Một Đời Không Quên FULL
-
C67: Chương 67
Tôi gật đầu. Nhớ đến Cẩm Chi, tôi liền hỏi:
– Anh từng sai Cẩm Chi tìm hiểu gì ở gã Thành vậy? Liệu… em có thể thay thế cô ta tiếp tục điều tra không?
– Em chỉ cần làm vợ anh, ngoan ngoãn điều trị bệnh là đủ rồi.
Hải Đăng nghiêm túc nhìn tôi, cảm giác sợ hãi khiến tròng mắt anh khẽ long lên. Tôi sụt sịt chấp nhận, với anh… tôi luôn là một đứa con gái yếu ớt cần bao bọc. Trước đối thủ quá sức tàn bạo như lão An, anh không muốn tôi gặp nguy hiểm. Nếu anh muốn lợi dụng nỗi hận thù trong tôi để tôi bất chấp tất cả lao mình điều tra, chắc chắn anh có thể điều khiển được tôi, nhưng… anh đã không làm vậy.
– Em hiểu rồi. Anh phải cẩn thận. Lão ta thực sự quá khủng khiếp, lại quá tài tình. Có thể biết lão là kẻ đứng sau cũng đã là một kết quả quá lớn rồi anh ạ. Liệu ông nội có biết không anh?
– Anh không biết.
Hải Đăng lắc đầu, hướng ánh mắt qua cửa sổ kính rồi nhìn tôi tiếp lời:
– Anh cũng không muốn ông tham gia vào chuyện này, ông đã vất vả nhiều rồi. Chuyện năm xưa ông không điều tra ra được, đó là một thất bại mà ông không muốn thừa nhận. Cũng vì vậy mà ông dễ tính với bố con em, em hiểu chứ? . Ch𝒖уê𝒏 tгa𝒏g đọc tг𝒖уệ𝒏 ( 𝒯𝚁𝒖𝖬𝒯 𝚁UY𝒆𝘕﹒V𝒏 )
Tôi gật nhẹ, những gì anh tiết lộ cho tôi tối nay quá sốc nhưng… ánh sáng con đường trước mặt tôi như rọi chiếu, không còn là cảnh tối tăm hũ nút. Cơn mưa bên ngoài đã tạnh, anh đỡ tôi cùng đứng dậy, nhẹ giọng:
– Mình về thôi… Em cần uống thuốc rồi nghỉ sớm.
Con người này… cẩn thận hơn tôi nghĩ rất nhiều. Giờ vẫn còn sớm mà anh đã sợ tôi về muộn, nhưng ở lại cùng anh, cùng trên một chiếc giường… quả tình càng khó xử hơn. Tôi bặm môi gật gật, chưa kịp quay đi, bất ngờ bàn tay anh giật một lực kéo tôi sát lại vòm ngực rộng lớn, đặt lên môi tôi nụ hôn say mê, cuốn tôi và anh vào biển tình thỏa nỗi khát khao sau bao năm tháng chúng tôi hiểu lầm nhau.
Chẳng biết qua bao lâu, muốn ở bên anh nhiều hơn nhưng tôi và anh đều hiểu, chúng tôi cần tuân thủ phác đồ của vị lương y, thế nên anh bẹo hai má tôi, cụng trán thêm một cái, đôi mắt cong cong nhìn tôi ánh lên vẻ không nỡ nói:
– Anh đưa em về, nếu không… anh sợ không thể kiềm chế.
Tôi gật đầu, lòng chẳng muốn rời xa nhưng cũng đành theo anh rời khỏi khách sạn. Sáng hôm sau, đúng như lời của người trợ lý, người của ông Quốc đưa ba người nhà chúng tôi đến một biệt thự để trống là tài sản của gia đình họ Lâm mà ít người biết để chúng tôi ổn định cuộc sống, cũng để tránh báo giới soi mói điều kiện hoàn cảnh của chúng tôi sau khi tin tức tổng giám đốc Phong Sơn sắp kết hôn ầm ĩ các mặt báo. Thông tin về tôi được anh giấu kín, điều này giúp tôi dễ thở hơn trước hàng loạt những soi mói ác ý không đáng có.
Thời thế đã có nhiều thay đổi, ít nhất so với ngày mẹ Hải Đăng làm dâu, nhà họ Lâm tề tựu đông đủ khiến mẹ anh phải chịu cảnh ghẻ lạnh giữa nhà chồng, thì tôi lúc này… một biệt phủ rộng lớn mà không có mấy người chủ nhân ở đó. Không kể bà Dung, Hải Đăng và ông Quốc đều là những người dang rộng vòng tay chào đón tôi. Trên hết, dù mang trên mình đầy vết sẹo, Hải Đăng lại cho tôi niềm tin vào tình yêu son sắt mà thời gian đã chứng minh, khác hoàn toàn với tình yêu ông Khang dành cho mẹ anh. Có thế nào… tôi cũng vẫn là kẻ may mắn. Sau tất cả tôi vẫn còn anh. Nhưng… nếu như bệnh của tôi không thể chữa khỏi… tôi tôn trọng lựa chọn của anh, dù khi ấy anh có quyết định thế nào tôi cũng không oán trách. Ít nhất lúc này, tôi được anh yêu thương, được ở trong vòng tay ấm áp bao bọc của anh. Tôi chẳng còn mong ước gì hơn. Đứa con của chúng tôi… nếu là điều xa xỉ không thể nào có được thì… hiện tại tôi đã có tất cả rồi.
Những ngày chờ đợi làm cô dâu của anh là những ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi. Mỗi ngày trôi qua, tôi theo phác đồ điều trị, giữ trong mình niềm tin cùng hi vọng, chờ anh đi làm về sẽ đến với tôi, cùng anh đến những nơi lãng mạn ngọt ngào bù đắp.
Ngày cưới bao mong chờ đã đến, trước sự chứng kiến của hai bên gia đình, tôi và Lâm Hải Đăng chính thức là vợ là chồng. Ông Quốc là chủ hôn lễ của chúng tôi. Sau khi biết chuyện quá khứ giữa chúng tôi, ông Khang ba anh hậm hực trong lòng nhưng cuối cùng cũng đành chấp nhận. Nghi thức phụ huynh đứng hai bên diễn ra nhanh chóng cho có với một bên nhà trai là ông Khang, một bên nhà gái là mẹ tôi.
Giây phút Hải Đăng run run đeo lên tay tôi chiếc nhẫn cưới, cặp nhẫn trơn mà hai chúng tôi đã cẩn thận nhờ thợ khắc tên vào mặt trong, tôi xúc động nghẹn ngào nhìn anh quỳ một gối, trân trọng gọi tôi một tiếng “vợ”. Khoảnh khắc ấy suốt đời này tôi cũng chẳng thể quên. Đôi mắt có chút rơm rớm của anh lấp lánh như ngàn ánh sao trời, nhìn sâu vào mắt anh tôi tin tưởng vào hạnh phúc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook