Một Giấc Ngủ Dậy Ta Mang Thai
-
Chương 132
Phó Chân mặc kệ bình luận trên xôn xao trạm thế nào, chỉ một lòng chụp điện ảnh của mình, nhân viên công tác trong đoàn phim phát hiện, từ sau khi Giang Hằng Thù tới đoàn phim, cả người Phó đạo thích cười hơn nhiều, quả nhiên là nam nhân chịu qua tình yêu tẩm bổ, khác hoàn toàn với nhóm cẩu độc thân bọn họ.
Màn ảnh kế tiếp chụp cảnh Diệp Thiêm cùng Vương Minh Trạch đi theo một đôi phu thê trung niên bắt đầu lữ trình của chính mình, kết quả nửa đêm nghe lén thấy đôi phu thê trung niên này muốn đem bọn họ bán cho quặng mỏ đen, mới ý thức được chính mình bị lừa.
Phó Chân ngồi ở mặt sau máy theo dõi, nhìn biểu hiện của Diệp Thiêm cùng Vương Minh Trạch trên màn hình, rất là vừa lòng gật gật đầu, Giang Hằng Thù ngồi ở bên người hắn, ánh mắt ôn nhu mà nhìn Phó Chân.
Tính cách Vương Minh Trạch cùng Diệp Thiêm đều tương đối rộng rãi hoạt bát, cả ngày ở đoàn phim nháo ra không ít chê cười, Phó Chân cùng những nhân viên khác trong đoàn phim cười không ngừng.
Hiện giờ Giang Hằng Thù cũng tới, giai nhân mỹ quyến ở bên, Phó Chân xác thật có điểm vui đến quên cả trời đất.
Sắp tới giờ nghỉ trưa, Giang Hằng Thù đi ra bên ngoài mua cơm trưa cho Phó Chân, lúc trở về liền nhìn thấy Diệp Thiêm cầm kịch bản chạy đến trước mặt Phó Chân, hẳn là ở hướng hắn dò hỏi vấn đề gì.
Giang Hằng Thù đi đến bên người Phó Chân, đem bữa trưa mới mua về đặt ở trên bàn, nhưng mà Phó Chân căn bản không có xem hắn.
Giang Hằng Thù thật sâu mà cảm thấy mị lực của mình không bằng trước, lúc trước khi bọn họ ở công trường thời còn chưa đến bên nhau, thời điểm Phó Chân ăn cơm đều sẽ nhìn lén mình, giống chỉ hamster nhỏ, thừa dịp hắn không chú ý liền lén lút trộm đi một khối đường, nhanh chóng giấu đi.
Nhưng mà hiện tại chính mình mang theo cơm đưa đến trước mặt hắn, hắn ngay cả mí mắt đều không nâng một chút, cùng nam nhân khác nói không ngừng.
Giang Hằng Thù quay đầu nhìn thoáng qua cách đó không xa, Tề Đức Long lão sư cùng Phùng Chính lão sư ngồi ở dưới tàng cây lắc lắc ghế, hai người vừa nói vừa cười.
"Phó đạo thật bận a," Giang Hằng Thù ngồi xuống bên người Phó Chân, chua mà cảm thán một câu, "Chỉ nghe người mới cười, đâu nghe người xưa khóc a."
Phó Chân nháy mắt lĩnh ngộ đến ý tứ lời này của Giang Hằng Thù, hắn buông kịch bản trong tay, bắt lấy tay Giang Hằng Thù, cười nói: "Tục ngữ nói, y không bằng tân, người không bằng cố, vẫn là người xưa tốt, tới, mỹ nhân, làm đại gia ta đau thương ngươi."
Diệp Thiêm chạy nhanh duỗi tay che hai mắt của mình, trong miệng phát ra thanh âm tru lên: "Giang ca, Phó đạo các anh tạm tha cho đàn cẩu độc thân chúng em đi, cho một đường sống đi."
Diệp Thiêm cùng Vương Minh Trạch nhanh chóng chạy ra, Phó Chân nhìn bóng dáng bọn họ cười khẽ một tiếng, sau đó đem ghế dựa kéo gần bên Giang Hằng Thù, Giang Hằng Thù làm bộ làm tịch mà trầm khuôn mặt, giống như còn đang ghen.
Phó Chân ôm cánh tay hắn hống một hồi lâu, còn ký kết một đống hiệp ước không bình đẳng, cuối cùng làm Giang Hằng Thù một lần nữa triển lộ nụ cười, Phó Chân dựa vào bả vai Giang Hằng Thù nhắm hai mắt lại, qua chốc lát sau tiếng hít thở đều đều liền truyền vào trong tai Giang Hằng Thù, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua, miệng Phó Chân hơi hơi mở ra, gương mặt ửng hồng, thoạt nhìn đã ngủ.
Chỉ là lông mi run rẩy vẫn bán đứng hắn.
"Đừng giả bộ ngủ." Giang Hằng Thù dán ở bên tai hắn nhỏ giọng nói.
Nhưng mà Phó Chân căn bản không để ý tới Giang Hằng Thù, hắn bắt lấy cánh tay Giang Hằng Thù rầm rì một tiếng, đem đầu chôn ở vai hắn.
Giang Hằng Thù cười khẽ một tiếng, rồi sau đó giơ tay đem mũi cùng miệng Phó Chân che lại, vì thế không đến nửa phút Phó Chân liền nhịn không nổi, hắn mở mắt ra, trừng đôi mắt tròn trịa lên án Giang Hằng Thù, rất giống con ếch xanh.
Giang Hằng Thù hướng con ếch xanh nói: "Trước đem cơm ăn xong, nếu mệt nhọc đi phòng nghỉ ngủ một chút, nếu ngủ buổi chiều sẽ rất khó chịu."
Phó Chân lôi kéo tay Giang Hằng Thù, thanh âm mang theo một chút lười biếng, hướng Giang Hằng Thù: "Đợi chút anh cùng em ngủ."
"Anh bồi em......" Giang Hằng Thù tự hỏi một chút, hỏi, "Khách quan định trả tiền như thế nào?"
Phó Chân: "Thịt thường được không?"
Giang Hằng Thù lắc đầu cười một tiếng, đem hộp cơm trên bàn mở ra, hắn mua hai phần cơm, ba món thức ăn, không tính phong phú, nhưng đối với hai người bọn họ tuyệt đối là đủ.
Tuy rằng Giang Hằng Thù đã nói với người bán là không lấy cay, nhưng người bán vẫn bỏ vào bên trong ít ớt xanh, Phó Chân thừa dịp Giang Hằng Thù không chú ý nhanh chóng hạ đũa nếm một ngụm, rồi sau đó còn hướng Giang Hằng Thù nói: "Cái ớt này không cay."
Giang Hằng Thù kẹp một miếng ăn thử, xác thật không quá cay, nhưng vẫn có hương vị, vì thế hắn không chút do dự đem ớt xanh trong bát Phó Chân toàn bộ lấy ra.
Phó Chân: "......"
"Anh biết cái này kêu là gì sao?" Hắn hướng Giang Hằng Thù hỏi.
"Hả?"
"Con ngỗng nhổ lông."
Giang Hằng Thù trầm mặc trong chốc lát, nhìn dưới cơm Phó Chân còn ẩn dấu một ít ớt xanh, không chút do dự vươn chiếc đũa lấy ra, rồi sau đó hướng Phó Chân nói: "Anh cảm thấy thành ngữ của em có thể học cùng Vương Đồng."
......
Buổi tối chụp diễn xong Phó Chân cùng Giang Hằng Thù không có ngồi xe buýt, mà dọc theo đường nhỏ chậm rì rì về phía khách sạn, lúc đi qua cầu nhỏ, đầu cầu đặt một cái hộp giấy, Phó Chân tò mò nhìn thoáng qua, phát hiện một con mèo nhỏ cuộn tròn trong hộp, thoạt nhìn như vừa mới bị vứt bỏ ở chỗ này.
Phó Chân nhìn bốn phía xung quanh, người vứt con mèo nhỉ này đã không thấy đâu.
Hắn dừng bước chân, ngồi xổm xuống vươn tay sờ suộng mèo nhỏ, mèo nhỏ phát ra tiếng kêu ô ô, thanh âm rất nhỏ cũng rất thấp, lông tơ màu trắng dưới bụng nhỏ phập phồng theo hô hấp, Phó Chân mím môi, ngửa đầu nhìn Giang Hằng Thù, túm túm ống quần hắn, hươngd hắn nói: "Giang Hằng Thù, em muốn nuôi nó."
Giang Hằng Thù ừ một tiếng, hướng Phó Chân nói: "Vậy mang về đi."
Đem hộp ôm lên, mèo nhỏ tựa hồ cảm nhận được chấn động, có chút mờ mịt mà mở mắt ra, nhìn bốn phía, phát ra tiếng kêu meo meo, bốn cái chân của mèo nhỏ đều là màu trắng, mà cái mũi là hồng nhạt, hiện tại vẫn là một gương mặt nhỏ, chỉ là không biết trưởng thành sẽ là bộ dáng gì.
Phó Chân không có trực tiếp về khách sạn, mà trước tiên mang về bệnh viện kiểm tra một chút, xác định không vấn đề gì, lại mua một ít thức ăn cho mèo, cát mèo cùng món đồ chơi, mới đem mèo con mang trở về.
Có thể nhìn ra được Phó Chân thực thích động vật nhỏ, sau khi về phòng mọi sự chú ý đều bị mèo con hấp dẫn, trong tay cầm một cái gậy trêu mèo, ở trên giường chơi đùa với mèo con vô cùng vui vẻ.
Giang Hằng Thù lại một lần nữa bị bỏ qua, hắn ngồi ở đuôi giường, nhìn chằm chằm Phó Chân một hồi lâu, hy vọng hắn có thể tự giác, sớm một chút đem ánh mắt từ trên người mèo nhỏ chuyển qua trên người mình.
Qua năm sáu phút, Phó Chân cuối cùng là ngẩng đầu nhìn về phía Giang Hằng Thù, hướng Giang Hằng Thù nói lại là: "Đem quả cầu ném cho em."
Giang Hằng Thù: "......"
Hắn nhận mệnh mà đem quả cầu ném cho Phó Chân, Phó Chân chơi với mèo đến đêm khuya.
"Em phải đặt cho nó cái tên," tắt đèn nằm ở trên giường cũng còn nhớ, hắn nghĩ nghĩ, hỏi Giang Hằng Thù, "Cào cào thế nào?"
Giang Hằng Thù ừ một tiếng, đối với cái tên này không phát biểu cái nhìn.
"Anh từng nuôi mèo sao?" Phó Chân hỏi hắn.
"Không có, chỉ nuôi qua một con chó vàng."
Khi Giang Hằng Thù còn nhỏ Giang lão tiên sinh cùng ông Giang cả ngày vội vàng việc công ty, mà bà Giang khi đó còn không phải hiệu trưởng, cũng không có quá nhiều thời giờ quản hắn, cuối cùng ông Giang linh cơ vừa động, nuôi một con chó vàng, bồi Giang Hằng Thù vượt qua hơn phân nửa thời thơ ấu, chỉ là sau này khi Giang Hằng Thù lên cao trung, con chó vàng kia chết vì lớn tuổi.
Phó Chân xoay người duỗi tay ôm lấy Giang Hằng Thù, ở phía sau lưng hắn nhẹ nhẹ vỗ, làm an ủi.
......
Điện ảnh rốt cuộc chụp đến màn ảnh của Phùng Chính lão sư, Phùng lão sư đã đi theo bọn họ rất nhiều ngày, Phó Chân có chút lo lắng về phía Tề Đức Long lão sư hỏi: "Thân thể Phùng lão sư không có việc gì đi?"
"Không có việc gì, buổi sáng hôm nay hắn còn ăn ba cái bánh bao lớn," Tề Đức Long vẫy vẫy tay, bỗng nhiên hắn nghĩ tới cái gì, hướng Phó Chân nói, "Đúng rồi, mai kia có khả năng Phạm Hồng cũng tới, ta muốn lại thêm cái nhân vật, màn ảnh không nhiều lắm, để hắn lộ mặt là được."
"Phạm lão sư cũng có thể tới?" Phó Chân giật mình nói.
Tề Đức Long ừ một tiếng.
Này đối Phó Chân mà nói tuyệt đối là một cái tin tức tốt, Phạm Hồng cùng Phùng Chính lão sư là một đôi cộng sự trong Xuân Vãn nhiều năm, bọn họ dùng kịch bản của Tề Đức Long lão sư viết vì khán giả mang đến rất nhiều tiếng cười.
Tề Đức Long thở dài một hơi, cảm khái nói: "Này đại khái là lần cuối cùng ba người chúng ta gặp nhau trong đoàn phim."
"Không có việc gì, Tề lão sư nếu lại muốn gặp nhau, bộ điện tiếp theo cháu sẽ tìm tới ngài."
Tề Đức Long lão sư lập tức vui vẻ lên, hướng Phó Chân nói: "Cậu tưởng bở."
......
Đường Tình ngã vào sàn nhà lạnh băng, che lại bụng nhỏ, hai mắt đẫm lệ mà nhìn Đường Loan Loan, "Chị, chị hận em đến nhue vậy sao?"
Đường Loan Loan căn bản không hiểu rõ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, nàng chẳng qua là mới từ trong phòng đi ra liền gặp phải Đường Tình, Đường Tình liền nhào lại ôm nàng, rồi hét lên một tiếng liền quỳ rạp trên mặt đất, một bộ Đường Loan Loan đem nàng đẩy ngã.
Còn không đợi Đường Loan Loan mở miệng, Tần Chiêu từ bên ngoài trở về, nhìn thấy Đường Tình đáng thương hề hề mà khóc lóc, vội vàng chạy tới ôm lấy nàng, rồi sau đó ngẩng đầu hung tợn mà nhìn chằm chằm Đường Loan Loan, hắn vốn dĩ còn tồn tại chút áy náy với Đường Loan Loan, nhưng hiện tại xem ra, Đường Loan Loan cũng không cần chút thương hại của hắn.
Nếu là ở lúc trước, Đường Loan Loan sẽ tận khả năng hướng Tần Chiêu khóc lóc kể lể chính mình là bị hãm hại, nhưng hiện giờ nàng đã là không lời nào để nói, bởi vì nàng biết vô luận chính mình nói cái gì Tần Chiêu đều sẽ không tin, tựa như lúc trước Phó Kiến Sâm luôn tin tưởng nàng mà không tin Phó Chân.
Mà nàng trầm mặc ở trong mắt Tần Chiêu xem như là cam chịu.
Tần Chiêu dưới sự tức giận đem Đường Loan Loan đuổi ra Tần gia, Đường Tình mang theo nụ cười chiến thắng tiến vào ở Tần gia.
Từ sau khi Đường Loan Loan có hệ thống, liền không chịu qua cảnh lưu lạc đầu đường thế này, hiện giờ nàng lại một lần nữa trở về điểm xuất phát.
Nàng ở lữ quán cũ nát kêu gọi hệ thống trong đầu: "Thảm giá trị của ta ngươi còn chưa có thu thập đủ sao?"
Nhưng được đến chỉ có tiếng tích tích của hệ thống, hệ thống cũng không có tích tụ đủ năng lượng như hắn mong muốn, hơn nữa thoạt nhìn giống như so phía trước càng thêm chật vật, liền thời gian đáp lại Đường Loan Loan đều không có.
Những cực khổ mà nàng từng gia tăng trên người Phó Chân, hiện giờ toàn bộ bị trả lại lên người mình, bất quá là thiên lý sáng tỏ, báo ứng khó chịu.
Phó Đình là người đầu tên biết đến tin tức này, lúc trước hắn cùng Phó Kiến Sâm muốn biết rõ ràng rốt cuộc trên người Đường Loan Loan có chỗ quái dị gì, nhưng là Tần gia liều mạng mà muốn bảo vệ Đường Loan Loan, bọn họ cũng không thể đến Tần gia đem Đường Loan Loan cương ngạnh đoạt đi, không nghĩ tới hiện tại Tần Chiêu như là thay đổi một người, hoàn toàn không hề quản Đường Loan Loan, Phó Đình thực mau liền nghĩ đến, Tần Chiêu chỉ sợ cũng giống hắn cùng Phó Kiến Sâm, bị cái gì khống chế.
Chỉ là không biết lần này ai là người khống chế Tần Chiêu đâu.
Mặc kệ thế nào, tin tức này đối với Phó Đình mà nói là tin tức tốt, những cực khổ mà nàng làm Phó Chân phải chịu vẫn sẽ còn trở về.
Cho nên hiện giờ Đường Loan Loan lâm vào hoàn cảnh giống như Phó Chân, nàng căn bản tìm không thấy đường mưu sinh, nàng trở về Đường gia, nhưng cha mẹ nàng từ trước tới nay đừ không có ý định nhận lại nàng. Phía trước còn ở trước mặt nàng bà giả bộ làm ba mẹ tốt, nhưng khi vừa biết Tần Chiêu kỳ thật là thích Đường Tình, lập tức trở mặt không nhận nàng.
Rất nhiều thời điểm Đường Loan Loan không thể không hoài nghi, Tần Chiêu tìm được cha mẹ gọi là thân sinh của nàng này, là thật chăng?
Giống như hệ thống có thể khiến cho Phó Kiến Sâm cùng Phó Đình cho rằng mình là người Phó gia, đồng dạng có thể cho bọn họ nghĩ lầm mình là con gái Đường gia.
Đường Loan Loan tình nguyện mình chưa bao giờ tìm được cái gọi là cha mẹ này.
Nàng cuối cùng bất đắc dĩ, tìm về cô nhi viện mà mình từng ở, thái đọi của viện trưởng đối nàng còn tính có thể, tỏ vẻ nguyện ý lưu lại nàng, làm nàng ở chỗ này làm chuyện trong khả năng.
Tác giả có lời muốn nói: Hệ thống cũng sẽ bị giải quyết, chân Phó Chân cũng sẽ khôi phục
Màn ảnh kế tiếp chụp cảnh Diệp Thiêm cùng Vương Minh Trạch đi theo một đôi phu thê trung niên bắt đầu lữ trình của chính mình, kết quả nửa đêm nghe lén thấy đôi phu thê trung niên này muốn đem bọn họ bán cho quặng mỏ đen, mới ý thức được chính mình bị lừa.
Phó Chân ngồi ở mặt sau máy theo dõi, nhìn biểu hiện của Diệp Thiêm cùng Vương Minh Trạch trên màn hình, rất là vừa lòng gật gật đầu, Giang Hằng Thù ngồi ở bên người hắn, ánh mắt ôn nhu mà nhìn Phó Chân.
Tính cách Vương Minh Trạch cùng Diệp Thiêm đều tương đối rộng rãi hoạt bát, cả ngày ở đoàn phim nháo ra không ít chê cười, Phó Chân cùng những nhân viên khác trong đoàn phim cười không ngừng.
Hiện giờ Giang Hằng Thù cũng tới, giai nhân mỹ quyến ở bên, Phó Chân xác thật có điểm vui đến quên cả trời đất.
Sắp tới giờ nghỉ trưa, Giang Hằng Thù đi ra bên ngoài mua cơm trưa cho Phó Chân, lúc trở về liền nhìn thấy Diệp Thiêm cầm kịch bản chạy đến trước mặt Phó Chân, hẳn là ở hướng hắn dò hỏi vấn đề gì.
Giang Hằng Thù đi đến bên người Phó Chân, đem bữa trưa mới mua về đặt ở trên bàn, nhưng mà Phó Chân căn bản không có xem hắn.
Giang Hằng Thù thật sâu mà cảm thấy mị lực của mình không bằng trước, lúc trước khi bọn họ ở công trường thời còn chưa đến bên nhau, thời điểm Phó Chân ăn cơm đều sẽ nhìn lén mình, giống chỉ hamster nhỏ, thừa dịp hắn không chú ý liền lén lút trộm đi một khối đường, nhanh chóng giấu đi.
Nhưng mà hiện tại chính mình mang theo cơm đưa đến trước mặt hắn, hắn ngay cả mí mắt đều không nâng một chút, cùng nam nhân khác nói không ngừng.
Giang Hằng Thù quay đầu nhìn thoáng qua cách đó không xa, Tề Đức Long lão sư cùng Phùng Chính lão sư ngồi ở dưới tàng cây lắc lắc ghế, hai người vừa nói vừa cười.
"Phó đạo thật bận a," Giang Hằng Thù ngồi xuống bên người Phó Chân, chua mà cảm thán một câu, "Chỉ nghe người mới cười, đâu nghe người xưa khóc a."
Phó Chân nháy mắt lĩnh ngộ đến ý tứ lời này của Giang Hằng Thù, hắn buông kịch bản trong tay, bắt lấy tay Giang Hằng Thù, cười nói: "Tục ngữ nói, y không bằng tân, người không bằng cố, vẫn là người xưa tốt, tới, mỹ nhân, làm đại gia ta đau thương ngươi."
Diệp Thiêm chạy nhanh duỗi tay che hai mắt của mình, trong miệng phát ra thanh âm tru lên: "Giang ca, Phó đạo các anh tạm tha cho đàn cẩu độc thân chúng em đi, cho một đường sống đi."
Diệp Thiêm cùng Vương Minh Trạch nhanh chóng chạy ra, Phó Chân nhìn bóng dáng bọn họ cười khẽ một tiếng, sau đó đem ghế dựa kéo gần bên Giang Hằng Thù, Giang Hằng Thù làm bộ làm tịch mà trầm khuôn mặt, giống như còn đang ghen.
Phó Chân ôm cánh tay hắn hống một hồi lâu, còn ký kết một đống hiệp ước không bình đẳng, cuối cùng làm Giang Hằng Thù một lần nữa triển lộ nụ cười, Phó Chân dựa vào bả vai Giang Hằng Thù nhắm hai mắt lại, qua chốc lát sau tiếng hít thở đều đều liền truyền vào trong tai Giang Hằng Thù, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua, miệng Phó Chân hơi hơi mở ra, gương mặt ửng hồng, thoạt nhìn đã ngủ.
Chỉ là lông mi run rẩy vẫn bán đứng hắn.
"Đừng giả bộ ngủ." Giang Hằng Thù dán ở bên tai hắn nhỏ giọng nói.
Nhưng mà Phó Chân căn bản không để ý tới Giang Hằng Thù, hắn bắt lấy cánh tay Giang Hằng Thù rầm rì một tiếng, đem đầu chôn ở vai hắn.
Giang Hằng Thù cười khẽ một tiếng, rồi sau đó giơ tay đem mũi cùng miệng Phó Chân che lại, vì thế không đến nửa phút Phó Chân liền nhịn không nổi, hắn mở mắt ra, trừng đôi mắt tròn trịa lên án Giang Hằng Thù, rất giống con ếch xanh.
Giang Hằng Thù hướng con ếch xanh nói: "Trước đem cơm ăn xong, nếu mệt nhọc đi phòng nghỉ ngủ một chút, nếu ngủ buổi chiều sẽ rất khó chịu."
Phó Chân lôi kéo tay Giang Hằng Thù, thanh âm mang theo một chút lười biếng, hướng Giang Hằng Thù: "Đợi chút anh cùng em ngủ."
"Anh bồi em......" Giang Hằng Thù tự hỏi một chút, hỏi, "Khách quan định trả tiền như thế nào?"
Phó Chân: "Thịt thường được không?"
Giang Hằng Thù lắc đầu cười một tiếng, đem hộp cơm trên bàn mở ra, hắn mua hai phần cơm, ba món thức ăn, không tính phong phú, nhưng đối với hai người bọn họ tuyệt đối là đủ.
Tuy rằng Giang Hằng Thù đã nói với người bán là không lấy cay, nhưng người bán vẫn bỏ vào bên trong ít ớt xanh, Phó Chân thừa dịp Giang Hằng Thù không chú ý nhanh chóng hạ đũa nếm một ngụm, rồi sau đó còn hướng Giang Hằng Thù nói: "Cái ớt này không cay."
Giang Hằng Thù kẹp một miếng ăn thử, xác thật không quá cay, nhưng vẫn có hương vị, vì thế hắn không chút do dự đem ớt xanh trong bát Phó Chân toàn bộ lấy ra.
Phó Chân: "......"
"Anh biết cái này kêu là gì sao?" Hắn hướng Giang Hằng Thù hỏi.
"Hả?"
"Con ngỗng nhổ lông."
Giang Hằng Thù trầm mặc trong chốc lát, nhìn dưới cơm Phó Chân còn ẩn dấu một ít ớt xanh, không chút do dự vươn chiếc đũa lấy ra, rồi sau đó hướng Phó Chân nói: "Anh cảm thấy thành ngữ của em có thể học cùng Vương Đồng."
......
Buổi tối chụp diễn xong Phó Chân cùng Giang Hằng Thù không có ngồi xe buýt, mà dọc theo đường nhỏ chậm rì rì về phía khách sạn, lúc đi qua cầu nhỏ, đầu cầu đặt một cái hộp giấy, Phó Chân tò mò nhìn thoáng qua, phát hiện một con mèo nhỏ cuộn tròn trong hộp, thoạt nhìn như vừa mới bị vứt bỏ ở chỗ này.
Phó Chân nhìn bốn phía xung quanh, người vứt con mèo nhỉ này đã không thấy đâu.
Hắn dừng bước chân, ngồi xổm xuống vươn tay sờ suộng mèo nhỏ, mèo nhỏ phát ra tiếng kêu ô ô, thanh âm rất nhỏ cũng rất thấp, lông tơ màu trắng dưới bụng nhỏ phập phồng theo hô hấp, Phó Chân mím môi, ngửa đầu nhìn Giang Hằng Thù, túm túm ống quần hắn, hươngd hắn nói: "Giang Hằng Thù, em muốn nuôi nó."
Giang Hằng Thù ừ một tiếng, hướng Phó Chân nói: "Vậy mang về đi."
Đem hộp ôm lên, mèo nhỏ tựa hồ cảm nhận được chấn động, có chút mờ mịt mà mở mắt ra, nhìn bốn phía, phát ra tiếng kêu meo meo, bốn cái chân của mèo nhỏ đều là màu trắng, mà cái mũi là hồng nhạt, hiện tại vẫn là một gương mặt nhỏ, chỉ là không biết trưởng thành sẽ là bộ dáng gì.
Phó Chân không có trực tiếp về khách sạn, mà trước tiên mang về bệnh viện kiểm tra một chút, xác định không vấn đề gì, lại mua một ít thức ăn cho mèo, cát mèo cùng món đồ chơi, mới đem mèo con mang trở về.
Có thể nhìn ra được Phó Chân thực thích động vật nhỏ, sau khi về phòng mọi sự chú ý đều bị mèo con hấp dẫn, trong tay cầm một cái gậy trêu mèo, ở trên giường chơi đùa với mèo con vô cùng vui vẻ.
Giang Hằng Thù lại một lần nữa bị bỏ qua, hắn ngồi ở đuôi giường, nhìn chằm chằm Phó Chân một hồi lâu, hy vọng hắn có thể tự giác, sớm một chút đem ánh mắt từ trên người mèo nhỏ chuyển qua trên người mình.
Qua năm sáu phút, Phó Chân cuối cùng là ngẩng đầu nhìn về phía Giang Hằng Thù, hướng Giang Hằng Thù nói lại là: "Đem quả cầu ném cho em."
Giang Hằng Thù: "......"
Hắn nhận mệnh mà đem quả cầu ném cho Phó Chân, Phó Chân chơi với mèo đến đêm khuya.
"Em phải đặt cho nó cái tên," tắt đèn nằm ở trên giường cũng còn nhớ, hắn nghĩ nghĩ, hỏi Giang Hằng Thù, "Cào cào thế nào?"
Giang Hằng Thù ừ một tiếng, đối với cái tên này không phát biểu cái nhìn.
"Anh từng nuôi mèo sao?" Phó Chân hỏi hắn.
"Không có, chỉ nuôi qua một con chó vàng."
Khi Giang Hằng Thù còn nhỏ Giang lão tiên sinh cùng ông Giang cả ngày vội vàng việc công ty, mà bà Giang khi đó còn không phải hiệu trưởng, cũng không có quá nhiều thời giờ quản hắn, cuối cùng ông Giang linh cơ vừa động, nuôi một con chó vàng, bồi Giang Hằng Thù vượt qua hơn phân nửa thời thơ ấu, chỉ là sau này khi Giang Hằng Thù lên cao trung, con chó vàng kia chết vì lớn tuổi.
Phó Chân xoay người duỗi tay ôm lấy Giang Hằng Thù, ở phía sau lưng hắn nhẹ nhẹ vỗ, làm an ủi.
......
Điện ảnh rốt cuộc chụp đến màn ảnh của Phùng Chính lão sư, Phùng lão sư đã đi theo bọn họ rất nhiều ngày, Phó Chân có chút lo lắng về phía Tề Đức Long lão sư hỏi: "Thân thể Phùng lão sư không có việc gì đi?"
"Không có việc gì, buổi sáng hôm nay hắn còn ăn ba cái bánh bao lớn," Tề Đức Long vẫy vẫy tay, bỗng nhiên hắn nghĩ tới cái gì, hướng Phó Chân nói, "Đúng rồi, mai kia có khả năng Phạm Hồng cũng tới, ta muốn lại thêm cái nhân vật, màn ảnh không nhiều lắm, để hắn lộ mặt là được."
"Phạm lão sư cũng có thể tới?" Phó Chân giật mình nói.
Tề Đức Long ừ một tiếng.
Này đối Phó Chân mà nói tuyệt đối là một cái tin tức tốt, Phạm Hồng cùng Phùng Chính lão sư là một đôi cộng sự trong Xuân Vãn nhiều năm, bọn họ dùng kịch bản của Tề Đức Long lão sư viết vì khán giả mang đến rất nhiều tiếng cười.
Tề Đức Long thở dài một hơi, cảm khái nói: "Này đại khái là lần cuối cùng ba người chúng ta gặp nhau trong đoàn phim."
"Không có việc gì, Tề lão sư nếu lại muốn gặp nhau, bộ điện tiếp theo cháu sẽ tìm tới ngài."
Tề Đức Long lão sư lập tức vui vẻ lên, hướng Phó Chân nói: "Cậu tưởng bở."
......
Đường Tình ngã vào sàn nhà lạnh băng, che lại bụng nhỏ, hai mắt đẫm lệ mà nhìn Đường Loan Loan, "Chị, chị hận em đến nhue vậy sao?"
Đường Loan Loan căn bản không hiểu rõ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, nàng chẳng qua là mới từ trong phòng đi ra liền gặp phải Đường Tình, Đường Tình liền nhào lại ôm nàng, rồi hét lên một tiếng liền quỳ rạp trên mặt đất, một bộ Đường Loan Loan đem nàng đẩy ngã.
Còn không đợi Đường Loan Loan mở miệng, Tần Chiêu từ bên ngoài trở về, nhìn thấy Đường Tình đáng thương hề hề mà khóc lóc, vội vàng chạy tới ôm lấy nàng, rồi sau đó ngẩng đầu hung tợn mà nhìn chằm chằm Đường Loan Loan, hắn vốn dĩ còn tồn tại chút áy náy với Đường Loan Loan, nhưng hiện tại xem ra, Đường Loan Loan cũng không cần chút thương hại của hắn.
Nếu là ở lúc trước, Đường Loan Loan sẽ tận khả năng hướng Tần Chiêu khóc lóc kể lể chính mình là bị hãm hại, nhưng hiện giờ nàng đã là không lời nào để nói, bởi vì nàng biết vô luận chính mình nói cái gì Tần Chiêu đều sẽ không tin, tựa như lúc trước Phó Kiến Sâm luôn tin tưởng nàng mà không tin Phó Chân.
Mà nàng trầm mặc ở trong mắt Tần Chiêu xem như là cam chịu.
Tần Chiêu dưới sự tức giận đem Đường Loan Loan đuổi ra Tần gia, Đường Tình mang theo nụ cười chiến thắng tiến vào ở Tần gia.
Từ sau khi Đường Loan Loan có hệ thống, liền không chịu qua cảnh lưu lạc đầu đường thế này, hiện giờ nàng lại một lần nữa trở về điểm xuất phát.
Nàng ở lữ quán cũ nát kêu gọi hệ thống trong đầu: "Thảm giá trị của ta ngươi còn chưa có thu thập đủ sao?"
Nhưng được đến chỉ có tiếng tích tích của hệ thống, hệ thống cũng không có tích tụ đủ năng lượng như hắn mong muốn, hơn nữa thoạt nhìn giống như so phía trước càng thêm chật vật, liền thời gian đáp lại Đường Loan Loan đều không có.
Những cực khổ mà nàng từng gia tăng trên người Phó Chân, hiện giờ toàn bộ bị trả lại lên người mình, bất quá là thiên lý sáng tỏ, báo ứng khó chịu.
Phó Đình là người đầu tên biết đến tin tức này, lúc trước hắn cùng Phó Kiến Sâm muốn biết rõ ràng rốt cuộc trên người Đường Loan Loan có chỗ quái dị gì, nhưng là Tần gia liều mạng mà muốn bảo vệ Đường Loan Loan, bọn họ cũng không thể đến Tần gia đem Đường Loan Loan cương ngạnh đoạt đi, không nghĩ tới hiện tại Tần Chiêu như là thay đổi một người, hoàn toàn không hề quản Đường Loan Loan, Phó Đình thực mau liền nghĩ đến, Tần Chiêu chỉ sợ cũng giống hắn cùng Phó Kiến Sâm, bị cái gì khống chế.
Chỉ là không biết lần này ai là người khống chế Tần Chiêu đâu.
Mặc kệ thế nào, tin tức này đối với Phó Đình mà nói là tin tức tốt, những cực khổ mà nàng làm Phó Chân phải chịu vẫn sẽ còn trở về.
Cho nên hiện giờ Đường Loan Loan lâm vào hoàn cảnh giống như Phó Chân, nàng căn bản tìm không thấy đường mưu sinh, nàng trở về Đường gia, nhưng cha mẹ nàng từ trước tới nay đừ không có ý định nhận lại nàng. Phía trước còn ở trước mặt nàng bà giả bộ làm ba mẹ tốt, nhưng khi vừa biết Tần Chiêu kỳ thật là thích Đường Tình, lập tức trở mặt không nhận nàng.
Rất nhiều thời điểm Đường Loan Loan không thể không hoài nghi, Tần Chiêu tìm được cha mẹ gọi là thân sinh của nàng này, là thật chăng?
Giống như hệ thống có thể khiến cho Phó Kiến Sâm cùng Phó Đình cho rằng mình là người Phó gia, đồng dạng có thể cho bọn họ nghĩ lầm mình là con gái Đường gia.
Đường Loan Loan tình nguyện mình chưa bao giờ tìm được cái gọi là cha mẹ này.
Nàng cuối cùng bất đắc dĩ, tìm về cô nhi viện mà mình từng ở, thái đọi của viện trưởng đối nàng còn tính có thể, tỏ vẻ nguyện ý lưu lại nàng, làm nàng ở chỗ này làm chuyện trong khả năng.
Tác giả có lời muốn nói: Hệ thống cũng sẽ bị giải quyết, chân Phó Chân cũng sẽ khôi phục
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook