẫy tay với bà: “Rời đi! Thằng bé hiện tại chưa uống thuốc, đây không phải là bệnh viện! Mau ra ngoài!”
“Mẹ nó bà dám bước một bước thử xem! Tôi hôm nay sẽ gϊếŧ chết bà!" Hai mắt hắn đỏ ngầu, tức giận siết chặt con dao làm bếp trong tay, bước nhanh về phía cửa, mất tự chủ như một con sói hoang, phải cắn xé, nhai nuốt, gϊếŧ chết người đàn bà kia!
Hà Trạch Thành vung dao làm bếp trong tay, Trần Cầm nhanh trí đá mạnh vào bắp chân của hắn.
Vang lên một tiếng "loảng xoảng", con dao làm bếp rơi xuống đất, lưỡi dao cùng cán tách rời làm hai, người đứng ở cửa sợ hãi lùi lại, xoay người muốn chạy.
Hà Trạch Thành tức giận đứng dậy, ánh mắt hung tợn, hai tròng mắt đầy tơ máu, giơ nắm đấm lên nhào vào người bà.
“Hà Trạch Thành!” Trần Cầm nắm lấy cổ áo phía sau của hắn, đẩy hắn ngã xuống đất, vội vàng cầm lấy hộp thuốc trên mặt đất, hắn lúc này không khác gì một tên điên, giờ phút này muốn gϊếŧ tất cả, ác độc đẩy bác sĩ Trần ra.
Trần Cầm kịp thời lấy viên thuốc ra, bóp chặt miệng hắn, nhét thứ màu trắng vào trong miệng, cách một lớp băng gạc ấn lên yết hầu, ép hắn ngửa đầu nuốt xuống.
Người ở cửa vội vàng đi ngang qua ngay trước mặt hắn chạy lên lầu.
"Cút xuống! Con đàn bà đê tiện này, tôi phải gϊếŧ chết bà!"
Trần Cầm giữ chặt cổ hắn, khiến hắn hô hấp khó khăn, cắn răng trừng mắt: "Đó là mẹ của cậu đấy!"
"Tôi không có mẹ! Ai cho phép nói bà ta là mẹ của tôi? Bà cũng cùng một giuộc với bà ta phải không?"
Trần Cầm tức giận đến cười: "Không phải cậu đã sớm biết sao? Bằng không, ai bằng lòng tới khám bệnh cho cậu.
"
“Cút!” Cổ họng như muốn xé rách.
Sau khi kiên trì giữ trong vài phút, tác dụng của thuốc còn chưa ngấm!
Chu Linh vội vàng nhìn lại, xác nhận hắn không có đuổi theo, vội vàng đẩy cửa đóng lại, khóa trái, trái tim lộp bộp bước vào trong, nhìn thấy trên giường nho lên một cục nhỏ, cả người đang run rẩy.
Nhìn thấy cảnh này bà đã biết cô bé đã trải qua chuyện gì, nhẹ nhàng bước đến mép giường.
Có tiếng giày cao gót vang lên, Lâm Ấm siết chặt chăn bông, từ từ ló ra một con mắt, cái nhìn đầu tiên là sợ hãi.
Trên khuôn mặt ấy là những vết sẹo, từ mắt, mũi, tai cho đến khóe miệng, từ lông mày đến thái dương, tất cả đều là sẹo, rất nhiều, rất nhiều, gớm ghiếc kinh khủng.
Cô cắn môi nắm chặt chăn trong tay, cô đột nhiên sợ hãi, vừa rồi không phải nghe thấy giọng nói bên dưới từ trên lầu truyền đến, bà là ai?
Thật đáng sợ.
Chu Linh biết cô bé này bị bộ dáng của bà dọa cho sợ, cố gắng đè nén giọng nói.
“Đừng sợ, Hà Trạch Thành là con trai của bác, bác… Bác xin lỗi, đừng sợ bác, bác xin lỗi.
”
Lâm Ấm nhíu mày, trong căn phòng yên tĩnh này chỉ vang vọng tiếng nói của bà, có chút khàn khàn lại mang theo nghẹn ngào.
“Tại sao lại xin lỗi cháu? Nếu bác xin lỗi, hắn sẽ không dây dưa cháu nữa sao?” Cô nói từng chữ một với ánh mắt bình tĩnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook