Anh trai tôi trở về cũng vào biệt phủ nhà họ Lâm để có nơi ăn chốn ở, mẹ tôi cứ tíu tít vui mừng khi có con trai bên cạnh. Biết tình trạng của tôi không được cải thiện, mẹ buồn thì buồn nhưng có Tú làm niềm an ủi. Anh ta đã chịu học nghiêm túc một cái nghề, còn hứa khi thành nghề sẽ dọn ra ngoài đón bố mẹ tôi ở cùng chứ không thích ở nơi này. Bố tôi vẫn giả ngây ngô, ông Quốc cũng không có ý kiến gì, chỉ hơi buồn vì không có người chơi cờ cùng mà thôi.

Khung cửa sổ có bản chất là cửa ra vào trong phòng ngủ của anh được che bởi rèm kín. Sáng hôm sau thức dậy, mở hẳn cửa ra cho tôi hít khí trời anh mới nói:

– Giờ em thích chạy nhảy gì thì chạy nhảy thoải mái, con đường sau cánh cửa này dẫn đến phòng gym của anh.

– Từ giờ em vào đó tập cùng anh nhé? Nửa năm qua em tăng đến cả năm cân rồi, người thì cứ yếu ớt như sên ấy.

– Được. Từ chiều nay anh trở lại với Phong Sơn, em ở nhà chờ anh.

– Em… có thể đi làm cùng anh như trước được không, ở nhà mãi tù túng lắm!


Hải Đăng gật đầu trước đôi mắt sáng rỡ của tôi. Nhớ đến chuyện cũ, tôi tò mò nhìn anh đang gấp lại chăn, hỏi:

– Phòng ngủ bên kia của em… có phải đêm đầu tiên em đến đây, anh đã sang phòng em phải không?

Hải Đăng nhún vai, cười cười đáp:

– Chắc em ngủ mơ rồi… trong đầu lúc nào cũng nghĩ đến anh mới thế!

– Còn chối nữa. Tại sao… sau hôm ấy… em chờ mà không thấy anh sang?

Tôi hơi nóng mặt hỏi anh, thực lòng suốt những ngày sau đó tôi chờ đợi mà anh không hề bước vào phòng, cũng khiến tôi băn khoăn khó ngủ.

– Đêm đầu tiên em sốt mê man chẳng biết gì nên anh còn dám… những ngày sau em khỏi ốm rồi… Em nghĩ xem, bị em đuổi đi thì anh giấu mặt vào đâu?

Thì ra là vậy… Đúng là cái đồ ngốc nghếch! Tôi cay cay sống mũi, mở tủ lấy quần áo của anh ra là lượt một lần chuẩn bị cho buổi chiều nay.

– Còn buổi sáng rảnh rang, em muốn đến chào ông nội. Hôm trước mình qua ông lại đi chơi với bạn không có nhà.

Anh gật đầu, chúng tôi bước đến gian nhà ông Quốc. Ngồi uống trà sen, tôi nghe ông kể bao chuyện ngày xưa. Phong Sơn do một tay ông gây dựng thời kỳ đầu, sau đó ông Thịnh mới góp sức cùng. Tôi rất muốn nói cho ông biết kẻ hại Phong Sơn chín năm trước là Lâm Đức An nhưng tôi hiểu nói ra lúc này không có ý nghĩa gì cả.

Buổi chiều đến Phong Sơn, trên xe tôi hỏi anh:


– Giờ phòng làm việc của anh ở đâu vậy?

– Hai giờ chiều nay Phong Sơn có cuộc họp cổ đông để bỏ phiếu kín quyết định lại các vị trí lãnh đạo cấp cao.

Tôi hơi sững lại nhìn Hải Đăng. Anh nói đơn giản vậy, chắc hẳn trong lòng đã có chủ đích. Khóe miệng khẽ nhếch lên, anh nói tiếp:

– Sẽ không có gì khác, hiện tại thế lực của ông Thịnh là mạnh nhất vì người của anh đã ủng hộ ông ấy, đặc biệt… người của lão An hầu hết đều đã theo ông Thịnh.

Tôi sững sờ, cảm giác rộn lên trước thông tin phải nói là đáng mừng, vậy mà anh chẳng chia sẻ gì với tôi, có lẽ vì thời gian vừa qua anh không muốn tôi nghĩ ngợi.

– Ông Thịnh mạnh như vậy thì… anh… thế nào?

– Anh yếu, vậy thôi. Nhưng mục tiêu của anh không phải là vị trí mạnh nhất ở Phong Sơn, mà là lôi được lão An ra ánh sáng. Lão càng yếu thì anh càng có hi vọng làm được điều này. Trước kia, lão ta và ông Thịnh là hai thế lực cân bằng, chính vì vậy anh cần phải trở thành một thế lực để làm lão yếu đi. Khi anh nhường vị trí cho ông Thịnh, coi như thế cờ đã xác định… càng lúc càng rõ rệt.


Hải Đăng nheo nheo đôi mắt, tập trung nhìn đường. Tôi gật nhẹ, mím môi suy nghĩ. Anh tính toán rất kỹ, dường như anh đã vạch rõ đường đi nước bước trong cả hành trình dài đằng đẵng suốt những năm qua. Cổ nhân có câu “quân tử trả thù mười năm chưa muộn”… anh chính là minh chứng rõ nét nhất của điều này.

– Lâm Đức An chỉ gây ra một vụ tổn thất nặng nề cho Phong Sơn vào chín năm trước, sau đó hắn hoàn toàn không động thủ, chính vì vậy mà việc tìm kiếm bằng chứng hết sức khó khăn nếu không muốn nói là không thể, điều anh cần là ép lão tiếp tục hành động trong hoàn cảnh cấp bách hiện tại. Nếu như chiều nay cha con lão mất nốt chiếc ghế phó tổng giám đốc vào tay hai cổ đông thuộc người của ông Thịnh thì coi như lão sẽ mất toàn bộ tiếng nói ở Phong Sơn.

Thì ra kết quả của cuộc họp chiều nay lại có ý nghĩa đến vậy. Tôi gật đầu hiểu chuyện, hỏi tiếp:

– Hiện tại những ai nắm giữ cổ phần nhiều nhất ở Phong Sơn vậy anh?

– Ông bà nội đang giữ bốn mươi, bốn mươi phần trăm là ông Thịnh, ba anh, lão An và cô Uyên ngang nhau, còn anh và Phong mỗi người có năm phần trăm. Những người khác chiếm mười phần trăm còn lại.

Quyền lực ở Phong Sơn phụ thuộc vào phần trăm cổ phần và cả vào những người theo họ, hiện tại chỉ còn ít người ở Phong Sơn theo lão An thì lão chỉ còn cái danh hão cổ đông lớn, hơn nữa… lão cũng chẳng có tài cán gì để người ta phục. Nếu như không còn giữ ghế phó tổng giám đốc Phong Sơn, lão sẽ thế nào, tôi cũng không biết nữa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương