Một Đời Thương
-
Chương 5
Dứt lời, Sói kéo tay tôi đi nhanh ra ngoài, nhanh đến nỗi chân tôi xém chút vắt vẻo lên nhau. Thân mình hơi lảo đảo vì hơi say rượu, tay lại bị nắm chặt khiến tôi khó chịu, lên tiếng.
- Sói, anh buông ra, kéo thế tôi đi sao kịp.
- Cô nhanh đi!
Ra đến xe, Sói mở cửa đẩy tôi vào nhanh trong xe, chiếc xe lập tức chạy nhanh đến một đoạn vắng vẻ, phía trên Sói đã xuống xe tự khi nào cũng không quên khóa chốt cửa. Do men say ngà ngà, tôi vẫn không nhận ra bên cạnh có người. Đến khi xe dừng hẳn, một bàn tay to đặt lên ngực tôi xoa nắn không ngừng. Có chút hoảng loạn, tôi co người chống đỡ, trong đầu thoáng suy nghĩ cực nhanh..Chẳng lẽ, Trình Ca bắt tôi tiếp khách trên xe của anh ta???
- Là tôi, cô hợp tác chút đi.
Là giọng của Trình ca, giọng hắn bình thường trầm ấm sau nay lại khàn đến mức này?
Bàn tay to lớn xoa nắn ngực tôi, lại như không nhịn được xé rách cả váy, giống như gấp gáp đến cực điểm. Tôi hiện tại không thêm chống chế, hai tay tôi bị hắn giữ chặt cố định trên đầu, hai chân lại đang vắt ngang eo của hắn. Mặc dù vẫn còn say men nhưng thần trí tôi vẫn tỉnh táo rất nhiều. Trình ca lúc này có gì đó không phải... chẳng phải hắn nói hắn không chơi đào của mình sao??
- Trình Ca, anh...anh..làm sao vậy?
Trình ca thoáng chốc dừng lại, trong bóng đêm tôi thấy được đôi mắt hắn.. Đôi mất thoáng đỏ ngầu của dục vọng, lạnh lẽo, u ám, không hề có một tia yêu thương nào.. Ánh mắt này tại sao lại có thể đáng sợ đến như vậy?
- Tam Như, đêm này của cô tôi mua, làm cho tốt.
Tôi chẳng còn biết nói gì, tôi cũng có quyền nói không muốn sao?! Buồn cười, trinh tiết trước sau gì hôm nay cũng mất, mất trong tay ai đã chẳng còn quan trọng rồi.. Mặc cho số phận, tôi nhắm mắt, khẽ nói:
- Nhẹ nhàng một chút.
Trình Ca hung hăng xé rách quần lót nhỏ mà khi trưa hắn cho người chuẩn bị cho tôi. Không cần bàn cãi tôi cũng biết đây là loại đắc tiền quyến rũ đàn ông. Đôi tay hắn mạnh bạo xoa xoa ngực, đôi ngực tròn nhỏ bị hắn xoa mút đến không còn nhìn ra hình dạng nữa. Hắn nhấc bổng chân tôi lên khiến cho hai chân dạng ra thật rộng, tôi biết thời khắc đau đớn ấy chuẩn bị đến..
Trình ca nhìn tôi, tôi lại vì sợ hãi mà không dám nhìn lại, hai tay víu chặt lấy bắp chân hắn, từng động tác của hắn cũng khiến toàn thân tôi như căng cứng.. Đây người ta gọi là phá trinh sao?
Trong đầu bỗng vang lên giọng nói của Trung, anh hứa sẽ lấy tôi làm vợ.. haha bây giờ đã không còn được nữa rồi!!!
Cảm nhận sự đau đớn ở vùng hạ thân đem lại, tôi cố gắng cắn môi ngăn cho tiếng thét vang lên. Con đường này là do tôi chọn, không có quyền kêu than.. Đêm nay nếu tôi còn không vượt qua được thì cuộc đời về sau, tôi đi bằng cách nào được đây?
Hai tay siết chặt lấy Trình ca, bên dưới hạ thân, Trình ca vẫn từ từ tiến vào.. Đến giai đoạn kia, hắn nhanh thật nhanh đâm sâu thẳng khiến tôi vì đau quá mà bậc ngồi dậy. Mồ hôi trên người tuôn ra không ngừng, môi cũng bị cắn đến túa máu, chỉ cố gắng ngăn dòng nước mắt đang muốn trực trào ra ngoài... Cố lên không được khóc, tôi dặn lòng mình là không được ngã gục..
Tôi chẳng còn biết đau là gì nữa, bên dưới người đàn ông ấy vẫn đang hì hục luận động. Cũng chẳng nhớ được là thân thể tôi bao lâu thì ngừng chuyển động, chỉ biết rằng qua ngày hôm nay tôi đã chẳng phải là thiếu nữ nữa rồi!!!
Tôi - Không mẹ, không cha, không gia đình..
Tôi - Đã không còn là tôi được nữa rồi!!
Sáng hôm sau, khi nghe tiếng kêu inh ỏi của ai đó, tôi từ từ mở mắt dậy. Trước mặt tôi là một người phụ nữ đứng tuổi, gương mặt bà có chút đáng sợ. Không phải ma quỷ nhưng là nghiêm túc đến đáng sợ.
- Cô Như, cậu Trình bảo tôi gọi cô dậy.
- Vâng, bây giờ là mấy giờ rồi?
Người phụ nữ nghiêm mặt, kéo chân gấp lại ngay ngắn.
- 1 giờ trưa rồi, cô ngủ nhiều thật.
Tôi vội bước xuống giường nhưng vừa đặt chân xuống đất vùng hạ thân lại đau như ai đang sát muối vào, có chút chống đỡ không kịp tôi ngã quỵ xuống đất.
- Cái cô này, cẩn thận chút đi, sao yếu thế?
Người phụ nữ lớn tuổi đỡ lấy tôi, bà nâng tôi ngồi lên giường, mắt nheo lại:
- Một chút vào trong nhớ dùng lọ thuốc tôi để sẵn thoa lên chỗ đó, hơi khó chịu một chút nhưng sẽ giúp cô dễ chịu và lành lặn hồng hào.
Lành lặn hồng hào??? Tôi có chút ngại ngùng nhìn bà, nhỏ giọng:
- Cảm ơn bác.
- Không cần cảm ơn tôi đâu, việc thường ngày, cô là người của cậu Trình, sau này để ý chút, cậu ấy thấy thế chứ tốt lắm, không để cô thiệt thòi đâu.
Tôi ngước mắt lên nhìn bà, gương mặt bà mỗi khi nhắc đến Trình ca lại rất dịu dàng, người phụ nữ này có vẻ quan tâm đến hắn rất nhiều thì phải..
- Đứng dậy đi, tôi đỡ cô vào trong phòng tắm.
Nâng thân người, tôi được bà ấy dìu vào phòng, thấy tôi vào trong, bà ta đóng cửa lại, nghiêm túc nói với tôi:
- Cô nhanh một chút, tôi sẽ đợi đưa cô xuống, hũ thuốc phía kia nhớ thoa sau đó rửa nước ấm cẩn thận.
Tôi nhìn trên tủ để khăn, thấy một lọ thuốc màu trắng đục, không ngại mà nghĩ đến hôm qua.. Tôi nằm lên giường bằng cách nào nhỉ, là ai đưa tôi về?
Lại nói, chỗ này đau thật sự đấy!
Nhìn mình trong gương, tôi hiện giờ đã không còn sự lựa chọn nào nữa rồi, bước một bước sẽ phải bước tiếp hai bước.. Bước sai cũng phải là bước...
Tắm rửa qua một lượt, tôi quấn khăn tắm ra ngoài vì nhìn lại trong phòng tắm không có quần áo.
- Quần ảo của cô trong tủ, tất cả là đồ mới, cô thích mẫu nào có thể lấy, tất cả là của cô.
Tôi mở tủ, lấy nhanh một chiếc quần jean đen cùng áo thun ôm sát, mặc nhanh sau đó theo bà ấy đi xuống lầu.
- Trình Ca cho gọi tôi sao?
- Vâng.
Tôi im lặng, đi qua một hành lang dài, sát bên là vườn hoa mẫu đơn rực rỡ, chỗ này hình như khá lạ...
Đến trước 1 căn phòng lớn, người phụ nữ nghiêm túc nói với tôi:
- Tôi tên Bạch, sau này có gì bảo tôi. Cô vào đi, cậu Trình đang chờ.
Tôi gật đầu, gõ cửa vài cái, bên trong chốt cửa được mở ra. Sói nhìn tôi, anh ta mỉm cười:
- Vào đi Tam Như.
Vào trong, Trình Ca đang ngồi ở ghế lớn, hai chân hắn vắt chéo, dưới chân có 2 cô gái ngực to đang cùng nhau xoa bóp chân.
- Trình Ca.
Trình Ca nhìn tôi, hắn buông thuốc vape trên tay xuống, ánh mắt sâu thẳm tia đến trên người tôi. Phút chốc cảnh 18+ hôm qua lại một lần nữa tua lại, gương mặt tôi có chút nóng ran.
- Cô ổn chứ?
Tôi không trả lời, chỉ gật đầu thật mạnh.
- Sau này dì Bạch sẽ là người của cô, cô có thể tùy ý sai bảo.
Là người của tôi sao? Như thế là có ý gì???
Sói từ sau đi nhìn tôi, hắn cười rạng rỡ:
- Tam Như, cô may mắn thật.
Tôi ngơ ngác không hiểu gì, hỏi lại:
- Là sao, tôi không hiểu?
Trình Ca đứng phắt dậy, hắn đi đến trước mặt tôi, cười nhạt:
- Đi theo tôi, làm người của tôi, không tốt cho cô sao?
Tôi nhìn hắn chăm chú, gương mặt hắn đẹp quá nhưng những lời hắn nói tôi lại hiểu không kịp.
- Trình Ca, tôi chẳng phải là đào của anh sao? Anh nói gì tôi thật sự không hiểu được thì?
Bàn tay to lớn khẽ vuốt má tôi, hắn thản nhiên nói:
- Đêm qua cô cho tôi, tôi lại không thích cho người của mình đi phục vụ tên đàn ông khác. Giết cô thì không nỡ, chi bằng cô ở lại bên cạnh tôi, làm việc cho tôi. Người ngoài sẽ biết đến cô là bạn gái Trình Ca..
Hắn tiếng sát lại tai tôi, nói nhỏ:
- Nhưng chỉ có chúng ta hiểu giữa tôi và cô là loại quan hệ gì? Là chủ - tớ!!!
Bộ não tôi chạy hết công suất nhưng vẫn có vẻ trì độn, một bước thành người yêu đại ca sao, có nhanh quá không?
- Trình Ca.. ý anh là, tôi sẽ giống như Sói sao?
- Không đúng, Sói là anh em của tôi, còn cô là thuộc hạ của tôi. Không giống nhau!!!
Nhìn gương mặt của Trình Ca lạnh lẽo mà đẹp rạng rỡ, tôi lại cảm thấy bản thân mình quá đề cao mình rồi. Tôi không hơn không kém người hầu của hắn là bao nhiêu, chỉ khác một chút, địa vị tôi cao hơn một chút. Bạn gái hắn sao, buồn cười, tôi là kẻ đỡ đạn thì đúng hơn..
Siết hai tay thật chặt, tôi như hạ quyết tâm cuối cùng. Kề sát tai Trình Ca, tôi nói nhỏ vào tai hắn:
- Trình Ca, nếu anh giữ lại mạng của Tam Như này thì ít nhất trong mắt anh tôi cũng có chút khiến anh thích thú. Làm người hầu của anh cũng được, Tam Như không ngại nhưng tôi muốn anh, muốn con người anh!
Trình Ca thoáng chốc đứng sững, không lâu sau, hắn chộp lấy cổ tôi, siết khá mạnh:
- Cô có quyền đòi hỏi sao?
Tôi ngang ngạnh, nụ cười không tắt:
- Anh sợ sao?
Đối diện với hắn, tôi thấy sự suy nghĩ trong ánh mắt hắn, giọng khẽ nói mặc dù có chút khó khăn:
- Tôi cần t*ng trùng của anh, tôi muốn anh đảm bảo cho tôi. Một khi Tam Như tôi làm được việc, anh phải cho tôi một chỗ đứng. Tôi cần một đứa con!
Bàn tay siết cổ tôi dần tăng lực, ước chừng tôi tưởng mình như ngừng thở.
Giọng hắn giận dữ, hét:
- Cô nghĩ cô là ai, dám yêu cầu tôi sao?
Tôi quyết đấu tranh đến cùng:
- Nếu không anh giết tôi chết đi, sống.... sống.. không có.. sự đảm bảo..tôi không..cần
Mặc dù là đang uy hiếp nhưng những thứ tôi nói ra đều là sự thật. Cái cuộc sống không có một sự đảm bảo nào đã khiến tôi sợ hãi lắm rồi. Ngày trước mẹ Lan muốn đánh thì đánh, muốn mắng thì mắng, muốn bán tôi thì bán..Tôi cũng là con người, cũng phục vụ cho bà ấy nhưng cuối cùng thì sao.. Xém chút bán đi làm ô sin cho bọn lão già bụng to làm máy đẻ rồi. Tôi không sợ cực khổ, tôi chỉ sợ những việc tôi làm là vô ích, là công không.
Trình Ca nhìn tôi, tròng mắt hắn thoáng đảo, thấy tôi gần như không thở được nữa, hắn mới chịu buông tay.
- Muốn tôi đảm bảo cho cô sao, cô cũng biết tính toán đấy. Nhưng Tam Như, trước tiên cô phải để bản thân mình có giá trị, thứ vô dụng có đẹp cũng không có ích lợi gì.
Nói rồi hắn cùng Sói đi ra ngoài, bỏ lại tôi cùng chiếc cổ đỏ ửng một đường.. Ôm cổ, tôi cố hít thở cho không khí lưu thông...Miệng khẽ nhếch cười.. Cuối cùng thì tôi cũng có khả năng ngoi lên rồi.. Mẹ Lan..Rồi bà sẽ phải nếm đủ, nếm đủ.
- Sói, anh buông ra, kéo thế tôi đi sao kịp.
- Cô nhanh đi!
Ra đến xe, Sói mở cửa đẩy tôi vào nhanh trong xe, chiếc xe lập tức chạy nhanh đến một đoạn vắng vẻ, phía trên Sói đã xuống xe tự khi nào cũng không quên khóa chốt cửa. Do men say ngà ngà, tôi vẫn không nhận ra bên cạnh có người. Đến khi xe dừng hẳn, một bàn tay to đặt lên ngực tôi xoa nắn không ngừng. Có chút hoảng loạn, tôi co người chống đỡ, trong đầu thoáng suy nghĩ cực nhanh..Chẳng lẽ, Trình Ca bắt tôi tiếp khách trên xe của anh ta???
- Là tôi, cô hợp tác chút đi.
Là giọng của Trình ca, giọng hắn bình thường trầm ấm sau nay lại khàn đến mức này?
Bàn tay to lớn xoa nắn ngực tôi, lại như không nhịn được xé rách cả váy, giống như gấp gáp đến cực điểm. Tôi hiện tại không thêm chống chế, hai tay tôi bị hắn giữ chặt cố định trên đầu, hai chân lại đang vắt ngang eo của hắn. Mặc dù vẫn còn say men nhưng thần trí tôi vẫn tỉnh táo rất nhiều. Trình ca lúc này có gì đó không phải... chẳng phải hắn nói hắn không chơi đào của mình sao??
- Trình Ca, anh...anh..làm sao vậy?
Trình ca thoáng chốc dừng lại, trong bóng đêm tôi thấy được đôi mắt hắn.. Đôi mất thoáng đỏ ngầu của dục vọng, lạnh lẽo, u ám, không hề có một tia yêu thương nào.. Ánh mắt này tại sao lại có thể đáng sợ đến như vậy?
- Tam Như, đêm này của cô tôi mua, làm cho tốt.
Tôi chẳng còn biết nói gì, tôi cũng có quyền nói không muốn sao?! Buồn cười, trinh tiết trước sau gì hôm nay cũng mất, mất trong tay ai đã chẳng còn quan trọng rồi.. Mặc cho số phận, tôi nhắm mắt, khẽ nói:
- Nhẹ nhàng một chút.
Trình Ca hung hăng xé rách quần lót nhỏ mà khi trưa hắn cho người chuẩn bị cho tôi. Không cần bàn cãi tôi cũng biết đây là loại đắc tiền quyến rũ đàn ông. Đôi tay hắn mạnh bạo xoa xoa ngực, đôi ngực tròn nhỏ bị hắn xoa mút đến không còn nhìn ra hình dạng nữa. Hắn nhấc bổng chân tôi lên khiến cho hai chân dạng ra thật rộng, tôi biết thời khắc đau đớn ấy chuẩn bị đến..
Trình ca nhìn tôi, tôi lại vì sợ hãi mà không dám nhìn lại, hai tay víu chặt lấy bắp chân hắn, từng động tác của hắn cũng khiến toàn thân tôi như căng cứng.. Đây người ta gọi là phá trinh sao?
Trong đầu bỗng vang lên giọng nói của Trung, anh hứa sẽ lấy tôi làm vợ.. haha bây giờ đã không còn được nữa rồi!!!
Cảm nhận sự đau đớn ở vùng hạ thân đem lại, tôi cố gắng cắn môi ngăn cho tiếng thét vang lên. Con đường này là do tôi chọn, không có quyền kêu than.. Đêm nay nếu tôi còn không vượt qua được thì cuộc đời về sau, tôi đi bằng cách nào được đây?
Hai tay siết chặt lấy Trình ca, bên dưới hạ thân, Trình ca vẫn từ từ tiến vào.. Đến giai đoạn kia, hắn nhanh thật nhanh đâm sâu thẳng khiến tôi vì đau quá mà bậc ngồi dậy. Mồ hôi trên người tuôn ra không ngừng, môi cũng bị cắn đến túa máu, chỉ cố gắng ngăn dòng nước mắt đang muốn trực trào ra ngoài... Cố lên không được khóc, tôi dặn lòng mình là không được ngã gục..
Tôi chẳng còn biết đau là gì nữa, bên dưới người đàn ông ấy vẫn đang hì hục luận động. Cũng chẳng nhớ được là thân thể tôi bao lâu thì ngừng chuyển động, chỉ biết rằng qua ngày hôm nay tôi đã chẳng phải là thiếu nữ nữa rồi!!!
Tôi - Không mẹ, không cha, không gia đình..
Tôi - Đã không còn là tôi được nữa rồi!!
Sáng hôm sau, khi nghe tiếng kêu inh ỏi của ai đó, tôi từ từ mở mắt dậy. Trước mặt tôi là một người phụ nữ đứng tuổi, gương mặt bà có chút đáng sợ. Không phải ma quỷ nhưng là nghiêm túc đến đáng sợ.
- Cô Như, cậu Trình bảo tôi gọi cô dậy.
- Vâng, bây giờ là mấy giờ rồi?
Người phụ nữ nghiêm mặt, kéo chân gấp lại ngay ngắn.
- 1 giờ trưa rồi, cô ngủ nhiều thật.
Tôi vội bước xuống giường nhưng vừa đặt chân xuống đất vùng hạ thân lại đau như ai đang sát muối vào, có chút chống đỡ không kịp tôi ngã quỵ xuống đất.
- Cái cô này, cẩn thận chút đi, sao yếu thế?
Người phụ nữ lớn tuổi đỡ lấy tôi, bà nâng tôi ngồi lên giường, mắt nheo lại:
- Một chút vào trong nhớ dùng lọ thuốc tôi để sẵn thoa lên chỗ đó, hơi khó chịu một chút nhưng sẽ giúp cô dễ chịu và lành lặn hồng hào.
Lành lặn hồng hào??? Tôi có chút ngại ngùng nhìn bà, nhỏ giọng:
- Cảm ơn bác.
- Không cần cảm ơn tôi đâu, việc thường ngày, cô là người của cậu Trình, sau này để ý chút, cậu ấy thấy thế chứ tốt lắm, không để cô thiệt thòi đâu.
Tôi ngước mắt lên nhìn bà, gương mặt bà mỗi khi nhắc đến Trình ca lại rất dịu dàng, người phụ nữ này có vẻ quan tâm đến hắn rất nhiều thì phải..
- Đứng dậy đi, tôi đỡ cô vào trong phòng tắm.
Nâng thân người, tôi được bà ấy dìu vào phòng, thấy tôi vào trong, bà ta đóng cửa lại, nghiêm túc nói với tôi:
- Cô nhanh một chút, tôi sẽ đợi đưa cô xuống, hũ thuốc phía kia nhớ thoa sau đó rửa nước ấm cẩn thận.
Tôi nhìn trên tủ để khăn, thấy một lọ thuốc màu trắng đục, không ngại mà nghĩ đến hôm qua.. Tôi nằm lên giường bằng cách nào nhỉ, là ai đưa tôi về?
Lại nói, chỗ này đau thật sự đấy!
Nhìn mình trong gương, tôi hiện giờ đã không còn sự lựa chọn nào nữa rồi, bước một bước sẽ phải bước tiếp hai bước.. Bước sai cũng phải là bước...
Tắm rửa qua một lượt, tôi quấn khăn tắm ra ngoài vì nhìn lại trong phòng tắm không có quần áo.
- Quần ảo của cô trong tủ, tất cả là đồ mới, cô thích mẫu nào có thể lấy, tất cả là của cô.
Tôi mở tủ, lấy nhanh một chiếc quần jean đen cùng áo thun ôm sát, mặc nhanh sau đó theo bà ấy đi xuống lầu.
- Trình Ca cho gọi tôi sao?
- Vâng.
Tôi im lặng, đi qua một hành lang dài, sát bên là vườn hoa mẫu đơn rực rỡ, chỗ này hình như khá lạ...
Đến trước 1 căn phòng lớn, người phụ nữ nghiêm túc nói với tôi:
- Tôi tên Bạch, sau này có gì bảo tôi. Cô vào đi, cậu Trình đang chờ.
Tôi gật đầu, gõ cửa vài cái, bên trong chốt cửa được mở ra. Sói nhìn tôi, anh ta mỉm cười:
- Vào đi Tam Như.
Vào trong, Trình Ca đang ngồi ở ghế lớn, hai chân hắn vắt chéo, dưới chân có 2 cô gái ngực to đang cùng nhau xoa bóp chân.
- Trình Ca.
Trình Ca nhìn tôi, hắn buông thuốc vape trên tay xuống, ánh mắt sâu thẳm tia đến trên người tôi. Phút chốc cảnh 18+ hôm qua lại một lần nữa tua lại, gương mặt tôi có chút nóng ran.
- Cô ổn chứ?
Tôi không trả lời, chỉ gật đầu thật mạnh.
- Sau này dì Bạch sẽ là người của cô, cô có thể tùy ý sai bảo.
Là người của tôi sao? Như thế là có ý gì???
Sói từ sau đi nhìn tôi, hắn cười rạng rỡ:
- Tam Như, cô may mắn thật.
Tôi ngơ ngác không hiểu gì, hỏi lại:
- Là sao, tôi không hiểu?
Trình Ca đứng phắt dậy, hắn đi đến trước mặt tôi, cười nhạt:
- Đi theo tôi, làm người của tôi, không tốt cho cô sao?
Tôi nhìn hắn chăm chú, gương mặt hắn đẹp quá nhưng những lời hắn nói tôi lại hiểu không kịp.
- Trình Ca, tôi chẳng phải là đào của anh sao? Anh nói gì tôi thật sự không hiểu được thì?
Bàn tay to lớn khẽ vuốt má tôi, hắn thản nhiên nói:
- Đêm qua cô cho tôi, tôi lại không thích cho người của mình đi phục vụ tên đàn ông khác. Giết cô thì không nỡ, chi bằng cô ở lại bên cạnh tôi, làm việc cho tôi. Người ngoài sẽ biết đến cô là bạn gái Trình Ca..
Hắn tiếng sát lại tai tôi, nói nhỏ:
- Nhưng chỉ có chúng ta hiểu giữa tôi và cô là loại quan hệ gì? Là chủ - tớ!!!
Bộ não tôi chạy hết công suất nhưng vẫn có vẻ trì độn, một bước thành người yêu đại ca sao, có nhanh quá không?
- Trình Ca.. ý anh là, tôi sẽ giống như Sói sao?
- Không đúng, Sói là anh em của tôi, còn cô là thuộc hạ của tôi. Không giống nhau!!!
Nhìn gương mặt của Trình Ca lạnh lẽo mà đẹp rạng rỡ, tôi lại cảm thấy bản thân mình quá đề cao mình rồi. Tôi không hơn không kém người hầu của hắn là bao nhiêu, chỉ khác một chút, địa vị tôi cao hơn một chút. Bạn gái hắn sao, buồn cười, tôi là kẻ đỡ đạn thì đúng hơn..
Siết hai tay thật chặt, tôi như hạ quyết tâm cuối cùng. Kề sát tai Trình Ca, tôi nói nhỏ vào tai hắn:
- Trình Ca, nếu anh giữ lại mạng của Tam Như này thì ít nhất trong mắt anh tôi cũng có chút khiến anh thích thú. Làm người hầu của anh cũng được, Tam Như không ngại nhưng tôi muốn anh, muốn con người anh!
Trình Ca thoáng chốc đứng sững, không lâu sau, hắn chộp lấy cổ tôi, siết khá mạnh:
- Cô có quyền đòi hỏi sao?
Tôi ngang ngạnh, nụ cười không tắt:
- Anh sợ sao?
Đối diện với hắn, tôi thấy sự suy nghĩ trong ánh mắt hắn, giọng khẽ nói mặc dù có chút khó khăn:
- Tôi cần t*ng trùng của anh, tôi muốn anh đảm bảo cho tôi. Một khi Tam Như tôi làm được việc, anh phải cho tôi một chỗ đứng. Tôi cần một đứa con!
Bàn tay siết cổ tôi dần tăng lực, ước chừng tôi tưởng mình như ngừng thở.
Giọng hắn giận dữ, hét:
- Cô nghĩ cô là ai, dám yêu cầu tôi sao?
Tôi quyết đấu tranh đến cùng:
- Nếu không anh giết tôi chết đi, sống.... sống.. không có.. sự đảm bảo..tôi không..cần
Mặc dù là đang uy hiếp nhưng những thứ tôi nói ra đều là sự thật. Cái cuộc sống không có một sự đảm bảo nào đã khiến tôi sợ hãi lắm rồi. Ngày trước mẹ Lan muốn đánh thì đánh, muốn mắng thì mắng, muốn bán tôi thì bán..Tôi cũng là con người, cũng phục vụ cho bà ấy nhưng cuối cùng thì sao.. Xém chút bán đi làm ô sin cho bọn lão già bụng to làm máy đẻ rồi. Tôi không sợ cực khổ, tôi chỉ sợ những việc tôi làm là vô ích, là công không.
Trình Ca nhìn tôi, tròng mắt hắn thoáng đảo, thấy tôi gần như không thở được nữa, hắn mới chịu buông tay.
- Muốn tôi đảm bảo cho cô sao, cô cũng biết tính toán đấy. Nhưng Tam Như, trước tiên cô phải để bản thân mình có giá trị, thứ vô dụng có đẹp cũng không có ích lợi gì.
Nói rồi hắn cùng Sói đi ra ngoài, bỏ lại tôi cùng chiếc cổ đỏ ửng một đường.. Ôm cổ, tôi cố hít thở cho không khí lưu thông...Miệng khẽ nhếch cười.. Cuối cùng thì tôi cũng có khả năng ngoi lên rồi.. Mẹ Lan..Rồi bà sẽ phải nếm đủ, nếm đủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook