Một Đời
-
Chương 20
Hôm sau, Tập Lãng đưa tôi tới bệnh viện.
Khoảnh khắc người xuất hiện kia, tôi đã biết, tất cả mọi sự, người đều đã rõ rồi, là Tiểu Vũ nói cho người hay, cũng có thể là người hỏi Tiểu Vũ. Nhưng tôi nghĩ dù có thế nào, tất cả đều đã là quá khứ rồi, giống như lời của cụ bà người Mỹ tôi gặp hôm qua trong tiệm trang sức, Something is waiting in the future! (Có một thứ đang chờ ở tương lai đó.)
“Anh ở bên ngoài chờ em được rồi.” Tôi ngăn Tập Lãng lại ở ngoài cửa phòng bệnh của Smith.
Tập Lãng kéo lấy tay tôi, vỗ nhẹ, dịu dàng nói, “Không sợ sao? Tôi đi với em.”
Tôi lắc đầu, nâng tay người, hôn lên, nói, “Tập Lãng, có anh ở đây, em không sợ đâu. Hơn nữa chỉ là một xét nghiệm nhỏ thôi, sẽ nhanh mà.”
Tập Lãng gật đầu, thả tay tôi ra.
Tôi cười cười với người, đi vào trong phòng bệnh của Smith, vừa vào liền đóng ngay cửa, kéo Smith ra góc khác.
“Hi, Qiao, what is your answer?” (Chào, cô Kiều, câu trả lời của cô là gì?) Smith vội hỏi tôi.
Tôi nói với ông tôi muốn đứa con này, tôi muốn giữ lại nó. Biết đâu, giả như tối qua Tập Lãng không xuất hiện đúng lúc, tôi hẵng còn lưỡng lự việc từ bỏ đứa con này cũng nên, thế nhưng, khi người ôm chặt lấy tôi giọng dịu dàng nới với tôi “Xin lỗi”, khi người cõng tôi đi qua con đường vắng vẻ, sau đó nói muốn ở bên tôi, tôi đã quyết định sẽ giữ lại đứa con này.
Tôi tin tưởng rằng khi nó đến với thế giới này, nó sẽ trở thành một thiên sứ của hạnh phúc.
Smith nghe xong thì sững sờ nhìn tôi, ông ấy nói làm vậy cũng không hẳn là không thể, nhưng khá nguy hiểm, ông vẫn đề nghị tôi suy nghĩ cẩn thận như trước, cuối cùng, ông nói với tôi, “One more day for deep thinking!” (Thêm một ngày suy nghĩ kỹ hơn nữa!)
Tôi gật đầu, nói cám ơn.
Thế mà lúc tôi ra ngoài, thấy Tập Lãng sắc mặt lo lắng đi về phía tôi, tôi lại đang nghĩ, nếu như nó là con trai, như vậy 20 năm sau, nó nhất định sẽ trở thành một người anh tuấn phóng khoáng, tài hoa xuất chúng như cha nó.
“Mộng Sơ, thế nào rồi?” Người hỏi tôi, tôi thấy sắc đen trong ánh mắt người, tôi thấy những gì mình chưa từng được thấy.
“Tốt lắm.” Tôi cười trả lời người.
“Mệt không?”
“Không mệt.”
“Đau không?”
“Không đau.”
“Đói không?”
…
Một khắc này, tôi muốn nói với người, tôi thực hạnh phúc, do họa mà được phúc.
“Tập Lãng, thật không dễ gì được ra ngoài, chúng ta đi Hawaii du lịch đi...” Trên đường về, tôi ở trong tiệm bán báo mua một bản đồ nước Mỹ, chỉ vào đường bờ biển dài xanh thẳm trên bản đồ ngẩng đầu hỏi người.
Tập Lãng đang ăn nửa phần kem còn lại mà tôi đã ăn, người ngẩn ra, mới mỉm cười gật đầu nói, “Được, có điều em phải chữa bệnh trước đã, chờ em trị hết, chúng ta lại đi du lịch.”
“Thế không được đâu, tới lúc đó anh chắc chắn sẽ lại quên, đi giờ luôn đi, chỉ có mấy ngày thôi mà, không làm chậm trễ việc chữa trị đâu.”
Người nhéo chóp mũi tôi, mỉm cười lắc đầu, giọng nói dịu dàng tựa như gió thoảng ấm áp bên tai, “Mộng Sơ, tôi cam đoan, tôi sẽ không quên đâu, nghe lời tôi, trước tiên ngoan ngoãn chữa dứt bệnh đã, sau đó, chúng ta vẫn còn thời gian...”
“Sau đó là sau đó, bây giờ là bây giờ, hai chuyện khác nhau. Hơn nữa hồi đó chúng ta kết hôn, cũng không hề đi hưởng tuần trăng mật, bây giờ xem như là anh đền bù cho em, thế nào?” Tôi quấn lấy Tập Lãng, lần đầu tiên trong đời làm nũng không phân phải trái.
Khi tôi nói đến từ “đền bù”, đôi con ngươi Tập Lãng tựa hồ buồn bã, người nắm chặt lấy tay tôi, ra sức gật đầu.
Tôi nở nụ cười thỏa mãn, nắm lại tay người.
Tập Lãng, em chẳng cách nào nói cho người hay, chính là em rất rất sợ, sợ rằng bản thân không đợi được cái ngày “sau đó”.
Cho nên, em chẳng cầu điều chi xa vời, chỉ mong hiện tại mà thôi!
Khoảnh khắc người xuất hiện kia, tôi đã biết, tất cả mọi sự, người đều đã rõ rồi, là Tiểu Vũ nói cho người hay, cũng có thể là người hỏi Tiểu Vũ. Nhưng tôi nghĩ dù có thế nào, tất cả đều đã là quá khứ rồi, giống như lời của cụ bà người Mỹ tôi gặp hôm qua trong tiệm trang sức, Something is waiting in the future! (Có một thứ đang chờ ở tương lai đó.)
“Anh ở bên ngoài chờ em được rồi.” Tôi ngăn Tập Lãng lại ở ngoài cửa phòng bệnh của Smith.
Tập Lãng kéo lấy tay tôi, vỗ nhẹ, dịu dàng nói, “Không sợ sao? Tôi đi với em.”
Tôi lắc đầu, nâng tay người, hôn lên, nói, “Tập Lãng, có anh ở đây, em không sợ đâu. Hơn nữa chỉ là một xét nghiệm nhỏ thôi, sẽ nhanh mà.”
Tập Lãng gật đầu, thả tay tôi ra.
Tôi cười cười với người, đi vào trong phòng bệnh của Smith, vừa vào liền đóng ngay cửa, kéo Smith ra góc khác.
“Hi, Qiao, what is your answer?” (Chào, cô Kiều, câu trả lời của cô là gì?) Smith vội hỏi tôi.
Tôi nói với ông tôi muốn đứa con này, tôi muốn giữ lại nó. Biết đâu, giả như tối qua Tập Lãng không xuất hiện đúng lúc, tôi hẵng còn lưỡng lự việc từ bỏ đứa con này cũng nên, thế nhưng, khi người ôm chặt lấy tôi giọng dịu dàng nới với tôi “Xin lỗi”, khi người cõng tôi đi qua con đường vắng vẻ, sau đó nói muốn ở bên tôi, tôi đã quyết định sẽ giữ lại đứa con này.
Tôi tin tưởng rằng khi nó đến với thế giới này, nó sẽ trở thành một thiên sứ của hạnh phúc.
Smith nghe xong thì sững sờ nhìn tôi, ông ấy nói làm vậy cũng không hẳn là không thể, nhưng khá nguy hiểm, ông vẫn đề nghị tôi suy nghĩ cẩn thận như trước, cuối cùng, ông nói với tôi, “One more day for deep thinking!” (Thêm một ngày suy nghĩ kỹ hơn nữa!)
Tôi gật đầu, nói cám ơn.
Thế mà lúc tôi ra ngoài, thấy Tập Lãng sắc mặt lo lắng đi về phía tôi, tôi lại đang nghĩ, nếu như nó là con trai, như vậy 20 năm sau, nó nhất định sẽ trở thành một người anh tuấn phóng khoáng, tài hoa xuất chúng như cha nó.
“Mộng Sơ, thế nào rồi?” Người hỏi tôi, tôi thấy sắc đen trong ánh mắt người, tôi thấy những gì mình chưa từng được thấy.
“Tốt lắm.” Tôi cười trả lời người.
“Mệt không?”
“Không mệt.”
“Đau không?”
“Không đau.”
“Đói không?”
…
Một khắc này, tôi muốn nói với người, tôi thực hạnh phúc, do họa mà được phúc.
“Tập Lãng, thật không dễ gì được ra ngoài, chúng ta đi Hawaii du lịch đi...” Trên đường về, tôi ở trong tiệm bán báo mua một bản đồ nước Mỹ, chỉ vào đường bờ biển dài xanh thẳm trên bản đồ ngẩng đầu hỏi người.
Tập Lãng đang ăn nửa phần kem còn lại mà tôi đã ăn, người ngẩn ra, mới mỉm cười gật đầu nói, “Được, có điều em phải chữa bệnh trước đã, chờ em trị hết, chúng ta lại đi du lịch.”
“Thế không được đâu, tới lúc đó anh chắc chắn sẽ lại quên, đi giờ luôn đi, chỉ có mấy ngày thôi mà, không làm chậm trễ việc chữa trị đâu.”
Người nhéo chóp mũi tôi, mỉm cười lắc đầu, giọng nói dịu dàng tựa như gió thoảng ấm áp bên tai, “Mộng Sơ, tôi cam đoan, tôi sẽ không quên đâu, nghe lời tôi, trước tiên ngoan ngoãn chữa dứt bệnh đã, sau đó, chúng ta vẫn còn thời gian...”
“Sau đó là sau đó, bây giờ là bây giờ, hai chuyện khác nhau. Hơn nữa hồi đó chúng ta kết hôn, cũng không hề đi hưởng tuần trăng mật, bây giờ xem như là anh đền bù cho em, thế nào?” Tôi quấn lấy Tập Lãng, lần đầu tiên trong đời làm nũng không phân phải trái.
Khi tôi nói đến từ “đền bù”, đôi con ngươi Tập Lãng tựa hồ buồn bã, người nắm chặt lấy tay tôi, ra sức gật đầu.
Tôi nở nụ cười thỏa mãn, nắm lại tay người.
Tập Lãng, em chẳng cách nào nói cho người hay, chính là em rất rất sợ, sợ rằng bản thân không đợi được cái ngày “sau đó”.
Cho nên, em chẳng cầu điều chi xa vời, chỉ mong hiện tại mà thôi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook