Một Đời Không Quên FULL
-
C69: Chương 69
Tôi sững sờ trước những gì vừa nghe từ bố, thông tin quan trọng này liệu Hải Đăng có biết hay không? Tôi lập tức hỏi tiếp:
– Bố nói… tay trợ lý của lão An… bố còn nhớ tên nhớ mặt hắn không?
– Bố… chỉ nhớ mang máng mặt hắn thôi, nếu có thể gặp hắn thì bố sẽ nhớ ra.
Tôi gật đầu, cảm thấy tất cả những gì bố tôi biết dễ chừng chỉ là như vậy. Loại thuốc khủng khiếp ảnh hưởng đến hệ thần kinh đó… có khi nào cả mẹ Hải Đăng cùng ông Văn từng bị chuốc? Tôi không biết nữa… Ít nhất thì… bố tôi không bán mình cho quỷ dữ mà chỉ vì bố bị bọn chúng gài, như vậy đủ khiến tôi thở phào một hơi nhẹ nhõm. Sâu trong lòng tôi tin bố tôi là người trung tín, hơn thế nữa, thời gian đầu bố nhất nhất nói mình không làm khiến tôi có niềm tin vững chắc vào sự trong sạch ở bố mà giữ vững để kiên trì theo đuổi tìm ra sự thật.
Tôi nghiêm túc dặn dò bố:
– Vợ chồng con đang tìm ra bằng chứng để tống lão An vào tù, trả lại sự trong sạch cùng tất cả những gì chúng ta bị chúng cướp đoạt. Dù… có rất nhiều thứ chẳng thể nào đòi lại nhưng… ít nhất đó cũng là điều an ủi. Hiện tại bố đừng để lộ là bố đã khỏe lại, hãy tiếp tục giả điên để an toàn bố ạ. Những ngày qua con sợ mọi chuyện đã đến tai lão An, thế nên bố hãy cố gắng diễn một chút.
Bố tôi hiểu chuyện liền gật đầu, việc phải diễn với một người trung thực như bố chắc chắn là khó nhưng tôi tin bố làm được vì toàn cục. Nghe tôi kể lại những gì mình biết, Hải Đăng gật nhẹ, dường như anh đã nắm được thông tin này từ trước:
– Tay trợ lý năm đó không ai khác chính là Lê Quân Thành. Lúc trước anh sai Cẩm Chi tìm kiếm thông tin chính là tìm loại thuốc này từ chỗ hắn, có điều cô ta đã thất bại. Hiện tại bọn chúng đang có thế lực vững chắc, khả năng loại thuốc kia cũng không cần dùng đến vì dễ sơ hở.
Tôi ngạc nhiên hỏi:
– Sao anh biết có loại thuốc này vậy?
– Anh tin để thao túng tâm lý kẻ khác… số đông chứ không chỉ một người nào đó thần kinh yếu… chỉ có dùng thuốc mới làm được vậy, ban đầu đó chỉ là phán đoán của anh, sau khi tìm hiểu về những người trong đường dây năm xưa theo lão An, có kẻ điên loạn đã nói ra manh mối cho anh biết.
Tôi ngậm ngùi gật nhẹ, thứ thuốc kinh khủng lại tinh vi như vậy, đúng là hoàn toàn sai khiến được kẻ khác mà không ai có thể tìm ra bằng chứng. Những kẻ nhúng tay không gặp tai nạn thì cũng điên loạn. Mà… loại thuốc này ngấm dần vào cơ thể trong thời gian dài ảnh hưởng đến não bộ, nếu ngay lập tức xét nghiệm có thể sẽ chẳng tìm ra gì cả. Thảo nào… mọi thông tin đều chìm vào màn đêm tối tăm, không một bằng chứng nào có thể tìm ra kẻ đứng sau ngày đó.
– Cha con lão An đang trực tiếp đối đầu với anh về thế lực… anh có ý định bắt tay với ông Thịnh để tăng cường sức mạnh, nhưng… chiếc ghế tổng giám đốc phải nhường ông ta. Việc anh qua mặt ông ta thời gian qua khiến ông ta luôn gây khó dễ cho anh, cùng lúc anh phải đối đầu với hai phe.
Hải Đăng chia sẻ ý định với tôi, siết chặt tay anh tôi gật đầu nói:
– Nếu ông Thịnh là kẻ có thể tin tưởng thì anh cứ làm như vậy đi, dù sao anh cũng còn trẻ, ông ấy có tài mới có thể đưa Phong Sơn từ rối loạn đi lên trở lại như bây giờ. Hơn nữa… nếu anh lui về sau một chút, dễ chừng chúng ta dễ dàng tìm kiếm sự thật hơn.
Vuốt nhẹ tóc tôi, nhìn sâu vào đôi mắt tin tưởng của tôi anh mỉm cười, kéo tôi vào lòng, thì thầm bên tai:
– Có người vợ như em, anh chẳng cần gì hơn nữa.
Con người này thật là biết nịnh làm hai má tôi nóng ran, cảm giác ngọt ngào lan tỏa từng huyết mạch. Từ lúc nào anh chỉ toàn làm tôi chìm trong hũ mật đến say mất rồi… Chẳng thể nào liên hệ cậu ấm hống hách thích quát tháo ngày nào với người đàn ông dịu dàng trầm ổn lại biết ân cần chiều chuộng tôi như hiện tại… Có phải, ẩn sâu trong lớp vỏ lạnh lùng ngày nào của anh luôn là con người mà tôi thấy lúc này, để rồi sau bao hiểu lầm được hóa giải, dường như con ngài đã hóa bướm bay lên cuốn tôi vào biển tình của anh không lối thoát?
Thông tin tổng giám đốc mới của Phong Sơn trở lại là Lâm Văn Thịnh, báo chí lại một lần nữa xôn xao. Lâm Hải Đăng đột ngột lâm bệnh không thể cáng đáng vị trí tổng giám đốc, phải về một miền quê hẻo lánh tĩnh dưỡng. Anh thật biết cách từ chối cuộc đối đầu trong giai đoạn căng thẳng nhất, cùng tôi trên chuyến xe êm ái trở về quê ngoại của anh, một vùng biển xa xôi còn ít người biết đến. . Truyện Khoa Huyễn
Nơi bãi biển vắng vẻ hoang sơ, tựa đầu vào vai anh trên nền cát trắng, tôi mơ màng hướng đôi mắt về những con sóng xô bờ, khẽ nói:
– Em cũng không ngờ anh lựa chọn lui hẳn về phía sau như vậy, cứ nghĩ anh sẽ ở vị trí phó tổng.
– Lúc này… sức khỏe của em quan trọng hơn. Còn ba tháng quyết định trong phác đồ chữa bệnh… anh không muốn em phải lo lắng suy nghĩ.
Quả là một mũi tên trúng nhiều con chim, trên hết Hải Đăng đặt tôi vào ưu tiên của anh. Anh muốn tôi yên tâm tĩnh dưỡng ba tháng cuối quan trọng nhất, hai chúng tôi cũng chưa từng có những giây phút bình yên suốt tám năm qua… lúc này có phải là nên thả mình tận hưởng hay không? Chắc chắn cha con lão An đang thắc mắc vô cùng, bọn chúng đang lo đối đầu với anh cùng ông Thịnh thì đột nhiên lại thành đối đầu với thế lực lớn gấp đôi của ông Thịnh, nếu người của lão ta lo sợ mất lợi ích mà quay sang theo ông Thịnh thì bọn chúng sẽ trở nên yếu đi một cách không ngờ đến. Cay cú chính là từ diễn tả tâm trạng của bọn chúng lúc này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook