Một Đời Như Mộng
Quyển 2 - Chương 13

Sau khi rời khỏi viện của Tử Mâu, Liễu Mộng Dĩ định trở về phòng, nhưng trong đầu lại hiện ra hình ảnh về Liễm Quân. Nhớ tới vẻ mặt hạnh phúc của hắn khi chơi đùa cùng Tử Mâu, rồi khi hắn nắm lấy tay mình, một cảm giác không nói nên lời, rõ ràng muốn thoát khỏi, nhưng rồi lại lưu luyến không thể quên.

Lúc này, y mới nhớ hôm nay vẫn chưa cho Liễm Quân uống máu của mình, vậy nên lại tự thuyết phục mình, có lẽ là do chuyện này mà thôi.

Liễu Mộng Dĩ vừa bước tới viện của Liễm Quân, đã thấy hắn nằm ngã dưới đất. Liễu Mộng Dĩ vội chạy tới đỡ hắn, thấy hắn toát mồ hôi lạnh, rõ ràng là do độc khí trong cơ thể loạn động.

Nhìn Liễm Quân sắc mặt tái nhợt, biểu tình thống khổ, Liễu Mộng Dĩ nhịn không được ôm hắn chặt hơn. Y tiện tay cầm lấy dao nhỏ trên bàn, cắt một đường trên cổ tay mình, đưa tới bên miệng Liễm Quân.

Chất lỏng lành lạnh từ từ chảy vào miệng, mang theo mùi vị của máu, đau đớn của Liễm Quân dần giảm bớt.

Khi hắn phục hồi lại tinh thần thì thấy mình đang cầm tay Liễu Mộng Dĩ, trên làn da tái nhợt vẫn còn nhìn thấy vài vết dao cắt. Liễm Quân nghĩ đến hàng ngày Liễu Mộng Dĩ đều tự cắt một dao trên tay mình, lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, chỉ thấy những vết tích này tựa như từng nhát dao đâm vào tim.

Đây là loại cảm giác gì, Liễm Quân không dám nghĩ tiếp, chỉ biết là mình quan tâm đến suy nghĩ của người này, khát khao được người này vuốt ve ôm ấp.

Không, chỉ như vậy vẫn chưa đủ.

Tâm trạng Liễm Quân trở nên hoảng hốt, nắm lấy tay Liễu Mộng Dĩ, thuận thế đứng dậy hôn lên môi y. Liễu Mộng Dĩ giật mình, biết rõ là phải né tránh, nhưng rồi vẫn không tự chủ được mà sát lại gần hắn.

“Các chủ không có dục vọng sao? Ah, chẳng qua là giúp nhau giải tỏa mà thôi.”

Liễm Quân nói với Liễu Mộng Dĩ, nhưng lại giống như đang tự nhủ chính mình.

Hai người tiến rất gần, chóp mũi chạm vào nhau. Cảm giác môi lưỡi quấn lấy nhau, khiến cho cả hai không còn suy nghĩ được gì nữa, tùy ý để bản thân chìm đắm trong giấc mộng ngọt ngào.

Liễu Mộng Dĩ vốn là người làm việc theo cảm tính, da thịt Liễm Quân nóng bỏng, khi chạm vào thì có cảm giác nhiệt độ đang truyền sang cơ thể mình, ấm áp không nói nên lời.

Y không nhịn được ôm lấy hông Liễm Quân, bàn tay lành lạnh chạm vào khiến Liễm Quân thấy run rẩy. Liễu Mộng Dĩ dường như nhận thấy, lập tức thu tay về, nhưng bị Liễm Quân giữ lại.

Liễm Quân cầm tay Liễu Mộng Dĩ, một lần nữa để nó chạm vào da thịt mình.

Đứng trước khát vọng của cơ thể, lý trí đã không còn trọng yếu. Trong lúc vô thức, Liễu Mộng Dĩ và Liễm Quân đã cởi bỏ y phục đi tới bên giường.

Liễm Quân không thể nghĩ được gì nữa, chỉ biết ngẩng đầu, chìm đắm trong sự gắn bó triền miên.

So với lần đầu tiên, Liễu Mộng Dĩ lúc này đã biết đáp lại nụ hôn của Liễm Quân, không còn thụ động ngốc nghếch như trước nữa.

Khi tay Liễu Mộng Dĩ chạm đến hai điểm mẫn cảm trên ngực, Liễm Quân bỗng cảm thấy mê man.

Vì sao Liễu Mộng Dĩ lại chấp nhận làm chuyện này với mình, không lẽ thực sự chỉ vì dục vọng thôi ư, hay còn có gì khác nữa?

Liễm Quân không dám hỏi, cũng không muốn hỏi.

Dục vọng kiềm nén lâu ngày lại được châm lên, bị tình dục thiêu đốt khiến hắn không thể suy nghĩ thêm nữa. Lúc bàn tay Liễu Mộng Dĩ dịu dàng mơn trớn khuôn mặt hắn, Liễm Quân giữ lấy cổ tay y, nhẹ nhàng hôn lên vết thương.

Rất mềm, rất nhẹ, chẳng quan chỉ là chạm nhẹ vào da thịt, nhưng lại khiến thân thể Liễu Mộng Dĩ như bị điện giật.

Liễu Mộng Dĩ say đắm nhìn Liễm Quân. Cho dù dung mạo đã khôi phục như xưa, hoặc là có xinh đẹp hơn thế nữa thì đối với Liễu Mộng Dĩ cũng chỉ là túi da, điều chân chính khiến y để ý cũng chỉ vì đó là Liễm Quân mà thôi.

Cổ tay được hắn hôn lên vẫn còn hơi nóng, mà nhiệt độ này lại phát ra từ bên trong Liễu Mộng Dĩ. Xưa nay nhiệt độ cơ thể y vốn thấp, nhưng vì sao chỉ cần da thịt kề cận với người này thân thể lại bất giác nóng lên.

Liễu Mộng Dĩ cũng không biết tại sao khi nhìn hắn, chạm vào hắn, thậm chí chỉ nghĩ đến hắn, con tim đã thắt lại, giống như toàn bộ khí huyết trong cơ thể đang tuôn trào.

Đêm đó, y bởi vì độc khí dâng lên mà thổ huyết, cho đến tận bây giờ vẫn còn nhớ rõ mùi vị máu tươi nồng đậm ấy. Liễu Mộng Dĩ lại nhớ máu Tử Mâu từng dính trên y phục mình, chất lỏng đỏ tươi khiến người ta phải giật mình.

Tử Mâu lúc đó là vì Lan Tự, vậy còn y thì sao? Có phải là vì Liễm Quân hay không?

Trong lúc mơ hồ, dường như Liễu Mộng Dĩ đã nhận ra điều gì đó, nhưng rồi lại không muốn nghĩ tiếp nữa.

“Liễu Mộng Dĩ, huynh ngốc ở đó làm gì.”

Thân thể nóng bỏng khiến Liễm Quân không thể chịu đựng thêm được nữa. Hắn tách ra hai chân gác lên vai Liễu Mộng Dĩ, vuốt ve huyệt nhỏ dưới thân.

Liễu Mộng Dĩ nhẹ nhàng hôn lên khắp cơ thể Liễm Quân, thế nhưng động tác của Liễu Mộng Dĩ quá dịu dàng khiến hắn không thể thỏa mãn. Thân thể được đôi tay lạnh lẽo ôm chặt lấy, cho đến khi đôi môi Liễu Mộng Dĩ chạm đến hạ thân của Liễm Quân, Liễm Quân liền không kiềm chế được mà cất tiếng rên rỉ.

Thân thể Liễm Quân vốn rất mẫn cảm, những nơi hai người chạm vào nhau đều đã trở nên nóng bỏng. Dưới sự vuốt ve của Liễu Mộng Dĩ, toàn thân Liễm Quân lúc này đã trở nên vô cùng nhạy cảm.

Hắn run rẩy kịch liệt, hai tay ôm chặt lấy cổ Liễu Mộng Dĩ.

“Phía dưới... Ở đây...”

Liễm Quân hổn hển nói, một lần nữa hắn tách hai chân rộng hết mức, vuốt ve huyệt nhỏ của mình.

Liễu Mộng Dĩ hiểu ý tiến sâu xuống, hai tay giữ lấy đùi của hắn, nhẹ nhàng hôn lên vùng da nhạy cảm của huyệt nhỏ. Sau đó, y vươn đầu lưỡi liếm láp, càng liếm càng tiến vào sâu hơn.

Tình dục cuồng nhiệt như cơn lốc cuốn lấy thân thể, ngay khi lưỡi Liễu Mộng Dĩ xâm nhập vào bên trong, Liễm Quân bỗng giật mình ngồi dậy.

Từ thở dốc đến rên rỉ, khoái cảm mang đến từ thân dưới khiến Liễm Quân như bay bổng, ánh mắt của hắn trở nên mông lung mờ mịt, dường như chỉ có mỗi Liễu Mộng Dĩ là thật.

Liễm Quân rút trâm cài tóc của Liễu Mộng Dĩ xuống, mái tóc như màn đêm xõa tung, che đi một phần khuôn mặt y.

Màu da Liễu Mộng Dĩ tái nhợt, nhưng tóc lại đen vô cùng, y mơ màng nhìn Liễm Quân, trong đôi mắt sâu thẳm chỉ chất chứa một mình đối phương.

Liễm Quân vuốt ve khuôn mặt y, khẽ nhoẻn miệng cười.

Đây là Liễu Mộng Dĩ, người duy nhất khiến hắn muốn kết hợp triền miên, cũng là người duy nhất làm hắn động tâm động tình.

Liễm Quân chậm rãi sát lại gần y, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mà mình hằng khao khát.

Không hề cuồng nhiệt như những lần trước, đơn giản chỉ là một va chạm nhẹ, nhưng lại khiến Liễu Mộng Dĩ không thể kiềm chế khát vọng. Nụ cười của Liễm Quân xinh đẹp mà tao nhã, tựa như muốn nói, thế gian vận vật, chỉ nguyện được cùng huynh bầu bạn.

Liễu Mộng Dĩ nhìn đôi mắt đang cười của hắn, dường như đã hiểu ra điều gì. Trong cơ thể nhộn nhạo như có thứ gì đó muốn được phóng thích, Liễu Mộng Dĩ cảm thấy khí tức đang chạy tán loạn.

Y cố nuốt xuống một ngụm máu tươi đang muốn trào ra, dùng nội lực để chống lại độc tố phản phệ. Mặc dù độc khí tạm thời bị ép xuống, trên mặt y vẫn trắng bệnh như sắp chết.

Liễm Quân hoảng sợ, cuống quýt hỏi, “Là do vừa nãy mất máu...”

Liễu Mộng Dĩ mím môi, lắc đầu.

Liễm Quân không tin, mặc dù tim đau vạn phần, nhưng ngoài miệng vẫn hung hăng trách cứ, “Đã bảo huynh không nên lãng phí máu, ta nhịn một chút không phải là qua sao.”

Liễm Quân cương quyết bắt Liễu Mộng Dĩ nằm xuống, còn bản thân lại cưỡi lên người y.

Tình dục của cả hai đã sắp bùng nổ, Liễm Quân nắm lấy dục vọng cương cứng của Liễu Mộng Dĩ, nhắm ngay hậu huyệt của mình mà ngồi xuống.

Đau đớn kịch liệt lan tỏa khắp cơ thể, thế nhưng Liễm Quân vẫn nắm thứ đó từng chút từng chút đưa vào cơ thể mình. Đứng trước ham muốn tột độ, đau đớn của thể xác dường như đã không còn quan trọng.

Liễu Mộng Dĩ nhìn trán Liễm Quân toát mồ hôi lạnh, cảm thấy con tim đau đớn, y vươn tay vuốt ve cơ thể Liễm Quân.

Chất lỏng tanh ngọt dâng đến cổ họng, ngay khi vừa trào ra khóe miệng, đã nhanh chóng bị Liễu Mộng Dĩ lau đi.

Bên trong Liễm Quân vừa nóng vừa chặt khiến cho khoái cảm của Liễu Mộng Dĩ dâng trào, nhưng vừa nhìn đến dáng vẻ đau đớn của Liễm Quân, y nhịn không được muốn rút ra phân thân. Không ngờ, lại bị Liễm Quân trừng mắt nhìn.

“Liễu Mộng Dĩ... Huynh là đồ ngốc...”

Hai tay Liễu Mộng Dĩ ôm chặt lấy thắt lưng mềm mại của Liễm Quân, thân thể hắn trở nên run rẩy, một lần nữa lại làm cho vật trong cơ thể tiến vào sâu hơn, tận cho đến khi chạm vào điểm nhạy cảm. Sau khi trải qua đau đớn vì bị xỏ xuyên, chẳng mấy chốc khoái cảm cực lạc bắt đầu trào dâng khắp cơ thể. Đó là một loại cảm giác thỏa mãn không nói nên lời.

Liễu Mộng Dĩ vừa ngồi dậy, đã thấy bên ngoài có tiếng động, y nhìn về phía cửa, nhưng lại không thấy gì. Liễm Quân cho là y thất thần, nên hung hăng liếc một cái.

Liễu Mộng Dĩ nghiêng người về trước, đôi tay vừa rồi vuốt ve Liễm Quân giờ lại ôm chặt lấy hắn, nơi kết hợp vẫn đang tiến lui nhịp nhàng, ngực hai người dính sát vào nhau. Mỗi một bộ phận trên cơ thể đều dán chặt lấy nhau, tựa như hai người đang hóa làm một, hình bóng chiếu rọi trên tường không nhìn thấy một kẽ hở.

Đợi đến khi Liễm Quân ngủ say, Liễu Mộng Dĩ mới dè dặt bước xuống giường, rời khỏi phòng. Đến lúc này, y mới vận công để độc huyết phun ra.

Liễu Mộng Dĩ rất sợ vết máu rớt xuống đất sẽ bị người kia phát hiện, thành ra y phải dùng ống tay áo che miệng.

Sắc đỏ của máu lan khắp ống tay áo, nhưng Liễu Mộng Dĩ lại không thèm để mắt. Y cởi áo khoác rồi cẩn thận giấu đi, khi quay đầu nhìn lại khuôn mặt say ngủ của Liễm Quân, khóe miệng không kiềm được mà nhấc lên một nụ cười.

Từ sau khi trở lại Bồng Lai đảo, Liễu Mộng Dĩ vẫn chuyên tâm ở trong phòng luyện công, còn Tử Mâu thì dạy Liễm Quân kỹ thuật dùng châm bức độc.

Mỗi ngày cứ thản nhiên trôi đi, êm đềm mà mãn nguyện.

Khi Lan Tự quay về, tết âm lịch cũng đã qua. Sau khi dặn Tiểu Thu trở về phòng nghỉ ngơi, liền mang theo một hộp lớn đến phòng Tử Mâu, đúng lúc Liễm Quân đang từ bên trong đi ra, hai người đi lướt qua nhau chỉ nghe Lan Tự hừ lạnh một tiếng, hai bên đều không nói gì.

Tử Mâu biết bọn họ không ưa gì nhau, nên cũng không nói gì thêm, chỉ là cười chế nhạo, “Huynh thực không may, tết âm lịch qua lâu như vậy mới chịu trở về, thành ra đồ tết muội cũng không lưu lại cho huynh.”

Lan Tự cũng hùa theo nàng, “Cái này không thể trách ta, chẳng qua ta muốn dạy dỗ tên Cố Tập Phong kia một chút mà thôi.”

Tử Mâu cũng đã biết chuyện Cố Tập Phong ám toán hai người Liễu Mộng Dĩ, nghe Lan Tự nói là đi dạy dỗ cậu ta, nên cũng hết giận.

Lan Tự kể cho Tử Mâu nghe những chuyện trải qua ở Miêu Cương, cuối mới đưa cái hộp lớn cho Tử Mâu.

“Đây là thứ mà ta phải tốn bao nhiêu công sức mới mua về được, muội mở ra xem đi, rất đẹp đó.”

Tử Mâu mở ra xem, bên trong là một bộ y phục đỏ thẫm, vừa nhìn kiểu dáng đã biết là trang phục của thiếu nữ Miêu Cương.

Gấu áo và chân váy đều được thêu rất tỉ mỉ, đẹp đến mức Tử Mâu không kiềm được vuốt ve chúng. Sau khi xem xong toàn bộ, nàng gượng cười, rồi đóng hộp lại.

“Thế nào, không định mặc thử sao?”

Tử Mâu khẽ cười, nàng nói, “Đây là y phục xuất giá của thiếu nữ Miêu Cương, chỉ tiếc là đời này muội không có cơ hội vấn tóc chải đầu trong ngày cưới.”

Ngữ khí của Tử Mâu nghe rất bình thản, nhưng lại đầy nuối tiếc cùng thê lương, Lan Tự đương nhiên hiểu rõ.

Y đành cười nói, “Tử Mâu, xưa nay ta vẫn nghĩ muội thích Các chủ.”

Tử Mâu nghe vậy, lắc đầu cười, “Điều này sao có thể, muội đối với Các chủ chỉ có lòng trung thành.”

Lan Tự nhìn thẳng vào mắt nàng, trên mặt không còn nét cười đùa thường ngày, y hỏi, “Không lẽ muội chưa từng thích một ai sao?”

Tử Mâu sửng sốt, rồi lập tức mỉm cười hỏi lại, “Vậy còn huynh? Huynh đã từng thích ai đó chưa?”

Lan Tự bất giác mở miệng, nhưng cũng không nói nên lời.

Mãi đến khi y định trả lời, Tử Mâu đã vội cắt đứt, “Lan Tự, chúng ta ai cũng không thích ai. Một khi động tình sẽ đồng nghĩa với cái chết, về điểm này, muội và huynh đều hiểu rõ.”

Lan Tự nghe vậy, cười tự giễu, y nói, “Đúng vậy, ai cũng không thích ai, ta và muội đều là những kẻ sợ chết.”

Ánh mắt Lan Tự nhìn về phía xa, từ vị trí này mà nhìn, mơ hồ có thể nhìn thấy rừng hoa Tình Ngữ.

Gọi là hoa Tình Ngữ, nhưng chỉ để cho ba kẻ không thể động tình thưởng thức, sao lại mỉa mai đến vậy?

Hai người cứ lẳng lặng ngồi, một lúc lâu sau, Lan Tự mới mở miệng, “Kỳ hạn một năm cũng sắp đến, tên kia sao vẫn chưa chịu rời đi.”

Tử Mâu biết người y nói là Liễm Quân, sắc mặt nàng có chút khác lạ, nhưng rồi lại lấy nụ cười để che giấu.

“Muội chỉ vừa mới dạy hắn cách dùng châm bức độc, hơn nữa thuốc giải độc Các chủ vẫn chưa phối chế xong.”

Ánh mắt Lan Tự lạnh lẽo, y nói, “Rốt cuộc là Các chủ chưa phối chế ra, hay là không muốn phối chế ra?”

Tử Mâu trừng mắt nhìn y, “Huynh nói vậy là có ý gì?”

Lan Tự hừ một tiếng, rồi nói, “Ý là muốn hắn nhanh chóng rời khỏi đây, Tử Mâu, đừng nói với ta là muội không nhận ra tình cảm của Các chủ dành cho hắn.”

Tử Mâu giật mình, nụ cười cứng ngắc trên mặt, Lan Tự thấy thế vội hỏi, “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”

Tử Mâu ráng cười, ra vẻ thản nhiên nói, “Không có gì, chỉ là bị lời của huynh dọa cho sợ thôi.”

Lan Tự nhìn nàng một lúc lâu, khẽ nhíu mày nói, “Võ công càng cao, một khi động tình độc tố phản phệ càng nghiêm trọng, Tử Mâu, muội hẳn là biết nếu như Các chủ động tình với hắn, hậu quả sẽ là gì.”

Trong lòng Tử Mâu chấn động, chỉ mới nghĩ đến hậu quả, thân thể bỗng nhiên run rẩy không thôi.

“Còn ba tháng nữa mới hết kỳ hạn một năm.” Tử Mâu lẩm bẩm.

Lãn Tự như nhớ ra điều gì, y cười một cách đầy hàm ý, “Đúng rồi, trước khi trở về ta đã nghe thấy một chuyện rất thú vị.”

Buổi chiều, Liễm Quân như thường lệ đến viện của Tử Mâu. Phòng của Tử Mâu xưa nay cửa vẫn luôn mở, hôm nay vừa đi đến hành lang đã nghe thấy tiếng bên trong.

“Huynh nói là Tề Lam kia ngã bệnh?”

Đang định bước vào, đã nghe thấy tiếng Tử Mâu truyền tới. Đầu Liễm Quân nhất thời trống rỗng, thân thể giống như bị bổ một đao.

“Muội biết Triệu Yến Quân chứ? Là Thượng Khanh đại tướng quân năm ngoái vừa xuất chinh. Dạo trước có nghe đồn gã bỏ thành chạy trốn, đây chính là tội chết nha. Lại nghe nói sau đó Tề Lam suốt đêm tiến cung cầu Hoàng thượng, thậm chí còn lấy cái chết để can ngăn, Hoàng thượng tức giận giam Tề Lam vào đại lao, tội danh là cấu kết tội thần.”

Nghe thanh âm có thể biết người nói là Lan Tự.

“Năm đó Tề Lam cũng từng vì bằng hữu mà không chịu rời xa kinh thành, thật không ngờ vị Vương gia này lại là một người trọng tình trọng nghĩa. Vậy tình hình bây giờ sao rồi?”

“Người đã được thả ra, khổ nỗi đại lao là nơi thế nào, thân thể Tề Lam ra sao? Còn có độc Tu La trong người. Hiện tại chính là đang nằm trên giường chờ chết mà thôi.”

Lan Tự mỉm cười nhìn ra cửa, đến khi thấy hành lang trống trơn không còn tiếng động, y mới quay đầu nói với Tử Mâu, “Ta nói không sai chứ? Nếu biết được tin tức này, hắn còn không lập tức rời đi.”

Tử Mâu khẽ cau mày, trầm mặc không nói.

Lan Tự lại nói, “Thế nào? Không tin ta sao? Muội từng nói người kia vì báo đáp Tề Lam mới chấp nhận đến nơi này, nếu giờ không chạy về, còn gọi gì là báo đáp?”

Ở chung một thời gian dài như vậy, đương nhiên Tử Mâu hiểu rõ tính tình Liễm Quân.

Xưa nay Liễm Quân là người có ân tất báo, không thích nợ người ta nhân tình, nếu trước đây có thể vì Tề Lam để tới Bồng Lai đảo, thì giờ đương nhiên sẽ không bỏ mặc Tề Lam.

Lan Tự dường như đã nhìn ra tâm tư của nàng, y nói, “Còn nghĩ gì nữa? Hắn sớm rời đi, đối với Các chủ là chuyện tốt.”

Tử Mâu nghe vậy, lẩm bẩm, “Phải.”

Liễm Quân hoảng hốt đi ra khỏi viện, gió ở trên núi so với bên ngoài mạnh hơn rất nhiều, khiến hắn lạnh run. Vừa nãy nghe Tử Mâu và Lan Tự trò chuyện, ngữ khí bình thản, giống như đang nói chuyện phiếm mà thôi, nhưng tới tai Liễm Quân, lại giống như sét đánh giữa trời quang.

Ngày trước tại vương phủ chăm sóc cho Tề Lam, đối với thân thể của chàng, Liễm Quân vô cùng hiểu rõ.

Dù chỉ là chút mưa hay một cơn gió lạnh, cũng có thể khiến chàng nằm trên giường đến ba, bốn ngày, ngay cả sức lực để ngồi cũng không có. Nếu đúng như lời Lan Tự nói, Tề Lam bị giam trong đại lao hơn nửa tháng, hậu quả nghiêm trọng thế nào, Liễm Quân không cần nghĩ cũng có thể đoán được.

Nhớ tới lời Lan Tự, Liễm Quân không khỏi cười khổ.

Tề Lam đúng là người tốt, vì Triệu Yến Quân có thể lấy cái chết của mình ra để can gián, ngay cả mạng cũng không cần, thảo nào trước đây lại nhiệt tình giúp đỡ mình, lẽ nào người tốt lại không được báo đáp sao?

Thời điểm Tề Lam xuất hiện, chính là quãng ngày Liễm Quân khốn khổ nhất.

Tuy nói là muốn chuộc tội cho Lạc Vân hầu, nhưng không thể phủ nhận một điều, chính chàng là người đã cứu vớt Liễm Quân. Nói quá một chút thì chàng chính là ánh sáng trong đêm đen, chiếu rọi cho một kẻ vốn sợ bóng tối như Liễm Quân.

Tề Lam thân là hoàng tộc, thân phận tôn quý, nhưng lại không hề có chút kiêu căng ngạo mạn.

Không chỉ hạ thấp thân phận, thậm chí Tề Lam còn xem mình giống như mọi bình dân bách tính khác. Đêm đó chàng xuất hiện trước mặt Liễm Quân, tựa như thần tiên hạ giới, mang đến ánh sáng hy vọng cho Liễm Quân.

Khi đó Liễm Quân còn chưa biết thân thể Tề Lam yếu ớt như vậy, cứ cách một ngày đến một lần, Liễm Quân cũng chỉ nghĩ là người này rất trọng lời hứa. Mãi đến sau này khi nghe hạ nhân trong vương phủ nói chuyện mới biết, nếu không phải vì mình, chàng mười ngày hai mươi ngày không ra cửa là chuyện bình thường.

Tại phòng nhỏ đơn sơ, dù trời đã khuya Tề Lam vẫn lén lút xuất môn để đến gặp hắn.

Lúc ấy vô cùng kinh ngạc và cảm động, cảm giác đó đến giờ Liễm Quân vẫn còn nhớ rõ.

Chàng dịu dàng bắt mạch trị thương cho hắn, kiên trì dạy hắn đọc sách, giúp hắn giảng giải những từ khó hiểu, sự xúc động và cảm kích này, cõ lẽ cả đời này Liễm Quân không thể nào quên.

Người ác trên thế gian này hàng nghìn hàng vạn, cớ sao ông trời hết lần này đến lần khác không chịu buông tha Tề Lam.

Sự khiếp sợ khi vừa nghe được tin tức đã dần dần rút đi, giờ đây Liễm Quân chỉ cảm thấy khó chịu cùng không đành lòng.

Hơn nửa năm trước hình ảnh Tề Lam hôn mê bất tỉnh vẫn còn hiện rõ trong mắt, khuôn mặt tuấn tú vì bệnh tật mà trở nên nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt lúc có lúc không.

Bệnh tình nguy kịch của Tề Lam lúc đó, bây giờ chỉ mới nghĩ đến, Liễm Quân cũng đã cảm thấy kinh hãi.

Hết chương 13

***

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương