Lũ người đáng sợ kia xong việc liền rời đi. Tôi không biết Hải Đăng đã làm gì nhưng hành động chiều nay của Việt Phong như một sự trả thù hèn hạ nhắm vào tôi, một người phụ nữ chân yếu tay mềm đang mang trong mình một đứa trẻ.

Khi tôi tỉnh lại, cảm giác cơ thể nặng như chì, nghe loáng thoáng bên tai là tiếng Hải Đăng quan tâm vang lên:

– Em thấy trong người thế nào? Ban nãy chị Thu vào toilet phát hiện em ngất trong đó liền hô hoán rồi gọi người đưa em đến bệnh viện. Bác sĩ nói con mình không sao. Em vẫn còn nghén lắm à?

Tôi cứ mơ mơ màng màng, chẳng nhớ được cái gì, chẳng nhớ mình bị ép uống thứ nước chết tiệt kia. Thậm chí… tôi là ai tôi cũng không biết, đương nhiên cũng chẳng biết người trước mặt đang lo lắng cho tôi là chồng tôi, cứ thế ngây ngây ngô ngô chẳng trả lời.


Sắc mặt Hải Đăng chợt tối sầm, anh chửi thề một tiếng. Anh lập tức ra lệnh truy xuất camera, phát hiện Lâm Việt Phong có mặt ở bộ phận Nghiên cứu sản phẩm chiều nay. Nhóm vệ sĩ của anh bị trói ở một góc nhà kho. Do quá lo lắng cho tôi nên anh chạy vội đến bệnh viện nơi tôi nằm mà không tìm bọn họ. Việt Phong ngang nhiên xuất hiện chính là trực tiếp thách thức chứ không còn núp lùm nữa. Nguyên nhân là vì, Hải Đăng đã thành công làm cha con hắn sập bẫy.

Cha con lão An cứ nghĩ trò mèo ngày xưa một lần nữa được sử dụng thành công mà không ai phát hiện, nhưng bọn chúng không ngờ Hải Đăng chỉ giả bộ ẩn mình. Bao lâu nay anh vẫn không ngừng theo dõi hành tung của bọn chúng. Lần này cha con lão An lợi dụng người kế toán trưởng của bộ phận Tài chính với ý định làm trò để rút tiền, đúng lúc Hải Đăng phát hiện, camera giấu kín đã quay lại toàn bộ việc Lê Quân Thành mang giấy tờ đến để kế toán trưởng ký trong mê ảo. Thứ thuốc trong tách trà của vị kế toán trưởng cũng đã được mang đi giám định, cho đến chiều nay đã có kết quả. Lâm Việt Phong như chó cùng dứt dậu, hắn điên loạn cắn càn, quyết tâm trả thù anh bằng cách nhắm vào mẹ con tôi.

Tôi lơ ngơ như trong cơn mê sảng, thế giới quanh tôi tối tăm lạnh lẽo vô cùng. Tôi không biết lúc này là ngày hay đêm, cứ hành động vô thức như một kẻ vô hồn. Bên tai, tôi nghe láng máng tiếng khóc của mẹ, những câu nói vỗ về của Hải Đăng. Thứ thuốc mà tôi uống chính là liều cao nhất của loại mê dược đoạt hồn chết tiệt kia, thậm chí còn mạnh hơn cả liều mà trước khi ra tòa bố tôi đã uống, thế nên thần trí tôi nhanh chóng rơi vào mê loạn mà không cần một quá trình dài từng chút để dễ bề sai khiến như bọn chúng từng làm với bố tôi và vị kế toán trưởng kia.

Những ngày tháng tiếp theo trôi đi thế nào tôi cũng không biết nữa, chỉ phản ứng hoàn toàn theo bản năng, người cứ mơ mơ màng màng, người khác bảo gì tôi vô thức nghe theo, âm thanh vang vọng như ở cõi nào truyền đến. Hải Đăng đưa tôi đến nhiều bệnh viện nhưng các bác sĩ đều lắc đầu, họ còn nghĩ tôi mắc tự kỷ hay đại loại như vậy, bảo tôi cần vào trại tâm thần. Ông Minh bắt mạch cho tôi rồi áy náy nói:

– Tôi có thể kê cho vợ anh thuốc như bố cô ấy từng uống nhưng loại thuốc này hại đến đứa con trong bụng cô ấy, cứ nên chờ đợi thêm một thời gian xem sao, chưa nên vội uống.

Công việc ở Phong Sơn Hải Đăng đành gác lại. Mỗi ngày anh đều chăm chút cho tôi tỉ mỉ như chăm cho một đứa trẻ chậm phát triển, không cần ai giúp đỡ mà chính anh là người chăm sóc cho tôi và cả đứa con trong bụng vẫn lớn lên từng ngày. Anh chăm tôi từng li từng tí, chải tóc, tắm rửa, xúc cho tôi từng thìa cơm miếng nước. Mẹ tôi vừa thương con gái vừa thương con rể, lại vừa xúc động trước tình cảm anh dành cho tôi mà cứ rơi nước mắt, lòng căm hận lũ người ác tâm kia đến sùi bọt mép. Mẹ cũng mừng vì tôi lấy được một người chồng như anh, coi như ông trời đền đáp những khốn khổ mà số kiếp con gái mẹ phải chịu.

Cha con lão An đã phải đền mọi tội lỗi cả hiện tại lẫn vụ án chín năm trước. Nhân chứng vật chứng đã có đủ với nhân chứng là bố tôi còn vật chứng là loại thuốc bột ảnh hưởng đến não bộ do Lê Quân Thành bí mật nghiên cứu. Cha con lão An sẽ phải đền bù mọi thiệt hại cho gia đình tôi nhưng tiền bạc cũng chẳng thể bù đắp được những thiệt thòi mà gia đình tôi phải chịu, cũng như Hải Đăng, mẹ anh đã mãi mãi ra đi mà không tiền bạc nào có thể trả lại mẹ cho anh. Hơn nữa, chuyện mẹ anh và ông Văn tự vẫn không có nhân chứng vật chứng nên lão An trở thành vô can, dù căm thù lão vô cùng nhưng Hải Đăng cũng không thể ép lão chịu những tội này. Dù sao… chỉ cần những tội tày trời kia là đủ để lão chịu tù tội nhiều năm trời, toàn bộ tài sản lão chiếm dụng cũng sẽ phải trả lại Phong Sơn.


Lâm Việt Phong góp tay giúp sức, cả chín năm trước lẫn hiện tại, lại thêm việc gã hãm hại tôi khi nhóm phụ nữ gã thuê khai ra hết, cùng việc gã thuê những kẻ giả say lái xe đâm nhiều người liên quan đến sự việc chín năm trước lẫn Cẩm Chi ở hiện tại, gã cũng không thể thoát số phận vào tù bóc lịch cùng cha gã và tên tay sai tâm phúc Lê Quân Thành.

Nghe tin Lâm Đức An bị bắt, bố mẹ tôi khóc như chưa bao giờ khóc, hai người ôm lấy nhau mà nước mắt chảy dài, nụ cười chan hòa cùng nước mắt. Tú đứng bên hai người họ, khuôn mặt lạnh tanh nhưng dòng nước mắt nghẹn ngào cũng tuôn rơi. Anh ta đã xong khóa cắt tóc của một viện tóc quốc tế, lại có năng khiếu bẩm sinh nên đã được chính viện tóc giữ lại làm việc.

Hải Đăng chờ đợi sự thức tỉnh từ tôi, ngày qua ngày hết sức kiên nhẫn. Anh cũng không dám cho tôi uống bất cứ thứ thuốc gì vì sợ ảnh hưởng đến bào thai trong bụng. Vậy mà… tình trạng của tôi dường như chẳng hề chuyển biến. Đến khi anh thấy tôi ngủ li bì, mọi hành động dường như còn uể oải hơn trước, nhận thấy tình trạng xấu đi, buộc lòng anh phải tìm đến ông Minh, đó cũng là khi tôi mang thai ở tháng thứ sáu. Anh đã xác định tôi sinh mổ bắt con trong tình trạng ngẩn ngơ, thế nhưng mọi chuyện không theo dự tính.

Ông Minh thở dài nói:


– Thuốc của tôi chỉ hỗ trợ cho vợ anh, tình trạng của cô ấy chưa biết có thể cải thiện được hay không nhưng chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến đứa bé. Tốt hơn anh nên chờ vợ anh sinh đứa bé ra rồi hãy uống.

Hải Đăng ôm tôi ngồi lả trong lòng, thần sắc tôi mỗi lúc một kém, thường xuyên nói lung tung những câu không rõ nghĩa. Anh nén nỗi đau, yết hầu chuyển động nuốt một ngụm khô khốc hỏi:

– Nếu… tôi cho cô ấy uống luôn thì… con chúng tôi sẽ thế nào?

– Sẽ chết lưu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương