Một Giây Thành Thiên Vương
-
Chương 59: Pn1: Mẹ thẩm vs mẹ lạc
Mẹ Lạc đi chợ mua hàng tết, mắt thấy tết cũng sắp đến rồi, trong chợ rộn ràng náo nhiệt vô cùng, bà mới vừa mua xong gia vị để nấu lẩu bỗng cảm giác sau lưng có người vỗ vỗ vai bà.
“Ủa, đây không phải chị Lạc sao!” Người sau lưng nói.
Mẹ Lạc sững sờ, quay lại liền thấy hóa ra là bà hàng xóm. Người này họ Trần, nhỏ hơn mình hai, ba tuổi, bình thường cũng trò chuyện với mình rất vui. Người quen hiếm lắm mới gặp nhau bên ngoài, lại còn cùng chọn mua hàng tết nên cũng không tránh khỏi việc kéo đến chuyện nhà. Hai người phụ nữ kết bạn mà đi trong chợ, nói xong mấy câu, dì Trần bỗng kéo đề tài sang một bên, nói tới phương diện khác.
“Chị Lạc này, em nghe nói thằng bé Tiểu Thần đi thành phố đã về rồi hả? Dì trần hỏi.
Lạc Thần hai năm trước xin việc làm trong thành phố lớn, lương bổng và điều kiện cũng không tồi, mỗi lúc trở về thăm, sang hàng xóm cả người trông như biến thành người khác, chuyện này một truyền mười rồi mười lại truyền trăm, hàng xóm láng giềng ai cũng biết huống chi là loại người thích tám chuyện như dì Trần.
“Đúng rồi, thằng nhỏ năm nay về sớm.” Mẹ Lạc Rất nhanh cũng đáp lời. Dì Trần cười ha ha: “Quả là biết cáng đáng chuyện nhà, lần này thằng bé về có dẫn theo bạn gái gì không?”
Bạn gái không có, trai thì có một. Mẹ Lạc cười gượng: “Còn chưa có, Lạc Thần nó còn trẻ.”
Dì Trần nói: “Nhỏ? Nhỏ gì nữa, Lạc Thần nhà chị cũng trưởng thành rồi, là thời điểm tìm đối tượng.”
Mẹ Lạc cười: “Ha ha.”
Dì Trần lại nói lảm nhảm một đống: “Chị Lạc à, không biết chị có tính tới chuyện này không, nhà em có bà con, con bé nhà ấy cũng tầm hai mươi đấy, một cô bé rất đáng yêu, em thấy cũng rất hợp với Lạc Thần nhà chị.”
Bầu không khí nhốn nháo trong chợ có chút nóng, mẹ Lạc cảm thấy trên trán mình sắp chảy mồ hôi rồi, vội vã xoa xoa trán cười nói: “Thế sao, Lạc Thần thật sự không vội, ha ha ha a…”
“Bây giờ có đứa nhỏ nhà nào để ý lắm điều như vậy, người vội là cha mẹ chúng ta này, chẳng lẽ chị tính chờ Lạc Thần trưởng thành rồi mới tìm một cô bé cho nó sao?” Dì Trần làm sao biết suy nghĩ trong lòng mẹ Lạc, trong lòng thầm nghĩ một thằng bé tốt thế mà chưa tìm được bạn gái thật đáng tiếc, vội vã kể chuyện về cô cháu gái của mình cho mẹ Lạc.
Trên mặt mẹ Lạc có chút lúng túng, cũng không tiện nói huỵch toẹt cho dì Trần là con trai nhà mình sớm đã có “đối tượng” rồi, chỉ là cái “đối tượng” này quả là khó nói ra lời, nguyên nhân không chỉ vì giới tính của “đối tượng” kia là nam, càng vì thân phận người này thực không đơn giản, khó có thể nói ra.
Hai năm trước, lúc tết bỗng dưng con trai mình dắt về một địa minh tinh, nói với cả nhà là nó cùng với vị minh tinh này đang hẹn hò, dù cho bố Lạc mẹ Lạc đã chuẩn bị tâm lý trước vẫn bị chấn kinh một thời gian.
Cũng may Lạc Huyên sớm nói cho bọn họ cũng như làm công tác tư tưởng rồi, bố Lạc và mẹ Lạc cũng từ từ thoát ra khỏi khiếp sợ cùng mê man bất định. Đại minh tinh quả nổi tiếng, thực sự là rất khó tưởng tượng người như thế sẽ thích Tiểu Thần tử cực kì bình thường nhà mình, có điều nếu Lạc Thần là thật sự thích minh tinh kia, mà cái vị đại minh tinh đó cũng thật lòng với Lạc Thần thì người làm cha mẹ cũng chỉ có thể chúc phúc cho cả hai.
Đại Thiên Vương Thẩm Tuất cái gì cũng tốt, hiệu suất làm việc cao, lớn lên lại đẹp trai cực kì, ngoại trừ giới tính ra thì cái gì cũng làm người ta vui vẻ. Cái duy nhất không hoàn mỹ chỉ là: nếu muốn để bố Lạc, mẹ Lạc nói với người ngoài quả thật là có chút khó khăn.
Mấy lần đầu có người làm mối cũng không thấy thế nào, nhưng gặp nhiều quá rồi, bố Lạc mẹ Lạc liền cảm thấy có chút lực bất tòng tâm. Nếu như nói với mấy người kia là Lạc Thần không có bạn gái, đối phương kiểu gì cũng tìm được mấy cô nương mà nhét qua bên này còn nếu bảo là Lạc Thần đã có bạn gái rồi thì những người kia sẽ sốt ruột hỏi lúc nào mới được uống rượu mừng, quả thực làm mẹ Lạc không nói được gì.
Bà cũng không thể nói thẳng với họ người yêu của con trai chính là diễn viên nổi tiếng trên màn ảnh được, nếu mà nói ra như thế thì sợ cũng chả có ai tin đâu.
Nghĩ tới đây, mẹ Lạc không thể làm ngoài nhắm mắt nghe dì Trần lải nhải, đợi mua xong đồ tết rồi hai người mới từ từ về khu nhà.
Cuối năm trong khu nhà cũng rất náo nhiệt. Lúc mẹ Lạc cùng dì Trần đi tới cửa khu này, vừa vặn liền thấy một chiếc Bentley đứng ở cửa lớn, trông cực kì khí thế, khi dì Trần đi ngang qua còn không quên nhìn chiếc Bentley kia mấy lần, nói: “Ai u đây là xe nhà ai, thật là xa hoa quá? Sao em chưa gặp qua nhỉ?”
Mẹ Lạc cũng nhìn theo vài lần. Người chủ xe kia hình như cũng nhìn thấy hai người, vội vã hạ cửa sổ xe xuống cất tiếng chào hỏi hai người, hỏi: “Chào hai vị, xin hỏi nhà Lạc Trọng đi thế nào ạ?”
Lời đối phương vừa ra, dì Trần liền trừng mắt nhìn, mẹ Lạc cũng trừng mắt nhìn theo.
Người quay ra hỏi cũng là phụ nữ, nhìn qua cũng khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi, có điều trông rất xinh đẹp, ẩn ẩn còn có cảm giác quen thuộc. Mà Lạc Trọng người này nói đến không ai khác là bố của Lạc Thần.
Cuối năm bỗng nhiên có người cỡi xe sang đến nhà mẹ Lạc, dì Trần lập tức liền cảm thấy kì lạ, vội vàng hỏi: “À, Lạc Trọng tôi biết, các vị tìm ông ta làm gì?”
Qúy phụ kia cười nói: “Con tôi đang ở nhà họ.”
“Con?” Mí mắt Dì Trần giật giật, vội vã lôi kéo mẹ Lạc, nhẹ giọng lại nói, “Không thể nào, con của người phụ nữ sang trọng này thật sự ở nhà chị?”
Mẹ Lạc hơi đoán được người đến là ai, cũng chẳng thể nói rõ với dì Trần, ngược lại thì quý phụ kia quay sang nói: “Đúng vậy, đứa nhỏ nhà tôi rất không hiểu chuyện, nên giờ chúng tôi nhân tiện tới đây một chút, cũng đến thăm ông bà thông gia.”
Dì Trần bắt đầu không rõ tình hình: “Thông gia? Sao em chưa nghe chị nói qua?” Nói xong nhìn người phụ nữ kia, lại hỏi: “Con chị bao nhiêu rồi?”
“Sang năm sẽ được ba mươi đấy.”
“Ba mươi!”
“Đúng đấy, trước đây còn lo nó không có người yêu nổi, ai ngờ chúng tôi mới đi du lịch một chuyến thằng bé liền báo tin mừng.” Qúy phụ che miệng cười.
Dì Trần nghe mà lè lưỡi ngoác mồm: “Đối tượng của con chị đừng bảo là ở nhà họ Lạc nha? Tôi, tôi nhưng chưa nghe nhà ấy có chuyện gì vui đâu?”
Qúy phụ hiếu kì nói: “Ồ? Tôi nghĩ mình nhớ không sai đâu, đứa nhỏ nhà tôi đang quen Lạc Thần mà.” Nói xong liền liếc nhìn mẹ Lạc, bỗng nhiên cười nói: “Tôi nghe như ý chị lúc nãy thì vị này là mẹ của Lạc Thần đúng chứ?”
Lúc trước hỏi mẹ Lạc rằng Lạc Thần đã có bạn gái chưa, mẹ Lạc cũng không có trả lời, ai ngờ một lát sau liền xuất hiện một thông gia, dù là người thích tám chuyện như dì Trần cũng có chút mộng. Bà nhìn cách ăn mặt của người phụ nữ kia, nhìn xe người đó lái, lại nhớ số tuổi mà bà ta nói tới, bỗng có chút khiếp sợ.
Cái thằng bé Lạc Thần kia quả là không đơn giản mà, tìm được một nhà giàu như vậy. Hơn nữa tuổi của nhà gái cũng lớn? Có câu nói gái ngực to ôm gạch vàng, dì Trần nhớ lại cô bé con nhà họ hàng mình lại ngó ngó người phụ nữ giàu sang trước mắt, lập tức nhìn ra được đẳng cấp khác biệt. Dì Trần không biết phải nói gì, vẫn là mẹ Lạc Thần tỉnh lại trong nỗi khiếp sợ, vội vàng nói: “Các vị là cha mẹ Thẩm… Thẩm?”
Qúy phụ kia gật đầu.
Mẹ Lạc nhanh chân đi lên phía trước nói: “Tôi nghe Lạc Thần nói tết năm nay các vị sang chơi, không ngờ lại sớm vậy, chị xem chuyện này… chuyện này…”
Trong lòng mẹ Lạc hơi lo lắng, quý phụ lại cười nói: “Ai ai, hóa ra là bà thông gia thật. Suýt chút nữa chúng tôi đã lạc đường rồi, đứa bé nhà tôi đang ở chỗ anh chị phải không, lâu qua tôi chưa gặp nó, toàn nhìn qua TV thôi… Cái thằng bé nhà tôi rất tùy hứng, mấy năm nay phải khổ Lạc Thần rồi.”
Thẩm Tuất bình thường luôn ở chung với Lạc Thần, mẹ Lạc vội vã cười nói: “Nào có nào có, hai năm rồi nó giúp Lạc Thần nhà tôi nhiều lắm.”
“Sau này đều là một nhà, nói gì mà giúp đỡ chứ.” Người phụ nữ kia vô cùng nhiệt tình, cười tươi như mặt trời vậy.
Hai bà nội trợ nói chuyện chị một câu tôi một câu, nhanh chóng chuyện trò vui vẻ. Dì Trần khô khốc đứng cạnh, nghe đến mê mang, trong thời gian ngắn không chen chân được. Chỉ là hiện tại bà biết bạn gái của Lạc Thần không chỉ có tiền, còn lên TV nữa, điều kiện cũng cực kì tốt – chỉ nhìn bà nhà gái là biết ngay thôi.
Đã như thế, chuyện làm mai cho Lạc Thần chỉ có thể bỏ sang bên. Dì Trần tiếc nuối nghĩ, thằng bé Lạc Thần kia rất tốt, thế mà lại bị người ta nhanh chân đến trước, quả là làm kẻ khác nuối tiếc mà.
Ngay cả dì Trần cũng không biết nói làm sao, nhanh chóng chào hỏi mẹ Lạc rồi về nhà. Mẹ Lạc cùng quý phụ hàn huyên một lát, sau đó dẫn người ta tới của nhà mình.
Sự thật chứng minh là Thẩm Tuất rất giống mẹ. Chữ “giống” này không chỉ là ngoại hình thôi. Ngay lúc Thẩm Tuất mở cửa sổ nhìn ra, liếc mắt liền thấy chiếc Bentley không hợp hoàn cảnh kia, đại Thiên vương híp híp mắt, lại sờ sờ mũi, sau đó mới quay đầu.
Lạc Thần đang đứng ngay cửa sổ nhìn ra, im lặng không nói gì nhìn mấy hộ gia đình đang vây quanh xe của mẹ Thẩm Tuất mà chỉ trỏ, một lúc lâu sau mới mở miệng: “Cứ thế có được không?”
“Có gì không ổn à?” Thẩm Tuất cười ha ha mấy tiếng.
Lạc Thần bĩu môi, thật sự bất đắc dĩ: “Nhà em là một hộ nhà bình thường thôi, lái xe như vậy đến đây gây chú ý lắm.” Cậu nói xong lại ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Tuất: “Đến lúc anh ra ngoài cũng sẽ bất tiện.”
“Vốn anh có muốn ra ngoài đâu!” Thẩm Tuất không hề để tâm, “Cứ ở đây với em chả phải tốt lắm sao?”
Nói xong, đại Thiên Vương bỗng nhiên ôm Lạc Thần nhào lên giường, Lạc Thần bị dọa sợ, vội vã giẫy giụa bò dậy, thấp giọng nói: “Đừng nghịch, bố mẹ em đều ở bên ngoài, nhìn thấy không tốt.”
Thẩm Tuất không phục, chu chu miệng lên ồn ào: “Lại là bố mẹ em.”
“…” Lạc Thần che trán, nghĩ thầm rằng bố mẹ cậu có thể chấp nhận quan hệ của họ đã khó biết bao nhiêu, vội vã lại đẩy Thẩm Tuất một cái, “Bây giờ không phải lúc, anh nói xem bố mẹ anh có khi nào sẽ không thích bố mẹ em không?”
“Thế đúng lúc là khi nào, ăn cơm xong? Hay là phải chờ đến tối?” Dây thần kinh của Thẩm Tuất rõ ràng lại bị ăn bớt.
“… Anh có thể nào chú ý đến trọng tâm không?” Lạc Thần câm nín.
“Cái em nói hoàn toàn không phải trọng tâm mà!” Thẩm Tuất xẹp miệng nói, “Em nghĩ bố mẹ anh là người hẹp hòi vậy sao?”
Lạc Thần: “…”
Phải nói là bố mẹ Thẩm Tuất quả thực phóng khoáng hơn những gia đình khác nhiều, chí ít là với chuyện của Thẩm Tuất và Lạc Thần: cặp vợ chồng này vừa nghe tin liền phấn khởi vô cùng, năng lực tiếp nhận của họ so với bố mẹ Lạc Thần mà nói, là chỉ có hơn chứ không kém được. Lạc Thần suy nghĩ một chút, vẫn quyết định nên giữ yên lặng trước vấn đề Thẩm Tuất cho là trọng tâm.
Đương nhiên, mọi chuyện cũng không như những gì Lạc Thần thấy ở bên ngoài. Đêm đó sau khi người hai nhà ăn cơm xong, Thẩm Tuất có thời gian nhàn rỗi, lén lén lút lút kéo người mẹ anh kia qua một bên.
“Mẹ với bố sao lại lái Bentley đi, làm thế có được không?” Thẩm Tuất vừa mở miệng liền hỏi ra câu hỏi hệt như Lạc Thần.
“Tại sao không chứ?” Bà nhíu mày, tò mò nhìn con trai nhà mình.
Thẩm Tuất ho khan một tiếng, lại nhẹ giọng nói: “Lúc trước con gọi qua đã nhắc là phải khiêm tốn một chút rồi, đây là nhà của Tiểu Thần, không thể phô trương như lúc ra ngoài… Huống chi con trai của mẹ còn là một minh tinh nữa.”
Qúy phụ “Ồ” một tiếng, vô cùng khinh thường nói: “Con cũng biết con là minh tinh à. Lần này mẹ với bố con đã thương lượng cả rồi, ông ấy cũng đồng ý mẹ lái xe này đến.”
Dứt lời, quý phụ bĩu môi, nhìn sang bố Thẩm đang nói chuyện cùng Lạc Thần. Thẩm Tuất mới thấy bộ dạng của bố mẹ liền đen mặt, kéo lấy mẹ anh mà nói: “Mẹ đừng nói sang chuyện khác, tưởng con không biết tính bố lúc nào cũng nghe lời mẹ à, lần này nhất định là mẹ nghĩ ra trò này.”
Con trai đã bướng bỉnh lên liền không thua gì mình. Người phụ nữ bĩu môi, đành thừa nhận: “Không sai, lần này là ý của mẹ.”
“Tại sao?” Thẩm Tuất lại hỏi.
Qúy phụ vừa thấy cái bộ dạng bướng bỉnh kia, bỗng nhiên mỉm cười thật khẽ, thở dài nói: “Con đấy, đều làm minh tinh lớn mà còn không đoán được ý người khác, mẹ nghĩ tốt cho con con lại trưng ra bộ mặt thế này.”
Thẩm Tuất không phục: “Suy nghĩ của Tiểu Thần con biết hết, con hiểu em ấy là đủ rồi.”
Qúy phụ ha ha cười vài tiếng, nhíu mày nói: “Vậy con có biết tới tuổi của Lạc Thần sẽ phải cưới vợ hay không? Con lo hết công việc cho thằng bé, điều kiện thằng bé tốt như vậy không biết bao nhiêu kẻ đỏ mắt đấy. Mẹ đoán người muốn đi mai mối cho Lạc Thần khẳng định không ít, mấy chuyện này con nghĩ qua bao giờ chưa.”
Đại Thiên Vương trăm công nghìn việc, vừa muốn quay phim vừa phải quay quảng cáo, vất vả có ngày nghỉ liền muốn ở lì một chỗ với Lạc Thần, làm gì rảnh rỗi nghĩ tới mấy chuyện đó chứ, lập tức liền trầm mặc. Quý phụ nhân cơ hội lại chỉ chỉ ra phía cửa sổ, ý vị sâu xa mà nói: “Mẹ không muốn thấy con trai mình may áo cưới để kẻ khác dùng. Tuy con không ra mặt được, nhưng mẹ lại có thể.”
Thẩm Tuất đen mặt nói: “Thế nên mẹ lái Bentley đi?”
“Đương nhiên.” Qúy phụ tỏ ra rất đắc ý, “Mẹ sang đây nghênh ngang thế này, là muốn nói cho mấy người ở đây là: Lạc Thần nhà con đã là hoa có chủ, để mấy người kia trước khi giới thiệu đứa con gái nhà khác cũng phải xem xem có đủ thực lực hay không nữa.”
“…” Hóa ra ý đồ là ở đây, Thẩm Tuất nháy mắt tắt tiếng, nhìn bộ dạng mẹ mình chỉ thấy vừa xấu hổ vừa buồn cười.
Chỉ là đại Thiên Vương không biết, trong khi anh nói chuyện với mẹ mình, Lạc Thần bên cạnh bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn bọn họ, cũng lập tức xấu hổ như anh, trong lòng bỗng nhiên nghĩ đến, hóa ra Thẩm đại Thiên vương cậu thích lại giống mẹ đến vậy, cứ nhìn đến bộ dạng phạm nhị kia cũng hệt nhau luôn, quả nhiên là con trai di truyền từ mẹ, mấy thứ gen gì đó quả thật là…
Mà sang năm mới, người đến nhà tìm bố Lạc mẹ Lạc làm mai cũng dần dần ít đi. Mỗi khi nghe có người nhắc đến đứa con trai ưu tú nhà họ Lạc, liền có người nhắc đến cô vợ giấu mặt của của Lạc Thần. Muốn hỏi cô gái kia dáng dấp ra sao, mọi người ai cũng chưa từng thấy qua, nhưng nghe mấy người hàng xóm giới thiệu là vị này rất giàu có. Sau đó dần có lời đồn rằng: vị này không chỉ giàu mà còn đẹp, rất biết tính toán, cũng rất thành thục. Chỉ là mọi người không ai biết, cái vị “vợ” thành thục này có thân phận thực sự là người đàn ông của cậu trai Lạc Thần mà họ nói đến, mà Lạc Thần – bé ngoan trong mắt họ – mới thực sự là người vợ thật sự của vị kia.
-Toàn văn hoàn-
“Ủa, đây không phải chị Lạc sao!” Người sau lưng nói.
Mẹ Lạc sững sờ, quay lại liền thấy hóa ra là bà hàng xóm. Người này họ Trần, nhỏ hơn mình hai, ba tuổi, bình thường cũng trò chuyện với mình rất vui. Người quen hiếm lắm mới gặp nhau bên ngoài, lại còn cùng chọn mua hàng tết nên cũng không tránh khỏi việc kéo đến chuyện nhà. Hai người phụ nữ kết bạn mà đi trong chợ, nói xong mấy câu, dì Trần bỗng kéo đề tài sang một bên, nói tới phương diện khác.
“Chị Lạc này, em nghe nói thằng bé Tiểu Thần đi thành phố đã về rồi hả? Dì trần hỏi.
Lạc Thần hai năm trước xin việc làm trong thành phố lớn, lương bổng và điều kiện cũng không tồi, mỗi lúc trở về thăm, sang hàng xóm cả người trông như biến thành người khác, chuyện này một truyền mười rồi mười lại truyền trăm, hàng xóm láng giềng ai cũng biết huống chi là loại người thích tám chuyện như dì Trần.
“Đúng rồi, thằng nhỏ năm nay về sớm.” Mẹ Lạc Rất nhanh cũng đáp lời. Dì Trần cười ha ha: “Quả là biết cáng đáng chuyện nhà, lần này thằng bé về có dẫn theo bạn gái gì không?”
Bạn gái không có, trai thì có một. Mẹ Lạc cười gượng: “Còn chưa có, Lạc Thần nó còn trẻ.”
Dì Trần nói: “Nhỏ? Nhỏ gì nữa, Lạc Thần nhà chị cũng trưởng thành rồi, là thời điểm tìm đối tượng.”
Mẹ Lạc cười: “Ha ha.”
Dì Trần lại nói lảm nhảm một đống: “Chị Lạc à, không biết chị có tính tới chuyện này không, nhà em có bà con, con bé nhà ấy cũng tầm hai mươi đấy, một cô bé rất đáng yêu, em thấy cũng rất hợp với Lạc Thần nhà chị.”
Bầu không khí nhốn nháo trong chợ có chút nóng, mẹ Lạc cảm thấy trên trán mình sắp chảy mồ hôi rồi, vội vã xoa xoa trán cười nói: “Thế sao, Lạc Thần thật sự không vội, ha ha ha a…”
“Bây giờ có đứa nhỏ nhà nào để ý lắm điều như vậy, người vội là cha mẹ chúng ta này, chẳng lẽ chị tính chờ Lạc Thần trưởng thành rồi mới tìm một cô bé cho nó sao?” Dì Trần làm sao biết suy nghĩ trong lòng mẹ Lạc, trong lòng thầm nghĩ một thằng bé tốt thế mà chưa tìm được bạn gái thật đáng tiếc, vội vã kể chuyện về cô cháu gái của mình cho mẹ Lạc.
Trên mặt mẹ Lạc có chút lúng túng, cũng không tiện nói huỵch toẹt cho dì Trần là con trai nhà mình sớm đã có “đối tượng” rồi, chỉ là cái “đối tượng” này quả là khó nói ra lời, nguyên nhân không chỉ vì giới tính của “đối tượng” kia là nam, càng vì thân phận người này thực không đơn giản, khó có thể nói ra.
Hai năm trước, lúc tết bỗng dưng con trai mình dắt về một địa minh tinh, nói với cả nhà là nó cùng với vị minh tinh này đang hẹn hò, dù cho bố Lạc mẹ Lạc đã chuẩn bị tâm lý trước vẫn bị chấn kinh một thời gian.
Cũng may Lạc Huyên sớm nói cho bọn họ cũng như làm công tác tư tưởng rồi, bố Lạc và mẹ Lạc cũng từ từ thoát ra khỏi khiếp sợ cùng mê man bất định. Đại minh tinh quả nổi tiếng, thực sự là rất khó tưởng tượng người như thế sẽ thích Tiểu Thần tử cực kì bình thường nhà mình, có điều nếu Lạc Thần là thật sự thích minh tinh kia, mà cái vị đại minh tinh đó cũng thật lòng với Lạc Thần thì người làm cha mẹ cũng chỉ có thể chúc phúc cho cả hai.
Đại Thiên Vương Thẩm Tuất cái gì cũng tốt, hiệu suất làm việc cao, lớn lên lại đẹp trai cực kì, ngoại trừ giới tính ra thì cái gì cũng làm người ta vui vẻ. Cái duy nhất không hoàn mỹ chỉ là: nếu muốn để bố Lạc, mẹ Lạc nói với người ngoài quả thật là có chút khó khăn.
Mấy lần đầu có người làm mối cũng không thấy thế nào, nhưng gặp nhiều quá rồi, bố Lạc mẹ Lạc liền cảm thấy có chút lực bất tòng tâm. Nếu như nói với mấy người kia là Lạc Thần không có bạn gái, đối phương kiểu gì cũng tìm được mấy cô nương mà nhét qua bên này còn nếu bảo là Lạc Thần đã có bạn gái rồi thì những người kia sẽ sốt ruột hỏi lúc nào mới được uống rượu mừng, quả thực làm mẹ Lạc không nói được gì.
Bà cũng không thể nói thẳng với họ người yêu của con trai chính là diễn viên nổi tiếng trên màn ảnh được, nếu mà nói ra như thế thì sợ cũng chả có ai tin đâu.
Nghĩ tới đây, mẹ Lạc không thể làm ngoài nhắm mắt nghe dì Trần lải nhải, đợi mua xong đồ tết rồi hai người mới từ từ về khu nhà.
Cuối năm trong khu nhà cũng rất náo nhiệt. Lúc mẹ Lạc cùng dì Trần đi tới cửa khu này, vừa vặn liền thấy một chiếc Bentley đứng ở cửa lớn, trông cực kì khí thế, khi dì Trần đi ngang qua còn không quên nhìn chiếc Bentley kia mấy lần, nói: “Ai u đây là xe nhà ai, thật là xa hoa quá? Sao em chưa gặp qua nhỉ?”
Mẹ Lạc cũng nhìn theo vài lần. Người chủ xe kia hình như cũng nhìn thấy hai người, vội vã hạ cửa sổ xe xuống cất tiếng chào hỏi hai người, hỏi: “Chào hai vị, xin hỏi nhà Lạc Trọng đi thế nào ạ?”
Lời đối phương vừa ra, dì Trần liền trừng mắt nhìn, mẹ Lạc cũng trừng mắt nhìn theo.
Người quay ra hỏi cũng là phụ nữ, nhìn qua cũng khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi, có điều trông rất xinh đẹp, ẩn ẩn còn có cảm giác quen thuộc. Mà Lạc Trọng người này nói đến không ai khác là bố của Lạc Thần.
Cuối năm bỗng nhiên có người cỡi xe sang đến nhà mẹ Lạc, dì Trần lập tức liền cảm thấy kì lạ, vội vàng hỏi: “À, Lạc Trọng tôi biết, các vị tìm ông ta làm gì?”
Qúy phụ kia cười nói: “Con tôi đang ở nhà họ.”
“Con?” Mí mắt Dì Trần giật giật, vội vã lôi kéo mẹ Lạc, nhẹ giọng lại nói, “Không thể nào, con của người phụ nữ sang trọng này thật sự ở nhà chị?”
Mẹ Lạc hơi đoán được người đến là ai, cũng chẳng thể nói rõ với dì Trần, ngược lại thì quý phụ kia quay sang nói: “Đúng vậy, đứa nhỏ nhà tôi rất không hiểu chuyện, nên giờ chúng tôi nhân tiện tới đây một chút, cũng đến thăm ông bà thông gia.”
Dì Trần bắt đầu không rõ tình hình: “Thông gia? Sao em chưa nghe chị nói qua?” Nói xong nhìn người phụ nữ kia, lại hỏi: “Con chị bao nhiêu rồi?”
“Sang năm sẽ được ba mươi đấy.”
“Ba mươi!”
“Đúng đấy, trước đây còn lo nó không có người yêu nổi, ai ngờ chúng tôi mới đi du lịch một chuyến thằng bé liền báo tin mừng.” Qúy phụ che miệng cười.
Dì Trần nghe mà lè lưỡi ngoác mồm: “Đối tượng của con chị đừng bảo là ở nhà họ Lạc nha? Tôi, tôi nhưng chưa nghe nhà ấy có chuyện gì vui đâu?”
Qúy phụ hiếu kì nói: “Ồ? Tôi nghĩ mình nhớ không sai đâu, đứa nhỏ nhà tôi đang quen Lạc Thần mà.” Nói xong liền liếc nhìn mẹ Lạc, bỗng nhiên cười nói: “Tôi nghe như ý chị lúc nãy thì vị này là mẹ của Lạc Thần đúng chứ?”
Lúc trước hỏi mẹ Lạc rằng Lạc Thần đã có bạn gái chưa, mẹ Lạc cũng không có trả lời, ai ngờ một lát sau liền xuất hiện một thông gia, dù là người thích tám chuyện như dì Trần cũng có chút mộng. Bà nhìn cách ăn mặt của người phụ nữ kia, nhìn xe người đó lái, lại nhớ số tuổi mà bà ta nói tới, bỗng có chút khiếp sợ.
Cái thằng bé Lạc Thần kia quả là không đơn giản mà, tìm được một nhà giàu như vậy. Hơn nữa tuổi của nhà gái cũng lớn? Có câu nói gái ngực to ôm gạch vàng, dì Trần nhớ lại cô bé con nhà họ hàng mình lại ngó ngó người phụ nữ giàu sang trước mắt, lập tức nhìn ra được đẳng cấp khác biệt. Dì Trần không biết phải nói gì, vẫn là mẹ Lạc Thần tỉnh lại trong nỗi khiếp sợ, vội vàng nói: “Các vị là cha mẹ Thẩm… Thẩm?”
Qúy phụ kia gật đầu.
Mẹ Lạc nhanh chân đi lên phía trước nói: “Tôi nghe Lạc Thần nói tết năm nay các vị sang chơi, không ngờ lại sớm vậy, chị xem chuyện này… chuyện này…”
Trong lòng mẹ Lạc hơi lo lắng, quý phụ lại cười nói: “Ai ai, hóa ra là bà thông gia thật. Suýt chút nữa chúng tôi đã lạc đường rồi, đứa bé nhà tôi đang ở chỗ anh chị phải không, lâu qua tôi chưa gặp nó, toàn nhìn qua TV thôi… Cái thằng bé nhà tôi rất tùy hứng, mấy năm nay phải khổ Lạc Thần rồi.”
Thẩm Tuất bình thường luôn ở chung với Lạc Thần, mẹ Lạc vội vã cười nói: “Nào có nào có, hai năm rồi nó giúp Lạc Thần nhà tôi nhiều lắm.”
“Sau này đều là một nhà, nói gì mà giúp đỡ chứ.” Người phụ nữ kia vô cùng nhiệt tình, cười tươi như mặt trời vậy.
Hai bà nội trợ nói chuyện chị một câu tôi một câu, nhanh chóng chuyện trò vui vẻ. Dì Trần khô khốc đứng cạnh, nghe đến mê mang, trong thời gian ngắn không chen chân được. Chỉ là hiện tại bà biết bạn gái của Lạc Thần không chỉ có tiền, còn lên TV nữa, điều kiện cũng cực kì tốt – chỉ nhìn bà nhà gái là biết ngay thôi.
Đã như thế, chuyện làm mai cho Lạc Thần chỉ có thể bỏ sang bên. Dì Trần tiếc nuối nghĩ, thằng bé Lạc Thần kia rất tốt, thế mà lại bị người ta nhanh chân đến trước, quả là làm kẻ khác nuối tiếc mà.
Ngay cả dì Trần cũng không biết nói làm sao, nhanh chóng chào hỏi mẹ Lạc rồi về nhà. Mẹ Lạc cùng quý phụ hàn huyên một lát, sau đó dẫn người ta tới của nhà mình.
Sự thật chứng minh là Thẩm Tuất rất giống mẹ. Chữ “giống” này không chỉ là ngoại hình thôi. Ngay lúc Thẩm Tuất mở cửa sổ nhìn ra, liếc mắt liền thấy chiếc Bentley không hợp hoàn cảnh kia, đại Thiên vương híp híp mắt, lại sờ sờ mũi, sau đó mới quay đầu.
Lạc Thần đang đứng ngay cửa sổ nhìn ra, im lặng không nói gì nhìn mấy hộ gia đình đang vây quanh xe của mẹ Thẩm Tuất mà chỉ trỏ, một lúc lâu sau mới mở miệng: “Cứ thế có được không?”
“Có gì không ổn à?” Thẩm Tuất cười ha ha mấy tiếng.
Lạc Thần bĩu môi, thật sự bất đắc dĩ: “Nhà em là một hộ nhà bình thường thôi, lái xe như vậy đến đây gây chú ý lắm.” Cậu nói xong lại ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Tuất: “Đến lúc anh ra ngoài cũng sẽ bất tiện.”
“Vốn anh có muốn ra ngoài đâu!” Thẩm Tuất không hề để tâm, “Cứ ở đây với em chả phải tốt lắm sao?”
Nói xong, đại Thiên Vương bỗng nhiên ôm Lạc Thần nhào lên giường, Lạc Thần bị dọa sợ, vội vã giẫy giụa bò dậy, thấp giọng nói: “Đừng nghịch, bố mẹ em đều ở bên ngoài, nhìn thấy không tốt.”
Thẩm Tuất không phục, chu chu miệng lên ồn ào: “Lại là bố mẹ em.”
“…” Lạc Thần che trán, nghĩ thầm rằng bố mẹ cậu có thể chấp nhận quan hệ của họ đã khó biết bao nhiêu, vội vã lại đẩy Thẩm Tuất một cái, “Bây giờ không phải lúc, anh nói xem bố mẹ anh có khi nào sẽ không thích bố mẹ em không?”
“Thế đúng lúc là khi nào, ăn cơm xong? Hay là phải chờ đến tối?” Dây thần kinh của Thẩm Tuất rõ ràng lại bị ăn bớt.
“… Anh có thể nào chú ý đến trọng tâm không?” Lạc Thần câm nín.
“Cái em nói hoàn toàn không phải trọng tâm mà!” Thẩm Tuất xẹp miệng nói, “Em nghĩ bố mẹ anh là người hẹp hòi vậy sao?”
Lạc Thần: “…”
Phải nói là bố mẹ Thẩm Tuất quả thực phóng khoáng hơn những gia đình khác nhiều, chí ít là với chuyện của Thẩm Tuất và Lạc Thần: cặp vợ chồng này vừa nghe tin liền phấn khởi vô cùng, năng lực tiếp nhận của họ so với bố mẹ Lạc Thần mà nói, là chỉ có hơn chứ không kém được. Lạc Thần suy nghĩ một chút, vẫn quyết định nên giữ yên lặng trước vấn đề Thẩm Tuất cho là trọng tâm.
Đương nhiên, mọi chuyện cũng không như những gì Lạc Thần thấy ở bên ngoài. Đêm đó sau khi người hai nhà ăn cơm xong, Thẩm Tuất có thời gian nhàn rỗi, lén lén lút lút kéo người mẹ anh kia qua một bên.
“Mẹ với bố sao lại lái Bentley đi, làm thế có được không?” Thẩm Tuất vừa mở miệng liền hỏi ra câu hỏi hệt như Lạc Thần.
“Tại sao không chứ?” Bà nhíu mày, tò mò nhìn con trai nhà mình.
Thẩm Tuất ho khan một tiếng, lại nhẹ giọng nói: “Lúc trước con gọi qua đã nhắc là phải khiêm tốn một chút rồi, đây là nhà của Tiểu Thần, không thể phô trương như lúc ra ngoài… Huống chi con trai của mẹ còn là một minh tinh nữa.”
Qúy phụ “Ồ” một tiếng, vô cùng khinh thường nói: “Con cũng biết con là minh tinh à. Lần này mẹ với bố con đã thương lượng cả rồi, ông ấy cũng đồng ý mẹ lái xe này đến.”
Dứt lời, quý phụ bĩu môi, nhìn sang bố Thẩm đang nói chuyện cùng Lạc Thần. Thẩm Tuất mới thấy bộ dạng của bố mẹ liền đen mặt, kéo lấy mẹ anh mà nói: “Mẹ đừng nói sang chuyện khác, tưởng con không biết tính bố lúc nào cũng nghe lời mẹ à, lần này nhất định là mẹ nghĩ ra trò này.”
Con trai đã bướng bỉnh lên liền không thua gì mình. Người phụ nữ bĩu môi, đành thừa nhận: “Không sai, lần này là ý của mẹ.”
“Tại sao?” Thẩm Tuất lại hỏi.
Qúy phụ vừa thấy cái bộ dạng bướng bỉnh kia, bỗng nhiên mỉm cười thật khẽ, thở dài nói: “Con đấy, đều làm minh tinh lớn mà còn không đoán được ý người khác, mẹ nghĩ tốt cho con con lại trưng ra bộ mặt thế này.”
Thẩm Tuất không phục: “Suy nghĩ của Tiểu Thần con biết hết, con hiểu em ấy là đủ rồi.”
Qúy phụ ha ha cười vài tiếng, nhíu mày nói: “Vậy con có biết tới tuổi của Lạc Thần sẽ phải cưới vợ hay không? Con lo hết công việc cho thằng bé, điều kiện thằng bé tốt như vậy không biết bao nhiêu kẻ đỏ mắt đấy. Mẹ đoán người muốn đi mai mối cho Lạc Thần khẳng định không ít, mấy chuyện này con nghĩ qua bao giờ chưa.”
Đại Thiên Vương trăm công nghìn việc, vừa muốn quay phim vừa phải quay quảng cáo, vất vả có ngày nghỉ liền muốn ở lì một chỗ với Lạc Thần, làm gì rảnh rỗi nghĩ tới mấy chuyện đó chứ, lập tức liền trầm mặc. Quý phụ nhân cơ hội lại chỉ chỉ ra phía cửa sổ, ý vị sâu xa mà nói: “Mẹ không muốn thấy con trai mình may áo cưới để kẻ khác dùng. Tuy con không ra mặt được, nhưng mẹ lại có thể.”
Thẩm Tuất đen mặt nói: “Thế nên mẹ lái Bentley đi?”
“Đương nhiên.” Qúy phụ tỏ ra rất đắc ý, “Mẹ sang đây nghênh ngang thế này, là muốn nói cho mấy người ở đây là: Lạc Thần nhà con đã là hoa có chủ, để mấy người kia trước khi giới thiệu đứa con gái nhà khác cũng phải xem xem có đủ thực lực hay không nữa.”
“…” Hóa ra ý đồ là ở đây, Thẩm Tuất nháy mắt tắt tiếng, nhìn bộ dạng mẹ mình chỉ thấy vừa xấu hổ vừa buồn cười.
Chỉ là đại Thiên Vương không biết, trong khi anh nói chuyện với mẹ mình, Lạc Thần bên cạnh bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn bọn họ, cũng lập tức xấu hổ như anh, trong lòng bỗng nhiên nghĩ đến, hóa ra Thẩm đại Thiên vương cậu thích lại giống mẹ đến vậy, cứ nhìn đến bộ dạng phạm nhị kia cũng hệt nhau luôn, quả nhiên là con trai di truyền từ mẹ, mấy thứ gen gì đó quả thật là…
Mà sang năm mới, người đến nhà tìm bố Lạc mẹ Lạc làm mai cũng dần dần ít đi. Mỗi khi nghe có người nhắc đến đứa con trai ưu tú nhà họ Lạc, liền có người nhắc đến cô vợ giấu mặt của của Lạc Thần. Muốn hỏi cô gái kia dáng dấp ra sao, mọi người ai cũng chưa từng thấy qua, nhưng nghe mấy người hàng xóm giới thiệu là vị này rất giàu có. Sau đó dần có lời đồn rằng: vị này không chỉ giàu mà còn đẹp, rất biết tính toán, cũng rất thành thục. Chỉ là mọi người không ai biết, cái vị “vợ” thành thục này có thân phận thực sự là người đàn ông của cậu trai Lạc Thần mà họ nói đến, mà Lạc Thần – bé ngoan trong mắt họ – mới thực sự là người vợ thật sự của vị kia.
-Toàn văn hoàn-
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook