Một Đời Bình Yên
-
Chương 2
Tôi không dám nhìn thẳng vào mặt mẹ Bình:
- Bác đừng hiểu nhầm. Cháu đến đây chỉ để chúc phúc cho anh Bình thôi. Chứ không hề có mục đích gì khác đâu ạ...
- Lời chúc phúc của cô quý giá quá, tôi và con trai không dám nhận đâu. Giờ thì mời cô về cho..
Yến thấy không khí càng lúc càng căng thẳng, chủ động tiến lên phía trước cười nhẹ nhàng với mẹ Bình:
- Bác ơi..Hôm nay anh Bình mời cháu và Hà đến đây để mừng hạnh phúc cho anh ấy, chứ không phải để bàn lại chuyện cũ đâu ạ?
Mẹ Bình nghe Yến nói vậy càng tức giận hơn, nghiến răng ken két lời nói cũng cay độc thêm phần nào:
- Cô là ai? Nếu là bạn của con trai tôi, thì tôi sẵn lòng rót nước mời cô nhưng nếu đến đây gây sự cùng người phụ nữ này thì tốt nhất các cô dẫn nhau biến khỏi nhà tôi ngay, đừng để tôi nổi điên lên...
- Cháu là ai không quan trọng, anh Bình và Hà chia tay nhau là do duyên số chứ có phải do một mình Hà đâu bác..
- Thôi thôi tôi không có thời gian nghe các cô trình bày. Không nói nhiều nữa, mau mau về đi đừng làm ảnh hưởng đến khách khứa nhà tôi...
Dứt lời mẹ Bình một tay đẩy tôi, một tay kéo Yến ra cổng. Tôi không phản kháng cứ để bà ấy muốn làm gì thì làm. Phía sau nghe tiếng bước chân dồn dập, tôi thấy Bình vội vàng chạy theo:
- Mẹ ơi..Mẹ làm gì vậy?
- Con đừng xen vào chuyện này, để im cho mẹ giải quyết. Cứ vào trong tiếp khách đi...
- Hà và Yến là bạn con, con mời hai người họ đến sao mẹ lại đuổi họ đi?
- Bạn bè gì cái loại này? Con đừng quên một năm trước con vì nó mà khốn khổ như nào? Mẹ có chết cũng không bao giờ tha thứ cho nó đâu...
Quay sang tôi mẹ Bình quát rất to:
- Cút..Tôi bảo hai người mau cút đi cơ mà..Để con trai tôi được yên..
Tôi kéo tay Yến ra ngoài thì Bình giữ lại:
- Chuyện giữa chúng ta là chuyện quá khứ, anh và em bây giờ đều có gia đình riêng. Không làm điều gì khuất tất, thì sao phải sợ ai? Anh không oán trách em, em cũng chẳng có lỗi. Anh tin thời gian sẽ giúp chúng ta nhìn nhận vấn đề một cách nhẹ nhàng hơn. Cảm ơn em, hôm nay đã đến chúc mừng anh..
Mẹ Bình chỉ thẳng tay vào mặt tôi:
- Cô không nghe rõ lời tôi nói à?
Tôi cúi đầu, lí nhí trong cổ họng:
- Cháu xin lỗi bác, giờ cháu về luôn đây..
- Tốt nhất đừng bao giờ xuất hiện trước mặt con trai tôi nữa..
Bình bỏ tay tôi ra, nhìn mẹ nói nhẹ nhàng nghiêm túc:
- Con và Hà đã kết thúc lâu rồi, mẹ đừng làm khó cô ấy nữa..
- Tôi không làm khó ai, nhưng anh nên nhớ từ nay anh đã là người đàn ông có gia đình rồi đừng làm chuyện gì để tôi phải xấu hổ với làng xóm. Còn vk con anh nữa, sống sao cho tròn chữ trách nhiệm. Tôi không muốn nói nhiều đâu..
- Con nhớ mà mẹ...
Mẹ Bình hừ một tiếng quay người bước vào trong. Tôi cũng vội vàng chào Bình rồi lôi Yến ra về. Cả đoạn đường đi, Yến không dám cho tôi lái xe mà tự nó lái:
- Tao xin lỗi, hôm nay tao không nên rủ mày đến đây..
Hai mắt tôi nhìn vô định về phía trước thở dài nặng nề:
- Không sao đâu. Mày đừng nghĩ ngợi nhiều, chuyện này không sớm thì muộn cũng sẽ phải đếm...
- Mày muốn khóc thì cứ khóc đi...
Tôi lắc đầu, cố gắng nặn ra nụ cười méo mó:
- Dù tao bị mẹ Bình chửi, nhưng trong lòng tao cũng nhẹ nhõm đi nhiều rồi. Mày đừng lo..
- Có thật không?
- Thật..
- Vậy giờ về nhà luôn chưa? Tao chở về..
Nghĩ đến cảnh phải đối diện với mẹ chồng, tôi bất giác rùng mình:
- Chưa. Chở tao đi lòng vòng thêm lúc nữa.
- Nhà chồng mày có chuyện gì à?
- Cũng không có chuyện gì nghiêm trọng lắm, mẹ chồng nàng dâu như bao gia đình khác thôi...
- Hay mày về bàn với chồng ra ở riêng đi cho nhẹ nợ..
- Nhà họ Giang khác với những nhà bình thường. Họ sống theo lối truyền thống, nề nếp từ xưa đến giờ nay. Không ai chấp nhận việc ra ở riêng của vk ck tao đâu. Chưa kể đến việc ck tao đi công tác triền miên, cả tuần về nhà ngủ giỏi lắm được 3 hôm...
- Thôi không nghĩ ngợi gì nữa, tổn thọ lắm. Tao đèo mày đến chỗ cũ xõa một hôm cho quên hết sự đời đi...
Tôi đang chán nghe Yến nói thế, gật đầu ủng hộ luôn. Nó chở tôi đến quán bar quen thuộc, thời sinh viên trông vậy thôi chứ tôi và nó cũng quậy phá lắm.
Bảo vệ nhìn thấy hai đứa tôi đã cười toe toét từ xa:
- Lặn đâu mà lâu thế? Tưởng hai em tu rồi...
Yến bật cười khanh khách:
- Tu hú thôi anh ơi...
Tiếng nhạc sập sình, ánh đèn xanh đỏ làm tôi thoải mái hơn phần nào. Cất xe xong tôi và Yến hiên ngang bước vào. Bây giờ mới hơn 7h tối, quán còn lác đác vài vị khách chợt nhận ra lâu lắm rồi, tôi mới quay lại đây...
Yến dẫn tôi đi một mạch đến gần anh bartender, chào hỏi qua loa rồi gọi 2 ly Cocktail Black Russian. Anh bartender kia nhìn hai đứa tôi một lượt từ trên xuống dưới, nhắc nhở khéo nồng độ cồn của Cocktail Black Russian...
Tôi và Yến không hẹn nhau bật cười cùng lúc, nhưng tay vẫn đưa ra đón nhận 2 ly rượu. Thân thể tôi nhẹ nhàng lắc lư theo từng điệu nhạc. Những suy nghĩ về gia đình, tình yêu tôi sớm đã quên hết:
- Uống đi rồi chơi, đêm nay không say không về..
- Mày không sợ bà mẹ chồng xé xác mày ra à?
- Tao không quan tâm nữa..Giờ chỉ uống thôi..Sống chết thế nào ngày mai tính tiếp..
Tôi cầm ly rượu cạn vào ly của Yến, miệng còn hô hào:
- Dôôô..
Hết 2 ly này, đến 2 ly khác tôi không nhớ rõ mình đã uống chính xác bao nhiêu rượu nữa. Chỉ thấy đầu óc bắt đầu quay cuồng choáng váng. Càng về đêm quán càng đông khách, người người ra vào tấp nập, không khí nóng bừng lên bởi điệu nhạc thay đổi xen lẫn tiếng hô hào la hét của DJ...
Mùi nước hoa sặc sụa, mùi thuốc lá nồng đậm làm tôi cau mày hơi khó chịu. Những cô gái ăn mặc thiếu vải bắt đầu lao ra giữa sàn uốn éo, như muốn phô trương toàn bộ đường cong cơ thể và những vũ điệu điêu luyện. Yến thấy đông vui cũng kéo tay tôi đứng lên cái bục gần sàn nhảy nhót thỏa thích...
Đêm nay đúng nghĩa là đêm tưng bừng của tôi. Hơn 11h tôi vẫn mải mê chơi đùa, mà không để ý điện thoại có gần chục cuộc gọi nhỡ từ ông "chú già"...
Đến tận cuộc thứ 7 thì tôi mới biết để nghe:
- Nhóc đang ở đâu?
Giọng nói lành lạnh, pha chút nghiêm túc như bình thường, nếu là mọi ngày thì tôi sẽ sợ. Nhưng thực tại tôi đang say, có cảm nhận được cái gì đâu. Nói năng lung tung, lộn xộn hết cả lên:
- Anh là ai?
- Anh đang tra khảo tôi đấy à?
- Nói cho anh biết nhé, tôi không sợ anh đâu, tôi biết võ teakwondo đấy..
Đầu dây bên kia im lặng một hồi, rồi mới tiếp lời:
- Nhóc uống rượu đấy à?
Tôi bị nói trúng tim đen, nhột quá hóa giận gắt lên:
- Anh mới uống rượu ý..Tôi không uống rượu, tôi không say..
- Không say thế nhóc có biết mình đang ở chỗ nào không?
Tôi cười khanh khách trong điện thoại:
- Haha..Biết chứ, nhưng đây là bí mật của tôi. Tôi không nói cho anh nghe đâu...
Nói rồi tôi tắt máy vứt luôn điện thoại xuống bàn. Cái Yến nhảy nhót chán chê, lúc này chắc cũng thấm mệt ngồi gục xuống ngay cạnh tôi:
- Ai gọi cho mày đấy?
Tôi lơ mơ trả lời:
- Chú già..
- Chú già nào?
- Chú già chồng tao ý, mày không biết à? Nhìn ngon lắm chất chơi người dơi luôn...
- Mày say rồi, đã già sao còn ngon được? Phi công của tao mới ngon...
Tôi không đồng tình hất cằm cãi lại nó:
- Phi công ngon mày cũng có ăn được đâu? Mày còn chưa thi bằng lái mà..
- Tao không cần thi cũng tự đỗ nhé, mày không thấy tao có style ngút ngàn à?
Đứa nói, đứa cười rôm rả cả góc quán. Cũng may đây là quán quen nên bọn tôi không bị hốt ra ngoài. Khoảng 20" tôi thấy bóng dáng cao lớn, quen thuộc của ai đang từng bước tiến lại gần rồi đưa tay kéo tay đứng dậy:
- Đi về thôi..
Tôi phát mạnh vào tay người ta, miệng gầm gừ:
- Anh là ai?
- Tôi không về nhà anh đâu?
- Đừng động đến tôi. Tôi có chồng rồi đấy, chồng tôi khỏe lắm đánh anh rụng răng luôn...
Yến kéo vạt áo tôi ngồi xuống cười chán chê, rồi quay ra khóc lóc:
- Mày định bỏ tao một mình ở đây à?
- Tao buồn lắm, gọi rượu ra uống tiếp đi..
- 1..2..3..Dôô to lên, mày ăn cơm chưa?
Tôi loạng choạng ngồi không vững ngã ngửa ra phía sau, may mà cái thành ghế đệm dày chứ không sáng mai lại "u đầu".
- Tao ăn rồi, ăn từ sáng qua cơ. Thế mày ăn chưa?
- Tao cũng ăn rồi, vừa ăn sáng nay..
Chúng tôi lại cười khúc khích, rồi tiếp tục thì thầm to nhỏ:
- Tao nói cho mày biết chuyện này hay cực, trên đời này chẳng có mấy bà mẹ chồng hiểu con dâu đâu. Mày mà gặp mấy bà ấy, mày phải chạy nhanh lên không bị xử lí đấy..
- Tao không sợ đâu. Tao sẽ vùng lên...
- Vậy tao làm đại ca, mày làm nhị ca nhé. Chúng mình cùng nhau khởi nghĩa..
- Mày nhỏ lắm không làm đại ca được đâu thể nào cũng bị đánh tơi bời cho xem, để tao làm đại ca cho..
- Vậy là mày phản bội tao rồi, lúc nãy mày mới bảo mày yêu tao cơ mà. Sao mày thay đổi nhanh thế?
Yến khóc tu tu, ôm chặt lấy tôi:
- Tao vẫn yêu mày lắm, chúng mình cùng yêu nhau. Người một nhà là phải thế mới đúng...
Tôi chỉ nhớ đến đoạn này, rồi sau đó tôi và Yến vì sao về được đến nhà thì tôi cũng không biết...
Sáng hôm sau tỉnh dậy đầu óc tôi đau như búa bổ, cổ họng đắng chát, khắp người toàn mùi mồ hôi khó chịu kinh khủng. Phản ứng đầu tiên là đưa ánh mắt nhìn về phía ghế sofa, nhưng hôm nay cũng giống hôm qua Duy đã thức dậy từ lúc nào.
Vươn mình vài cái, tôi còn đưa tay vỗ nhẹ lên mặt cho tỉnh táo. Đồng hồ báo thức đã gần 7h, xuống nhà giờ này mọi người cũng đã ăn sáng hết rồi. Đằng nào cũng bị chửi, thôi cứ tặc lưỡi làm liều tắm rửa thoải mái cái đã.
Nửa tiếng sau, tôi mới lò dò bước xuống cầu thang. Chị giúp việc đang xách xô nước lau nhà, nhìn thấy tôi thì khẽ cau mày:
- Cô mới dậy à?
Tôi gật đầu đáp lại, cứ có cảm giác chị này không thích tôi thì phải. Bình thường cả nhà có mặt đông đủ chị vẫn lịch sự lắm, nhưng khi chỉ có mình tôi thì thái độ của chị cũng khác hẳn luôn:
- Bà và cô Mai vừa đi ra ngoài rồi, dặn tôi khi nào cô dậy thì bảo cô ra tưới hộ bà mấy khóm hoa hồng ngoài vườn...
- Bác đừng hiểu nhầm. Cháu đến đây chỉ để chúc phúc cho anh Bình thôi. Chứ không hề có mục đích gì khác đâu ạ...
- Lời chúc phúc của cô quý giá quá, tôi và con trai không dám nhận đâu. Giờ thì mời cô về cho..
Yến thấy không khí càng lúc càng căng thẳng, chủ động tiến lên phía trước cười nhẹ nhàng với mẹ Bình:
- Bác ơi..Hôm nay anh Bình mời cháu và Hà đến đây để mừng hạnh phúc cho anh ấy, chứ không phải để bàn lại chuyện cũ đâu ạ?
Mẹ Bình nghe Yến nói vậy càng tức giận hơn, nghiến răng ken két lời nói cũng cay độc thêm phần nào:
- Cô là ai? Nếu là bạn của con trai tôi, thì tôi sẵn lòng rót nước mời cô nhưng nếu đến đây gây sự cùng người phụ nữ này thì tốt nhất các cô dẫn nhau biến khỏi nhà tôi ngay, đừng để tôi nổi điên lên...
- Cháu là ai không quan trọng, anh Bình và Hà chia tay nhau là do duyên số chứ có phải do một mình Hà đâu bác..
- Thôi thôi tôi không có thời gian nghe các cô trình bày. Không nói nhiều nữa, mau mau về đi đừng làm ảnh hưởng đến khách khứa nhà tôi...
Dứt lời mẹ Bình một tay đẩy tôi, một tay kéo Yến ra cổng. Tôi không phản kháng cứ để bà ấy muốn làm gì thì làm. Phía sau nghe tiếng bước chân dồn dập, tôi thấy Bình vội vàng chạy theo:
- Mẹ ơi..Mẹ làm gì vậy?
- Con đừng xen vào chuyện này, để im cho mẹ giải quyết. Cứ vào trong tiếp khách đi...
- Hà và Yến là bạn con, con mời hai người họ đến sao mẹ lại đuổi họ đi?
- Bạn bè gì cái loại này? Con đừng quên một năm trước con vì nó mà khốn khổ như nào? Mẹ có chết cũng không bao giờ tha thứ cho nó đâu...
Quay sang tôi mẹ Bình quát rất to:
- Cút..Tôi bảo hai người mau cút đi cơ mà..Để con trai tôi được yên..
Tôi kéo tay Yến ra ngoài thì Bình giữ lại:
- Chuyện giữa chúng ta là chuyện quá khứ, anh và em bây giờ đều có gia đình riêng. Không làm điều gì khuất tất, thì sao phải sợ ai? Anh không oán trách em, em cũng chẳng có lỗi. Anh tin thời gian sẽ giúp chúng ta nhìn nhận vấn đề một cách nhẹ nhàng hơn. Cảm ơn em, hôm nay đã đến chúc mừng anh..
Mẹ Bình chỉ thẳng tay vào mặt tôi:
- Cô không nghe rõ lời tôi nói à?
Tôi cúi đầu, lí nhí trong cổ họng:
- Cháu xin lỗi bác, giờ cháu về luôn đây..
- Tốt nhất đừng bao giờ xuất hiện trước mặt con trai tôi nữa..
Bình bỏ tay tôi ra, nhìn mẹ nói nhẹ nhàng nghiêm túc:
- Con và Hà đã kết thúc lâu rồi, mẹ đừng làm khó cô ấy nữa..
- Tôi không làm khó ai, nhưng anh nên nhớ từ nay anh đã là người đàn ông có gia đình rồi đừng làm chuyện gì để tôi phải xấu hổ với làng xóm. Còn vk con anh nữa, sống sao cho tròn chữ trách nhiệm. Tôi không muốn nói nhiều đâu..
- Con nhớ mà mẹ...
Mẹ Bình hừ một tiếng quay người bước vào trong. Tôi cũng vội vàng chào Bình rồi lôi Yến ra về. Cả đoạn đường đi, Yến không dám cho tôi lái xe mà tự nó lái:
- Tao xin lỗi, hôm nay tao không nên rủ mày đến đây..
Hai mắt tôi nhìn vô định về phía trước thở dài nặng nề:
- Không sao đâu. Mày đừng nghĩ ngợi nhiều, chuyện này không sớm thì muộn cũng sẽ phải đếm...
- Mày muốn khóc thì cứ khóc đi...
Tôi lắc đầu, cố gắng nặn ra nụ cười méo mó:
- Dù tao bị mẹ Bình chửi, nhưng trong lòng tao cũng nhẹ nhõm đi nhiều rồi. Mày đừng lo..
- Có thật không?
- Thật..
- Vậy giờ về nhà luôn chưa? Tao chở về..
Nghĩ đến cảnh phải đối diện với mẹ chồng, tôi bất giác rùng mình:
- Chưa. Chở tao đi lòng vòng thêm lúc nữa.
- Nhà chồng mày có chuyện gì à?
- Cũng không có chuyện gì nghiêm trọng lắm, mẹ chồng nàng dâu như bao gia đình khác thôi...
- Hay mày về bàn với chồng ra ở riêng đi cho nhẹ nợ..
- Nhà họ Giang khác với những nhà bình thường. Họ sống theo lối truyền thống, nề nếp từ xưa đến giờ nay. Không ai chấp nhận việc ra ở riêng của vk ck tao đâu. Chưa kể đến việc ck tao đi công tác triền miên, cả tuần về nhà ngủ giỏi lắm được 3 hôm...
- Thôi không nghĩ ngợi gì nữa, tổn thọ lắm. Tao đèo mày đến chỗ cũ xõa một hôm cho quên hết sự đời đi...
Tôi đang chán nghe Yến nói thế, gật đầu ủng hộ luôn. Nó chở tôi đến quán bar quen thuộc, thời sinh viên trông vậy thôi chứ tôi và nó cũng quậy phá lắm.
Bảo vệ nhìn thấy hai đứa tôi đã cười toe toét từ xa:
- Lặn đâu mà lâu thế? Tưởng hai em tu rồi...
Yến bật cười khanh khách:
- Tu hú thôi anh ơi...
Tiếng nhạc sập sình, ánh đèn xanh đỏ làm tôi thoải mái hơn phần nào. Cất xe xong tôi và Yến hiên ngang bước vào. Bây giờ mới hơn 7h tối, quán còn lác đác vài vị khách chợt nhận ra lâu lắm rồi, tôi mới quay lại đây...
Yến dẫn tôi đi một mạch đến gần anh bartender, chào hỏi qua loa rồi gọi 2 ly Cocktail Black Russian. Anh bartender kia nhìn hai đứa tôi một lượt từ trên xuống dưới, nhắc nhở khéo nồng độ cồn của Cocktail Black Russian...
Tôi và Yến không hẹn nhau bật cười cùng lúc, nhưng tay vẫn đưa ra đón nhận 2 ly rượu. Thân thể tôi nhẹ nhàng lắc lư theo từng điệu nhạc. Những suy nghĩ về gia đình, tình yêu tôi sớm đã quên hết:
- Uống đi rồi chơi, đêm nay không say không về..
- Mày không sợ bà mẹ chồng xé xác mày ra à?
- Tao không quan tâm nữa..Giờ chỉ uống thôi..Sống chết thế nào ngày mai tính tiếp..
Tôi cầm ly rượu cạn vào ly của Yến, miệng còn hô hào:
- Dôôô..
Hết 2 ly này, đến 2 ly khác tôi không nhớ rõ mình đã uống chính xác bao nhiêu rượu nữa. Chỉ thấy đầu óc bắt đầu quay cuồng choáng váng. Càng về đêm quán càng đông khách, người người ra vào tấp nập, không khí nóng bừng lên bởi điệu nhạc thay đổi xen lẫn tiếng hô hào la hét của DJ...
Mùi nước hoa sặc sụa, mùi thuốc lá nồng đậm làm tôi cau mày hơi khó chịu. Những cô gái ăn mặc thiếu vải bắt đầu lao ra giữa sàn uốn éo, như muốn phô trương toàn bộ đường cong cơ thể và những vũ điệu điêu luyện. Yến thấy đông vui cũng kéo tay tôi đứng lên cái bục gần sàn nhảy nhót thỏa thích...
Đêm nay đúng nghĩa là đêm tưng bừng của tôi. Hơn 11h tôi vẫn mải mê chơi đùa, mà không để ý điện thoại có gần chục cuộc gọi nhỡ từ ông "chú già"...
Đến tận cuộc thứ 7 thì tôi mới biết để nghe:
- Nhóc đang ở đâu?
Giọng nói lành lạnh, pha chút nghiêm túc như bình thường, nếu là mọi ngày thì tôi sẽ sợ. Nhưng thực tại tôi đang say, có cảm nhận được cái gì đâu. Nói năng lung tung, lộn xộn hết cả lên:
- Anh là ai?
- Anh đang tra khảo tôi đấy à?
- Nói cho anh biết nhé, tôi không sợ anh đâu, tôi biết võ teakwondo đấy..
Đầu dây bên kia im lặng một hồi, rồi mới tiếp lời:
- Nhóc uống rượu đấy à?
Tôi bị nói trúng tim đen, nhột quá hóa giận gắt lên:
- Anh mới uống rượu ý..Tôi không uống rượu, tôi không say..
- Không say thế nhóc có biết mình đang ở chỗ nào không?
Tôi cười khanh khách trong điện thoại:
- Haha..Biết chứ, nhưng đây là bí mật của tôi. Tôi không nói cho anh nghe đâu...
Nói rồi tôi tắt máy vứt luôn điện thoại xuống bàn. Cái Yến nhảy nhót chán chê, lúc này chắc cũng thấm mệt ngồi gục xuống ngay cạnh tôi:
- Ai gọi cho mày đấy?
Tôi lơ mơ trả lời:
- Chú già..
- Chú già nào?
- Chú già chồng tao ý, mày không biết à? Nhìn ngon lắm chất chơi người dơi luôn...
- Mày say rồi, đã già sao còn ngon được? Phi công của tao mới ngon...
Tôi không đồng tình hất cằm cãi lại nó:
- Phi công ngon mày cũng có ăn được đâu? Mày còn chưa thi bằng lái mà..
- Tao không cần thi cũng tự đỗ nhé, mày không thấy tao có style ngút ngàn à?
Đứa nói, đứa cười rôm rả cả góc quán. Cũng may đây là quán quen nên bọn tôi không bị hốt ra ngoài. Khoảng 20" tôi thấy bóng dáng cao lớn, quen thuộc của ai đang từng bước tiến lại gần rồi đưa tay kéo tay đứng dậy:
- Đi về thôi..
Tôi phát mạnh vào tay người ta, miệng gầm gừ:
- Anh là ai?
- Tôi không về nhà anh đâu?
- Đừng động đến tôi. Tôi có chồng rồi đấy, chồng tôi khỏe lắm đánh anh rụng răng luôn...
Yến kéo vạt áo tôi ngồi xuống cười chán chê, rồi quay ra khóc lóc:
- Mày định bỏ tao một mình ở đây à?
- Tao buồn lắm, gọi rượu ra uống tiếp đi..
- 1..2..3..Dôô to lên, mày ăn cơm chưa?
Tôi loạng choạng ngồi không vững ngã ngửa ra phía sau, may mà cái thành ghế đệm dày chứ không sáng mai lại "u đầu".
- Tao ăn rồi, ăn từ sáng qua cơ. Thế mày ăn chưa?
- Tao cũng ăn rồi, vừa ăn sáng nay..
Chúng tôi lại cười khúc khích, rồi tiếp tục thì thầm to nhỏ:
- Tao nói cho mày biết chuyện này hay cực, trên đời này chẳng có mấy bà mẹ chồng hiểu con dâu đâu. Mày mà gặp mấy bà ấy, mày phải chạy nhanh lên không bị xử lí đấy..
- Tao không sợ đâu. Tao sẽ vùng lên...
- Vậy tao làm đại ca, mày làm nhị ca nhé. Chúng mình cùng nhau khởi nghĩa..
- Mày nhỏ lắm không làm đại ca được đâu thể nào cũng bị đánh tơi bời cho xem, để tao làm đại ca cho..
- Vậy là mày phản bội tao rồi, lúc nãy mày mới bảo mày yêu tao cơ mà. Sao mày thay đổi nhanh thế?
Yến khóc tu tu, ôm chặt lấy tôi:
- Tao vẫn yêu mày lắm, chúng mình cùng yêu nhau. Người một nhà là phải thế mới đúng...
Tôi chỉ nhớ đến đoạn này, rồi sau đó tôi và Yến vì sao về được đến nhà thì tôi cũng không biết...
Sáng hôm sau tỉnh dậy đầu óc tôi đau như búa bổ, cổ họng đắng chát, khắp người toàn mùi mồ hôi khó chịu kinh khủng. Phản ứng đầu tiên là đưa ánh mắt nhìn về phía ghế sofa, nhưng hôm nay cũng giống hôm qua Duy đã thức dậy từ lúc nào.
Vươn mình vài cái, tôi còn đưa tay vỗ nhẹ lên mặt cho tỉnh táo. Đồng hồ báo thức đã gần 7h, xuống nhà giờ này mọi người cũng đã ăn sáng hết rồi. Đằng nào cũng bị chửi, thôi cứ tặc lưỡi làm liều tắm rửa thoải mái cái đã.
Nửa tiếng sau, tôi mới lò dò bước xuống cầu thang. Chị giúp việc đang xách xô nước lau nhà, nhìn thấy tôi thì khẽ cau mày:
- Cô mới dậy à?
Tôi gật đầu đáp lại, cứ có cảm giác chị này không thích tôi thì phải. Bình thường cả nhà có mặt đông đủ chị vẫn lịch sự lắm, nhưng khi chỉ có mình tôi thì thái độ của chị cũng khác hẳn luôn:
- Bà và cô Mai vừa đi ra ngoài rồi, dặn tôi khi nào cô dậy thì bảo cô ra tưới hộ bà mấy khóm hoa hồng ngoài vườn...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook