Một Đời
-
Chương 2
Người tên Tập Lãng, hai mươi sáu tuổi.
Ở thành phố A, ai ai cũng biết, người là anh tài trong giới kinh doanh với tương lai rộng mở; nhưng trong giới kinh doanh, ai ai cũng biết, hết thảy địa vị cùng thành công của người đều là nhờ một tay cha tôi.
Bởi vì, người cưới tôi.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Tập Lãng, là mùa hè năm ngoái.
Khi đó, tôi mới kết thúc kỳ thi vào trường cao đẳng, thi đến rối tinh rối mù; mà sự nghiệp của người lại ngày càng đi lên, người với lòng can đảm và tầm nhìn sáng suốt hơn người cùng năng lực xuất sắc đã hoàn thành một vụ làm ăn lớn xưa nay chưa từng có, do đó được cha tôi tán thưởng, cất nhắc lên ba bậc.
Đối với một viên chức nhỏ bé tay trắng, đây đã là một kỳ tích.
Nhưng Tập Lãng, người lại thấy vẫn chưa đủ.
Cho nên, khi tôi xuất hiện trong thế giới của người, người chẳng hề chối từ tôi, ngược lại, tôi được người xem như thứ công cụ khó có được, vừa đúng, lấp đầy dục vọng hừng hực cháy bỏng nơi đáy lòng người.
Tôi vẫn nhớ rõ tối hôm đó, tôi đứng cùng người giữa quảng trường rộng lớn, giữa bóng đêm mênh mông của bầu trời sao hỗn độn, trông chúng tôi thực nhỏ bé, thế mà tôi lần đầu tiên lại cảm thấy đôi mắt của mình tràn đầy, hết thảy đều là người, chỉ một mình người.
“Tôi muốn lấy cô!”
Chẳng có hoa hồng lãng mạn cùng nhẫn kim cương lấp lánh, người chỉ nói bốn chữ như thế, thanh âm có phần lạnh lẽo, lại rất kiên định.
Tôi ngẩng đầu nhìn người, khuôn mặt người kiên cường anh tuấn được ánh sao sáng ngời phủ lên một tầng màu vàng hoa lệ, tỏa ra thứ ánh sáng không thể chống đối, tôi ngắm người, ngây dại, cũng chính từ khi ấy, tôi chẳng thể ngăn mình ngã vào trong đôi con ngươi thâm thúy của người, trầm luân thật sâu, vô phương thoát khỏi.
Mặc dù cha tôi rất tán thưởng tài hoa của Tập Lãng, nhưng vẫn khuyên tôi không nên gả cho người, cha tôi trầm mặc thật lâu, cuối cùng mới nói với tôi, cho dù các con có ở bên nhau, con có lẽ vĩnh viễn cũng không biết được, cậu ta rốt cuộc là người đàn ông như thế nào, bởi vì con vốn cũng chỉ muốn sống dưới bóng lưng của cậu ta.
Tôi gật đầu cười cười, trong lòng thầm nói, thế là đủ rồi.
Cứ thế, tôi gả cho người.
Gả cho một người đàn ông chẳng hề thương tôi.
Ở thành phố A, ai ai cũng biết, người là anh tài trong giới kinh doanh với tương lai rộng mở; nhưng trong giới kinh doanh, ai ai cũng biết, hết thảy địa vị cùng thành công của người đều là nhờ một tay cha tôi.
Bởi vì, người cưới tôi.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Tập Lãng, là mùa hè năm ngoái.
Khi đó, tôi mới kết thúc kỳ thi vào trường cao đẳng, thi đến rối tinh rối mù; mà sự nghiệp của người lại ngày càng đi lên, người với lòng can đảm và tầm nhìn sáng suốt hơn người cùng năng lực xuất sắc đã hoàn thành một vụ làm ăn lớn xưa nay chưa từng có, do đó được cha tôi tán thưởng, cất nhắc lên ba bậc.
Đối với một viên chức nhỏ bé tay trắng, đây đã là một kỳ tích.
Nhưng Tập Lãng, người lại thấy vẫn chưa đủ.
Cho nên, khi tôi xuất hiện trong thế giới của người, người chẳng hề chối từ tôi, ngược lại, tôi được người xem như thứ công cụ khó có được, vừa đúng, lấp đầy dục vọng hừng hực cháy bỏng nơi đáy lòng người.
Tôi vẫn nhớ rõ tối hôm đó, tôi đứng cùng người giữa quảng trường rộng lớn, giữa bóng đêm mênh mông của bầu trời sao hỗn độn, trông chúng tôi thực nhỏ bé, thế mà tôi lần đầu tiên lại cảm thấy đôi mắt của mình tràn đầy, hết thảy đều là người, chỉ một mình người.
“Tôi muốn lấy cô!”
Chẳng có hoa hồng lãng mạn cùng nhẫn kim cương lấp lánh, người chỉ nói bốn chữ như thế, thanh âm có phần lạnh lẽo, lại rất kiên định.
Tôi ngẩng đầu nhìn người, khuôn mặt người kiên cường anh tuấn được ánh sao sáng ngời phủ lên một tầng màu vàng hoa lệ, tỏa ra thứ ánh sáng không thể chống đối, tôi ngắm người, ngây dại, cũng chính từ khi ấy, tôi chẳng thể ngăn mình ngã vào trong đôi con ngươi thâm thúy của người, trầm luân thật sâu, vô phương thoát khỏi.
Mặc dù cha tôi rất tán thưởng tài hoa của Tập Lãng, nhưng vẫn khuyên tôi không nên gả cho người, cha tôi trầm mặc thật lâu, cuối cùng mới nói với tôi, cho dù các con có ở bên nhau, con có lẽ vĩnh viễn cũng không biết được, cậu ta rốt cuộc là người đàn ông như thế nào, bởi vì con vốn cũng chỉ muốn sống dưới bóng lưng của cậu ta.
Tôi gật đầu cười cười, trong lòng thầm nói, thế là đủ rồi.
Cứ thế, tôi gả cho người.
Gả cho một người đàn ông chẳng hề thương tôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook