Một Đường Đau, Một Đường Yêu
-
Chương 46: Cây muốn lặng (4)
Có phải bên trong có một bàn tay vô hình của số phận đang thao túng hay không? Khi anh phát hiện ra cô đang ngồi ở hàng ghế trước nhìn lén anh, anh đã kiềm nén cái ham muốn được nói chuyện với cô. Khi anh đi qua trước cửa tòa nhà màu hồng phấn, anh đã đẩy anh ra khỏi tầm mắt cô. Khoảnh khắc lúc xoay người, ý niệm trong đầu đã khiến anh vạn kiếp bất phục.
Khi chúng ta tự tay vứt bỏ cuộc sống mà rõ ràng ta vẫn còn đất diễn, sẽ có cảm giác gì? Bạn xúc động, khát khao, nhưng chỉ có thể đứng trước gương trông mong, tự nói với chính mình: Tỉnh táo lại đi, cuộc sống đó là của người khác. Thế nhưng bạn lại muốn, vậy nên nó vốn thuộc về bạn.
Động vật có tư tưởng mâu thuẫn như thế, chúng tự xưng là người. Mà nhược điểm của tính người nhiều lần mê hoặc chúng ta, làm cho chúng ta tin chắc rằng chỉ có “Đã mất đi” và “Không có được” mới là giá trị nhất.
“Cô ấy vốn là của anh.”
Không biết những lời này anh đã lặp đi lặp lại bao nhiêu lần.
“Đừng suy nghĩ nữa. Việc đã đến bước này, anh còn muốn vẹn cả đôi đường?”
Gerard chống lên lan can ban công, nhìn ra dòng sông lấp lánh đằng xa. Đường Nhất Đình ở bên cạnh anh ta đã đứng từ rạng sáng đến khi mặt trời mọc.
“Có cách nào có thể quay ngược thời gian không?” Giọng Đường Nhất Đình khàn khàn.
“Quay ngược thời gian? Quay lại đâu? Là hai mươi năm trước, cũng là thời điểm anh đến Colorado nghỉ phép?”
Không có câu trả lời, Đường Nhất Đình ngửa mặt, để đôi mắt bị che bởi tóc mái phơi dưới ánh mặt trời. Vết đỏ nhàn nhạt nơi khóe mắt còn chưa tan.
“Đây đều là một tay tôi tạo thành sao?” Anh hỏi.
“Vận mệnh của mỗi người luôn bị ảnh hưởng bởi nhiều nhân tố, chỉ có điều có một câu mấu chốt,” Gerard nói, “Tính cách, quyết định vận mệnh.”
“Tôi là người có tính cách như thế nào? Dường như ngay cả bản thân mình tôi cũng không thể hiểu.”
“Cậu……” Gerard nghĩ nghĩ nói, “Cậu rất rõ bản thân muốn cái gì. Cũng biết phải đạt được như thế nào.”
“Ý của cậu là tôi rất ích kỷ?”
“Ích kỷ thì có làm sao, người như chúng ta nếu không ích kỷ đã sớm chết mấy trăm lần rồi. Những người thông minh như chúng ta luôn có tính ích kỷ, sẽ không vì lý do gì mà để lỡ mất lợi ích trước mắt.”
“Tôi chính là thích cậu ở điểm ấy.”
Đường Nhất Đình chỉ chỉ cái mũi Gerard. Bạn bè của anh tuy nhiều, nhưng đều là hình thức bên ngoài, rất hiếm người giống Gerard ngẫu nhiên có thể thổ lộ tâm tư như vậy. Dù sao cũng quen biết từ nhỏ, hơn nữa Gerard từng trải qua sự nghèo túng, chán trường. Sau này ăn nên làm ra, thái độ của anh ta đối với cuộc sống dù sao vẫn gợi ý cho anh không ít.
“Cậu có vài điểm tôi cũng rất thích,” Gerard nói, “Ở trước mặt cậu tôi chưa bao giờ cần phải ngụy trang, ở chung với cậu rất tự tại.”
“Ý của cậu là tôi cư xử rất thành thật?”
Đường Nhất Đình cười tự giễu. Anh không cho rằng mình là người tốt, tự nhiên cũng sẽ không quá thành thật.
“Không, không phải ý này.”
“Vậy là ý gì?”
“Cậu quá nhạy cảm. Cậu quá nhạy cảm, Nhất Đình. Những người khác dù chỉ cần có ý muốn lừa cậu thôi, cậu đã có thể nhìn ra. Cho nên, nếu tôi giả tạo, chỉ có thể bị cậu cười nhạo mà thôi.”
“Người đã từng tàn tật, nhạy cảm cũng là việc rất tự nhiên.”
Đường Nhất Đình giật giật bên chân cứng ngắc.
“Đúng. Chỉ có điều ngay cả người bạn là tôi đây cũng không thể không nói, lúc này đây, cậu làm hơi quá rồi.”
“Cậu thì sao? Không phải cũng giống nhau à.” Đường Nhất Đình cười lạnh, “Vì trò chơi của mình, phái người điều tra tôi, còn vạch trần tôi trước mặt Nhất Đường.”
“Ha ha.” Gerard cười đắc ý, “Chơi đùa là bản tính của con người. Tôi chỉ gia tăng tính thú vị cho nó thôi. Cho dù thế nào, phần thắng của cậu vẫn rất cao. Dù sao cũng là cho bọn họ cơ hội, nếu cô ta không thể tới đây trước ngày 4 tháng 7, cậu hoàn toàn có thể yên tâm mà ……”
“Nếu cô ấy nhận ra tôi thì sao?” Đường Nhất Đình hỏi.
“Thì sẽ là một câu chuyện khác.” Gerard nói.
“Một câu chuyện khác……” Đường Nhất Đình trầm tư một lúc, chuyển đề tài, “Thằng nhóc Trầm Trùng Dương kia sẽ gây chuyện gì với cô ấy?”
Gerard nhướng nhướng mi: “Ngày hôm qua em cậu đã nói với tôi, Bạch Khả cho rằng cực hạn của hạnh phúc chính là được ở cùng với cậu ấy. Còn tôi muốn chứng minh cho cậu ấy xem, việc này không nhất định phải vậy. Bởi vì có thứ hạnh phúc chúng ta có muốn cũng không muốn được. Tỷ như người thân chết rồi bỗng sống lại. Tỷ như đột nhiên xuất hiện cậu em trai có cùng huyết thống.”
“Đây là chuyện cậu vô cùng ao ước.”
“Cậu rất hiểu tôi.”
“Nhưng tại sao cậu lại để thằng nhóc kia đi?”
“Ngày hôm qua cậu bận đánh nhau nên tôi chưa nói với cậu, hắc bang nội châu đã phái người truy đuổi bọn họ. Kết quả tôi còn chưa kịp anh hùng cứu mỹ nhân, thì có hai kẻ ngốc đã tặng mạng cho kỵ sĩ của chúng ta. Cậu nói cô ta là vận khí tốt, hay là bản thân có cái gì hấp dẫn? Này, không nói sao? Nhưng cậu có quyền lên tiếng.”
Đường Nhất Đình không nói gì, thi thoảng, lúc nhắc tới tên cô, cảm giác hối hận liền giống như thủy triều bao phủ lấy anh.
“Cho dù không nói,” Gerard ngữ khí lỗ mãng, “Nhưng tôi thật ra rất hiếu kỳ, yêu một người phụ nữ như vậy, sẽ có cảm giác gì!”
“Thằng nhóc kia đang ở Oklahoma. Nếu nó thành công, không phải cậu sẽ có cơ hội lên sân khấu sao?” Đường Nhất Đình chuyển hướng đề tài.
“Không đâu, nó sẽ không thành công.” Gerard khôi phục sự nghiêm túc.
“Thời gian tôi quen biết nó lâu hơn cậu, chẳng lẽ cậu còn hiểu nó hơn tôi?”
“Không tin vào con mắt của tôi sao?” Gerard trừng mắt nói, “Hiểu biết một người đôi khi chỉ cần một chi tiết. Cậu đã từng nhìn nó chơi game chưa? Nó chưa từng chơi đến cấp cao nhất. Biết vì sao không? Bởi vì nó luôn để ý những chuyện xảy ra xung quanh.”
Đường Nhất Đình lập tức phản ứng lại, nói: “Nó là một đứa trẻ cô độc.”
“Một người cô độc, nó không thể có được một nội tâm mạnh mẽ. Cho nên nó chắc chắn sẽ thất bại.” Gerard ngẩng đầu nhìn anh. “Cậu có cô độc không?”
“Đã từng.”
“Đây là lý do vì sao cậu tìm cô ta tới đây?”
Gerard nhìn xuống dưới lầu.
Trên con đường rải đá, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa đang bước đến gần. Mái tóc đen nhánh dao động lên xuống phía sau đầu, cho thấy sức sống của tuổi trẻ.
“Nếu người Nhất Đường yêu là cô ấy thì thật tốt.” Đường Nhất Đình nói.
Lúc này, cô gái chú ý tới bọn họ đang đứng trên ban công, liền dừng bước vẫy tay với bọn họ, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào. Cúi đầu, cô thở dài. Thầm mến một người thật sự cần hao phí rất nhiều tâm lực. Hơn nữa, ngày hôm qua lại không cẩn thận nhìn thấy hai anh em bọn họ đánh nhau, nghe được một chút chuyện gia đình của bọn họ. Cô còn chưa tu luyện đến cảnh giới gặp việc gì cũng có thể không sợ hãi.
Cố gắng thật tự nhiên đi vào phòng khách, ánh mắt Lê Tường nhìn cô vẫn nhã nhặn như thường, nhưng cô vẫn cảm thấy bên trong giấu giếm huyền cơ. Cô đi lên bậc thang, đi ngang qua mấy gã bảo vệ mặc đồ đen. Trong hành lang trống trải mà im lặng, cô hoài nghi thần kinh trước kia của mình quá tệ, lại có thể không cảm nhận được không khí quái dị trong phòng này.
Gõ cửa, cô vào phòng sau khi nhận được tiếng đáp lại của Đường Nhất Đường. So sánh với nhau, căn phòng này thật ra bình thường hơn rất nhiều.
“Tôi mang đến cho anh mấy quyển kinh Phật.”
Cô đi đến cạnh bàn, đưa sách cho Đường Nhất Đường đang lật xem mấy tấm ảnh.
Đường Nhất Đường nói tiếng cám ơn, cẩn thận sắp lại mấy tấm ảnh.
Tần Thanh đưa mắt nhìn gương mặt trong ảnh, nghĩ đến tiếng “Cô ấy” mà ngày hôm qua bọn họ nhắc tới, liền mở miệng hỏi: “Đó là vợ anh?” Hỏi xong mới ý thức được bản thân quá lỗ mãng, âm thầm vả miệng.
“Đúng vậy,” Đường Nhất Đường cười dịu dàng, đưa ảnh chụp cho cô, nói, “Cô ấy rất đáng yêu phải không.”
Thấy anh rộng rãi như thế, Tần Thanh nhẹ nhàng thở ra, nhận lấy ảnh chụp.
Cô chưa từng một lần gặp qua khuôn mặt mang nụ cười hạnh phúc đến vậy, như có gió nhẹ lướt qua mặt. Ấn tượng nhất là bọn họ chụp hình ở trước tủ kính của tiệm bánh ngọt.
Cô bất giác tưởng tượng hình ảnh lúc ấy, cô gái kia hơi giương miệng, hình như là bị hấp dẫn bởi những chiếc bánh ngọt đẹp đẽ. Ngay cái chớp mắt khi cô gái ngẩn người, người đàn ông đã ôm vai cô, hôn lên thái dương cô. Khoảnh khắc nụ hôn dừng trên tấm ảnh, cô gái còn chưa kịp chuyển biểu tình, trở thành loại sửng sốt nho nhỏ vì hạnh phúc bất ngờ.
Nhìn cô cũng đầy nhu tình.
Đã tính được cảm xúc của Tần Thanh bị gợi lên, Đường Nhất Đường bi thương nói: “Chuyện ngày hôm qua thật sự đã khiến cô chê cười.”
“À, không có.” Tần Thanh từ nổi xúc động khi nhìn tấm ảnh lấy lại tinh thần, “Mỗi một gia đình đều không tránh được trắc trở và xung đột, đây cũng không có là gì. Nhưng tôi thật không biết ý, lại mạo muội xông tới.”
Đường Nhất Đường lắc đầu tỏ vẻ không ngại. Anh nói: “Cô biết không, mỗi lần thấy cô, tôi đều nghĩ đến vợ tôi. Hai người thật sự rất giống nhau.”
Đối với lời khen này, Tần Thanh đỏ mặt không biết nên phản ứng thế nào.
Lúc cô cúi đầu, ngón tay lạnh lẽo của anh chậm rãi vươn ra, cô thậm chí có thể thấy rõ đầu ngón tay anh hơi run run. Không biết vì sao, cô không muốn tránh né.
Ngón tay dọc theo cằm cô nhẹ nhàng vuốt ve hai má cô. Ánh mắt bọn họ giao nhau, anh hơi giật mình, rõ ràng đã biết bản thân đường đột. Do dự một lúc, tay anh vẫn không dời đi, cứ như mộng du mà nhìn cô, yếu ớt hỏi: “Mấy ngày nay, em có khỏe không?”
Cô nhìn anh nói không nên lời. Ánh mắt thâm tình của anh khiến cô sinh ra cảm giác mê muội rất nhỏ, tưởng rằng người trước mặt cô là Đường Nhất Đình.
“Bạch Khả.” Anh gọi tên Bạch Khả, đột nhiên tim như bị dao cắt.
“Anh biết em không khỏe.” Anh nghẹn ngào, “Anh cũng không khỏe……”
“Tôi……” Tần Thanh đang muốn nói cái gì đó. Trong khoảnh khắc bừng tỉnh, cô nhận rõ trước mắt là ai liền lui về phía sau một bước nhỏ.
“Đường tiên sinh.” Cô kêu lên.
Cảm xúc của anh không thể khôi phục nhanh giống cô được, tay vươn ra một hồi lâu mới thu lại, anh suy sụp nhìn cô nói: “Thật xin lỗi.”
“Không sao.” Cô nói, trong lòng càng thêm hiểu rõ và thông cảm, cũng có chút tò mò, nhịn không được hỏi, “Giữa hai người đã xảy ra chuyện gì?”
“Giữa chúng tôi đã xảy ra rất nhiều, rất nhiều chuyện.” Anh thở dài.
Tiếp theo, anh chậm rãi tự thuật tất cả những gì anh và Bạch Khả trải qua từ khi quen biết đến lúc chia lìa, không thêu dệt thêm, chỉ cần những chi tiết đó cũng đã không khác một bộ tiểu thuyết bi tình.
Anh kể rất bình thản, chỉ đến khi có nơi đau đớn đến cực độ mới hơi dừng lại. Câu chuyện này khiến cô rơi rất nhiều nước mắt.
Đến khi anh kể xong, cô mới nhớ mà lau lệ trên mặt, vừa nức nở nói: “Không ngờ hai người là như vậy……”
“Đã như vậy, nhưng chúng tôi vẫn không thể ở cùng nhau.” Anh ảm đạm.
“Vậy rốt cuộc tại sao lại không thể?”
Cô không phải hỏi anh, cô đang hỏi số phận.
“Tôi đã nghĩ ra một cách, nhưng chỉ bằng một mình tôi, căn bản không thể làm được.”
“Cách gì?”
“Là……”
Anh cũng không nói thêm, trong mắt lộ ra không tín nhiệm đối với cô.
Trong cơn nóng vội, cô giữ chặt tay anh nói: “Nói cho tôi biết đi, tôi giúp anh.”
“Cô thật sự nguyện ý giúp tôi?”
“Tôi sẵn lòng.”
“Vậy cô sẽ ăn nói thế nào với Đường Nhất Đình? Không phải cô thích anh ấy sao?”
“Tôi thích anh ấy.” Tâm sự bị giấu kín. Mặc dù cô rất ngại, nhưng lại đúng lúc có thể nhân cơ hội này để cho anh thấy ý thức sâu sắc về sự công bình của cô. “Tôi thích anh ấy, nhưng không phải tôn thờ mù quáng. Tôi phân rõ tốt xấu đúng sai. Anh ấy bây giờ, chẳng những ích kỷ, còn xâm phạm nhân quyền.”
Thoáng lo lắng, anh gật đầu nói: “Được rồi, tôi tin cô. Cô cần phải rõ ràng, đã giúp tôi sẽ phải gánh hậu quả.”
“Tôi biết, cùng lắm thì về nước, vừa khéo bài vở của học kỳ này đã xong. Về phần Đường tiên sinh, tôi sẽ giúp anh ấy bù lại những sai lầm mà anh ấy phạm phải, coi như là một loại đền ơn.”
“Cô có thể suy nghĩ thấu đáo như vậy thật sự khó có được.”
“Hai ngày cùng anh đọc kinh Phật, tôi cũng lĩnh hội không ít Kinh sách Phật giáo. Tôi biết, tôi không làm sai.”
“Nhưng mà, nếu như vậy, mối quan hệ của cô và anh ấy sẽ không bao giờ có sự phát triển khác.” Anh nói không rõ ràng.
“Anh thật sự đã đánh giá tôi quá cao rồi,” Cô cười khổ, “Không phải tất cả mọi người đều giống anh và vợ anh, có thể liều lĩnh vì nhau như vậy. Loại tình cảm thầm mến của tôi tuy rằng rất đẹp, nhưng lại mềm yếu.”
“Không, tôi chưa từng xem trọng cô, ngược lại, cô biết rõ hơn tôi mà.”
Đường Nhất Đường ngồi thẳng lưng, nhìn cô.
Có thứ tình yêu sẽ vì đối phương mà trả giá hay không? Có người nói có, có người nói không. Anh không coi thường những người nói không, bởi vì trải qua những việc khác nhau, giá trị của con người cũng không giống nhau. Không ai cao thượng hơn ai, chỉ có ai cam nguyện hơn ai.
Khi chúng ta tự tay vứt bỏ cuộc sống mà rõ ràng ta vẫn còn đất diễn, sẽ có cảm giác gì? Bạn xúc động, khát khao, nhưng chỉ có thể đứng trước gương trông mong, tự nói với chính mình: Tỉnh táo lại đi, cuộc sống đó là của người khác. Thế nhưng bạn lại muốn, vậy nên nó vốn thuộc về bạn.
Động vật có tư tưởng mâu thuẫn như thế, chúng tự xưng là người. Mà nhược điểm của tính người nhiều lần mê hoặc chúng ta, làm cho chúng ta tin chắc rằng chỉ có “Đã mất đi” và “Không có được” mới là giá trị nhất.
“Cô ấy vốn là của anh.”
Không biết những lời này anh đã lặp đi lặp lại bao nhiêu lần.
“Đừng suy nghĩ nữa. Việc đã đến bước này, anh còn muốn vẹn cả đôi đường?”
Gerard chống lên lan can ban công, nhìn ra dòng sông lấp lánh đằng xa. Đường Nhất Đình ở bên cạnh anh ta đã đứng từ rạng sáng đến khi mặt trời mọc.
“Có cách nào có thể quay ngược thời gian không?” Giọng Đường Nhất Đình khàn khàn.
“Quay ngược thời gian? Quay lại đâu? Là hai mươi năm trước, cũng là thời điểm anh đến Colorado nghỉ phép?”
Không có câu trả lời, Đường Nhất Đình ngửa mặt, để đôi mắt bị che bởi tóc mái phơi dưới ánh mặt trời. Vết đỏ nhàn nhạt nơi khóe mắt còn chưa tan.
“Đây đều là một tay tôi tạo thành sao?” Anh hỏi.
“Vận mệnh của mỗi người luôn bị ảnh hưởng bởi nhiều nhân tố, chỉ có điều có một câu mấu chốt,” Gerard nói, “Tính cách, quyết định vận mệnh.”
“Tôi là người có tính cách như thế nào? Dường như ngay cả bản thân mình tôi cũng không thể hiểu.”
“Cậu……” Gerard nghĩ nghĩ nói, “Cậu rất rõ bản thân muốn cái gì. Cũng biết phải đạt được như thế nào.”
“Ý của cậu là tôi rất ích kỷ?”
“Ích kỷ thì có làm sao, người như chúng ta nếu không ích kỷ đã sớm chết mấy trăm lần rồi. Những người thông minh như chúng ta luôn có tính ích kỷ, sẽ không vì lý do gì mà để lỡ mất lợi ích trước mắt.”
“Tôi chính là thích cậu ở điểm ấy.”
Đường Nhất Đình chỉ chỉ cái mũi Gerard. Bạn bè của anh tuy nhiều, nhưng đều là hình thức bên ngoài, rất hiếm người giống Gerard ngẫu nhiên có thể thổ lộ tâm tư như vậy. Dù sao cũng quen biết từ nhỏ, hơn nữa Gerard từng trải qua sự nghèo túng, chán trường. Sau này ăn nên làm ra, thái độ của anh ta đối với cuộc sống dù sao vẫn gợi ý cho anh không ít.
“Cậu có vài điểm tôi cũng rất thích,” Gerard nói, “Ở trước mặt cậu tôi chưa bao giờ cần phải ngụy trang, ở chung với cậu rất tự tại.”
“Ý của cậu là tôi cư xử rất thành thật?”
Đường Nhất Đình cười tự giễu. Anh không cho rằng mình là người tốt, tự nhiên cũng sẽ không quá thành thật.
“Không, không phải ý này.”
“Vậy là ý gì?”
“Cậu quá nhạy cảm. Cậu quá nhạy cảm, Nhất Đình. Những người khác dù chỉ cần có ý muốn lừa cậu thôi, cậu đã có thể nhìn ra. Cho nên, nếu tôi giả tạo, chỉ có thể bị cậu cười nhạo mà thôi.”
“Người đã từng tàn tật, nhạy cảm cũng là việc rất tự nhiên.”
Đường Nhất Đình giật giật bên chân cứng ngắc.
“Đúng. Chỉ có điều ngay cả người bạn là tôi đây cũng không thể không nói, lúc này đây, cậu làm hơi quá rồi.”
“Cậu thì sao? Không phải cũng giống nhau à.” Đường Nhất Đình cười lạnh, “Vì trò chơi của mình, phái người điều tra tôi, còn vạch trần tôi trước mặt Nhất Đường.”
“Ha ha.” Gerard cười đắc ý, “Chơi đùa là bản tính của con người. Tôi chỉ gia tăng tính thú vị cho nó thôi. Cho dù thế nào, phần thắng của cậu vẫn rất cao. Dù sao cũng là cho bọn họ cơ hội, nếu cô ta không thể tới đây trước ngày 4 tháng 7, cậu hoàn toàn có thể yên tâm mà ……”
“Nếu cô ấy nhận ra tôi thì sao?” Đường Nhất Đình hỏi.
“Thì sẽ là một câu chuyện khác.” Gerard nói.
“Một câu chuyện khác……” Đường Nhất Đình trầm tư một lúc, chuyển đề tài, “Thằng nhóc Trầm Trùng Dương kia sẽ gây chuyện gì với cô ấy?”
Gerard nhướng nhướng mi: “Ngày hôm qua em cậu đã nói với tôi, Bạch Khả cho rằng cực hạn của hạnh phúc chính là được ở cùng với cậu ấy. Còn tôi muốn chứng minh cho cậu ấy xem, việc này không nhất định phải vậy. Bởi vì có thứ hạnh phúc chúng ta có muốn cũng không muốn được. Tỷ như người thân chết rồi bỗng sống lại. Tỷ như đột nhiên xuất hiện cậu em trai có cùng huyết thống.”
“Đây là chuyện cậu vô cùng ao ước.”
“Cậu rất hiểu tôi.”
“Nhưng tại sao cậu lại để thằng nhóc kia đi?”
“Ngày hôm qua cậu bận đánh nhau nên tôi chưa nói với cậu, hắc bang nội châu đã phái người truy đuổi bọn họ. Kết quả tôi còn chưa kịp anh hùng cứu mỹ nhân, thì có hai kẻ ngốc đã tặng mạng cho kỵ sĩ của chúng ta. Cậu nói cô ta là vận khí tốt, hay là bản thân có cái gì hấp dẫn? Này, không nói sao? Nhưng cậu có quyền lên tiếng.”
Đường Nhất Đình không nói gì, thi thoảng, lúc nhắc tới tên cô, cảm giác hối hận liền giống như thủy triều bao phủ lấy anh.
“Cho dù không nói,” Gerard ngữ khí lỗ mãng, “Nhưng tôi thật ra rất hiếu kỳ, yêu một người phụ nữ như vậy, sẽ có cảm giác gì!”
“Thằng nhóc kia đang ở Oklahoma. Nếu nó thành công, không phải cậu sẽ có cơ hội lên sân khấu sao?” Đường Nhất Đình chuyển hướng đề tài.
“Không đâu, nó sẽ không thành công.” Gerard khôi phục sự nghiêm túc.
“Thời gian tôi quen biết nó lâu hơn cậu, chẳng lẽ cậu còn hiểu nó hơn tôi?”
“Không tin vào con mắt của tôi sao?” Gerard trừng mắt nói, “Hiểu biết một người đôi khi chỉ cần một chi tiết. Cậu đã từng nhìn nó chơi game chưa? Nó chưa từng chơi đến cấp cao nhất. Biết vì sao không? Bởi vì nó luôn để ý những chuyện xảy ra xung quanh.”
Đường Nhất Đình lập tức phản ứng lại, nói: “Nó là một đứa trẻ cô độc.”
“Một người cô độc, nó không thể có được một nội tâm mạnh mẽ. Cho nên nó chắc chắn sẽ thất bại.” Gerard ngẩng đầu nhìn anh. “Cậu có cô độc không?”
“Đã từng.”
“Đây là lý do vì sao cậu tìm cô ta tới đây?”
Gerard nhìn xuống dưới lầu.
Trên con đường rải đá, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa đang bước đến gần. Mái tóc đen nhánh dao động lên xuống phía sau đầu, cho thấy sức sống của tuổi trẻ.
“Nếu người Nhất Đường yêu là cô ấy thì thật tốt.” Đường Nhất Đình nói.
Lúc này, cô gái chú ý tới bọn họ đang đứng trên ban công, liền dừng bước vẫy tay với bọn họ, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào. Cúi đầu, cô thở dài. Thầm mến một người thật sự cần hao phí rất nhiều tâm lực. Hơn nữa, ngày hôm qua lại không cẩn thận nhìn thấy hai anh em bọn họ đánh nhau, nghe được một chút chuyện gia đình của bọn họ. Cô còn chưa tu luyện đến cảnh giới gặp việc gì cũng có thể không sợ hãi.
Cố gắng thật tự nhiên đi vào phòng khách, ánh mắt Lê Tường nhìn cô vẫn nhã nhặn như thường, nhưng cô vẫn cảm thấy bên trong giấu giếm huyền cơ. Cô đi lên bậc thang, đi ngang qua mấy gã bảo vệ mặc đồ đen. Trong hành lang trống trải mà im lặng, cô hoài nghi thần kinh trước kia của mình quá tệ, lại có thể không cảm nhận được không khí quái dị trong phòng này.
Gõ cửa, cô vào phòng sau khi nhận được tiếng đáp lại của Đường Nhất Đường. So sánh với nhau, căn phòng này thật ra bình thường hơn rất nhiều.
“Tôi mang đến cho anh mấy quyển kinh Phật.”
Cô đi đến cạnh bàn, đưa sách cho Đường Nhất Đường đang lật xem mấy tấm ảnh.
Đường Nhất Đường nói tiếng cám ơn, cẩn thận sắp lại mấy tấm ảnh.
Tần Thanh đưa mắt nhìn gương mặt trong ảnh, nghĩ đến tiếng “Cô ấy” mà ngày hôm qua bọn họ nhắc tới, liền mở miệng hỏi: “Đó là vợ anh?” Hỏi xong mới ý thức được bản thân quá lỗ mãng, âm thầm vả miệng.
“Đúng vậy,” Đường Nhất Đường cười dịu dàng, đưa ảnh chụp cho cô, nói, “Cô ấy rất đáng yêu phải không.”
Thấy anh rộng rãi như thế, Tần Thanh nhẹ nhàng thở ra, nhận lấy ảnh chụp.
Cô chưa từng một lần gặp qua khuôn mặt mang nụ cười hạnh phúc đến vậy, như có gió nhẹ lướt qua mặt. Ấn tượng nhất là bọn họ chụp hình ở trước tủ kính của tiệm bánh ngọt.
Cô bất giác tưởng tượng hình ảnh lúc ấy, cô gái kia hơi giương miệng, hình như là bị hấp dẫn bởi những chiếc bánh ngọt đẹp đẽ. Ngay cái chớp mắt khi cô gái ngẩn người, người đàn ông đã ôm vai cô, hôn lên thái dương cô. Khoảnh khắc nụ hôn dừng trên tấm ảnh, cô gái còn chưa kịp chuyển biểu tình, trở thành loại sửng sốt nho nhỏ vì hạnh phúc bất ngờ.
Nhìn cô cũng đầy nhu tình.
Đã tính được cảm xúc của Tần Thanh bị gợi lên, Đường Nhất Đường bi thương nói: “Chuyện ngày hôm qua thật sự đã khiến cô chê cười.”
“À, không có.” Tần Thanh từ nổi xúc động khi nhìn tấm ảnh lấy lại tinh thần, “Mỗi một gia đình đều không tránh được trắc trở và xung đột, đây cũng không có là gì. Nhưng tôi thật không biết ý, lại mạo muội xông tới.”
Đường Nhất Đường lắc đầu tỏ vẻ không ngại. Anh nói: “Cô biết không, mỗi lần thấy cô, tôi đều nghĩ đến vợ tôi. Hai người thật sự rất giống nhau.”
Đối với lời khen này, Tần Thanh đỏ mặt không biết nên phản ứng thế nào.
Lúc cô cúi đầu, ngón tay lạnh lẽo của anh chậm rãi vươn ra, cô thậm chí có thể thấy rõ đầu ngón tay anh hơi run run. Không biết vì sao, cô không muốn tránh né.
Ngón tay dọc theo cằm cô nhẹ nhàng vuốt ve hai má cô. Ánh mắt bọn họ giao nhau, anh hơi giật mình, rõ ràng đã biết bản thân đường đột. Do dự một lúc, tay anh vẫn không dời đi, cứ như mộng du mà nhìn cô, yếu ớt hỏi: “Mấy ngày nay, em có khỏe không?”
Cô nhìn anh nói không nên lời. Ánh mắt thâm tình của anh khiến cô sinh ra cảm giác mê muội rất nhỏ, tưởng rằng người trước mặt cô là Đường Nhất Đình.
“Bạch Khả.” Anh gọi tên Bạch Khả, đột nhiên tim như bị dao cắt.
“Anh biết em không khỏe.” Anh nghẹn ngào, “Anh cũng không khỏe……”
“Tôi……” Tần Thanh đang muốn nói cái gì đó. Trong khoảnh khắc bừng tỉnh, cô nhận rõ trước mắt là ai liền lui về phía sau một bước nhỏ.
“Đường tiên sinh.” Cô kêu lên.
Cảm xúc của anh không thể khôi phục nhanh giống cô được, tay vươn ra một hồi lâu mới thu lại, anh suy sụp nhìn cô nói: “Thật xin lỗi.”
“Không sao.” Cô nói, trong lòng càng thêm hiểu rõ và thông cảm, cũng có chút tò mò, nhịn không được hỏi, “Giữa hai người đã xảy ra chuyện gì?”
“Giữa chúng tôi đã xảy ra rất nhiều, rất nhiều chuyện.” Anh thở dài.
Tiếp theo, anh chậm rãi tự thuật tất cả những gì anh và Bạch Khả trải qua từ khi quen biết đến lúc chia lìa, không thêu dệt thêm, chỉ cần những chi tiết đó cũng đã không khác một bộ tiểu thuyết bi tình.
Anh kể rất bình thản, chỉ đến khi có nơi đau đớn đến cực độ mới hơi dừng lại. Câu chuyện này khiến cô rơi rất nhiều nước mắt.
Đến khi anh kể xong, cô mới nhớ mà lau lệ trên mặt, vừa nức nở nói: “Không ngờ hai người là như vậy……”
“Đã như vậy, nhưng chúng tôi vẫn không thể ở cùng nhau.” Anh ảm đạm.
“Vậy rốt cuộc tại sao lại không thể?”
Cô không phải hỏi anh, cô đang hỏi số phận.
“Tôi đã nghĩ ra một cách, nhưng chỉ bằng một mình tôi, căn bản không thể làm được.”
“Cách gì?”
“Là……”
Anh cũng không nói thêm, trong mắt lộ ra không tín nhiệm đối với cô.
Trong cơn nóng vội, cô giữ chặt tay anh nói: “Nói cho tôi biết đi, tôi giúp anh.”
“Cô thật sự nguyện ý giúp tôi?”
“Tôi sẵn lòng.”
“Vậy cô sẽ ăn nói thế nào với Đường Nhất Đình? Không phải cô thích anh ấy sao?”
“Tôi thích anh ấy.” Tâm sự bị giấu kín. Mặc dù cô rất ngại, nhưng lại đúng lúc có thể nhân cơ hội này để cho anh thấy ý thức sâu sắc về sự công bình của cô. “Tôi thích anh ấy, nhưng không phải tôn thờ mù quáng. Tôi phân rõ tốt xấu đúng sai. Anh ấy bây giờ, chẳng những ích kỷ, còn xâm phạm nhân quyền.”
Thoáng lo lắng, anh gật đầu nói: “Được rồi, tôi tin cô. Cô cần phải rõ ràng, đã giúp tôi sẽ phải gánh hậu quả.”
“Tôi biết, cùng lắm thì về nước, vừa khéo bài vở của học kỳ này đã xong. Về phần Đường tiên sinh, tôi sẽ giúp anh ấy bù lại những sai lầm mà anh ấy phạm phải, coi như là một loại đền ơn.”
“Cô có thể suy nghĩ thấu đáo như vậy thật sự khó có được.”
“Hai ngày cùng anh đọc kinh Phật, tôi cũng lĩnh hội không ít Kinh sách Phật giáo. Tôi biết, tôi không làm sai.”
“Nhưng mà, nếu như vậy, mối quan hệ của cô và anh ấy sẽ không bao giờ có sự phát triển khác.” Anh nói không rõ ràng.
“Anh thật sự đã đánh giá tôi quá cao rồi,” Cô cười khổ, “Không phải tất cả mọi người đều giống anh và vợ anh, có thể liều lĩnh vì nhau như vậy. Loại tình cảm thầm mến của tôi tuy rằng rất đẹp, nhưng lại mềm yếu.”
“Không, tôi chưa từng xem trọng cô, ngược lại, cô biết rõ hơn tôi mà.”
Đường Nhất Đường ngồi thẳng lưng, nhìn cô.
Có thứ tình yêu sẽ vì đối phương mà trả giá hay không? Có người nói có, có người nói không. Anh không coi thường những người nói không, bởi vì trải qua những việc khác nhau, giá trị của con người cũng không giống nhau. Không ai cao thượng hơn ai, chỉ có ai cam nguyện hơn ai.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook