Đợt thi giữa kì kết thúc, bảng điểm cũng rất nhanh đã có.

So với các học sinh khác, bởi vì tôi gian lận nên bị hủy bỏ điểm một môn, tổng điểm cộng lại vẫn đứng cuối lớp như trước, hơn nữa còn bị các bạn học hả hê châm chọc cười nhạo.

Mà Lâm Uyên Sương hoàn toàn khác xa với tôi, thành tích của cô ta vẫn đứng nhất lớp. Vốn dĩ ngoại hình đã xinh đẹp hơn người nay càng thêm tỏa sáng rực rỡ, thu được ánh mắt sùng bái của một đám học sinh.

Tôi và cô ta thật sự là hai cực trái ngược nhau, giống như sự chênh lệnh giữa trời và đất.

Nhưng tôi không vì thế mà tức giận. Nhớ đến vẻ tức giận vì tôi không biết cố gắng của cha mẹ và ánh mắt thất vọng của cô Tiêu, trong lòng tôi cảm thấy vô cùng đau khổ. Mà điều này không giờ phút nào không nhắc nhở tôi phải cố gắng phấn đấu!

Lâm Uyên Sương lại là đối tượng rất tốt có thể cậy vào, cô ta là học sinh ưu tú nhất lớp, nếu có cô ta phụ đạo cho tôi, thế thì thành tích của tôi nhất định sẽ được tăng cao!

Suy nghĩ và cân nhắc hành động, sau đó tôi nhờ cô ta phụ đạo tôi học tập, nhưng không ngờ rằng cô ta lại từ chối một cách thẳng thừng như vậy.

"Không được!" Cô ta mở miệng từ chối lời thỉnh cầu của tôi, không chừa chút cơ hội nói: "Tôi rất bận, không có thời gian để phụ đạo cho cậu."

Cô ta từ chối thẳng thừng khiến tôi vô cùng tức giận, tôi thấy rằng căn bản là do cô ta không muốn giúp tôi thôi.

"Lâm Uyên Sương, chuyện thi cử lần trước tôi vẫn chưa tìm cậu tính sổ đấy! Bây giờ cậu lại cố ý kiếm cớ không muốn giúp tôi?"

Thấy tôi tức giận, trên mặt Lâm Uyên Sương có chút hoảng hốt, vội vàng giải thích: "Không phải, thành tích của cậu quá tệ, mà tôi thì thật sự không có nhiều thời gian để giúp cậu."

"Không có thời gian mà cậu vẫn có thể chơi bời cùng đàn ông ở bên ngoài?" Tôi giận đến bật cười, lạnh lùng nói: "Cậu vẫn khinh thường tôi như trước đây à. Xem ra không cho cậu chịu chút đau khổ, cậu sẽ không nhớ đến cậu đã từng có dáng vẻ đê tiện thế nào!"

Lâm Uyên Sương u oán nhìn vẻ mặt cười như không cười của tôi, cái miệng nhỏ nhắn muốn nói gì đó cuối cùng lại không mở lời.

Sự trầm mặc của cô ta trong mắt tôi lại biểu hiện sự chột dạ, tôi tức giận thâm trầm nói: "Ngày mai vừa là ngày nghỉ, bảy giờ tối ở khu rừng nhỏ, tôi chờ cậu."

Nói xong, tôi cũng không nhìn đến dáng vẻ lúng túng của cô ta mà quay người đi, tức tối nghĩ đến tối mai nên làm thế nào để dạy dỗ con tiện nhân này.

Tình cảm của tôi đối với Lâm Uyên Sương và cô Tiêu phân biệt rõ ràng. Đối với Lâm Uyên Sương, tôi chỉ là khi dễ dạy dỗ cô ta để báo thù, nên không vì thế mà thấy có lỗi với cô Tiêu.

Mà sự dịu dàng của cô Tiêu lại là ngọn đèn sáng nhất trong lòng tôi, cô soi sáng thâm tâm cô độc tối đen của tôi, khiến tôi cảm nhận được sự ấm áp và mong ngóng.

Cuộc đời tôi toàn là sự cười nhạo, nghi ngờ từ người khác, thậm chí đến cả cha mẹ tôi cũng thường đả kích sở thích và lý tưởng của tôi.

Duy nhất chỉ có cô Tiêu là không ngừng khích lệ tôi. Tôi vẫn nhớ như in ngày nhập học đầu tiên, lúc bản thân nói ước mơ của mình là muốn thi vào trường quân đội làm trưởng quan đã bị các bạn học vô tình cười cợt, bất ngờ lại được cô nói lời khích lệ cổ vũ.

"Cố lên, cô tin em nhất định làm được!"

Từ đó về sau, cô Tiêu liền khắc sâu trong tâm trí tôi.

Nhưng ngọn đèn ấy bởi vì chuyện tôi gian lận trong kỳ thi mà từ từ biến mất, khiến tôi có cảm giác sợ hãi và lạnh lẽo.

Tôi nhất định phải cứu vãn lại tất cả! Để bản thân tương lai không có bất kỳ điều gì phải hối tiếc, trong lòng tôi đã hạ quyết tâm rồi.

Sau khi tan học, một mình tôi đi đến văn phòng, tìm thấy cô Tiêu đang chuẩn bị rời khỏi văn phòng.

"A! Trương quyết chí?" Thời khắc nhìn thấy tôi, ánh mắt Tiêu Oanh khẽ động: "Em có chuyện gì sao?"

Hai tay tôi nắm chặt đi đến trước mặt cô Tiêu, mang theo tâm trạng thấp thỏm. Tôi không lo sợ trốn tránh nữa, để cho bản thân sau này không phải lo lắng bất an, tôi dũng cảm nhìn thẳng vào đôi mắt lãnh đạm đẹp đẽ của cô Tiêu, chậm rãi nói: "Cô ơi, em muốn chăm chỉ học tập, cô có thể dạy em không?"

Tiêu Oanh ngẩn ra, nói: "Đương nhiên là được, em muốn học lúc nào cũng có thể đến tìm cô. Chỉ cần em toàn tâm toàn ý cố gắng, cô tin tưởng em nhất định sẽ học thành tài."

Lần nữa có được sự khẳng định từ cô, tôi cảm thấy vô cùng hưng phấn và kích động, cảm thấy may mắn đối với quyết định đúng đắn của bản thân.

Cô Tiêu đồng ý giúp đỡ tôi học tập, điều đó chứng minh trong lòng cô vẫn còn quan tâm tôi. Tình cảm này, tôi không thể để cô thất vọng nữa!

"Cám ơn cô, em nhất định sẽ cố gắng học tập!" Khoảng cách trong lòng đã rút ngắn đi rất nhiều, khiến tôi nhịn không được ngây ngốc nở nụ cười.

Tiêu Oanh nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của tôi, cũng cười lên vui vẻ: "Nhớ trước đây em từng nói em muốn thi vào trường quân đội?"

Cô Tiêu còn nhớ lời tôi nói buổi ban đầu! Cô không hề quên mất ước mơ nhỏ bé của một học sinh phổ thông như tôi!

Loại cảm giác thật sự được người khác ghi nhớ trong lòng làm cho tôi vui vẻ vô cùng, cái đầu kích động ra sức gật gật như con gà mổ thóc.

"Vậy em phải hết sức cố gắng đó, cô tin chỉ cần em cố gắng, nhất định sẽ đạt được điều mình mong muốn." Nhìn sân trường dần dần trống trải, cô Tiêu dịu dàng xoa đầu tôi nói: "Không còn sớm nữa, cha mẹ em chắc đang đợi em về ăn cơm đó, về nhà sớm đi."

Tôi liên tục nói cảm ơn với cô Tiêu, rốt cuộc tôi cảm thấy an tâm mà rời khỏi văn phòng, trong lòng tràn ngập vui mừng tiến ra cổng.

Tôi giống như đứa trẻ được khen thưởng, cả người tràn ngập vui sướng. Đồng thời trong lòng cũng hạ quyết tâm, sau này phải cố gắng học tập, tuyệt đối không thể để cô Tiêu lại thất vọng nữa!

Lúc đến trước cổng trường, tôi vô tình phát hiện Lâm Uyên Sương vẫn còn ở đây, cô ta không về chẳng lẽ đang đợi ai?

Thấy tôi bước đến, Lâm Uyên Sương đột nhiên nói với tôi: "Tôi đồng ý phụ đạo cho cậu, nhưng xin cậu sau này đừng hành hạ tôi nữa được không?"

Tôi bất ngờ nhìn vào đôi mắt cô ta, một hoa khôi tâm cao khí ngạo chưa hề ăn nói khép nép với tôi, thế mà cũng có lúc hạ mặt mũi đi cầu xin tôi?

Đây thật sự là kinh hỉ không ngờ đến à! Cô ta cuối cùng cũng cúi đầu trước tôi!

Trong lòng tôi vô cùng vui vẻ, nhưng biểu cảm trên mặt không hề thay đổi. Tôi lạnh mặt không thèm chào, trực tiếp đi vòng qua người cô ta.

"Xin lỗi, tôi đã tìm được người đồng ý dạy tôi rồi." Lúc đi qua người cô ta, tôi chế nhạo nói: "Chuyện tối mai cậu đừng có quên đó."

Đừng mong tôi sẽ nhẹ tay với đứa con gái như cậu!

Trước đây cô ta đối với tôi như thế nào, tôi sẽ trả lại cô ta như thế! Tôi cũng muốn để cô ta nếm thử cảm giác bị người khác miệt thị chê cười!

Nhìn bóng lưng tôi nghênh ngang đắc ý rời đi, mặt Lâm Uyên Sương đỏ bừng giậm chân, cắn răng, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương