“Nhìn cô ăn là tôi đủ no rồi.”

Câu nói này… làm tôi khó nuốt hơn hẳn, dường như miếng thịt tôm hùm mắc nghẹn ở cổ. Một cốc nước mát được đưa đến trước mặt, tôi gượng cười đón lấy nuốt cho trôi. Tôi sắp phát điên vì những gì anh nói và làm tối nay, thực sự tất cả đều quá mức khó tưởng tượng mà tôi chưa từng dám nghĩ đến, còn nghĩ mình ở trong một giấc mơ đầy kinh ngạc. Được anh yêu… với tôi là điều khao khát nhưng cũng xa vời hơn bất cứ điều gì, vậy mà… dù muốn gạt bỏ những ảo tưởng đáng sợ nhưng trái tim tôi vẫn đang rộn ràng thứ cảm nhận này.

– Anh… đang làm tôi sợ đấy. Anh nên biết trái tim tôi rất mong manh dễ vỡ.

Tôi nghiêm túc đặt cạch cốc nước xuống bàn. Hai mắt nheo nheo lại hàm ý đề phòng, tôi ngập ngừng hỏi:

– Anh… có thể chọn một cô gái vừa xinh đẹp gia thế, vừa… nguyên vẹn… làm vợ, tại sao… anh lại chọn tôi?

– Quá rắc rối. Tôi thích những gì đơn giản.

Tôi trợn tròn mắt nhìn anh. Ý anh… tôi đơn giản, nên anh chọn tôi? Đây là câu khen ngợi hay là câu chửi khéo tôi đấy nhỉ?

– Anh muốn chê tôi ngu thì cứ nói thẳng ra.

– Ừ.


Tôi ức đến phát nghẹn lần hai. Con người này… không chọc cho tôi tức đến đỏ gay mặt mũi thì anh không có hít thở không khí được mà!

– Đừng quên, tôi chưa ký vào cam kết vợ chồng với anh đấy nhá!

Tôi thở hắt ra một hơi bực bội đe dọa, anh phì cười lắc đầu nói:

– Được rồi, cô thông minh.

Nghe sao mà xéo xắt dễ sợ. Tôi mặc kệ, bĩu môi vênh mặt nói:

– Nhớ là anh khen tôi thông minh đấy nhé, người thông minh thì nói gì cũng đúng nghe chưa?

Anh nhún vai cười tỏ ý đồng tình, không thèm tranh cãi với tôi, cụng ly rượu vang vào cốc nước mát của tôi. Tôi lắc lư cái đầu nhỏ hài lòng, cầm cốc nước chủ động cạn lại anh như một sự đồng thuận. Do đang uống thuốc nên tôi không dám dùng bia rượu, không phải kiêng khem gì đã là hạnh phúc, khi nãy chẳng cần tôi nói anh cũng tự động rót nước cho tôi. Ngắm nhìn người đàn ông trước mặt, chẳng uống rượu mà tôi bỗng chao đảo, cơn gió mát từ đâu thổi đến làm trái tim tôi lại thêm một lần khẽ rung lên.

Đường về, không gian trong xe vẫn là sự im lặng, khoảng cách giữa tôi và anh dường như vẫn chẳng có gì khác nhưng trong trái tim tôi, mỗi lúc tôi càng thêm chìm đắm vào người đàn ông đang tập trung lái xe bên cạnh. Tôi như vậy… có phải quá liều lĩnh hay không?

– Liệu ông nội anh… ba anh… có chấp nhận cuộc hôn nhân của chúng ta không?

Tôi cắn nhẹ môi hỏi anh điều tôi thắc mắc ngay từ phút đầu. Anh nhàn nhạt đáp:

– Sẽ chấp nhận.

Đơn giản như anh nói thì tôi đâu cần phải suy nghĩ. Có chút trầm xuống, tôi e dè hỏi tiếp:

– Chúng ta chỉ… là kết hôn giả… Vậy… bao lâu thì… cuộc hôn nhân này sẽ… chấm dứt?

Âm giọng lạnh lùng vang lên:

– Cô muốn bao giờ?


Tôi muốn… muốn anh là chồng thực sự của tôi, muốn anh yêu thương tôi, chỉ có tôi thôi nhưng… tôi không đủ can đảm để nói ra điều này, thế nên chỉ ậm ừ nói:

– Tôi muốn có con… chưa bao giờ tôi muốn có con như khi tôi biết mình không thể có, mỗi ngày một mong ngóng, một thèm khát… Thế nên… nếu như tôi có thể chữa khỏi được bệnh thì… tôi mong bản thân có thể tìm được một người chồng thực sự.

Có tiếng “ừm” rất khẽ từ anh, sau đó không gian lại chìm vào im lặng, thứ im lặng bức bối khiến con người khó thở. Dường như… có điều gì đó khác đi mà tôi không thể giải thích được là gì, chỉ biết thở khẽ một hơi, đưa mắt nhìn những dải đèn nhiều màu từ biển hiệu hàng quán hai bên đường. Từ lúc nào mùa thu đã thổi bay những tán lá vàng, xào xạc trên vỉa hè là xác lá bay…

Chiếc xe dừng lại trong sân biệt phủ, anh bước ra đi trước, tôi mở cửa theo sau, chầm chậm theo chân anh về phía tây ngôi biệt phủ. Tôi và anh… bước vào một cuộc hôn nhân giả dối chỉ vì mục đích phía sau… nói là hạnh phúc thì không phải hạnh phúc, mà đau khổ cũng chẳng phải đau khổ, chỉ là… khoảng cách giữa tôi và anh, có thế nào vẫn là khoảng cách sâu hun hút chẳng thể lấp đầy.

– Cô nghỉ sớm đi, đừng nghĩ nhiều. Tối mai ông cháu tôi sẽ sang nhà cô nói chuyện.

Anh quay lại nhìn tôi, nhàn nhạt thả một câu rồi bước thẳng về phía gian nhà anh. Tôi chẳng biết nghĩ sao, chỉ chuẩn bị tinh thần để nói với mẹ tôi kẻo bà quá sốc trước những gì sắp đối diện.

Mẹ tôi đang gọt hoa quả trong phòng khách, bố tôi tựa lưng vào thành ghế sofa, hai mắt chăm chú xem thời sự trên tivi mà chẳng biết bố có hiểu không, thỉnh thoảng lại đón lấy miếng táo quả nho mẹ đưa. Thấy tôi, mẹ vui ra mặt hỏi:

– Con với cậu Đăng vừa đi đâu về thế, đã ăn uống gì chưa con? Mà ban chiều cậu ấy lại bế con về phòng hả?

Tôi có chút mệt mỏi đáp:

– Mẹ để con uống thuốc nghỉ ngơi rồi con sẽ nói chuyện quan trọng với mẹ.


Không muốn lỡ cữ thuốc tối nên tôi nhanh chóng uống rồi nằm nghỉ. Tắm rửa sạch sẽ bước ra, tôi mới ra phòng khách kéo tay mẹ, nói nhỏ:

– Mẹ, mẹ vào đây con nói chuyện.

– Ừ… có gì mà bí mật thế?

Hai mẹ con ngồi xuống giường, tôi hít một hơi, nhẹ giọng nói:

– Mẹ, con và anh Đăng… sẽ kết hôn.

Khỏi phải nói, hai mắt mẹ tôi tròn xoe, đáy mắt rung rung sung sướng đến mức như nhòa đi, tôi lập tức giật tay mẹ nói:

– Mẹ bình tĩnh… chỉ là kết hôn giả thôi mẹ… Cả con và anh ấy đều cần tìm ra kẻ đứng sau hại bố… nếu cuối năm nay anh ấy không kết hôn ông nội anh ấy sẽ cắt chức anh ấy.

– Kết hôn giả là thế nào?… Hai đứa có làm đăng ký không, có tổ chức đám cưới không?

– Đám cưới thì con tin là có, còn đăng ký thì con không rõ… con cũng chưa hỏi anh ấy. Mẹ cũng biết… giữa con và anh ấy… đâu phải là tình yêu như người ta… Lấy nhau thế này cả hai đều thiệt thòi nhưng vì… hoàn cảnh…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương