Một Đời Yêu Em
-
Chương 33: Nặc Nặc, em không ghen sao?
Mạch Hiểu Nặc không đáp, hơn ai hết cô cũng muốn như thế nhưng không làm được. Cô có thể im lặng vờ như không hay không biết nhưng tuyệt đối không thể không bận tâm đến những việc liên quan đến Lưu Thiên Tước.
Đêm ấy sau khi Mạch Hiểu Nặc ngủ say Lưu Thiên Tước lẳng lặng ăn hết tất cả thức ăn còn lại sau bữa tối, rồi ngắm nhìn món quà nhỏ cô tặng, vui buồn, lo lắng lẫn lộn.
Sau hôm sinh nhật Lưu Thiên Tước, Mạch Hiểu Nặc hạn chế liên lạc với anh. Đôi khi cô mệt mỏi đẩy điện thoại ra xa để không gọi cho anh, kiềm chế nỗi nhớ mong, Mạch Hiểu Nặc cần chút thời gian để bình ổn lại tâm trạng. Cô cũng muốn cho anh thời gian để thực hiện những gì anh đang theo đuổi. Nhưng Mạch Hiểu Nặc không ngờ, tình cảm đơn thuần của cô lại một lần nữa xáo trộn.
Ở trường đại học, nơi tập hợp tất cả những sinh viên từ khắp mọi nơi thì việc gặp được đồng hương như được thấy người nhà. Huống hồ còn gặp chính bạn cấp ba của mình. Mạch Hiểu Nặc và Trần Chí Kiệt cũng thế, lần đầu nhận ra dáng Mạch Hiểu Nặc, Trần Trí Kiệt reo tên cô giữa sân khiến bao người chú ý khiến Mạch Hiểu Nặc hai tai nóng bừng.
Trần Chí Kiệt là bạn cùng lớp hồi cấp ba của cô. Anh ta trông khá thư sinh, dáng người cũng không cao lớn cho lắm, chỉ cao hơn Mạch Hiểu Nặc nửa cái đầu. Nhưng bù lại vẻ điển trai non nớt của khuôn mặt cũng thu hút nhiều sự chú ý của bọn con gái.
Ấn tượng của Mạch Hiểu Nặc về Trần Chí Kiệt chỉ như thế nhưng với anh ta, cô lớp trưởng nghiêm nghị, có chút hơi khép kín nhiều lần đã thu hút ánh nhìn của Trần Chí Kiệt.
Cuối tuần, Trần Chí Kiệt mặt mày thảm não đến cầu cứu Mạch Hiểu Nặc. Anh ta làm phục vụ bán thời gian cho một nhà hàng khá lớn trong trung tâm thành phố, hôm nay có tiệc lại thiếu người nghiêm trọng đành đến nhờ Mạch Hiểu Nặc làm giúp một hôm.
Mạch Hiểu Nặc nhanh chóng làm quen với công việc, những người ở đến đây không giàu thì cũng sang nên đòi hỏi thái độ phục vụ cũng hết sức chu đáo. Đến giữa buổi tiệc Mạch Hiểu Nặc đang bưng khay rượu thì nhận thấy không khí có chút khác lạ, các cô gái trẻ đều hướng ánh nhìn ngưỡng mộ ra phía cửa. Cô tò mò đưa mắt nhìn theo, Mạch Hiểu Nặc bất ngờ thấy Lưu Thiên Tước trong bộ vest đen lịch lãm vừa vào vừa bắt tay chào người quen. Cô mỉm cười nhìn anh, thì ra bộ dạng Lưu Thiên Tước trong công việc là như thế này.
Anh tiến về phía Mạch Hiểu Nặc đang đứng. Nhưng khi nhận ra cô buoc chân Lưu Thiên Tước hơi khựng lại, nhưng rồi anh cũng tiếp tục tiến bước. Mạch Hiểu Nặc tươi cười.
-Thiên…
-Thiên Tước, anh đến trễ thế?
Mạch Hiểu Nặc chưa dứt câu thì phía sau một bóng dáng lả lướt tiến đến khoát tay Lưu Thiên Tước, cô mơ hồ nhận ra đây cũng là cô gái sánh bước cùng anh hôm nọ. Lưu Thiên Tước cười xã giao, anh vô thức gỡ tay Lâm Tử Yến khỏi tay mình.
-Anh có cuộc họp.
-Đi thôi, mọi người chờ anh nãy giờ.
Lâm Tử Yến lôi Lưu Thiên Tước đi, Mạch Hiểu Nặc sững sờ. Chẳng lẽ anh không nhìn thấy cô? Không thể, khoảng cách giữa họ chưa đến mười bước chân kia mà. Cô không làm chủ được bản thân, vô tình bước lên níu lấy cánh tay anh. Lưu Thiên Tước cùng cô gái bên cạnh quay lại, cô ta nhìn Mạch Hiểu Nặc khó hiểu, hành động đường đột của cô phục vụ cũng thu hút không ít ánh nhìn của người xung quanh.
Lưu Thiên Tước không nói gì, anh cảm nhận được bàn tay siết lấy tay anh đang run rẩy.
-Có chuyện gì sao?
Lâm Gia Tuệ đến gần, bà ta chăm chú quan sát Lưu Thiên Tước, nhận ra anh vẫn điềm tĩnh như bình thường Lâm Gia Tuệ chuyển sự chú ý sang Mạch Hiểu Nặc. Cô gượng cười.
-Xin hỏi, anh có muốn dùng chút rượu không?
-Cám ơn.
Lưu Thiên Tước nhận lấy ly rượu trong tay cô, rồi theo Lâm Tử Yến bỏ đi. Thái độ hờ hững của anh cũng đập tan ánh nhìn tò mò của đám đông. Mạch Hiểu Nặc một lần nữa từ phía sau nhìn theo bóng lưng Lưu Thiên Tước xa dần. Cô đau đớn tự hỏi liệu mình có đang là gánh nặng cản bước tiến của anh?
Lâm Gia Tuệ nhìn thấu nỗi buồn trong mắt Mạch Hiểu Nặc, bà ta lại gần nhìn rõ cô hơn.
-Cô tên là gì?
Mạch Hiểu Nặc hoàn hồn nhìn người bên cạnh, cô ấp úng chưa kịp trả lời thì Trần Chí Kiệt đã đến bên cạnh giải vây.
-Thật xin lỗi quý khách, cô ấy mới đến hôm nay nên còn nhiều thiếu sót. Còn không xin lỗi?
-Tôi xin lỗi.
May sao lúc ấy có người đến nói chào Lâm Gia Tuệ, Trần Trí Kiệt liền nhanh chân lôi Mạch Hiểu Nặc rời khỏi. Anh ta đưa cô vào phòng nghỉ cho nhân viên, cửa vừa đóng Trần Trí Kiệt thở phào.
-Hiểu Nặc, cậu làm sao thế? Khi không lại khiếm nhã với khách?
Trần Trí Kiệt tròn mắt nhìn Mạch Hiểu Nặc, không biết do những lời anh ta mắng hay do quá căng thẳng mà cô đang khóc. Mạch Hiểu Nặc trong trí nhớ của Trần Trí Kiệt chưa từng có nét mặt này, anh ta ngồi xuống bên cạnh cô.
-Tôi không có ý mắng cậu đâu.
Mạch Hiểu Nặc không đáp, cô chỉ đơn giản khóc vì buồn. Buồn cho Lưu Thiên Tước, anh sánh bước bên cô gái khác với gương mặt lạnh nhạt, trong nét cười không một chút chân thành. Buồn cho tình yêu cô vun xới bấy lâu, nhưng Mạch Hiểu Nặc càng buồn hơn vì cho đến khi anh sánh bước cùng cô gái khác lướt qua cô như hai người xa lạ thì Mạch Hiểu Nặc cô không hiểu sao vẫn không một chút hối hận vì đã yêu anh.
-Đừng lo, tôi không khóc vì cậu, tôi khóc vì một người khác.
Trần Trí Kiệt nhìn nét đượm buồn trong mắt Mạch Hiểu Nặc, một suy nghĩ nhen nhóm trong lòng, nếu có một người con gái như Mạch Hiểu Nặc vì anh ta mà rơi nước mắt thì sẽ thế nào?
Lưu Thiên Tước nhìn xuống cửa sổ sát đất, dáng Mạch Hiểu Nặc rảo bước trên đường mỏng manh mà cô đơn. Anh nắm chặt ly rượu Mạch Hiểu Nặc đưa, uống một hơi cạn sạch. Có lẽ trong cuộc đời mình, đây là ly rượu đắng nhất mà Lưu Thiên Tước từng uống.
Đã gần nửa đêm, Mạch Hiểu Nặc trăn trở không sao chợp mắt. Nửa tiếng trước Lưu Thiên Tước nhắn tin, nói anh đợi cô dưới ký túc xá. Mạch Hiểu Nặc không trả lời, cô muốn một lần bỏ mặc Lưu Thiên Tước, nhưng không thể.
Mạch Hiểu Nặc khoác vội áo vội vã chạy xuống sân, trong ánh đèn vàng vọt Lưu Thiên Tước tựa người vào xe, không biết anh đã nhìn chằm chằm lên cửa sổ phòng cô từ khi nào.
- Đáng lẽ không thấy em trả lời anh phải về đi chứ.
Mạch Hiểu Nặc trách, ở khoảng cách gần cô ngửi thấy mùi rượu từ người anh, đêm nay Lưu Thiên Tước uống hơi nhiều. Không say nhưng cũng đủ khiến anh chìm đắm trong mênh mông suy nghĩ.
-Đáng lẽ em không nên xuống gặp anh.
Lưu Thiên Tước cười buồn, từ hơi thở có thể đoán Mạch Hiểu Nặc đã vội vã chạy xuống lầu. Mạch Hiểu Nặc cũng cười, cô thở dài.
-Nhưng em vẫn là không nỡ bỏ mặc anh. Làm thế nào bây giờ?
Lưu Thiên Tước chau mày nhìn Mạch Hiểu Nặc, tuy vô lý nhưng anh muốn nổi nóng với cô, muốn phát cáu với cái cách cô giữ riêng mọi đau khổ trong lòng.
Anh nắm tay Mạch Hiểu Nặc lôi cô vào băng ghế sau xe, hơi cùng mùi rượu bao vây lấy Mạch Hiểu Nặc, anh hôn cô, xâm chiếm từng hơi thở, tham lam mút lấy môi lưỡi Mạch Hiểu Nặc. Lưu Thiên Tước ôm chặt eo cô, như muốn khắc sâu thân hình bé nhỏ của cô vào trong anh, một tay Lưu Thiên Tước ngang ngược mơn trớn tấm lưng nhẵn mịn.
Anh kéo dài nụ hôn xuống cổ Mạch Hiểu Nặc, cô cảm thấy hơi thở anh nóng hổi. Mạch Hiểu Nặc nhẹ đẩy Lưu Thiên Tước ra nhưng anh vẫn ôm ghì lấy cô.
-Thiên Tước, anh say rồi.
-Nặc Nặc, em không ghen sao?
-Em không biết.
Lưu Thiên Tước ngước nhìn Mạch Hiểu Nặc, anh ngồi thẳng người nhưng vẫn không muốn buông tay, ôm Mạch Hiểu Nặc trong lòng, ngửi mùi hương trên tóc cô khiến anh bình ổn lại.
-Sao lại không biết?
Cô do dự một chút rồi đưa tay vuốt nhẹ khóe mắt anh.
-Vì em không nhìn thấy một chút tình cảm nào ở đây.
Anh cười, quả nhiên người con gái nhìn thấu anh nhất có lẽ ngoài mẹ anh ra chỉ còn Mạch Hiểu Nặc. Lưu Thiên Tước áp trán mình vào trán cô vui vẻ hỏi.
-Bây giờ thì sao? Em có thấy chút tình cảm nào không?
-Thiên Tước, gần quá em không thấy được.
Anh hôn lên trán Mạch Hiểu Nặc, cô khiến anh day dứt không thôi nhưng cũng chỉ có cô mới mang lại sự yên ổn cùng bình yên cho trái tim mệt mỏi của anh. Anh yêu cô nhưng cũng giận cô vô cùng, sau nụ hôn anh búng lên trán Mạch Hiểu Nặc khiến cô đau điếng.
-Anh sao thế?
-Bạn gái Nặc Nặc, em thật sự không biết nổi giận là gì sao?
-Tất nhiên em biết. Em đang rất rất tức giận, bạn trai Thiên Tước, anh có gì biện hộ cho hành động của mình không?
Đêm ấy sau khi Mạch Hiểu Nặc ngủ say Lưu Thiên Tước lẳng lặng ăn hết tất cả thức ăn còn lại sau bữa tối, rồi ngắm nhìn món quà nhỏ cô tặng, vui buồn, lo lắng lẫn lộn.
Sau hôm sinh nhật Lưu Thiên Tước, Mạch Hiểu Nặc hạn chế liên lạc với anh. Đôi khi cô mệt mỏi đẩy điện thoại ra xa để không gọi cho anh, kiềm chế nỗi nhớ mong, Mạch Hiểu Nặc cần chút thời gian để bình ổn lại tâm trạng. Cô cũng muốn cho anh thời gian để thực hiện những gì anh đang theo đuổi. Nhưng Mạch Hiểu Nặc không ngờ, tình cảm đơn thuần của cô lại một lần nữa xáo trộn.
Ở trường đại học, nơi tập hợp tất cả những sinh viên từ khắp mọi nơi thì việc gặp được đồng hương như được thấy người nhà. Huống hồ còn gặp chính bạn cấp ba của mình. Mạch Hiểu Nặc và Trần Chí Kiệt cũng thế, lần đầu nhận ra dáng Mạch Hiểu Nặc, Trần Trí Kiệt reo tên cô giữa sân khiến bao người chú ý khiến Mạch Hiểu Nặc hai tai nóng bừng.
Trần Chí Kiệt là bạn cùng lớp hồi cấp ba của cô. Anh ta trông khá thư sinh, dáng người cũng không cao lớn cho lắm, chỉ cao hơn Mạch Hiểu Nặc nửa cái đầu. Nhưng bù lại vẻ điển trai non nớt của khuôn mặt cũng thu hút nhiều sự chú ý của bọn con gái.
Ấn tượng của Mạch Hiểu Nặc về Trần Chí Kiệt chỉ như thế nhưng với anh ta, cô lớp trưởng nghiêm nghị, có chút hơi khép kín nhiều lần đã thu hút ánh nhìn của Trần Chí Kiệt.
Cuối tuần, Trần Chí Kiệt mặt mày thảm não đến cầu cứu Mạch Hiểu Nặc. Anh ta làm phục vụ bán thời gian cho một nhà hàng khá lớn trong trung tâm thành phố, hôm nay có tiệc lại thiếu người nghiêm trọng đành đến nhờ Mạch Hiểu Nặc làm giúp một hôm.
Mạch Hiểu Nặc nhanh chóng làm quen với công việc, những người ở đến đây không giàu thì cũng sang nên đòi hỏi thái độ phục vụ cũng hết sức chu đáo. Đến giữa buổi tiệc Mạch Hiểu Nặc đang bưng khay rượu thì nhận thấy không khí có chút khác lạ, các cô gái trẻ đều hướng ánh nhìn ngưỡng mộ ra phía cửa. Cô tò mò đưa mắt nhìn theo, Mạch Hiểu Nặc bất ngờ thấy Lưu Thiên Tước trong bộ vest đen lịch lãm vừa vào vừa bắt tay chào người quen. Cô mỉm cười nhìn anh, thì ra bộ dạng Lưu Thiên Tước trong công việc là như thế này.
Anh tiến về phía Mạch Hiểu Nặc đang đứng. Nhưng khi nhận ra cô buoc chân Lưu Thiên Tước hơi khựng lại, nhưng rồi anh cũng tiếp tục tiến bước. Mạch Hiểu Nặc tươi cười.
-Thiên…
-Thiên Tước, anh đến trễ thế?
Mạch Hiểu Nặc chưa dứt câu thì phía sau một bóng dáng lả lướt tiến đến khoát tay Lưu Thiên Tước, cô mơ hồ nhận ra đây cũng là cô gái sánh bước cùng anh hôm nọ. Lưu Thiên Tước cười xã giao, anh vô thức gỡ tay Lâm Tử Yến khỏi tay mình.
-Anh có cuộc họp.
-Đi thôi, mọi người chờ anh nãy giờ.
Lâm Tử Yến lôi Lưu Thiên Tước đi, Mạch Hiểu Nặc sững sờ. Chẳng lẽ anh không nhìn thấy cô? Không thể, khoảng cách giữa họ chưa đến mười bước chân kia mà. Cô không làm chủ được bản thân, vô tình bước lên níu lấy cánh tay anh. Lưu Thiên Tước cùng cô gái bên cạnh quay lại, cô ta nhìn Mạch Hiểu Nặc khó hiểu, hành động đường đột của cô phục vụ cũng thu hút không ít ánh nhìn của người xung quanh.
Lưu Thiên Tước không nói gì, anh cảm nhận được bàn tay siết lấy tay anh đang run rẩy.
-Có chuyện gì sao?
Lâm Gia Tuệ đến gần, bà ta chăm chú quan sát Lưu Thiên Tước, nhận ra anh vẫn điềm tĩnh như bình thường Lâm Gia Tuệ chuyển sự chú ý sang Mạch Hiểu Nặc. Cô gượng cười.
-Xin hỏi, anh có muốn dùng chút rượu không?
-Cám ơn.
Lưu Thiên Tước nhận lấy ly rượu trong tay cô, rồi theo Lâm Tử Yến bỏ đi. Thái độ hờ hững của anh cũng đập tan ánh nhìn tò mò của đám đông. Mạch Hiểu Nặc một lần nữa từ phía sau nhìn theo bóng lưng Lưu Thiên Tước xa dần. Cô đau đớn tự hỏi liệu mình có đang là gánh nặng cản bước tiến của anh?
Lâm Gia Tuệ nhìn thấu nỗi buồn trong mắt Mạch Hiểu Nặc, bà ta lại gần nhìn rõ cô hơn.
-Cô tên là gì?
Mạch Hiểu Nặc hoàn hồn nhìn người bên cạnh, cô ấp úng chưa kịp trả lời thì Trần Chí Kiệt đã đến bên cạnh giải vây.
-Thật xin lỗi quý khách, cô ấy mới đến hôm nay nên còn nhiều thiếu sót. Còn không xin lỗi?
-Tôi xin lỗi.
May sao lúc ấy có người đến nói chào Lâm Gia Tuệ, Trần Trí Kiệt liền nhanh chân lôi Mạch Hiểu Nặc rời khỏi. Anh ta đưa cô vào phòng nghỉ cho nhân viên, cửa vừa đóng Trần Trí Kiệt thở phào.
-Hiểu Nặc, cậu làm sao thế? Khi không lại khiếm nhã với khách?
Trần Trí Kiệt tròn mắt nhìn Mạch Hiểu Nặc, không biết do những lời anh ta mắng hay do quá căng thẳng mà cô đang khóc. Mạch Hiểu Nặc trong trí nhớ của Trần Trí Kiệt chưa từng có nét mặt này, anh ta ngồi xuống bên cạnh cô.
-Tôi không có ý mắng cậu đâu.
Mạch Hiểu Nặc không đáp, cô chỉ đơn giản khóc vì buồn. Buồn cho Lưu Thiên Tước, anh sánh bước bên cô gái khác với gương mặt lạnh nhạt, trong nét cười không một chút chân thành. Buồn cho tình yêu cô vun xới bấy lâu, nhưng Mạch Hiểu Nặc càng buồn hơn vì cho đến khi anh sánh bước cùng cô gái khác lướt qua cô như hai người xa lạ thì Mạch Hiểu Nặc cô không hiểu sao vẫn không một chút hối hận vì đã yêu anh.
-Đừng lo, tôi không khóc vì cậu, tôi khóc vì một người khác.
Trần Trí Kiệt nhìn nét đượm buồn trong mắt Mạch Hiểu Nặc, một suy nghĩ nhen nhóm trong lòng, nếu có một người con gái như Mạch Hiểu Nặc vì anh ta mà rơi nước mắt thì sẽ thế nào?
Lưu Thiên Tước nhìn xuống cửa sổ sát đất, dáng Mạch Hiểu Nặc rảo bước trên đường mỏng manh mà cô đơn. Anh nắm chặt ly rượu Mạch Hiểu Nặc đưa, uống một hơi cạn sạch. Có lẽ trong cuộc đời mình, đây là ly rượu đắng nhất mà Lưu Thiên Tước từng uống.
Đã gần nửa đêm, Mạch Hiểu Nặc trăn trở không sao chợp mắt. Nửa tiếng trước Lưu Thiên Tước nhắn tin, nói anh đợi cô dưới ký túc xá. Mạch Hiểu Nặc không trả lời, cô muốn một lần bỏ mặc Lưu Thiên Tước, nhưng không thể.
Mạch Hiểu Nặc khoác vội áo vội vã chạy xuống sân, trong ánh đèn vàng vọt Lưu Thiên Tước tựa người vào xe, không biết anh đã nhìn chằm chằm lên cửa sổ phòng cô từ khi nào.
- Đáng lẽ không thấy em trả lời anh phải về đi chứ.
Mạch Hiểu Nặc trách, ở khoảng cách gần cô ngửi thấy mùi rượu từ người anh, đêm nay Lưu Thiên Tước uống hơi nhiều. Không say nhưng cũng đủ khiến anh chìm đắm trong mênh mông suy nghĩ.
-Đáng lẽ em không nên xuống gặp anh.
Lưu Thiên Tước cười buồn, từ hơi thở có thể đoán Mạch Hiểu Nặc đã vội vã chạy xuống lầu. Mạch Hiểu Nặc cũng cười, cô thở dài.
-Nhưng em vẫn là không nỡ bỏ mặc anh. Làm thế nào bây giờ?
Lưu Thiên Tước chau mày nhìn Mạch Hiểu Nặc, tuy vô lý nhưng anh muốn nổi nóng với cô, muốn phát cáu với cái cách cô giữ riêng mọi đau khổ trong lòng.
Anh nắm tay Mạch Hiểu Nặc lôi cô vào băng ghế sau xe, hơi cùng mùi rượu bao vây lấy Mạch Hiểu Nặc, anh hôn cô, xâm chiếm từng hơi thở, tham lam mút lấy môi lưỡi Mạch Hiểu Nặc. Lưu Thiên Tước ôm chặt eo cô, như muốn khắc sâu thân hình bé nhỏ của cô vào trong anh, một tay Lưu Thiên Tước ngang ngược mơn trớn tấm lưng nhẵn mịn.
Anh kéo dài nụ hôn xuống cổ Mạch Hiểu Nặc, cô cảm thấy hơi thở anh nóng hổi. Mạch Hiểu Nặc nhẹ đẩy Lưu Thiên Tước ra nhưng anh vẫn ôm ghì lấy cô.
-Thiên Tước, anh say rồi.
-Nặc Nặc, em không ghen sao?
-Em không biết.
Lưu Thiên Tước ngước nhìn Mạch Hiểu Nặc, anh ngồi thẳng người nhưng vẫn không muốn buông tay, ôm Mạch Hiểu Nặc trong lòng, ngửi mùi hương trên tóc cô khiến anh bình ổn lại.
-Sao lại không biết?
Cô do dự một chút rồi đưa tay vuốt nhẹ khóe mắt anh.
-Vì em không nhìn thấy một chút tình cảm nào ở đây.
Anh cười, quả nhiên người con gái nhìn thấu anh nhất có lẽ ngoài mẹ anh ra chỉ còn Mạch Hiểu Nặc. Lưu Thiên Tước áp trán mình vào trán cô vui vẻ hỏi.
-Bây giờ thì sao? Em có thấy chút tình cảm nào không?
-Thiên Tước, gần quá em không thấy được.
Anh hôn lên trán Mạch Hiểu Nặc, cô khiến anh day dứt không thôi nhưng cũng chỉ có cô mới mang lại sự yên ổn cùng bình yên cho trái tim mệt mỏi của anh. Anh yêu cô nhưng cũng giận cô vô cùng, sau nụ hôn anh búng lên trán Mạch Hiểu Nặc khiến cô đau điếng.
-Anh sao thế?
-Bạn gái Nặc Nặc, em thật sự không biết nổi giận là gì sao?
-Tất nhiên em biết. Em đang rất rất tức giận, bạn trai Thiên Tước, anh có gì biện hộ cho hành động của mình không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook