Một Đời Một Kiếp Chỉ Thương Một Người
-
Chương 34
Diệp Ly Lạc cười lạnh:
"Cô nghĩ đây là Diệp gia cho cô làm càn sao?"
Ánh mắt lạnh lẽo khiến cả người Diệp Di Nguyệt bất chợt run lên.
Không thể nào, sao Diệp Ly Lạc lại có thể có ánh mắt như vậy chứ? Nhất định là cô nhìn nhầm rồi.
Đúng vậy, là nhìn nhầm rồi.
Diệp Di Nguyệt trấn an bản thân không can tâm đứng lên:
"Chị giải thích rõ với tôi chuyện hồi sáng đi."
Rốt cuộc vì sao cô lại khoác tay Thẩm Quân ra ngoài dạo chơi chứ? Vả lại quan hệ của cô ta và Thẩm Quân dường như đã thay đổi rồi.
Cô ta không muốn nhắc đến chuyện sáng nay mình bị mất mặt, hiện giờ điều cô ta muốn biết nhất là quan hệ của hai người.
Diệp Ly Lạc mắt không liếc cô ta một cái, chỉ lanh lùng:
"Chúng tôi là vợ chồng ra ngoài đi dạo có gì phải giải thích."
"Chị không phải muốn ly hôn sao?" Diệp Di Nguyệt cắn môi.
Nếu không phải ngày trước cô ta ở nước ngoài thì làm gì đến lượt Diệp Ly Lạc gả cho Thẩm Quân chứ.
Vị trí Lục thiếu phu nhân đó vốn là thuộc về Diệp Di Nguyệt cô mới phải.
Sự ghen tị trong giọng nói của Diệp Ly Lạc cho dù giấu kĩ đến đâu, Diệp Ly Lạc vẫn phát hiện.
Đúng là hay thật, người muốn lại không có được, người không muốn thì cứ phải nhận lấy.
Nhưng Diệp Di Nguyệt này ít nhiều cũng nên hiểu chút chứ, giờ đã là em dâu mà vẫn còn tư tưởng đến anh rể của mình sao?
Thấy Diệp Ly Lạc không có ý trả lời, Diệp Di Nguyệt tức giận:
"Diệp Ly Lạc cô đừng quên cô đã hứa gì với Mạc Tư Lăng."
Mạc Tư Lăng? Đây không phải chính là vị tình lang của thân chủ Diệp Ly Lạc hay sao.
Diệp Di Nguyệt vậy mà nhắc tới anh ta, xem ra quan hệ bọn họ cũng chẳng thể khinh thường đâu.
"Tôi đã hứa gì chứ?"
"Cô nói sẽ nhanh chóng ly hôn với Lục Thẩm Quân sau đó cùng anh ấy chuyển ra nước ngoài sống."
"Em gái biết rõ như vậy sao?"
Vẻ mặt Diệp Di Nguyệt bỗng cứng đờ.
Lời này của Diệp Ly Lạc là muốn ám chỉ điều gì sao?
Diệp Ly Lạc nhìn cô ta cười lạnh.
Hừ! Tưởng mình diễn giỏi lắm sao? Nhan sắc thì hơn đấy nhưng khả năng che giấu tâm tư thì lại chẳng bằng một một phần của nữ nhân trong cung cấm.
Diệp Di Nguyệt cắn môi vẫn không chịu bỏ qua chuyện này:
"Chị mau nói rõ cho tôi biết rốt cuộc hai người sáng nay là sao?"
"Là sao là là sao? Không phải tôi nói rồi à? Chúng tôi là vợ chồng." Cô nhấn mạnh hai chữ vợ chồng, bên trong giọng nói pha chút sự mất kiên nhẫn: "Là vợ chồng cưới hỏi đoàng hoàng, thân mật với nhau thì có gì sai à?"
"Tôi...!tôi..." Diệp Di Nguyệt bỗng nhận ra từ nãy đến giờ mình đều bị Diệp Ly Lạc dồn ép.
Cô ta thẹn quá hóa giận nhưng phát hiện mình chẳng thể phản bác được lời nào, cũng bởi Diệp Ly Lạc nói hoàn toàn đúng.
"Cô còn không ra khỏi phòng ai là muốn tôi gọi người lôi ra."
Diệp Di Nguyệt bất giác sợ hãi lùi lại.
Cô ta dường như cảm nhận được cái khí thế không giận mà uy khiến cho người ta không tự chủ sinh ra sợ hãi trên người Diệp Ly Lạc.
Đó là lần đầu tiên Diệp Di Nguyệt phát hiện ra sự đáng sợ trên người Diệp Ly Lạc, cô ta hoảng hốt chạy ra ngoài, Diệp Ly Lạc cũng chẳng thèm ra xem.
Cô kéo chiếc ga giường đã bị Diệp Di Nguyệt đặt mông lên kia vứt xuống đất.
Không hiểu sao, đối với nữ nhân này chỉ cần nhìn thấy cô đã chán ghét.
Ngồi trước bàn máy tính, Diệp Ly Lạc lên mạng tìm kiến bốn từ khóa "Giải trí Vân Hoa".
Một loạt thông tin hiện lên màn hình.
Diệp Ly Lạc chống tay lên cằm nhìn lướt qua tất cả.
Giải trí Vân Hoa là một trong những công ty giải trí hàng đầu của giới showbiz.
Đây là một công ty rất năng lực, dưới tay công ty này có vô số ảnh đế, ảnh hậu được nặn ra.
Phải nói là một nơi mà nhiều diễn viên hướng đến.
Đây là lần đầu tiên Diệp Ly Lạc muốn nghiêm túc với một vấn đề từ khi xuyên không đến đây nên cô nghiên cứu rất kĩ lưỡng, đồng thời cũng tự lập cho mình một tài khoản Weibo để thuận tiện cho việc phát triển sự nghiệp.
Diệp Ly Lạc cả chiều nhốt mình trong phòng để nghiên cứu sâu hơn về kịch bản cũng như nhân vật.
Dù sao lần đầu diễn phim lại chẳng nghĩ mình nhận vai nữ chính, vẫn là nên chuẩn bị thật tốt.
"Cạch!" Cánh cửa mở ra, Diệp Ly Lạc không quay đầu vẫn tiếp tục lướt máy tính.
Màn đêm đã buông xuống thành phố S từ lâu.
Trên tay người đàn ông cầm một đĩa hoa quả.
Khuôn mặt góc cạnh lạnh lùng.
Đầu tóc vẫn còn rỏ nước có vẻ như vừa mới tắm xong.
Hiếm khi thấy Diệp Ly Lạc lại tập trung như vậy, Lục Thẩm Quân không làm phiền cô mà ngồi lên giường lấy tài liệu công ty ra xem xét.
Mỗi người đều có công việc của riêng mình, cũng không ai mở miệng.
Thỉnh thoảng Lục Thẩm Quân đưa mắt nhìn cô thấy cô gái vẫn dán mắt vào màn hình vi tính, đĩa hoa quả anh để trên bàn cũng ít dần lại cúi đầu.
Thời gian chẳng biết đã qua bao lâu, lúc này mắt Diệp Ly Lạc đã dí chặt, màn hình vi tính vẫn phát sáng với những con chữ dày đặc liên quan đến nhân vật Thẩm Tư Tư.
Lục Thẩm Quân nhíu mày, anh bước xuống giường nhẹ nhàng đi đến chỗ cô.
"Diệp Ly Lạc, lên giường mà ngủ."
Cái tướng ngủ này của cô là muốn vẹo cả cột sống luôn sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook