Tôi… không muốn xa Hải Đăng lúc này, cảm giác hoang mang trống vắng tự nhiên xâm chiếm khiến tôi bật lên câu hỏi. Anh “ừm” nhẹ, thì thầm vào tai tôi:

– Trước khi anh không thể kiềm chế.

Cơ thể tôi nóng ran, nhớ lời dặn của vị lương y tôi khẽ thở dài. Tôi cũng khao khát anh… chắc hẳn không kém anh lúc này nhưng… anh quyết định tuân thủ vì tôi, vì tương lai của chúng tôi.

– Mưa… vẫn còn lớn lắm.

Tôi đỏ mặt nói ra một câu như muốn bảo anh tôi chưa muốn về. Anh phì cười, chợt nói với Dũng, người vệ sĩ thân tín nhất của anh đang nghiêm cẩn lái xe đi lòng vòng trong mưa:

– Cậu đến khách sạn Emily phía trước cho tôi.

Khách sạn…? Anh muốn chúng tôi cùng vào khách sạn sao? Tôi tròn mắt, tự nhiên lại thấy miệng của mình đi trước não rồi. Anh cho rằng tôi muốn… qua đêm với anh sao?


– Anh… ông Minh dặn…

– Ai làm gì em chứ? Không phải em nói trời đang mưa sao? Anh chỉ muốn tìm một chỗ trú.

Tôi phì cười gật đầu. Chắc chắn anh không quên lời dặn, cũng không quên việc tôi phải uống thuốc đêm. Mới có gần chín giờ, nếu tôi phải về, phải xa anh ngay lúc này thì… thật là quá sớm!

Dũng tuân lệnh lái chiếc xe vào sảnh đón tiếp của khách sạn Emily tráng lệ. Nhân viên phục vụ của khách sạn liền mở cửa tiếp đón hai chúng tôi, anh đặt ở quầy lễ tân một phòng rồi cùng tôi bước vào thang máy. Bất ngờ hơn cả, tôi và anh chạm mặt Việt Phong ở đây, trong vòng tay anh ta là một cô gái trẻ xinh đẹp ngả ngớn. Hơi thở của cả hai người họ đều vương mùi rượu nồng nặc.

Việt Phong sững lại khi thấy chúng tôi, anh ta gượng cười, bàn tay ôm người đẹp cũng lập tức buông ra. Khóe miệng khẽ nhếch anh ta cất lời:

– Ồ… đôi vợ chồng trẻ lại có nhã hứng đổi gió à?

Tin tức Hải Đăng muốn lấy tôi hẳn đã ầm ĩ trong đại gia đình họ Lâm cả chiều nay, Việt Phong luôn quan tâm đến Hải Đăng, anh ta dễ chừng là người biết đầu tiên.

– Chúng em thì không có gì lạ nhưng anh thì quả là hơi lạ đấy nhé! Hay… xưa nay anh giấu giỏi quá không ai biết?

Hải Đăng cười nhạt, thái độ khó chịu ra mặt, dường như giữa hai người bọn họ đã có mâu thuẫn rõ ràng mà tôi không biết. Anh từng nói với tôi Phong Sơn sẽ có nhiều thay đổi, không rõ có liên quan đến Việt Phong không nhưng cảm nhận của tôi là có.

Việt Phong lạnh mặt rồi cười cười, nháy một bên mắt về tôi:

– Thư Khanh, có khi nhờ thằng trợ lý của anh làm em rớt xuống hồ mà chồng em nhận ra tình cảm thật của mình đấy!


– Từ lúc nào kẻ gây tội lại thành ân nhân thế?

Hải Đăng trả treo đáp lại. Đứa con gái ăn mặc mát mẻ lộ nửa bầu ngực đi cùng Việt Phong cứ nhìn Hải Đăng chăm chăm như muốn nuốt anh vào bụng, tự nhiên cảm giác khó chịu trong lòng tôi từ đâu xuất hiện, thang máy mở ra một cái tôi liền kéo Hải Đăng bước nhanh ra ngoài, mặc kệ hai kẻ kia vẫn còn tiếp tục đi lên.

Cánh cửa phòng khách sạn đóng sập sau lưng, tôi lập tức quay lại nhìn anh hỏi:

– Anh, có phải Phong Sơn đã có gì đó thay đổi không?

– Ừm. Hiện tại Phong Sơn đang chia thành ba phe đối nghịch rõ ràng. Ông Thịnh, cha con Việt Phong và anh.

Tôi sững lại rồi hiểu chuyện, thảo nào thái độ của anh và Việt Phong lại như vậy, cảm giác không còn một chút vui vẻ nào như lúc trước. Có lẽ… Việt Phong luôn chờ đợi ngày này, ngày được thẳng thắn đối chọi với anh.

– Anh… Tại sao anh lại cho rằng… kẻ đứng đầu đường dây hại bố em… chính là… kẻ hại mẹ anh?

Hải Đăng gật đầu, lúc này anh không cần phải giấu giếm tôi thêm, anh kéo tôi ngồi xuống giường. Để tôi ngồi lên đùi, quay sang tôi anh trầm giọng nói, âm giọng đầy đau xót:


– Mẹ… đã bị một kẻ có thế lực ở Phong Sơn uy hiếp… hắn làm nhục mẹ… không chỉ một lần. Mẹ không nói ra, chỉ âm thầm chịu đựng hắn trong đau khổ… Đến một ngày, người ta thấy mẹ treo cổ trong một gian nhà ít người lui đến.

Đôi mắt tôi long lên, cảm giác như bị gai châm chích khắp cơ thể, sốc đến không sao nói được lời nào. Mẹ của anh… đẹp đến mức người nhìn người mê… bà lại có số phận bi thảm đến vậy sao? Gia đình họ Lâm sợ điều tiếng nên nói mẹ anh bị bệnh qua đời, thì ra… sự thật không phải như vậy.

– Ba anh… có biết không?

– Ba ư… ba chỉ biết vui thú bên ngoài, để mẹ ở nhà vò võ chờ đợi, đó cũng nguyên nhân mẹ bị hắn làm nhục mà không ai biết, không ai cứu mẹ!

Anh vừa nói vừa rít qua kẽ răng, tiếp lời:

– Khi ấy anh mới mười tuổi… quá nhỏ để hiểu chuyện, anh chỉ nhớ lời mẹ nói khi mẹ ôm anh mà khóc… Mẹ nói với anh, nếu có kiếp sau, mẹ sẽ không làm một người đàn bà đẹp khiến kẻ khác thèm muốn nhưng lại không được chồng mình yêu thương… Trong cơn mê sảng, nằm bên anh, mẹ sợ hãi gào thét… mẹ đã nhắc đến tên hắn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương