Một Giây Thành Thiên Vương
-
Chương 54: Đại thiên vương nghe lén
Lạc Huyên đương nhiên biết người nằm trong phòng bệnh này là đại minh tinh. Chỉ là cô hoàn toàn không ngờ được vị minh tinh này sẽ ở cạnh Lạc Thần, thậm chí còn làm cái loại chuyện như lúc nãy… Lạc Huyên cảm giác thế giới quan của mình như đang sụp đổ, một lúc sau mới đánh giá Thẩm Tuất từ trên xuống một lần, thế mới trấn nói: “Thẩm Thiên vương, tôi biết anh… Tôi là chị gái Lạc Thần, Lạc Huyên.”
Giai đoạn trước khi Thẩm Thiên vương xuất hiện trên tiết mục chào xuân âm lịch Lạc Huyên vẫn còn thảo luận cùng mẹ mình về ngôi sao này, đương nhiên cô biết Thẩm Tuất là một nhân vật rất có tiếng, mà khi nói về anh ai ngờ được sẽ có một ngày này.
Thẩm Tuất nhìn Lạc Huyên cười cười, nụ cười của đại Thiên vương trong sạch gọn gàng khiến cho lòng của Lạc Huyên cũng rung động một hồi, đợi đến khi Lạc Huyên ổn định tâm thần, mới nghe được giọng nói có chút mất tự nhiên của mình. Cô cẩn thận hỏi: “Thẩm Thiên vương, anh vừa làm gì với em trai tôi đó?”
Thẩm Tuất “à” một tiếng, mắt nhìn Lạc Thần. Lạc Thần lúc này đang đỏ mặt đứng một bên, một bộ muốn che giấu không cho người khác biết bí mật của mình. Bất quá đại Thiên vương không phải cậu fan nọ, gặp phải người nhà cậu cũng không có phản ứng quá mạnh, ngược lại gật gật đầu, chân thành nói: “Lúc nãy cũng giống những gì cô thấy, tôi thích em trai cô, em trai cô cũng thích tôi, hai chúng tôi yêu nhau.”
Nói ra khỏi miệng, Lạc Thần lập tức hi sinh oanh liệt. Lạc Huyên cũng hóa đá nhìn Thẩm Tuất, hơn nửa ngày mới ú ớ nói: “Thẩm, Thẩm Thiên Vương, anh không đùa chứ.”
“Nói đùa?” Thẩm Tuất nhớ rõ sắc mặt bản thân rõ ràng rất đứng đắn, sao lại giống đùa chứ? Anh bất đắc dĩ lắc tay nói: “Cô cũng thấy rồi, giờ nhân chứng vật chứng đều có, tôi và Lạc Thần thật sự yêu nhau.”
Đại Thiên Vương nói đến hùng hồn đầy lý lẽ, giống như cái kẻ vụng trộm không phải anh. Lạc Thần đứng bên cạnh quả thật muốn đâm đầu vào tường quách cho xong, cậu nghe Thẩm Tuất nói vậy với chị mình, bỗng thấy muốn khóc quá, ở bên Thẩm Tuất quả nhiên cựa ra liền trào nước mắt, cậu ăn không tiêu thì phải làm sao!
Thẩm Tuất nói rất bình tĩnh, cũng khiến Lạc Huyên chậm rãi khôi phục khỏi sự khiếp sợ lúc trước. Ánh mắt cô vòng quanh hai người một lần, mới dừng lại ở trên người Lạc Thần: “Tiểu Thần, điều Thẩm Thiên vương nói đều là thật sao?”
Lạc Thần đáp cũng không được, mà không đáp cũng chả xong, cuối cùng đành phải gật đầu.
Lạc Huyên hít một hơi thật sâu, cô nhìn đứa em trai mình, giống như đây là lần đầu biết người này, một chốc sau mới nói: “Việc này không phải chuyện nhỏ, Tiểu Thần, chị muốn nói chuyện riêng với mày.”
Lạc Huyên lớn hơn Lạc Thần mấy tuổi, lại ra đời làm việc sớm, đương nhiên thấy rõ Lạc Thần ở bên Thẩm Tuất, sợ là luôn bị vị Thiên vương này nắm mũi dắt đi.
Chị mình đã nói vậy rồi thì làm sao Lạc Thần không nghe cho được, cậu nhìn Thẩm Tuất một cái rồi gật đầu, ngoan ngoãn theo Lạc Huyên ra ngoài.
Hai chị em một trước một sau ra khỏi phòng bệnh, nhanh chóng làm phòng đại Thiên vương an tĩnh lại. Thẩm Tuất nhất thời cảm thấy bên người trống trải quá, mắt thấy Lạc Thần không ở cạnh mình, bỗng thấy thật không yên lòng. Anh đi vòng vòng trên giường một lúc, cuối cùng vẫn bò khỏi giường, lén lút đi từng bước ra phía cửa.
Bên ngoài cửa phòng Lạc Huyên đã dắt Lạc Thần đến ban công cuối hành lang bệnh viện, đầu hướng ra ngoài nhìn núi Lại, núi Liên một mảnh xanh ngát vô cùng giản dị, cách đó không xa chính là viễn cảnh của phim trường Phượng Sơn. Phong cảnh nơi đây quả là rất đẹp, nhưng Lạc Huyên lúc này cũng không có tâm đi hưởng thụ, cô nhìn em trai mình, hỏi: “Thẩm Thiên vương là ngôi sao, mày thật sự muốn cùng anh ta sao?”
Lạc Thần rất muốn trốn tránh vấn đề của Lạc Huyên, nhưng dưới ánh mắt sáng quắc của Lạc Huyên vẫn thành thành thật thật nói ra chân tướng: “Vâng, chị à, bọn em giờ đã xác nhận quan hệ rồi.”
“Bắt đầu từ lúc nào?” Lạc Huyên tiếp tục hỏi.
Lạc Thần nghĩ nghĩ: “Em quen anh ấy nửa năm trước… Đoạn thời gian năm mới thì xác định.”
Lúc năm mới… Lạc Huyên cảm giác có chút ấn tượng, lập tức bừng tỉnh đại ngộ nói: “Nói như vậy, người gọi cho mày đêm giao thừa là anh ta?”
Khó trách lúc đó cô nghe được mấy tiếng gì mà “thích”, “thiên vương” loáng thoáng trong phòng Lạc Thần, hóa ra là em trai mình lén lút giở trò. Cái gì mà thổ lộ đêm giao thừa, quả nhiên là lãng mạn, trong lòng Lạc Huyên âm thầm nghĩ, nhưng trên mặt vẫn nghiêm trang nói: “Nhìn dáng vẻ của mày, mày thật lòng thích ngôi sao đó?”
“Vâng.” Lạc Thần gật đầu.
Lạc Huyên hiểu tính em trai mình, lúc học trung học đã rất thích Thẩm Tuất rồi, hiện tại lên đại học còn gặp được người thật nữa, sao có khả năng sẽ dừng tay chứ. Cô thở dài nói: “Vậy mày có biết ngôi sao kia rốt cuộc có thích mày hay không? Đừng nói với chị anh ta thật lòng, đầu môi chót lưỡi gì đó, chị không tin.”
Hai người đứng ở trên ban công em một câu chị một câu đối thoại, nội dung đều nhằm vào tình cảm giữa Lạc Thần và Thẩm Tuất. Thẩm Tuất lặng lẽ đứng ở sau vách tường ban công nghe lén, nghe thế cũng không khỏi nhíu mày.
Cậu fan bên ngoài cũng im lặng, không đáp.
Lạc Huyên lại nói: “Anh ta là Thiên vương, muốn loại đàn bà nào cũng có, bạn gái tin đồn cũng rất nhiều, chị nghĩ mày hẳn là hiểu việc này hơn chị, chị thấy loại người này, cho dù là đồng tính cũng sẽ không thiếu đàn ông bên mình, mày thấy đúng không?”
Lạc Thần gật gật đầu, cảm giác trong lòng có chút khó chịu.
Thẩm Tuất nghe xong trong đầu cũng có chút không vui, tuy rằng rất muốn nhảy ra hét lớn một tiếng rằng mình không phải là người như thế, nhưng cuối cùng anh vẫn im lặng đứng đó, tự biết lúc này anh không thể động đậy, chỉ có thể đứng đó tiếp tục nghe.
Lạc Huyên nhìn thấy hốc mắt em trai mình hơi đỏ rồi, xem ra lời của cô nói trúng nỗi lòng em trai, giọng điệu cũng bớt gay gắt đi, nói: “Theo đuổi thần tượng mà theo đến mức như mày, cũng là chưa bao giờ gặp. Cái người Thẩm Thiên vương kia rất có thể chỉ chơi đùa với mày thôi. Có vài việc mày đừng có để trong lòng.”
Môi Lạc Thần hơi chùng xuống, ngẩng đầu buồn bã nói: “Chị à, em biết.”
Đại Thiên vương nghe vậy cũng có chút buồn bực.
Lạc Huyên mỉm cười, vươn tay định lau khô hơi ẩm ngay khóe mắt Lạc Thần. Nhưng rất nhanh lại bị Lạc Thần lấy tay ngăn cản.
Lạc Huyên sửng sốt, Lạc Thần lại mím chặt môi, nói: “Chị à, em biết điều chị nói rất có đạo lý.” Cậu nói xong còn không quên quay đầu nhìn về hướng phòng bệnh Thẩm Tuất đang nằm, sau đó vừa xấu hổ vừa quật cường nói: “Nhưng em vẫn muốn ở bên anh ấy.”
“…” Tay cùng đầu óc của Lạc Huyên đoản mạch, ngưng lại giữa không trung.
Lạc Thần cảm thấy bản thân đã hết thuốc chữa rồi.
Thẩm Tuất vẫn nấp sau vách tường cảm thấy trái tim mình nhanh chóng được người ta vớt lên, cứ như hết mưa trời lại sáng vậy: Anh đứng một mình, bỗng dưng nhếch môi cười, cảm giác thật là thỏa mãn. Sau đó, giống như lúc đi đến đây, Thẩm Tuất lén lút kéo chân ngã bị thương của mình lặng lẽ về phòng bệnh, vờ vịt chui vào trong chăn, tựa như vừa rồi không xảy ra chuyện gì cả, cực kì kiên nhẫn chờ Lạc Thần trở về.
Giai đoạn trước khi Thẩm Thiên vương xuất hiện trên tiết mục chào xuân âm lịch Lạc Huyên vẫn còn thảo luận cùng mẹ mình về ngôi sao này, đương nhiên cô biết Thẩm Tuất là một nhân vật rất có tiếng, mà khi nói về anh ai ngờ được sẽ có một ngày này.
Thẩm Tuất nhìn Lạc Huyên cười cười, nụ cười của đại Thiên vương trong sạch gọn gàng khiến cho lòng của Lạc Huyên cũng rung động một hồi, đợi đến khi Lạc Huyên ổn định tâm thần, mới nghe được giọng nói có chút mất tự nhiên của mình. Cô cẩn thận hỏi: “Thẩm Thiên vương, anh vừa làm gì với em trai tôi đó?”
Thẩm Tuất “à” một tiếng, mắt nhìn Lạc Thần. Lạc Thần lúc này đang đỏ mặt đứng một bên, một bộ muốn che giấu không cho người khác biết bí mật của mình. Bất quá đại Thiên vương không phải cậu fan nọ, gặp phải người nhà cậu cũng không có phản ứng quá mạnh, ngược lại gật gật đầu, chân thành nói: “Lúc nãy cũng giống những gì cô thấy, tôi thích em trai cô, em trai cô cũng thích tôi, hai chúng tôi yêu nhau.”
Nói ra khỏi miệng, Lạc Thần lập tức hi sinh oanh liệt. Lạc Huyên cũng hóa đá nhìn Thẩm Tuất, hơn nửa ngày mới ú ớ nói: “Thẩm, Thẩm Thiên Vương, anh không đùa chứ.”
“Nói đùa?” Thẩm Tuất nhớ rõ sắc mặt bản thân rõ ràng rất đứng đắn, sao lại giống đùa chứ? Anh bất đắc dĩ lắc tay nói: “Cô cũng thấy rồi, giờ nhân chứng vật chứng đều có, tôi và Lạc Thần thật sự yêu nhau.”
Đại Thiên Vương nói đến hùng hồn đầy lý lẽ, giống như cái kẻ vụng trộm không phải anh. Lạc Thần đứng bên cạnh quả thật muốn đâm đầu vào tường quách cho xong, cậu nghe Thẩm Tuất nói vậy với chị mình, bỗng thấy muốn khóc quá, ở bên Thẩm Tuất quả nhiên cựa ra liền trào nước mắt, cậu ăn không tiêu thì phải làm sao!
Thẩm Tuất nói rất bình tĩnh, cũng khiến Lạc Huyên chậm rãi khôi phục khỏi sự khiếp sợ lúc trước. Ánh mắt cô vòng quanh hai người một lần, mới dừng lại ở trên người Lạc Thần: “Tiểu Thần, điều Thẩm Thiên vương nói đều là thật sao?”
Lạc Thần đáp cũng không được, mà không đáp cũng chả xong, cuối cùng đành phải gật đầu.
Lạc Huyên hít một hơi thật sâu, cô nhìn đứa em trai mình, giống như đây là lần đầu biết người này, một chốc sau mới nói: “Việc này không phải chuyện nhỏ, Tiểu Thần, chị muốn nói chuyện riêng với mày.”
Lạc Huyên lớn hơn Lạc Thần mấy tuổi, lại ra đời làm việc sớm, đương nhiên thấy rõ Lạc Thần ở bên Thẩm Tuất, sợ là luôn bị vị Thiên vương này nắm mũi dắt đi.
Chị mình đã nói vậy rồi thì làm sao Lạc Thần không nghe cho được, cậu nhìn Thẩm Tuất một cái rồi gật đầu, ngoan ngoãn theo Lạc Huyên ra ngoài.
Hai chị em một trước một sau ra khỏi phòng bệnh, nhanh chóng làm phòng đại Thiên vương an tĩnh lại. Thẩm Tuất nhất thời cảm thấy bên người trống trải quá, mắt thấy Lạc Thần không ở cạnh mình, bỗng thấy thật không yên lòng. Anh đi vòng vòng trên giường một lúc, cuối cùng vẫn bò khỏi giường, lén lút đi từng bước ra phía cửa.
Bên ngoài cửa phòng Lạc Huyên đã dắt Lạc Thần đến ban công cuối hành lang bệnh viện, đầu hướng ra ngoài nhìn núi Lại, núi Liên một mảnh xanh ngát vô cùng giản dị, cách đó không xa chính là viễn cảnh của phim trường Phượng Sơn. Phong cảnh nơi đây quả là rất đẹp, nhưng Lạc Huyên lúc này cũng không có tâm đi hưởng thụ, cô nhìn em trai mình, hỏi: “Thẩm Thiên vương là ngôi sao, mày thật sự muốn cùng anh ta sao?”
Lạc Thần rất muốn trốn tránh vấn đề của Lạc Huyên, nhưng dưới ánh mắt sáng quắc của Lạc Huyên vẫn thành thành thật thật nói ra chân tướng: “Vâng, chị à, bọn em giờ đã xác nhận quan hệ rồi.”
“Bắt đầu từ lúc nào?” Lạc Huyên tiếp tục hỏi.
Lạc Thần nghĩ nghĩ: “Em quen anh ấy nửa năm trước… Đoạn thời gian năm mới thì xác định.”
Lúc năm mới… Lạc Huyên cảm giác có chút ấn tượng, lập tức bừng tỉnh đại ngộ nói: “Nói như vậy, người gọi cho mày đêm giao thừa là anh ta?”
Khó trách lúc đó cô nghe được mấy tiếng gì mà “thích”, “thiên vương” loáng thoáng trong phòng Lạc Thần, hóa ra là em trai mình lén lút giở trò. Cái gì mà thổ lộ đêm giao thừa, quả nhiên là lãng mạn, trong lòng Lạc Huyên âm thầm nghĩ, nhưng trên mặt vẫn nghiêm trang nói: “Nhìn dáng vẻ của mày, mày thật lòng thích ngôi sao đó?”
“Vâng.” Lạc Thần gật đầu.
Lạc Huyên hiểu tính em trai mình, lúc học trung học đã rất thích Thẩm Tuất rồi, hiện tại lên đại học còn gặp được người thật nữa, sao có khả năng sẽ dừng tay chứ. Cô thở dài nói: “Vậy mày có biết ngôi sao kia rốt cuộc có thích mày hay không? Đừng nói với chị anh ta thật lòng, đầu môi chót lưỡi gì đó, chị không tin.”
Hai người đứng ở trên ban công em một câu chị một câu đối thoại, nội dung đều nhằm vào tình cảm giữa Lạc Thần và Thẩm Tuất. Thẩm Tuất lặng lẽ đứng ở sau vách tường ban công nghe lén, nghe thế cũng không khỏi nhíu mày.
Cậu fan bên ngoài cũng im lặng, không đáp.
Lạc Huyên lại nói: “Anh ta là Thiên vương, muốn loại đàn bà nào cũng có, bạn gái tin đồn cũng rất nhiều, chị nghĩ mày hẳn là hiểu việc này hơn chị, chị thấy loại người này, cho dù là đồng tính cũng sẽ không thiếu đàn ông bên mình, mày thấy đúng không?”
Lạc Thần gật gật đầu, cảm giác trong lòng có chút khó chịu.
Thẩm Tuất nghe xong trong đầu cũng có chút không vui, tuy rằng rất muốn nhảy ra hét lớn một tiếng rằng mình không phải là người như thế, nhưng cuối cùng anh vẫn im lặng đứng đó, tự biết lúc này anh không thể động đậy, chỉ có thể đứng đó tiếp tục nghe.
Lạc Huyên nhìn thấy hốc mắt em trai mình hơi đỏ rồi, xem ra lời của cô nói trúng nỗi lòng em trai, giọng điệu cũng bớt gay gắt đi, nói: “Theo đuổi thần tượng mà theo đến mức như mày, cũng là chưa bao giờ gặp. Cái người Thẩm Thiên vương kia rất có thể chỉ chơi đùa với mày thôi. Có vài việc mày đừng có để trong lòng.”
Môi Lạc Thần hơi chùng xuống, ngẩng đầu buồn bã nói: “Chị à, em biết.”
Đại Thiên vương nghe vậy cũng có chút buồn bực.
Lạc Huyên mỉm cười, vươn tay định lau khô hơi ẩm ngay khóe mắt Lạc Thần. Nhưng rất nhanh lại bị Lạc Thần lấy tay ngăn cản.
Lạc Huyên sửng sốt, Lạc Thần lại mím chặt môi, nói: “Chị à, em biết điều chị nói rất có đạo lý.” Cậu nói xong còn không quên quay đầu nhìn về hướng phòng bệnh Thẩm Tuất đang nằm, sau đó vừa xấu hổ vừa quật cường nói: “Nhưng em vẫn muốn ở bên anh ấy.”
“…” Tay cùng đầu óc của Lạc Huyên đoản mạch, ngưng lại giữa không trung.
Lạc Thần cảm thấy bản thân đã hết thuốc chữa rồi.
Thẩm Tuất vẫn nấp sau vách tường cảm thấy trái tim mình nhanh chóng được người ta vớt lên, cứ như hết mưa trời lại sáng vậy: Anh đứng một mình, bỗng dưng nhếch môi cười, cảm giác thật là thỏa mãn. Sau đó, giống như lúc đi đến đây, Thẩm Tuất lén lút kéo chân ngã bị thương của mình lặng lẽ về phòng bệnh, vờ vịt chui vào trong chăn, tựa như vừa rồi không xảy ra chuyện gì cả, cực kì kiên nhẫn chờ Lạc Thần trở về.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook